Cả đám ăn như “quỷ đói”, hắn với Thư nhìn mà hết dám ăn, Tuấn ngước đầu lên nhìn cả 2 “Hai đứa ăn đi làm gì nhìn dữ vậy? Lạ lắm hả?”
Cả 2 cười rồi gắp đồ ăn, ăn đến căng cả bụng luôn nà.
.
.
.
Ngày đấu thầu cuối cùng cũng đến, mọi người gấp gáp chuẩn bị mọi thứ. Xe của Tú Tuệ và Minh Tuấn đang trên đường tới chỗ đấu thầu, thời gian còn đến 3 tiếng, chỉ là họ sợ gặp trục trặc gì nên sợ trễ nên mới đi sớm.
“Mới 2 giờ thôi đấy, chúng ta ghé vô tiệm nước gần đây ngồi 1 lát rồi đi tiếp” – Minh Tuấn tấp xe vào lề, anh và Tuệ bước vào ngồi uống nước rồi tán dốc
“Anh nghĩ chúng ta thắng không?”
Tuấn nhún vai “Không đoán được, phong bì này chứa con số mà chúng ta trả nhưng nó đã bị ông ta xem được, giờ anh đang nghĩ thử ông ta ra giá thế nào”
“Ừm, anh nghĩ sao?”
Tuấn chống tay lên bàn “Ban đầu bác ra giá là 4 triệu, có thể ông ta sẽ tăng lên vài triệu, nhưng muốn chắc chúng ta nên ra giá 15 triệu 700 ngàn”
Tuệ thắc mắc “Tự nhiên chui vô 700 chi vậy?”
Anh cười gãi đầu “Ờ thì cho vô vậy đó, ai biết đâu ông ta ra giá 15 triệu 500 thì sao?”
“Ừm, chắc có thể nhưng lỡ ông ta đưa giá 16 triệu thì sao?”
Tuấn lắc đầu “Công trình sau khi xây xong sẽ thu lợi nhuận lên đến hơn 50 tỷ” (Hình như mình “hơi” lố)
“Thiệt không? Vậy sao anh không nộp cái này đi?” – Tuệ chỉ vào phong bì
“Chúng ta mà nộp sớm thì ai đâu sẽ có chuyện? Tai mắt ông ta rất nhiều, lỡ mấy ủy viên ủy viết gì đó bị mua chuộc thì sao?”
Cô gật đầu, không ngờ chỉ có 1 công trình mà ăn đến hơn 50 tỷ, thậm chí còn hơn con số đó, thảo nào Ba nó lại gấp gáp tìm phong bì này đến vậy. Thời gian chỉ còn 1 tiếng rưỡi, Tuệ và Tuấn đang ở bãi giữ xe, bỗng có 1 đám người cầm cây cầm hàng tới, khoảng 10 người đến chỗ họ, có lẽ nhằm vào phong bì.
Tuệ lớn tiếng “Mấy người là ai? Sao chặn đường chúng tôi?”
“Tụi mày không cần biết. 1 là đưa cái phong bì đó cho tụi tao thì giữ mạng, không là gặp Diêm Vương”
Tuấn đẩy Tuệ ra đằng sau “Nếu tôi không đưa thì sao? Nói đi. Tụi bây là người của nhà họ Triệu chứ gì? Định cướp cái này đúng không? Nằm mơ đi”
“Mày ngon. Lên tụi bây” – Tụi nó nhào tới, Tuấn đẩy Tuệ ra chỗ khác, cô chạy đi thì 1 thằng nắm tóc cô lại
“Aaa đau, thả ra” – Tuệ múa tay múa chân
Thằng đó kể dao vô cổ cô, thế là cô im re không nói 1 lời “Mày…có tin máu tràn ra nơi này không?”
