Về đến nhà, nó vào thay đồ rồi ngồi phịch xuống giường, với tay cầm lấy tấm ảnh chụp chung với ông bà.
"Bà nội, con nhớ bà lắm, sao bà lại bỏ con và ông nội zậy? Bà ko thương Tuyết Nhi sao?"
Mặt nó buồn hiu, chìm vào dòng suy nghĩ, tiếng gõ cửa làm nó giật mik "Cửa ko khóa"
Khánh Du mở cửa bước zô "Sao ko ra ngoài với mọi người?"
Nó lắc đầu "Em ko muốn, em chỉ muốn nằm và nằm thôi"
"Như zậy sẽ khiến em mệt đó Nhi, nói thật đi, em có chuyện zì?"
Nó thở dài "Bà đã bỏ em rồi, em ko muốn ông nội bỏ em đi"
Khánh Du an ủi "Đừng lo, ko sao đâu, ko có ai hại ông nội đâu"
Nó gật đầu "Anh biết ko Khánh Du, em biết đk 1 chuyện"
Khánh Du thắc mắc "Chuyện zì?"
"Lúc chúng ta cãi với Minh Lâm rồi đi zô phòng nghỉ, tình cờ Thư làm rơi sợi lắc ở đó, cô ấy có quay lại kiếm thì thấy...Khải Minh đang nói chuyện...với Minh Lâm"
"Ah cái tên Khải Minh đó, từ đó zờ anh ko ưa anh ta"
Nó tròn mắt "Anh quen hả?"
Khánh Du thở dài "Dĩ nhiên, anh ta là con người trăng hoa, tính tình ngạo mạn, khi mà đã tìm đk con mồi thì anh ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để có thứ đó. Ví dụ điển hình như Trần Ngọc Anh"
Nó nhíu mày "Trần Ngọc Anh? Nghe quen quá"
Khánh Du xua tay "Thôi thôi, ra ngoài đi"
"Em hơi mệt"
"Zậy em ngủ 1 tí đi, anh ra ngoài"
Nó cười, Khánh Du ra ngoài, noq trong phòng cứ ôm lấy tấm ảnh mà ngủ, giọt nước mắt đã rơi trên má.
.
.
.
Đã 8h PM, mọi người đều có mặt đầy đủ tại nhà hàng, khách khứa cũng dần đông đủ. Cũng trong phòng nghỉ đó, Tú Tuệ đang run, tim đập liên hồi, nhỏ đang vui vẻ vì nhỏ và Khánh Du là phụ dâu phụ rể.
Nó cầm tay Tuệ "Chị đã nói với em là đừng run, sao zờ chị lại zống em zậy? Đừng lo, sẽ ko sao đâu mà"
Tuệ vẫn lo lắng mặt nhăn mày nhó "Nhưng mà...chị lo lắm, chị ko thể ko run"
Nhỏ đặt tay lên vai Tuệ "Ko sao đâu ạ, chị hãy nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi, ko có zì cả, như thế sẽ yên tâm hơn"
Nó gật đầu "Đúng đó, em sẽ ko để bất cứ ai phá đám cưới này đâu, em sẽ bảo vệ chị"
Tuệ ôm nó khóc "Em đừng nói như zậy, chị muốn em hãy tự bảo vệ bản thân mik, đk ko?"
Nó cười cho cô yên tâm "Đk"
Zờ tiến hành hôn lễ đã tới, nhỏ và Khánh Du cầm váy cho Tuệ cùng nhau bước zô thảm đỏ. Các cô gái đứng đó thả hoa hồng bay trong gió, tất cả nồng nhiệt vỗ tay chúc phúc, nó hắn bắn dây chúc mừng ra, Thư xịt tuyết khắp thảm đỏ làm dính vào tóc của Tuấn Tuệ.
Cả 2 dừng lại trước bục, ông ... (quên tên rồi) bắt đầu hỏi
"Trương Minh Tuấn, con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ dù sau này có khó khăn bệnh hoạn hay ko?"
Tuấn nhìn Tuệ cười "Con đồng ý!"
"Phan Tú Tuệ, con có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng dù sau này có khó khăn bệnh hoạn hay ko?"
Tuệ cười hạnh phúc "Con...đồng ý!"
"Mời 2 đứa đeo nhẫn cho nhau"
Tuấn cầm chiếc nhẫn đeo cho Tuệ, Tuệ cầm chiếc nhẫn đeo cho Tuấn và 2 người..hôn nhau.
"Ta tuyên bố, từ đây trở đi, 2 con sẽ là vợ chồng của nhau"
Mọi người vỗ tay nồng nhiệt và...buổi tiệc bắt đầu.
