Tối đến, Khánh Du, Tú Tuệ, Minh Tuấn và người áo đen trà trộm vào công ty, cả bọn lén la lén lút, đúng như Tú Tuệ nói, ở đây có rất nhiều vệ sĩ canh gác.
“Làm sao vô đây? Ở đây đã đông, chắc chắn trong tầng hầm còn đông hơn. Tụi em ai cũng biết võ, chị Tú Tuệ đâu biết thì sao vô được?” - Khánh Du
Tú Tuệ đưa ra sáng kiến “Mọi người vô trước đánh đấm gì đi, chị sẽ đi tìm chìa khóa trong phòng ông ta”
“Oke” - Bọn họ dụ đám vệ sĩ cho Tuệ đi, cô lần mò tìm phòng ông ta, tối thui mà lại không bóng người, cô lại sợ ma mới ác chứ “Nơi quái quỷ gì đây trời? Ghê quá đi, để coi phòng ông ta ở đâu”
Cô lấy bản đồ công ty ra xem, phòng ông ta nằm trên tầng cao nhất, dãy cuối cùng và phòng cuối cùng, cô cất bản đồ vô rồi đi thang bộ lên vì lí do nếu đi thang máy sẽ bị phát hiện ngay “Ôi mẹ ơi mỏi chân quá, chừng nào tới đây trời?” (5 tầng nữa là tới à)
Bên Khánh Du thì đã hạ được bọn họ, tổng cộng có 10 thằng, mà ở đây có 3 người nên cũng không sao, Minh Tuấn ngáp dài ngáp ngắn “Buồn ngủ chết mất”
Khánh Du cười “Ai kêu anh không chịu ngủ, khi họp xong thì ngủ đi, như em với Thiên Vũ nè, có sao đâu”
“Đúng rồi, 2 người hay quá, đi bàn bạc với 3 người xong anh có được ngủ đâu, trông con em nó quậy bà cố, mệt thấy luôn, mà dù Thiên Vũ nó không ngủ thì nó cũng có Tuyết Nhi để làm động lực rồi”
“Lần này giả chết em khiến cô ấy khóc rất nhiều, chỉ mong thành công tìm được câu trả lời và phong bì cho cổ, em chỉ có thể làm thế” - Hắn
Tình tính tình tang, chuyện là như vầy nè, sở dĩ hắn còn sống là nằm trong kế hoạch của Tú Tuệ cả. Hôm đó khi hắn bị bắn thì chỉ mém ngay tim thôi đúng hơm, lúc vào bệnh viện bác sĩ nói là mất máu nhiều và có nguy cơ mất mạng, lúc đó Khánh Du đứng sau lưng nó nên đã đánh cho nó ngất xỉu, Tú Tuệ đã “thông đồng” với bác sĩ để lừa nó, ngoài nó ra thì ai cũng biết hắn bình an trừ những người không nên biết. Kế hoạch àny nhằm mục đích giúp nó lấy lại phong bì và giúp nó tìm ra những đáp án.
“Tuyết Nhi mà biết thì sẽ cảm động lắm đây mà cũng sẽ giận em vì đã giấu nó” - Tú Tuệ từ đâu chui ra
“Em tìm xong rồi hả? Chìa khóa đâu?” - Minh Tuấn
Cô thở dài “Không có trong đó, tìm cả buổi em đâu có thấy”
Khánh Du như nổi điên “Trời ơi là trời, tức muốn đập đầu vô tường”
Hắn thản nhiên “Bực là phải, chị ấy sao tìm được chìa khóa khi nó được để trong kia chứ?” - Hắn chỉ vào cái hộp nhỏ đằng kia, trong đó để chìa khóa đấy nhưng phải mở được mật mã đã
“Ô hay tuyệt vời, Tú Tuệ, chị giỏi mò mật mã thì chị làm đi” - Khánh Du đẩy qua cho Tuệ, cô mò mò đi lại, đây là kiểu mật mã sắp xếp màu mà, từa lưa màu vậy biết đâu mà tìm trời “Giá chi có Tuyết Nhi ở đây thì hay biết mấy, em ấy hay thiết kế hay vẽ nên sắp xếp màu rất tốt. A mình cầu cứu đi”
“Cầu cứu ai cơ?” - Cả đám đồng thanh
“Tuyết Nhi, em ấy giỏi về khoản sắp xếp màu vì em ấy thường thiết kế và vẽ tranh, phối màu rất đẹp” - Cô đáp
Tuấn thắc mắc “Vậy sao? Nó là kiểu xếp màu à? Nghĩ cũng lạ là ông ta là đàn ông sao lại chọn kiểu này nhỉ?”
