- Lục Tuyết Nhi, mày phải quên Thiên Vũ đi, ko có anh ấy mày vẫn sống tốt mà, rất tốt. Rất rất rất...tốt - nó tự đánh đầu mình, hàng nước mắt lăn xuống 2 bên má - phải làm sao để quên đk anh ấy? Phải làm sao để quên đk ngày đó chứ, ngày anh ấy... - chưa kịp nói hết đã khóc oà lên, đằng sau cánh cửa phòng nó Khải Minh và ông nội nó đã thấy tất cả.
- Khải Minh à, chuyện thân thế của nó ta đã nói hết rồi
- ông nội...
- ta biết ta ko nên nói để nó kích động thêm, chuyện tình cảm giữa nó và Thiên Vũ thật phức tạp.
- con thấy thằng Thiên Vũ đó là con người ko đáng tin cậy và giao Tuyết Nhi cho hắn ta, còn Hoàng Minh Lâm đó cũng chả khác zì, bày trò với Phương Thy tổn thương em ấy. Quá đáng!
- Khải Minh, con cũng nên giải quyết tốt chuyện của con đi, con bé đó thật là bám dai ko dứt, dám làm cả chuyện động trời đó đúng là quá quắt. Nhà họ Lục này ko thể mất mặt đk
- dạ ông - sau 2 chữ đó ông nội nó bước xuống lầu
CỐC...CỐC...CỐC
- ai đó - nó lấy tay quệt nhanh nước mắt
- là anh, Khải Minh
- anh vào đi. Có chuyện zì ko?
- anh chỉ muốn hỏi...
- hỏi zì? - nó cúi mặt xếp đồ
- à anh...anh chỉ muốn hỏi em có cần anh giúp zì ko ấy mà
- ko có zì đâu, em tự làm đk, ông đâu rồi? - nó lạnh băng
- ở dưới phòng khách, phải rồi Tuyết Nhi, tối nay có buổi tiệc, em có....
- ông có nói với em rồi, em sẽ đi. Nếu ko có chuyện zì nữa thì anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi
- được em nghỉ ngơi đi, anh ra - Khải Minh thoáng buồn
"sao anh ấy lại dịu dàng như thế? Sao lại nhỏ nhẹ với mình như thế? Nhưng mà anh ta là ai cơ chứ? Lục Khải Minh! Ko lẽ là anh trai của mình, sao Ba Mẹ chưa từng nói với mình về anh ấy ? Thật nhức đầu"
.
.
.
Nó cầm 1 cái giỏ to chạy nhanh xuống phòng khách
- con đi đâu mà vội thế? - ông ngồi nhâm nhi tách trà
- con phải trang điểm cho Khánh Thư, 6h 20 rồi
- đk nhưng con phải tới đúng zờ dự tiệc nghe ko?
- dạ, chào ông con đi
- khoan đã - Khải Minh đứng lên lại gần nó - em ko biết địa điểm tới đó, anh chở em đi
- ko cần! Khánh Thư biết chỗ đó, em sẽ đi với cô ấy, anh ko phải đưa em đi - nói rồi nó chạy ra chỗ taxi nó vừa gọi
.
.
.
Phút chốc đã tới nơi, nó chạy nhanh đến ông quản lí
- cô Tuyết Nhi, phòng của cô
- cảm ơn quản lí, làm phiền ông quá
- ko có zì, 1 cô gái hiền lành lễ phép như cô ko phải lúc nào cũng thấy, với lại khách sạn này 1 tay ông nội cô đưa lên mới đk thành tích như thế. Tôi phải cảm ơn mới đúng
- cũng nhờ ông góp sức nữa chứ, làm quản lí 1 khách sạn nổi tiếng thế này ko phải 2 3 ngày làm đk, sau này có zì xin quản lí chỉ dạy Tuyết Nhi
- cô thật biết ăn nói, sắp đến zờ hẹn của cô rồi, cô cứ đi trước
- vâng, tạm biệt - nó chạy vụt lên phòng mở cửa thì lúc đó Khánh Thư cũng vừa chạy lên
- ah chạy muốn đứt hơi, mệt wá - Thư than vãn
- cô lấy đồ ra đi rồi tôi làm cho
- ờ mém quên
Khánh Thư lôi đầm trang sức giày cao gót bla...bla...bla... ra để 1 đống trên giường
- Thư đi thay đồ đi, rồi làm
- ừm
Xoẹt...Xoẹt...Xoẹt...
- woa đẹp wá, ngồi đây, làm tóc trước
Bla...Blu...Bla...
7h 10 phút sau hoàn thành
- xong rồi
Khánh Thư đi lại trước tấm gương to nhìn ngắm mình thay đổi ra sao, thật ko thể xem thường tài nghệ của nó đk, chuẩn luôn. Quaaá đẹp!