Tuấn dừng mọi động tác lại “Mày thả cô ấy ra, muốn giết thì giết tao”
Cả đám cười ha hả “Mày được ra điều kiện hả? Đưa phong bì cho tao, không là con này sẽ…chết”
Thằng đó để con dao sát cổ Tuệ làm cho cổ chảy máu, không còn cách nào đành phải đưa cho tụi nó thôi, tụi nó cầm lấy rồi đẩy Tuệ ra xong chạy khỏi đó, Tuấn qua đỡ Tuệ đứng dậy “Có sao không? Chảy máu rồi”
“Em không sao, trầy da thôi”
Tuấn lấy khăn tay ra chậm máu cho Tuệ “Thật là, còn 1 tiếng nữa là tới giờ rồi”
Cả 2 thở dài tức giận, đúng thật là nổi điên mà. Hai người tới phòng đấu thầu thì Ba Mẹ nó ngồi đó đợi rồi
“Sao rồi 2 đứa? Phong bì đâu?”
Tuệ Tuấn ấp a ấp úng, Ba nó thở dài “Bọn họ lại sai người cướp mất đúng không?”
Cả 2 gật đầu, thế là toi mất rồi. Ngồi trên ghế công cộng mà Tuệ nổi điên đủ thứ, Tuấn vò đầu “Tuệ à, em đi rửa mặt đi, em ngồi em nhăn nhó vậy chắc anh nổi điên mất”
“Ừm” – Tuệ nghe lời đi vào WC tòa nhà đấu thầu thì thấy đám người hồi nãy, bằng mọi giá cô pahỉ lấy lại được phong bì “Nè mấy người kia, tôi có chuyện muốn nói”
Cả đám thấy Tuệ thì đứng cười kha khả “Sao hả cô em?”
Tuệ bước lại “Bà ta trả các người bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi”
“Cô em nói gì tụi này nghe không hiểu”
“Đừng giả bộ, tôi biết mấy người là tay sai cho gia đình họ Triệu, bà ta trả cho các anh bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi, chỉ cần các anh đưa cho tôi phong bì hồi nãy”
Cả đám nhìn nhau rồi 1 thằng đi lại “Cô em sẽ trả như lời hứa nếu tụi này đưa cho cô em phong bì đó chứ?”
“Chắc chắn!”
“Nưng tụi này đã đưa cho bà ta, làm sao đây? Không lẽ cô em bắt tôi đi lấy à?”
“Nếu mấy người lấy được, tôi sẽ đưa đủ số tiền như đã hứa”
Cả đám ăn như “quỷ đói”, hắn với Thư nhìn mà hết dám ăn, Tuấn ngước đầu lên nhìn cả “Hai đứa ăn đi làm gì nhìn dữ vậy? Lạ lắm hả?”
Cả cười rồi gắp đồ ăn, ăn đến căng cả bụng luôn nà.
.
.
.
Ngày đấu thầu cuối cùng cũng đến, mọi người gấp gáp chuẩn bị mọi thứ. Xe của Tú Tuệ và Minh Tuấn đang trên đường tới chỗ đấu thầu, thời gian còn đến tiếng, chỉ là họ sợ gặp trục trặc gì nên sợ trễ nên mới đi sớm.
“Mới giờ thôi đấy, chúng ta ghé vô tiệm nước gần đây ngồi lát rồi đi tiếp” – Minh Tuấn tấp xe vào lề, anh và Tuệ bước vào ngồi uống nước rồi tán dốc
“Anh nghĩ chúng ta thắng không?”
Tuấn nhún vai “Không đoán được, phong bì này chứa con số mà chúng ta trả nhưng nó đã bị ông ta xem được, giờ anh đang nghĩ thử ông ta ra giá thế nào”
“Ừm, anh nghĩ sao?”
Tuấn chống tay lên bàn “Ban đầu bác ra giá là triệu, có thể ông ta sẽ tăng lên vài triệu, nhưng muốn chắc chúng ta nên ra giá triệu ngàn”
Tuệ thắc mắc “Tự nhiên chui vô chi vậy?”
Anh cười gãi đầu “Ờ thì cho vô vậy đó, ai biết đâu ông ta ra giá triệu thì sao?”
“Ừm, chắc có thể nhưng lỡ ông ta đưa giá triệu thì sao?”