Về đến nhà, nó vào thay đồ rồi ngồi phịch xuống giường, với tay cầm lấy tấm ảnh chụp chung với ông bà.
"Bà nội, con nhớ bà lắm, sao bà lại bỏ con và ông nội zậy? Bà ko thương Tuyết Nhi sao?"
Mặt nó buồn hiu, chìm vào dòng suy nghĩ, tiếng gõ cửa làm nó giật mik "Cửa ko khóa"
Khánh Du mở cửa bước zô "Sao ko ra ngoài với mọi người?"
Nó lắc đầu "Em ko muốn, em chỉ muốn nằm và nằm thôi"
"Như zậy sẽ khiến em mệt đó Nhi, nói thật đi, em có chuyện zì?"
Nó thở dài "Bà đã bỏ em rồi, em ko muốn ông nội bỏ em đi"
Khánh Du an ủi "Đừng lo, ko sao đâu, ko có ai hại ông nội đâu"
Nó gật đầu "Anh biết ko Khánh Du, em biết đk chuyện"
Khánh Du thắc mắc "Chuyện zì?"
"Lúc chúng ta cãi với Minh Lâm rồi đi zô phòng nghỉ, tình cờ Thư làm rơi sợi lắc ở đó, cô ấy có quay lại kiếm thì thấy...Khải Minh đang nói chuyện...với Minh Lâm"
"Ah cái tên Khải Minh đó, từ đó zờ anh ko ưa anh ta"
Nó tròn mắt "Anh quen hả?"
Khánh Du thở dài "Dĩ nhiên, anh ta là con người trăng hoa, tính tình ngạo mạn, khi mà đã tìm đk con mồi thì anh ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để có thứ đó. Ví dụ điển hình như Trần Ngọc Anh"
Nó nhíu mày "Trần Ngọc Anh? Nghe quen quá"
Khánh Du xua tay "Thôi thôi, ra ngoài đi"
"Em hơi mệt"
"Zậy em ngủ tí đi, anh ra ngoài"
Nó cười, Khánh Du ra ngoài, noq trong phòng cứ ôm lấy tấm ảnh mà ngủ, giọt nước mắt đã rơi trên má.
.bg-ssp-{height:px}
.
.
Đã h PM, mọi người đều có mặt đầy đủ tại nhà hàng, khách khứa cũng dần đông đủ. Cũng trong phòng nghỉ đó, Tú Tuệ đang run, tim đập liên hồi, nhỏ đang vui vẻ vì nhỏ và Khánh Du là phụ dâu phụ rể.
Nó cầm tay Tuệ "Chị đã nói với em là đừng run, sao zờ chị lại zống em zậy? Đừng lo, sẽ ko sao đâu mà"
Tuệ vẫn lo lắng mặt nhăn mày nhó "Nhưng mà...chị lo lắm, chị ko thể ko run"
Nhỏ đặt tay lên vai Tuệ "Ko sao đâu ạ, chị hãy nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi, ko có zì cả, như thế sẽ yên tâm hơn"
Nó gật đầu "Đúng đó, em sẽ ko để bất cứ ai phá đám cưới này đâu, em sẽ bảo vệ chị"
Tuệ ôm nó khóc "Em đừng nói như zậy, chị muốn em hãy tự bảo vệ bản thân mik, đk ko?"
Nó cười cho cô yên tâm "Đk"
Zờ tiến hành hôn lễ đã tới, nhỏ và Khánh Du cầm váy cho Tuệ cùng nhau bước zô thảm đỏ. Các cô gái đứng đó thả hoa hồng bay trong gió, tất cả nồng nhiệt vỗ tay chúc phúc, nó hắn bắn dây chúc mừng ra, Thư xịt tuyết khắp thảm đỏ làm dính vào tóc của Tuấn Tuệ.
Cả dừng lại trước bục, ông ... (quên tên rồi) bắt đầu hỏi
"Trương Minh Tuấn, con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ dù sau này có khó khăn bệnh hoạn hay ko?"
Tuấn nhìn Tuệ cười "Con đồng ý!"
"Phan Tú Tuệ, con có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng dù sau này có khó khăn bệnh hoạn hay ko?"
Tuệ cười hạnh phúc "Con...đồng ý!"
"Mời đứa đeo nhẫn cho nhau"
Tuấn cầm chiếc nhẫn đeo cho Tuệ, Tuệ cầm chiếc nhẫn đeo cho Tuấn và người..hôn nhau.
"Ta tuyên bố, từ đây trở đi, con sẽ là vợ chồng của nhau"
Mọi người vỗ tay nồng nhiệt và...buổi tiệc bắt đầu.