- mình đây sao? Khác quá, Tuyết Nhiiiiiiii, cảm ơn cô nhiều nha
- ko có zì, chết dở tôi chưa làm zì hết. Thay đồ đây
- ờ ờ, mình đẹp quá
1s
2s
3s
4s
5s
60s
- aaaaá - tiếng nó la
- zì thế? Tuyết Nhi à
- kéo lên ko đk - vừa nhăn nhó nó vừa với tay kéo dây kéo sau lưng
- trời ơi, để đấy kéo cho - Khánh Thư hất tay nó qua rồi kéo 1 cái thẳng băng - rồi
- cảm ơn nha
- woa bộ đầm cô nhìn vào thì bình thường như sao cô mặc vào lại đẹp thế? Ghen tị wá - Thư nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ
Sau đây là đầm của họ :
(cái đầm màu trắng)
Nhi: tóc xoã dịu dàng
- ghen tị zì chứ, cô cũng đẹp lắm mà, chị em mình là Hotgirls trong buổi tiệc đó rồi
- thật sao? Hạnh phúc wá
- nói đại cũng hạnh phúc nữa hả trời
Hu...La...Lá....Là...Hu...La...Lá...La
- trời đất má ơi, trang điểm zô cô càng đẹp. Hơ, cô lấn át tôi rồi, chỉ có cô là đẹp nhất thôi à
- nói nghe này nè, ai có mắt nhìn zô mới thấy cô đẹp hơn cả tôi nữa. Tôi ko bằng 1 góc nhỏ của cô nữa đó
- thiệt sao?
- thiệt mà, thôi chết sắp trễ rồi, đi lẹ
- đi đi đi
.
.
.
- quản lí à chúng tôi đi đây, đồ đạc trong đó tí nữa về tôi lấy
- dạ chào 2 cô
Bắt taxi gấp rút nó và Thư hối ông tài xế chạy lẹ. May mà ko trễ, còn đúng 5 phút là bắt đầu, nó và Thư thu hút hết mọi ánh mắt của mọi người. Dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng từ nó và Thư làm mọi người đứng đờ ra. Đàn ông con trai chết mê với vẻ đẹp của nó và Thư (nó nhìu hơn). Đàn bà con gái thì ghen tị ghen ghét vì dám đẹp hơn họ. Nói chung đều có.
Ánh mắt nó dừng lại tại 1 người, bóng dáng quen thuộc đó, nụ cười đó. Thiên Vũ?
- Lục Tuyết Nhi, mày phải quên Thiên Vũ đi, ko có anh ấy mày vẫn sống tốt mà, rất tốt. Rất rất rất...tốt - nó tự đánh đầu mình, hàng nước mắt lăn xuống bên má - phải làm sao để quên đk anh ấy? Phải làm sao để quên đk ngày đó chứ, ngày anh ấy... - chưa kịp nói hết đã khóc oà lên, đằng sau cánh cửa phòng nó Khải Minh và ông nội nó đã thấy tất cả.
- Khải Minh à, chuyện thân thế của nó ta đã nói hết rồi
- ông nội...
- ta biết ta ko nên nói để nó kích động thêm, chuyện tình cảm giữa nó và Thiên Vũ thật phức tạp.
- con thấy thằng Thiên Vũ đó là con người ko đáng tin cậy và giao Tuyết Nhi cho hắn ta, còn Hoàng Minh Lâm đó cũng chả khác zì, bày trò với Phương Thy tổn thương em ấy. Quá đáng!
- Khải Minh, con cũng nên giải quyết tốt chuyện của con đi, con bé đó thật là bám dai ko dứt, dám làm cả chuyện động trời đó đúng là quá quắt. Nhà họ Lục này ko thể mất mặt đk
- dạ ông - sau chữ đó ông nội nó bước xuống lầu
CỐC...CỐC...CỐC
- ai đó - nó lấy tay quệt nhanh nước mắt
- là anh, Khải Minh
- anh vào đi. Có chuyện zì ko?
- anh chỉ muốn hỏi...
- hỏi zì? - nó cúi mặt xếp đồ
- à anh...anh chỉ muốn hỏi em có cần anh giúp zì ko ấy mà
- ko có zì đâu, em tự làm đk, ông đâu rồi? - nó lạnh băng
- ở dưới phòng khách, phải rồi Tuyết Nhi, tối nay có buổi tiệc, em có....
- ông có nói với em rồi, em sẽ đi. Nếu ko có chuyện zì nữa thì anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi
- được em nghỉ ngơi đi, anh ra - Khải Minh thoáng buồn
"sao anh ấy lại dịu dàng như thế? Sao lại nhỏ nhẹ với mình như thế? Nhưng mà anh ta là ai cơ chứ? Lục Khải Minh! Ko lẽ là anh trai của mình, sao Ba Mẹ chưa từng nói với mình về anh ấy ? Thật nhức đầu"
.