Tuấn lắc đầu “Công trình sau khi xây xong sẽ thu lợi nhuận lên đến hơn tỷ” (Hình như mình “hơi” lố)
“Thiệt không? Vậy sao anh không nộp cái này đi?” – Tuệ chỉ vào phong bì
“Chúng ta mà nộp sớm thì ai đâu sẽ có chuyện? Tai mắt ông ta rất nhiều, lỡ mấy ủy viên ủy viết gì đó bị mua chuộc thì sao?”
Cô gật đầu, không ngờ chỉ có công trình mà ăn đến hơn tỷ, thậm chí còn hơn con số đó, thảo nào Ba nó lại gấp gáp tìm phong bì này đến vậy. Thời gian chỉ còn tiếng rưỡi, Tuệ và Tuấn đang ở bãi giữ xe, bỗng có đám người cầm cây cầm hàng tới, khoảng người đến chỗ họ, có lẽ nhằm vào phong bì.
Tuệ lớn tiếng “Mấy người là ai? Sao chặn đường chúng tôi?”
“Tụi mày không cần biết. là đưa cái phong bì đó cho tụi tao thì giữ mạng, không là gặp Diêm Vương”
Tuấn đẩy Tuệ ra đằng sau “Nếu tôi không đưa thì sao? Nói đi. Tụi bây là người của nhà họ Triệu chứ gì? Định cướp cái này đúng không? Nằm mơ đi”
“Mày ngon. Lên tụi bây” – Tụi nó nhào tới, Tuấn đẩy Tuệ ra chỗ khác, cô chạy đi thì thằng nắm tóc cô lạibg-ssp-{height:px}
“Aaa đau, thả ra” – Tuệ múa tay múa chân
Thằng đó kể dao vô cổ cô, thế là cô im re không nói lời “Mày…có tin máu tràn ra nơi này không?”
Tuấn dừng mọi động tác lại “Mày thả cô ấy ra, muốn giết thì giết tao”
Cả đám cười ha hả “Mày được ra điều kiện hả? Đưa phong bì cho tao, không là con này sẽ…chết”
Thằng đó để con dao sát cổ Tuệ làm cho cổ chảy máu, không còn cách nào đành phải đưa cho tụi nó thôi, tụi nó cầm lấy rồi đẩy Tuệ ra xong chạy khỏi đó, Tuấn qua đỡ Tuệ đứng dậy “Có sao không? Chảy máu rồi”
“Em không sao, trầy da thôi”
Tuấn lấy khăn tay ra chậm máu cho Tuệ “Thật là, còn tiếng nữa là tới giờ rồi”
Cả thở dài tức giận, đúng thật là nổi điên mà. Hai người tới phòng đấu thầu thì Ba Mẹ nó ngồi đó đợi rồi
“Sao rồi đứa? Phong bì đâu?”
Tuệ Tuấn ấp a ấp úng, Ba nó thở dài “Bọn họ lại sai người cướp mất đúng không?”
Cả gật đầu, thế là toi mất rồi. Ngồi trên ghế công cộng mà Tuệ nổi điên đủ thứ, Tuấn vò đầu “Tuệ à, em đi rửa mặt đi, em ngồi em nhăn nhó vậy chắc anh nổi điên mất”
“Ừm” – Tuệ nghe lời đi vào WC tòa nhà đấu thầu thì thấy đám người hồi nãy, bằng mọi giá cô pahỉ lấy lại được phong bì “Nè mấy người kia, tôi có chuyện muốn nói”
Cả đám thấy Tuệ thì đứng cười kha khả “Sao hả cô em?”
Tuệ bước lại “Bà ta trả các người bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi”
“Cô em nói gì tụi này nghe không hiểu”
“Đừng giả bộ, tôi biết mấy người là tay sai cho gia đình họ Triệu, bà ta trả cho các anh bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi, chỉ cần các anh đưa cho tôi phong bì hồi nãy”
Cả đám nhìn nhau rồi thằng đi lại “Cô em sẽ trả như lời hứa nếu tụi này đưa cho cô em phong bì đó chứ?”
“Chắc chắn!”
“Nưng tụi này đã đưa cho bà ta, làm sao đây? Không lẽ cô em bắt tôi đi lấy à?”
“Nếu mấy người lấy được, tôi sẽ đưa đủ số tiền như đã hứa”