Cả nhà Thư mặc dù đã biết họ bị mất phong bì nhưng lại tỏ ra rất bình thản, Thư cũng rất bất ngờ vì thái độ của họ “Ba Mẹ à, hai người không chút lo lắng sao? Hay sốc quá không nói được gì ạ?”Bà ta cười “Bọn nó nghĩ rằng mình đã lấy được phong bì sao? Hahaha, đâu dễ như vậy chứ, tụi nó chỉ là những con cừu non thôi”
“V..vậy là...phong bì đó là...giả sao?” - Thư bất ngờ
Ông ta lên tiếng “Phải, tụi nó đâu dễ gì lấy được phong bì xanh đó, làm sao Ba có thể mất đi cơ hội làm cho cả gia đình họ Lục phá sản cơ chứ”
“Chết rồi, họ bị phát hiện ngay khi vừa đột nhập sao? Như vậy chuyện anh Vũ còn sống...bị bại lộ rồi?” - Thư lo lắng
“Thư, lấy nước cho Mẹ” - Bà sai Thư nhưng cô không lên tiếng, bà đi lại vỗ vào vai cô “Khánh Thư, con nghe Mẹ nói gì không?”
Cô run bần bật “Con...con...xin lỗi..Mẹ”
“Xuống bếp lấy nước, mau lên” - Cô cầm ấm trà lên rồi đi xuống dưới, bà ta có vẻ hơi nghi ngờ cô “Ông à, con Thư nó rất lạ, không lẽ...tụi nó biết mật mã là do Khánh Thư nó tiết lộ?”
Ông ta nhìn xuống bếp “Có thể”
.
.
.
Sáng hôm sau, Tú Tuệ hét ầm ĩ cả nhà không cho ai ngủ “Minh Tuấn, Khánh Du, Thiên Vũ, phong bì...phong bì...” (Lý do hắn ở lại nhà cô vì chuyện anh còn sống không thể cho ai biết được, còn hai người kia do khuya quá nên ở lại một đêm)
“Gì vậy Tuệ? Em ồn quá đi thô, cho anh ngủ tí đii” - Minh Tuấn trùm mền kín mít
“Chị à, tụi em thức đêm làm việc với chị mà chị không cho tụi em ngủ bù là sao?” - Khánh Du nhăn nhó
Tuệ cầm con dao chỉa về phía họ la to “Mấy người không dậy là tui phóng con dao à” (Xác suất chị ấy phóng trúng họ là rất cao à nha)
Cả đám bật dậy mắt nhắm mắt mở “Rồi rồi rồi, dậy rồi, có gì nói đại đi”
Cô ném con dao lên bàn rồi cầm phong bì ngồi xuống quấn quýt “Coi nè, phong bì này toàn là giấy trắng thôi à”
“Cái gì?” - Cả đám đồng thanh rồi nằm dài ra ghế, Khánh Du gác tay lên trán “Biết vậy hôm qua tui không đi rồi, uổng công thật.”
Cô khóc òa lên “Uổng công chưa, thế là bị phát hiện rồi, lần sau sẽ rất khó đó”
“Trời ơi, làm quá à, thất bại thì tìm tiếp” - Tuấn nổi điên
Cô quát lại “Anh nghĩ sao vậy? Thế nào tụi đàn em của ông ta sẽ báo lại, ông ta sẽ cần thận giấu nó hơn, như vậy chúng ta sẽ khó lấy nó hơn đó”
“Rồi anh sai, xin lỗi, giờ em muốn sao?”
Tuệ bực bội “Sao chăng gì nữa, phải lập kế hoạch lấy cắp nữa chứ sao, à mà là lấy lại không phải lấy cắp”
Hắn nãy giờ ngồi im hơi lặng tiếng, chả nói năng gì, Khánh Du vỗ vai anh “Rồi chúng ta sẽ lấy lại được thôi mà, đừng lo quá”
“Không phải chuyện đó”
“Chứ chuyện gì?” - Cả đám đồng thanh
Hắn quay người qua “Mọi người có thấy điểm kì lạ không? Chúng ta đột nhập vào đó lấy trộm rồi đi, ông ta biết nhưng lại để yên, chắc chắn có camera hoặc người theo dõi nhưng lúc chúng ta vào nhớ là đã kiểm tra hết rồi, không hề thấy, và nữa là chuyện Thư đến đó nói mật khẩu và chuyện em còn sống...ông ta cũng biết”
Tuấn Tuệ Khánh Du giờ mới để ý ra, không lẽ ông ta đặt camera ẩn? Không thể nào vì tất cả kiểm tra rất kĩ rồi cơ mà, người tình báo thì càng không, họ đã hạ hết vệ sĩ cơ mà (Nhớ lại đi, lúc đầu vô có một đám vệ sĩ và mọi người đã đánh gục, nhưng mà trong thời gian mọi người đi thì cũng phải có người chạy đi báo tin được chứ, có vậy thôi đó) - (Sao thông minh vậy? - Tuệ) - (Tui là tác giả dĩ nhiên tui biết chớ)
“Thế hay rồi, chúng ta sơ suất thật, mọi công sức thế là đổ sông biển. Yeah!” - Minh Tuấn
“Chỉ...còn một cách...” - Vẻ mặt cô trầm xuống
“Cách gì? Em nói thử đi”
“Chính là chúng ta phải nhờ cô ấy”
“Ai?”