“Là bà ấy đã chọn, phong bì này chắc chắn bà ta lấy chứ không phải ông ta” - Hắn
“Thôi được rồi, gọi điện cho Tuyết Nhi đi”
[Tú Tuệ? Chị chưa ngủ sao?]
“À thì chị đang chơi tí ấy mà, nhưng đến vòng này chị lại không biết, em chỉ chị nha”
[Vâng, trò gì ạ?]
“Là sắp xếp màu, ở đây có màu trắng, xanh, vàng, hồng, đỏ, cam”
[Vàng xanh, trắng đỏ, hồng cam]
“Cảm ơn em nha, bên đó nhớ giữ sức khỏe ha, chị cúp máy đây, chúc em ngủ ngon” - Tuệ cúp nhanh không cho nó nói thêm lời nào, cô sắp xếp theo lời nó, cuối cùng đã được
“Tuyết Nhi đúng là thần mà, cái gì cũng giỏi, di truyền từ ai thế nhờ?” - Tuấn tò mò
Tuệ đùa “Từ em chứ ai, thôi cầm chìa khóa rồi xuống tầng hầm đi nà”
Cả đám tiếp tục đi xuống tầng hầm, ôi vãi rồi, vệ sĩ đâu mà nhiều vậy kìa?
“Cứ như kế hoạch, mấy người đánh đấm đi, tui ở đây”
“Oke” - 3 người đi ra, bọn vệ sĩ thấy liền đi lại “Tụi mày đi đâu? Sao vào đây được?”
“Không cần nói nhiều” - Khánh Du quất một câu rồi nhào lại đánh bọn chúng, ở dưới đây là hơn 10 thằng chứ không ít đâu, bên chỗ Tuệ cũng có 3 thằng “Chết rồi, mình đâu biết đánh lộn, thôi đành dùng những chiêu của Nhi chỉ cho mình vậy” - Cô nhào lại đấm 1 cái, đá 1 cái, sút 1 cái, 3 thằng nằm dưới đất (=.=)
“Troll nhau thật, có cái tầng hầm thôi cũng cho lắm vệ sĩ vào” - Tuệ nhăn mặt
Hi ya....làm sao đây, bọn vệ sĩ nằm dài ra đất rồi kìa, thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, mình viết tiếp.
Tú Tuệ đi lại “Hay thật, bữa nào mấy người nhớ dạy lại tui võ thuật nha, phòng thân”
“Vui quá ha, qua được cái kia đi kìa” - Tuấn chỉ vào những tia laze đỏ đó, nếu như mình mà đụng trúng sẽ bị...chết đó
“Kêu tui đánh lộn thì tui làm được, chứ mấy cái trò này sao mà qua?” - Khánh Du bực bội
“Để Phan Tú Tuệ này làm cho” - Tú Tuệ lợi thế ở chỗ cô dẻo dai, chuyện này là bình thường “Nè mọi người, qua đi”
Cô vẫy tay, 3 thằng con trai đứng im không nói một lời, muốn họ chết hay sao mà xúi dại vậy hả?
“Em muốn giết tụi anh cứ nói đại, không cần làm vậy đâu”
“Đâu có, em thấy qua dễ mà, mọi người qua đi, lẹ lên” - Cô hối
“Bấm nút đi chị hai ơi, em không hứng đùa đâu” - Khánh Du nhíu mày
“Được rồi, làm thấy ghê” - Cô đi lại bấm nút, các tia laze biến mất, mọi người đi qua rồi tìm cách mở, vốn dĩ chìa khóa đó không phải mở cửa mà “Làm sao đây?”
“Em mò tiếp đi, kì này là số đó”
.
.
.
Sau một hồi lần mò, cô cũng chịu thua “Cái con số gì cơ chứ? Không lẽ sinh nhật Thư? Ở đây ai biết ngày sinh nhật của Thư không?”
“Ai biết đâu nè”
“Là ngày 10/2/1999”
“1021999, a được rồi này, sao mấy người biết hay v...” - Cô quay lại thì hết hồn vì người nói chính là Thư
“Sao giờ này anh chị lại ở đây? Vào được đến đây anh chị đúng là giỏi”
“Ây ya bị phát hiện rồi này”
“Anh chị yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu, em hứa dù có đánh chết em cũng không khai một chữ. Giờ thì anh chị lấy nó rồi về đi, vệ sĩ có thể đếnn bất cứ lúc nào đấy”
“Cảm ơn em” - Cô mở tủ kính ra lấy phong bì rồi cả đám chạy cấp tốc ra khỏi công ty, Thư cũng coi như chưa có chuyện gì rồi bỏ đi
Tối đến, Khánh Du, Tú Tuệ, Minh Tuấn và người áo đen trà trộm vào công ty, cả bọn lén la lén lút, đúng như Tú Tuệ nói, ở đây có rất nhiều vệ sĩ canh gác.
