- em nói zì thế Tuyết Nhi?
- em...- nó ngồi xuống giường
Hắn ngồi xuống kế nó
- em làm sao? Cái zì mà em ko phải con cháu nhà họ Lục? Em là Lục Tuyết Nhi mà
- em...em ko phải Lục Tuyết Nhi
- sao? Em nói đùa đấy à? - hắn nhíu mày
- em nói thật, anh biết ko? Khi mình coi phim xong rồi ra phòng khách nhà Thư, đi ngang qua phòng Mẹ Thư, em đã nghe thấy bác ấy nói là... - no rưng rưng
- bác ấy nói zì?
- bác ấy nói là bác ấy là Mẹ của em - nó rơi nước mắt
Hắn hoàn toàn đơ người khi nó nói thế, nó ko phải là Lục Tuyết Nhi ư?
- sao em biết?
- khi đến đây, ông nội đã dẫn em đi thăm mộ bà, ông đã nói hết cho em nghe, ông nói em ko phải Lục Tuyết Nhi mà là Trần Khánh Ly. Em ko phải con cháu nhà họ Lục, ko phải - nó ôm đầu khóc
"Tuyết Nhi thật tội nghiệp, chắc bây zờ em ấy đau khổ lắm, phải làm sao để em ấy hết buồn đây?"
- Tuyết Nhi à, thế Ba Mẹ ruột của em là ai?
- Ba ruột em là tài xế nhà họ Lục, Mẹ em chính là...Mẹ của Thư
- thế tại sao Ba Mẹ em lại đưa em cho nhà họ Lục chăm sóc?
- Mẹ em vì vinh hoa phú quý mà bỏ Ba em và cả đứa con này theo Ba Thư, Ba em vì ko muốn em ko có Mẹ nên đã đến nhà Ba Thư dẫn Mẹ về nhưng ko đk, ngược lại còn chọc giận Ba Thư, ông ta sai người giết Ba em. Vì bất đắc dĩ nên Ba em mới đưa cho nhà họ Lục chăm sóc và đừng để cho ai biết em là con ông, Ba em muốn bên cạnh em nên đã giả trang làm tài xế nhà họ Lục. Mẹ Thư cho người đi tìm em nên đến nhà ông nội tìm, ông ta, chính ông ta đã nổ súng giết chết bà nội. Chính là Ba của Thư - nó khóc to hơn
Hắn ôm nó vào lòng, nó khóc và mãi khóc, hắn thấy mà xót xa. Nó buông hắn ra, ngước mắt hỏi
- anh đã biết hết sự thật, bây zờ em ko phải con nhà họ Lục, ko phải Lục Tuyết Nhi, ko có gia thế quyền lực tài sản zì hết. Anh có bỏ rơi em ko?
Hắn đưa tay lau nước mắt nó, nâng gương mặt nó lên cười an ủi đáp
- ko! Ko bao zờ anh bỏ em cả, anh ko phải iu tiền hay quyền lực nhà em, anh iu con người em. Bản tính dễ gần, thân thiện, thik giúp đỡ người và có lòng thương người. Anh iu dù là Lục Tuyết Nhi hay Trần Khánh Ly, anh vẫn yêu.
Nó cảm động khóc, ôm lấy hắn
- Thiên Vũ, cảm ơn anh, cảm ơn anh
Hắn vuốt mái tóc nó
- bé ngốc, sao em phải cảm ơn anh? Anh ko thik, sau này ko đk nói cảm ơn với anh nữa biết chưa? - nó gật đầu
Bên ngoài phòng nó cũng có 2 người đang sốc, họ đi zô phòng nhỏ nói chuyện
- em ko ngờ Nhi tội như thế, ko phải là con ruột nhà họ Lục, biết bao năm trời cô ấy sống dưới mái nhà đó, ko ngờ lại như thế này. Thương Nhi quá - nhỏ khóc
- đúng thật khó đoán sau này sẽ như thế nào dù cho có nhìn thấy trước tương lai - anh ta
- anh hai à, kế hoạch của chúng ta...có thể...bỏ đk ko?
- em muốn từ bỏ? Vì em yêu tên Khánh Du rồi phải ko? Hay muốn thương hại cho Nhi?
- anh à, em ko loại người thương hại người khác mà từ bỏ tình yêu của mik đâu
- ko thì em đã yêu tên Khánh Du rồi, anh nói trước, anh ko chấp nhận thằng đó làm em rể anh đâu - nói rồi mở cửa đi luôn
- sao anh lại như thế chứ? Anh có phải anh trai em ko hả Hoàng Minh Lâm? - nhỏ đứng khóc hét lên