“Triệu Khánh Thư, chỉ có cô ta mới lấy được, cô ta là con gái của họ, ở chung nhà nên Thư sẽ có thể moi được thông tin và lấy lại nó, nhưng có hơi nguy hiểm, mọi người nghĩ sao?” - Tuệ nhìn mọi người
Tất cả nhìn nhau đắn đo suy nghĩ rồi gọi điện hẹn Thư, 8 giờ 10 phút 2 giây tại quán caffe Wind.
“Mọi người gọi em có chuyện gì mà gấp vậy ạ? Mà chuyện phong bì...”
Tuệ cắt ngang “Chuyện đó tụi chị mới biết”
Thư e dè “Vậy mấy anh chị...chắc hẳn phải buồn và thất vọng lắm ha, phí cả buổi tối”
Khánh Du lắc đầu “Phải, tụi anh hẹn em ra cũng vì chuyện đó”
“Vâng, anh chị cứ nói, em giúp gì thì em sẽ giúp hết mình. Em là em chị Nhi, cũng là em của mọi người nên mọi người cứ tự nhiên đi” - Thư cười
Cả đám nhìn Tuệ với con mắt không bình thường, nếu như cô nói thì hẳn sẽ có lỗi với Tuyết Nhi nếu Thư bị gì, thật sự phải nói sao? Cô định cất lời thì Thư chặn “Em biết chị định nói gì mà, chị muốn em tìm phong bì thật ở đâu đúng chứ?”
“Chị...” - Tuệ ấp úng
Thư mỉm cười “Chị yên tâm, em sẽ cố gắng nhưng vẫn phải nhờ anh chị ra tay giúp vì...chỉ còn 3 ngày nữa thôi là phải nộp bảng đấu thầu”
“Cái gì? 3 ngày nữa cơ á? Sao có thể?” - Đồng thanh 3 tập
“Em sẽ cố gắng hết mình để tìm được, bởi vì...anh chị là người thân của em, em xin phép” - Cô cười rồi đi về
Cả nhà Thư mặc dù đã biết họ bị mất phong bì nhưng lại tỏ ra rất bình thản, Thư cũng rất bất ngờ vì thái độ của họ “Ba Mẹ à, hai người không chút lo lắng sao? Hay sốc quá không nói được gì ạ?”Bà ta cười “Bọn nó nghĩ rằng mình đã lấy được phong bì sao? Hahaha, đâu dễ như vậy chứ, tụi nó chỉ là những con cừu non thôi”
“V..vậy là...phong bì đó là...giả sao?” - Thư bất ngờ
Ông ta lên tiếng “Phải, tụi nó đâu dễ gì lấy được phong bì xanh đó, làm sao Ba có thể mất đi cơ hội làm cho cả gia đình họ Lục phá sản cơ chứ”
“Chết rồi, họ bị phát hiện ngay khi vừa đột nhập sao? Như vậy chuyện anh Vũ còn sống...bị bại lộ rồi?” - Thư lo lắng
“Thư, lấy nước cho Mẹ” - Bà sai Thư nhưng cô không lên tiếng, bà đi lại vỗ vào vai cô “Khánh Thư, con nghe Mẹ nói gì không?”
Cô run bần bật “Con...con...xin lỗi..Mẹ”
“Xuống bếp lấy nước, mau lên” - Cô cầm ấm trà lên rồi đi xuống dưới, bà ta có vẻ hơi nghi ngờ cô “Ông à, con Thư nó rất lạ, không lẽ...tụi nó biết mật mã là do Khánh Thư nó tiết lộ?”
Ông ta nhìn xuống bếp “Có thể”
.
.
.
Sáng hôm sau, Tú Tuệ hét ầm ĩ cả nhà không cho ai ngủ “Minh Tuấn, Khánh Du, Thiên Vũ, phong bì...phong bì...” (Lý do hắn ở lại nhà cô vì chuyện anh còn sống không thể cho ai biết được, còn hai người kia do khuya quá nên ở lại một đêm)
“Gì vậy Tuệ? Em ồn quá đi thô, cho anh ngủ tí đii” - Minh Tuấn trùm mền kín mít
“Chị à, tụi em thức đêm làm việc với chị mà chị không cho tụi em ngủ bù là sao?” - Khánh Du nhăn nhó
Tuệ cầm con dao chỉa về phía họ la to “Mấy người không dậy là tui phóng con dao à” (Xác suất chị ấy phóng trúng họ là rất cao à nha)
Cả đám bật dậy mắt nhắm mắt mở “Rồi rồi rồi, dậy rồi, có gì nói đại đi”
Cô ném con dao lên bàn rồi cầm phong bì ngồi xuống quấn quýt “Coi nè, phong bì này toàn là giấy trắng thôi à”
“Cái gì?” - Cả đám đồng thanh rồi nằm dài ra ghế, Khánh Du gác tay lên trán “Biết vậy hôm qua tui không đi rồi, uổng công thật.”
