Ra tới sân bay, nhỏ uể oải ngồi đừ ra đó than ngắn thở dài “Đi xe tới đây chóng hết cả đầu, nhức hết cả mặt”
Nó nhíu mày “Đâu ra mà nhức mặt?”
“Ý lộn, xin lỗi xin lỗi”
Mọi người cầm vali lên và bắt đầu đi vào máy bay. Trước khi máy bay cất cánh thì nó và nhỏ đã tự sướng với nhau 1 mớ ảnh rồi yên vị vào chỗ ngồi. Nó và nhỏ, hắn và anh ta. Nó nhỏ cười nói vui vẻ chơi carô, còn 2 anh chàng kia lạnh lùng ai làm việc nấy ko ai nói với ai. Máy bay bắt bầu cất cánh khi đã đầy đủ hành khách, 2 anh kia đã ngủ li bì, nó và nhỏ chơi với nhau đến 1 tiếng sau rồi cũng chìm vào giấc ngủ của mik. Trong khi đó ở nhà đã xảy ra biết bao chuyện, Tú Tuệ đã bị bắt cóc và tên bắt cóc đã liên lạc và đòi đến 500 triệu, sau 2 ngày mà chưa có tiền thì biết sao rồi đấy. Cả nhà đang tìm cách để tìm đk số tiền, nhưng 300 triệu ko phải con số nhỏ mà trong 2 ngày có thể tìm đk đủ số tiền. Mẹ nó lo lắng đứng ngồi ko yên
“Ko biết con bé sao nữa? Có bị đánh đập hành hạ hay ko? 500 triệu ko phải con số nhỏ, làm sao tìm đk trong 2 ngày đây?”
Khánh Du an ủi bà “Bác đừng lo lắng quá, Tú Tuệ sẽ ko sao đâu, tụi bắt cóc cần tiền nên chắc chắn sẽ ko dám làm hại chị ấy đâu”
“Nhưng mà 500 triệu ko phải trong 2 ngày là có ngay” Ba nó
“Làm sao đây? Tú Tuệ chắc hẳn rất sợ” Minh Tuấn lo lắng
“Có lo lắng cũng zô ích, mọi người nghỉ ngơi đi, lỡ mà tên bắt cóc có gọi thì còn sức mà ứng phó”
“Khánh Du nói đúng, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi cho có sức, đi thôi bà” Ba nó đỡ Mẹ nó lên phòng
Khánh Du và Minh Tuấn ngồi xuống ghế thở dài rồi lên phòng ngủ. Tất cả chìm trong im lặng.
.
.
.
Máy bay đáp xuống, nó nhỏ anh ta và hắn uể oải xuống máy bay bắt taxi về thằng nhà nó.
Nhỏ xoa xoa đầu mik “Ah cái đầu ong ong nhức quá”
“Mệt quá đi, mọi người về nhà em luôn à?”
Cả đám đồng thanh “Ừm”
.
.
.
Ding…Dong…
“Zờ này ai đến zậy ta? Hương, ra mở cửa đi con”
Hương từ trong chạy ra “Dạ”
Cạch…
Hương bất ngờ vì thấy nó “Nhi? Em…nói…tháng sau về mà”
Nó cười “Em muốn tạo bất ngờ mà ^^”
“Vào nhà đi mấy đứa, chắc tụi em cũng mệt”
Mọi người vui vẻ zô nhà, vừa thấy nó, ai cũng vui cả lên. Mẹ nó đi lại ôm nó vào lòng
“Tuyết Nhi, Mẹ nhớ con lắm”
“Tuyết Nhi cũng nhớ Ba Mẹ lắm”
Bà thả nó ra “Mà con nói 1 tháng sau mới về mà”
“Con muốn làm mọi người bất ngờ mà ^^”
Vừa nghe tin nó về, Ba ruột nó liền chạy zô “Tuyết Nhi, con về rồi”
Nó thấy Ba ruột cũng rưng rưng nước mắt chạy lại ôm “Ba ơi con nhớ Ba lắm”
Nghe thấy nó nói như thế mọi người càng bất ngờ, ko lẽ nó biết hết rồi sao?
“Nhi à con….”
“Con biết hết rồi, ko cần phải giấu con nữa. Ba chính là Ba ruột của con đúng ko?”