.
.
Nó cầm cái giỏ to chạy nhanh xuống phòng khách
- con đi đâu mà vội thế? - ông ngồi nhâm nhi tách trà
- con phải trang điểm cho Khánh Thư, h rồi
- đk nhưng con phải tới đúng zờ dự tiệc nghe ko?
- dạ, chào ông con đi
- khoan đã - Khải Minh đứng lên lại gần nó - em ko biết địa điểm tới đó, anh chở em đi
- ko cần! Khánh Thư biết chỗ đó, em sẽ đi với cô ấy, anh ko phải đưa em đi - nói rồi nó chạy ra chỗ taxi nó vừa gọi
.
.
.
Phút chốc đã tới nơi, nó chạy nhanh đến ông quản lí
- cô Tuyết Nhi, phòng của cô
- cảm ơn quản lí, làm phiền ông quá
- ko có zì, cô gái hiền lành lễ phép như cô ko phải lúc nào cũng thấy, với lại khách sạn này tay ông nội cô đưa lên mới đk thành tích như thế. Tôi phải cảm ơn mới đúng
- cũng nhờ ông góp sức nữa chứ, làm quản lí khách sạn nổi tiếng thế này ko phải ngày làm đk, sau này có zì xin quản lí chỉ dạy Tuyết Nhi
- cô thật biết ăn nói, sắp đến zờ hẹn của cô rồi, cô cứ đi trước
- vâng, tạm biệt - nó chạy vụt lên phòng mở cửa thì lúc đó Khánh Thư cũng vừa chạy lên
- ah chạy muốn đứt hơi, mệt wá - Thư than vãn
- cô lấy đồ ra đi rồi tôi làm cho
- ờ mém quên
Khánh Thư lôi đầm trang sức giày cao gót bla...bla...bla... ra để đống trên giườngbg-ssp-{height:px}
- Thư đi thay đồ đi, rồi làm
- ừm
Xoẹt...Xoẹt...Xoẹt...
- woa đẹp wá, ngồi đây, làm tóc trước
Bla...Blu...Bla...
h phút sau hoàn thành
- xong rồi
Khánh Thư đi lại trước tấm gương to nhìn ngắm mình thay đổi ra sao, thật ko thể xem thường tài nghệ của nó đk, chuẩn luôn. Quaaá đẹp!
- mình đây sao? Khác quá, Tuyết Nhiiiiiiii, cảm ơn cô nhiều nha
- ko có zì, chết dở tôi chưa làm zì hết. Thay đồ đây
- ờ ờ, mình đẹp quá
s
s
s
s
s
s
- aaaaá - tiếng nó la
- zì thế? Tuyết Nhi à
- kéo lên ko đk - vừa nhăn nhó nó vừa với tay kéo dây kéo sau lưng
- trời ơi, để đấy kéo cho - Khánh Thư hất tay nó qua rồi kéo cái thẳng băng - rồi
- cảm ơn nha
- woa bộ đầm cô nhìn vào thì bình thường như sao cô mặc vào lại đẹp thế? Ghen tị wá - Thư nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ
Sau đây là đầm của họ :
(cái đầm màu trắng)
Nhi: tóc xoã dịu dàng
- ghen tị zì chứ, cô cũng đẹp lắm mà, chị em mình là Hotgirls trong buổi tiệc đó rồi
- thật sao? Hạnh phúc wá
- nói đại cũng hạnh phúc nữa hả trời
Hu...La...Lá....Là...Hu...La...Lá...La
- trời đất má ơi, trang điểm zô cô càng đẹp. Hơ, cô lấn át tôi rồi, chỉ có cô là đẹp nhất thôi à
- nói nghe này nè, ai có mắt nhìn zô mới thấy cô đẹp hơn cả tôi nữa. Tôi ko bằng góc nhỏ của cô nữa đó
- thiệt sao?
- thiệt mà, thôi chết sắp trễ rồi, đi lẹ
- đi đi đi
.
.
.
- quản lí à chúng tôi đi đây, đồ đạc trong đó tí nữa về tôi lấy
- dạ chào cô
Bắt taxi gấp rút nó và Thư hối ông tài xế chạy lẹ. May mà ko trễ, còn đúng phút là bắt đầu, nó và Thư thu hút hết mọi ánh mắt của mọi người. Dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng từ nó và Thư làm mọi người đứng đờ ra. Đàn ông con trai chết mê với vẻ đẹp của nó và Thư (nó nhìu hơn). Đàn bà con gái thì ghen tị ghen ghét vì dám đẹp hơn họ. Nói chung đều có.
Ánh mắt nó dừng lại tại người, bóng dáng quen thuộc đó, nụ cười đó. Thiên Vũ?