Cô khóc òa lên “Uổng công chưa, thế là bị phát hiện rồi, lần sau sẽ rất khó đó”
“Trời ơi, làm quá à, thất bại thì tìm tiếp” - Tuấn nổi điên
Cô quát lại “Anh nghĩ sao vậy? Thế nào tụi đàn em của ông ta sẽ báo lại, ông ta sẽ cần thận giấu nó hơn, như vậy chúng ta sẽ khó lấy nó hơn đó”
“Rồi anh sai, xin lỗi, giờ em muốn sao?”
Tuệ bực bội “Sao chăng gì nữa, phải lập kế hoạch lấy cắp nữa chứ sao, à mà là lấy lại không phải lấy cắp”bg-ssp-{height:px}
Hắn nãy giờ ngồi im hơi lặng tiếng, chả nói năng gì, Khánh Du vỗ vai anh “Rồi chúng ta sẽ lấy lại được thôi mà, đừng lo quá”
“Không phải chuyện đó”
“Chứ chuyện gì?” - Cả đám đồng thanh
Hắn quay người qua “Mọi người có thấy điểm kì lạ không? Chúng ta đột nhập vào đó lấy trộm rồi đi, ông ta biết nhưng lại để yên, chắc chắn có camera hoặc người theo dõi nhưng lúc chúng ta vào nhớ là đã kiểm tra hết rồi, không hề thấy, và nữa là chuyện Thư đến đó nói mật khẩu và chuyện em còn sống...ông ta cũng biết”
Tuấn Tuệ Khánh Du giờ mới để ý ra, không lẽ ông ta đặt camera ẩn? Không thể nào vì tất cả kiểm tra rất kĩ rồi cơ mà, người tình báo thì càng không, họ đã hạ hết vệ sĩ cơ mà (Nhớ lại đi, lúc đầu vô có một đám vệ sĩ và mọi người đã đánh gục, nhưng mà trong thời gian mọi người đi thì cũng phải có người chạy đi báo tin được chứ, có vậy thôi đó) - (Sao thông minh vậy? - Tuệ) - (Tui là tác giả dĩ nhiên tui biết chớ)
“Thế hay rồi, chúng ta sơ suất thật, mọi công sức thế là đổ sông biển. Yeah!” - Minh Tuấn
“Chỉ...còn một cách...” - Vẻ mặt cô trầm xuống
“Cách gì? Em nói thử đi”
“Chính là chúng ta phải nhờ cô ấy”
“Ai?”
“Triệu Khánh Thư, chỉ có cô ta mới lấy được, cô ta là con gái của họ, ở chung nhà nên Thư sẽ có thể moi được thông tin và lấy lại nó, nhưng có hơi nguy hiểm, mọi người nghĩ sao?” - Tuệ nhìn mọi người
Tất cả nhìn nhau đắn đo suy nghĩ rồi gọi điện hẹn Thư, giờ phút giây tại quán caffe Wind.
“Mọi người gọi em có chuyện gì mà gấp vậy ạ? Mà chuyện phong bì...”
Tuệ cắt ngang “Chuyện đó tụi chị mới biết”
Thư e dè “Vậy mấy anh chị...chắc hẳn phải buồn và thất vọng lắm ha, phí cả buổi tối”
Khánh Du lắc đầu “Phải, tụi anh hẹn em ra cũng vì chuyện đó”
“Vâng, anh chị cứ nói, em giúp gì thì em sẽ giúp hết mình. Em là em chị Nhi, cũng là em của mọi người nên mọi người cứ tự nhiên đi” - Thư cười
Cả đám nhìn Tuệ với con mắt không bình thường, nếu như cô nói thì hẳn sẽ có lỗi với Tuyết Nhi nếu Thư bị gì, thật sự phải nói sao? Cô định cất lời thì Thư chặn “Em biết chị định nói gì mà, chị muốn em tìm phong bì thật ở đâu đúng chứ?”
“Chị...” - Tuệ ấp úng
Thư mỉm cười “Chị yên tâm, em sẽ cố gắng nhưng vẫn phải nhờ anh chị ra tay giúp vì...chỉ còn ngày nữa thôi là phải nộp bảng đấu thầu”
“Cái gì? ngày nữa cơ á? Sao có thể?” - Đồng thanh tập
“Em sẽ cố gắng hết mình để tìm được, bởi vì...anh chị là người thân của em, em xin phép” - Cô cười rồi đi về