Cô ta giữ nó trong tay nên ko ai dám lại gần, đành phải đứng đó động não thôi. Cô ta dẫn nó lên đến sân thượng, con dao nó đã làm cổ nó chảy máu (ít thui)
Tú Tuệ - "Thả Tuyết Nhi ra, cô muốn cái zì chứ?"
"Tại mấy người dám phạm quy tắc tôi đưa ra thì ráng mà chịu, đừng có mà trách tôi"
Cô ta cầm chặt con dao để vào cổ nó sát hơn, nó có gắng chịu đau "Cô muốn zì? Tiền chúng tôi đã đem tới rồi, cô còn muốn zì nữa?"
Cô ta cười khẩy "Tiền? Buồn cười, thứ tôi muốn chính là cô"
Mọi người đơ ra, cô ta cần Tuyết Nhi làm zì chứ? Muốn đòi thêm tiền à? (người ta đã ko cần tiền mà cứ)
Hắn lo lắng cho nó "Tại sao cô lại muốn Tuyết Nhi?"
"Vì cô ta đắc tội với tôi, cái zì cô ta cũng hơn tôi, tôi ko thể để người khác qua mặt mik"
"Tôi với cô chưa hề quen nhau, sao cô lại nói thế?"
Cô ta cố gắng bình tĩnh "Chưa chắc những zì mik thấy đã là sự thật mà đúng ko? Cô đắc tội với ai thì tự mik sẽ biết, ko cần tui nói ra đâu nhỉ?"
Nó khó hỉu, cô ta đưa nó lại gần sân thượng, lúc đó tiếng xe cảnh sát đã vang lên rất gần "Mấy người dám báo cảnh sát?"
Minh Tuấn vội giải thích "Ê ko có, tụi tui ko có ngu đến zậy đâu"
"Thế ai dám báo cảnh sát?" Cô ta nghĩ ngợi 1 lát rồi tức zận "Chắc chắn là anh ta, muốn ép mik zô đường cùng sao? Đúng là đáng ghét mà"
"Lài ai hả?"
"Cô ko cần biết, tránh ra" Cô ta đẩy nó ra nhưng vì đứng ko vững vì bất ngờ nên nó bị té xuống may mà vịnh đk nếu ko là chết nát xương luôn
Cô ta tức zận chạy ra khỏi căn nhà hoang rồi lên xe phóng đi, hắn kéo nó lên nhưng mà chỗ này gần sụp xuống rồi, có thể là chết chung đó.
"Anh thả em ra đi, đừng để em liên lụy anh, Thiên Vũ à" Nó đã khóc
Hắn cố gắng giự chặt tay nó "Tuyết Nhi, em đừng lo cho anh, dù có chết anh cũng sẽ chết với em"
Tú Tuệ khóc "Tuyết Nhi, đáng ra chị ko nên liên lụy em, đáng ra em ko nên nhận chị và ko nên cứu chị, như thế em sẽ ko bị như thế này"
Nó cố cười cho mọi người yên tâm "Em ko sao mà, chị đk cứu em đã vui lắm rồi, đừng nói như thế. Đời em...đk quen với mọi người em đã vui lắm, Thiên Vũ, Khánh Thư, Minh Tuấn, Khánh Du, Minh Lâm. Em...em...rất quý mọi người, hãy sống cho em nhé."
Nước mắt nó tuôn rơi, rơi trong nụ cười hạnh phúc. Nó cố gắng rút tay mik ra khỏi tay hắn và...rớt!
Cô ta giữ nó trong tay nên ko ai dám lại gần, đành phải đứng đó động não thôi. Cô ta dẫn nó lên đến sân thượng, con dao nó đã làm cổ nó chảy máu (ít thui)
Tú Tuệ - "Thả Tuyết Nhi ra, cô muốn cái zì chứ?"
"Tại mấy người dám phạm quy tắc tôi đưa ra thì ráng mà chịu, đừng có mà trách tôi"
Cô ta cầm chặt con dao để vào cổ nó sát hơn, nó có gắng chịu đau "Cô muốn zì? Tiền chúng tôi đã đem tới rồi, cô còn muốn zì nữa?"
Cô ta cười khẩy "Tiền? Buồn cười, thứ tôi muốn chính là cô"
Mọi người đơ ra, cô ta cần Tuyết Nhi làm zì chứ? Muốn đòi thêm tiền à? (người ta đã ko cần tiền mà cứ)
Hắn lo lắng cho nó "Tại sao cô lại muốn Tuyết Nhi?"
"Vì cô ta đắc tội với tôi, cái zì cô ta cũng hơn tôi, tôi ko thể để người khác qua mặt mik"
"Tôi với cô chưa hề quen nhau, sao cô lại nói thế?"
Cô ta cố gắng bình tĩnh "Chưa chắc những zì mik thấy đã là sự thật mà đúng ko? Cô đắc tội với ai thì tự mik sẽ biết, ko cần tui nói ra đâu nhỉ?"
Nó khó hỉu, cô ta đưa nó lại gần sân thượng, lúc đó tiếng xe cảnh sát đã vang lên rất gần "Mấy người dám báo cảnh sát?"bg-ssp-{height:px}
Minh Tuấn vội giải thích "Ê ko có, tụi tui ko có ngu đến zậy đâu"
"Thế ai dám báo cảnh sát?" Cô ta nghĩ ngợi lát rồi tức zận "Chắc chắn là anh ta, muốn ép mik zô đường cùng sao? Đúng là đáng ghét mà"
"Lài ai hả?"
"Cô ko cần biết, tránh ra" Cô ta đẩy nó ra nhưng vì đứng ko vững vì bất ngờ nên nó bị té xuống may mà vịnh đk nếu ko là chết nát xương luôn
Cô ta tức zận chạy ra khỏi căn nhà hoang rồi lên xe phóng đi, hắn kéo nó lên nhưng mà chỗ này gần sụp xuống rồi, có thể là chết chung đó.
"Anh thả em ra đi, đừng để em liên lụy anh, Thiên Vũ à" Nó đã khóc
Hắn cố gắng giự chặt tay nó "Tuyết Nhi, em đừng lo cho anh, dù có chết anh cũng sẽ chết với em"
Tú Tuệ khóc "Tuyết Nhi, đáng ra chị ko nên liên lụy em, đáng ra em ko nên nhận chị và ko nên cứu chị, như thế em sẽ ko bị như thế này"
Nó cố cười cho mọi người yên tâm "Em ko sao mà, chị đk cứu em đã vui lắm rồi, đừng nói như thế. Đời em...đk quen với mọi người em đã vui lắm, Thiên Vũ, Khánh Thư, Minh Tuấn, Khánh Du, Minh Lâm. Em...em...rất quý mọi người, hãy sống cho em nhé."
Nước mắt nó tuôn rơi, rơi trong nụ cười hạnh phúc. Nó cố gắng rút tay mik ra khỏi tay hắn và...rớt!