Ba ruột nó cười hạnh phúc “Phải! Con chính là con ruột…con gái ruột của Ba”
Ra tới sân bay, nhỏ uể oải ngồi đừ ra đó than ngắn thở dài “Đi xe tới đây chóng hết cả đầu, nhức hết cả mặt”
Nó nhíu mày “Đâu ra mà nhức mặt?”
“Ý lộn, xin lỗi xin lỗi”
Mọi người cầm vali lên và bắt đầu đi vào máy bay. Trước khi máy bay cất cánh thì nó và nhỏ đã tự sướng với nhau mớ ảnh rồi yên vị vào chỗ ngồi. Nó và nhỏ, hắn và anh ta. Nó nhỏ cười nói vui vẻ chơi carô, còn anh chàng kia lạnh lùng ai làm việc nấy ko ai nói với ai. Máy bay bắt bầu cất cánh khi đã đầy đủ hành khách, anh kia đã ngủ li bì, nó và nhỏ chơi với nhau đến tiếng sau rồi cũng chìm vào giấc ngủ của mik. Trong khi đó ở nhà đã xảy ra biết bao chuyện, Tú Tuệ đã bị bắt cóc và tên bắt cóc đã liên lạc và đòi đến triệu, sau ngày mà chưa có tiền thì biết sao rồi đấy. Cả nhà đang tìm cách để tìm đk số tiền, nhưng triệu ko phải con số nhỏ mà trong ngày có thể tìm đk đủ số tiền. Mẹ nó lo lắng đứng ngồi ko yên
“Ko biết con bé sao nữa? Có bị đánh đập hành hạ hay ko? triệu ko phải con số nhỏ, làm sao tìm đk trong ngày đây?”
Khánh Du an ủi bà “Bác đừng lo lắng quá, Tú Tuệ sẽ ko sao đâu, tụi bắt cóc cần tiền nên chắc chắn sẽ ko dám làm hại chị ấy đâu”
“Nhưng mà triệu ko phải trong ngày là có ngay” Ba nó
“Làm sao đây? Tú Tuệ chắc hẳn rất sợ” Minh Tuấn lo lắng
“Có lo lắng cũng zô ích, mọi người nghỉ ngơi đi, lỡ mà tên bắt cóc có gọi thì còn sức mà ứng phó”
“Khánh Du nói đúng, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi cho có sức, đi thôi bà” Ba nó đỡ Mẹ nó lên phòng
Khánh Du và Minh Tuấn ngồi xuống ghế thở dài rồi lên phòng ngủ. Tất cả chìm trong im lặng.
.
.
.
Máy bay đáp xuống, nó nhỏ anh ta và hắn uể oải xuống máy bay bắt taxi về thằng nhà nó.
Nhỏ xoa xoa đầu mik “Ah cái đầu ong ong nhức quá”
“Mệt quá đi, mọi người về nhà em luôn à?”
Cả đám đồng thanh “Ừm”
.
.bg-ssp-{height:px}
.
Ding…Dong…
“Zờ này ai đến zậy ta? Hương, ra mở cửa đi con”
Hương từ trong chạy ra “Dạ”
Cạch…
Hương bất ngờ vì thấy nó “Nhi? Em…nói…tháng sau về mà”
Nó cười “Em muốn tạo bất ngờ mà ^^”
“Vào nhà đi mấy đứa, chắc tụi em cũng mệt”
Mọi người vui vẻ zô nhà, vừa thấy nó, ai cũng vui cả lên. Mẹ nó đi lại ôm nó vào lòng
“Tuyết Nhi, Mẹ nhớ con lắm”
“Tuyết Nhi cũng nhớ Ba Mẹ lắm”
Bà thả nó ra “Mà con nói tháng sau mới về mà”
“Con muốn làm mọi người bất ngờ mà ^^”
Vừa nghe tin nó về, Ba ruột nó liền chạy zô “Tuyết Nhi, con về rồi”
Nó thấy Ba ruột cũng rưng rưng nước mắt chạy lại ôm “Ba ơi con nhớ Ba lắm”
Nghe thấy nó nói như thế mọi người càng bất ngờ, ko lẽ nó biết hết rồi sao?
“Nhi à con….”
“Con biết hết rồi, ko cần phải giấu con nữa. Ba chính là Ba ruột của con đúng ko?”
Ba ruột nó cười hạnh phúc “Phải! Con chính là con ruột…con gái ruột của Ba”