“Làm sao vô đây? Ở đây đã đông, chắc chắn trong tầng hầm còn đông hơn. Tụi em ai cũng biết võ, chị Tú Tuệ đâu biết thì sao vô được?” - Khánh Du
Tú Tuệ đưa ra sáng kiến “Mọi người vô trước đánh đấm gì đi, chị sẽ đi tìm chìa khóa trong phòng ông ta”
“Oke” - Bọn họ dụ đám vệ sĩ cho Tuệ đi, cô lần mò tìm phòng ông ta, tối thui mà lại không bóng người, cô lại sợ ma mới ác chứ “Nơi quái quỷ gì đây trời? Ghê quá đi, để coi phòng ông ta ở đâu”
Cô lấy bản đồ công ty ra xem, phòng ông ta nằm trên tầng cao nhất, dãy cuối cùng và phòng cuối cùng, cô cất bản đồ vô rồi đi thang bộ lên vì lí do nếu đi thang máy sẽ bị phát hiện ngay “Ôi mẹ ơi mỏi chân quá, chừng nào tới đây trời?” ( tầng nữa là tới à)
Bên Khánh Du thì đã hạ được bọn họ, tổng cộng có thằng, mà ở đây có người nên cũng không sao, Minh Tuấn ngáp dài ngáp ngắn “Buồn ngủ chết mất”
Khánh Du cười “Ai kêu anh không chịu ngủ, khi họp xong thì ngủ đi, như em với Thiên Vũ nè, có sao đâu”
“Đúng rồi, người hay quá, đi bàn bạc với người xong anh có được ngủ đâu, trông con em nó quậy bà cố, mệt thấy luôn, mà dù Thiên Vũ nó không ngủ thì nó cũng có Tuyết Nhi để làm động lực rồi”
“Lần này giả chết em khiến cô ấy khóc rất nhiều, chỉ mong thành công tìm được câu trả lời và phong bì cho cổ, em chỉ có thể làm thế” - Hắn
Tình tính tình tang, chuyện là như vầy nè, sở dĩ hắn còn sống là nằm trong kế hoạch của Tú Tuệ cả. Hôm đó khi hắn bị bắn thì chỉ mém ngay tim thôi đúng hơm, lúc vào bệnh viện bác sĩ nói là mất máu nhiều và có nguy cơ mất mạng, lúc đó Khánh Du đứng sau lưng nó nên đã đánh cho nó ngất xỉu, Tú Tuệ đã “thông đồng” với bác sĩ để lừa nó, ngoài nó ra thì ai cũng biết hắn bình an trừ những người không nên biết. Kế hoạch àny nhằm mục đích giúp nó lấy lại phong bì và giúp nó tìm ra những đáp án.
“Tuyết Nhi mà biết thì sẽ cảm động lắm đây mà cũng sẽ giận em vì đã giấu nó” - Tú Tuệ từ đâu chui ra
“Em tìm xong rồi hả? Chìa khóa đâu?” - Minh Tuấn
Cô thở dài “Không có trong đó, tìm cả buổi em đâu có thấy”
Khánh Du như nổi điên “Trời ơi là trời, tức muốn đập đầu vô tường”
Hắn thản nhiên “Bực là phải, chị ấy sao tìm được chìa khóa khi nó được để trong kia chứ?” - Hắn chỉ vào cái hộp nhỏ đằng kia, trong đó để chìa khóa đấy nhưng phải mở được mật mã đã
“Ô hay tuyệt vời, Tú Tuệ, chị giỏi mò mật mã thì chị làm đi” - Khánh Du đẩy qua cho Tuệ, cô mò mò đi lại, đây là kiểu mật mã sắp xếp màu mà, từa lưa màu vậy biết đâu mà tìm trời “Giá chi có Tuyết Nhi ở đây thì hay biết mấy, em ấy hay thiết kế hay vẽ nên sắp xếp màu rất tốt. A mình cầu cứu đi”
“Cầu cứu ai cơ?” - Cả đám đồng thanh
“Tuyết Nhi, em ấy giỏi về khoản sắp xếp màu vì em ấy thường thiết kế và vẽ tranh, phối màu rất đẹp” - Cô đáp
Tuấn thắc mắc “Vậy sao? Nó là kiểu xếp màu à? Nghĩ cũng lạ là ông ta là đàn ông sao lại chọn kiểu này nhỉ?”
