- Chúng tôi zô thăm nó đk ko bác sĩ?
- Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mọi người hãy giữ yên lặng.
Ba nó zui mừng:
- Cảm ơn bác sĩ.
- Ko có zì - Ông bác sĩ đi khỏi.
Cả nhà nó liền kéo vào phòng bệnh của nó, mọi người bu quanh giường bệnh, Mẹ nó ngồi xuống ghế nắm lấy tay nó:
- Con gái, Mẹ rất vui khi con ko sao, con hãy ngủ 1 giấc rồi tỉnh dậy với cả nhà nha con.
Tú Tuệ lại gần giường bệnh nó:
- Tuyết Nhi, chị xin lỗi em, đáng ra ko nên quen biết em để bị như thế này, làm mọi người lo lắng và sợ cũng chỉ vì chị.
Mẹ nó nắm tay Tuệ cười hiền:
- Ko phải lỗi của con, đừng trách bản thân mik, Mẹ cấm ko cho con nói zậy nữa nghe chưa?
Tuệ nắm lấy tay Mẹ nó cười rồi thôi, hôm đó mọi người tay phiên nhau chăm sóc cho nó, đến 7h tối hắn đến thay ca cho Khánh Du, nằm sao mà ngủ quên nó luôn rồi. Khi ngủ còn nắm lấy tay nó, ngón tay nó cử động khiến hắn tỉnh giấc.
- Em tỉnh rồi à Tuyết Nhi? - Hắn lo lắng cho nó
Nó mệt mỏi mở mắt nhìn hắn, vẻ mặt lạ lẫm:
- Anh là ai zậy? Đây là đâu hả?
Hắn bất ngờ:
- Em...anh là Thiên Vũ, em ko nhớ sao?
Nó cười:
- Ko, tôi ko quen anh mà, đây là đâu zậy?
Hắn mở mắt to nhìn nó
- Em...ko nhớ thật à? Em...em nhớ ko, hôm nay mik đi cứu Tú Tuệ, em bị đám bắt cóc giữ, họ đã đẩy em từ tầng 5 xuống, may mà có bao cát nếu ko là em chết rồi, em biết ko?
Nó lắc đầu, hắn đơ ra, Thy bước zô thấy nó tỉnh dậy liền vui cười chạy đến.
- Tuyết Nhi, cậu tỉnh lại rồi, bọn tớ lo lắm đấy.
Nó ngốc nghếch:
- Cô là ai zậy? 2 người quen tôi sao?
Nhỏ cũng đơ theo hắn luôn, quay qua nhìn hắn:
- Là sao? Sao...sao cậu ấy...?
Hắn đi lại bấm nút gọi cho bác sĩ, ko lâu sau họ đã đến khám cho nó, ông bác sĩ quay qua vẻ mặt căng thẳng:
- Cô ấy bị mất trí nhớ, đó là triệu chứng khi chưa loại bỏ máu bầm ra đầu cô ấy, càng giải quyết sớm càng tốt, nếu ko thì...có lẽ bệnh nhân sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn.
Nhỏ và hắn như nghe như tiếng sét đánh qua tai,nhỏ ngơ ngác hỏi lại:
- Bác sĩ nói zì cơ? Tuyết Nhi...mất trí nhớ sao? Sao có thể đk?
- Chúng tôi rất xin lỗi, nhưng mọi người nên cho cô ấy phẫu thuật sớm.
Hắn đi lại nắm tay nó :
- Em ko nhớ zì thật sao? Em ko nhớ 1 chút zì sao?
Nó lắc đầu, bỗng trong lòng nó nhói lên, nhỏ thở dài rồi mở cửa bước đi, hắn ngồi ghế nắm tay nó:
- Em biết ko? Anh yêu em hơn bất cứ ai, em bị thương anh sẽ băng bó cho em, em khóc anh sẽ dỗ em nín, em buồn anh sẽ chọc em cười, em vui anh cũng vui. Tuyết Nhi à, có 1 câu chuyện về 2 người yêu nhau, họ rất khó khăn mới đk với nhau, rồi chị cô ấy bị bắt và đám bắt cóc đã giữ cô ấy làm con tin và xô xuống từ tầng 5.
Nó nhìn hắn:
- Có chết ko?
Hắn lắc đầu:
- Ko có, cô ấy mất trí nhớ, ko nhớ bạn thân ko nhớ người cô ấy yêu là ai.
Nó rụt rè:
- Câu chuyện đó là anh và tôi đúng ko?
- Phải, em mệt ko?
- Tôi khát nước.
Hắn với tay rót nước cho nó rồi đỡ nó nằm xuống ngủ, hắn rút tay mik ra khỏi nó nhưng nó nắm chặt lại ko buông, hắn ngồi xuống ghế vuốt tóc nó, suy nghĩ tìm cách giúp nó bình phục.