“Là bà ấy đã chọn, phong bì này chắc chắn bà ta lấy chứ không phải ông ta” - Hắn
“Thôi được rồi, gọi điện cho Tuyết Nhi đi”
[Tú Tuệ? Chị chưa ngủ sao?]
“À thì chị đang chơi tí ấy mà, nhưng đến vòng này chị lại không biết, em chỉ chị nha”
[Vâng, trò gì ạ?]
“Là sắp xếp màu, ở đây có màu trắng, xanh, vàng, hồng, đỏ, cam”
[Vàng xanh, trắng đỏ, hồng cam]
“Cảm ơn em nha, bên đó nhớ giữ sức khỏe ha, chị cúp máy đây, chúc em ngủ ngon” - Tuệ cúp nhanh không cho nó nói thêm lời nào, cô sắp xếp theo lời nó, cuối cùng đã được
“Tuyết Nhi đúng là thần mà, cái gì cũng giỏi, di truyền từ ai thế nhờ?” - Tuấn tò mò
Tuệ đùa “Từ em chứ ai, thôi cầm chìa khóa rồi xuống tầng hầm đi nà”bg-ssp-{height:px}
Cả đám tiếp tục đi xuống tầng hầm, ôi vãi rồi, vệ sĩ đâu mà nhiều vậy kìa?
“Cứ như kế hoạch, mấy người đánh đấm đi, tui ở đây”
“Oke” - người đi ra, bọn vệ sĩ thấy liền đi lại “Tụi mày đi đâu? Sao vào đây được?”
“Không cần nói nhiều” - Khánh Du quất một câu rồi nhào lại đánh bọn chúng, ở dưới đây là hơn thằng chứ không ít đâu, bên chỗ Tuệ cũng có thằng “Chết rồi, mình đâu biết đánh lộn, thôi đành dùng những chiêu của Nhi chỉ cho mình vậy” - Cô nhào lại đấm cái, đá cái, sút cái, thằng nằm dưới đất (=.=)
“Troll nhau thật, có cái tầng hầm thôi cũng cho lắm vệ sĩ vào” - Tuệ nhăn mặt
Hi ya....làm sao đây, bọn vệ sĩ nằm dài ra đất rồi kìa, thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, mình viết tiếp.
Tú Tuệ đi lại “Hay thật, bữa nào mấy người nhớ dạy lại tui võ thuật nha, phòng thân”
“Vui quá ha, qua được cái kia đi kìa” - Tuấn chỉ vào những tia laze đỏ đó, nếu như mình mà đụng trúng sẽ bị...chết đó
“Kêu tui đánh lộn thì tui làm được, chứ mấy cái trò này sao mà qua?” - Khánh Du bực bội
“Để Phan Tú Tuệ này làm cho” - Tú Tuệ lợi thế ở chỗ cô dẻo dai, chuyện này là bình thường “Nè mọi người, qua đi”
Cô vẫy tay, thằng con trai đứng im không nói một lời, muốn họ chết hay sao mà xúi dại vậy hả?
“Em muốn giết tụi anh cứ nói đại, không cần làm vậy đâu”
“Đâu có, em thấy qua dễ mà, mọi người qua đi, lẹ lên” - Cô hối
“Bấm nút đi chị hai ơi, em không hứng đùa đâu” - Khánh Du nhíu mày
“Được rồi, làm thấy ghê” - Cô đi lại bấm nút, các tia laze biến mất, mọi người đi qua rồi tìm cách mở, vốn dĩ chìa khóa đó không phải mở cửa mà “Làm sao đây?”
“Em mò tiếp đi, kì này là số đó”
.
.
.
Sau một hồi lần mò, cô cũng chịu thua “Cái con số gì cơ chứ? Không lẽ sinh nhật Thư? Ở đây ai biết ngày sinh nhật của Thư không?”
“Ai biết đâu nè”
“, a được rồi này, sao mấy người biết hay v...” - Cô quay lại thì hết hồn vì người nói chính là Thư
“Sao giờ này anh chị lại ở đây? Vào được đến đây anh chị đúng là giỏi”
“Ây ya bị phát hiện rồi này”
“Anh chị yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu, em hứa dù có đánh chết em cũng không khai một chữ. Giờ thì anh chị lấy nó rồi về đi, vệ sĩ có thể đếnn bất cứ lúc nào đấy”
“Cảm ơn em” - Cô mở tủ kính ra lấy phong bì rồi cả đám chạy cấp tốc ra khỏi công ty, Thư cũng coi như chưa có chuyện gì rồi bỏ đi