"Tuyết Nhi đừng buồn nữa"
Tina, con bé mà nó quen khi đi dạo công viên, con bé chỉ mới 2 tuổi, thay vì kêu bằng chị thì bé lại kêu tên rất thân mật.
Nó vuốt má cô bé "Chị không buồn nữa chịu không? Em đi với Mẹ à?"
Tina cười gật đầu "Mẹ em đằng kia"
"Vậy sao, em qua chơi với Mẹ đi"
Cô bé lắc đầu ngồi cạnh nó "Nhi Nhi có chuyện buồn hả? Kể cho Tina nghe đi"
Nó thật sự không giấu nổi, nó đang hỗn loạn "Tina có muốn nghe kể chuyện không?"
"Dạ muốn"
Ánh mắt nó xa xăm "Chuyện kể về 1 cô bé sao chổi, cứ hễ ai quan tâm chăm sóc cô thì họ cũng đều phải từ bỏ thế giới này, cô bé khiến ông bà và Ba mình ra đi chỉ vì họ quan tâm cô nên đã bị người xấu hãm hại"
Nước mắt nó rơi, Tina nắm tay nó "Nhi Nhi đừng khóc mà, Tina sẽ buồn lắm"
Nó ôm cô bé mà khóc, nó đang tự trách mình, nó đúng là sao chổi, nó đã hại chết ông bà và Ba ruột mình, tất cả là tại nó.
Nó về nhà thì nằm dài ra giường, hiện giờ nó đang rất lo, không biết nạn nhân tiếp theo sẽ là ai nữa, có khi nó nên đi cho rồi. Bên ngoài cũng chẳng khá hơn, đang rất im lặng và nỗi buồn vây quanh mọi người, tình trạng này là không ổn rồi. Khánh Du phá tan tành bầu không khí “Dạo gần đây…có nhiều chuyện xảy ra quá”
Nhỏ gật đầu tán thành “Phải, người buồn nhất có lẽ..là Nhi”
Ba nó lên tiếng “Tôi nghiệp con bé, chắc giờ nó đang nằm khóc. Thy à, con vô xem nó như thế nào rồi”
Nhỏ gật đầu rồi lên phòng nó. Cốc…Cốc…Cốc…Nó ngồi dậy đi ra mở cửa “Thy, vào đi”
Nhỏ ngồi xuống giường cạnh nó “Nếu muốn khóc thì Nhi cứ khóc đi, không sao đâu, đừng gắng chịu một mình”
“Giờ có khóc thì làm được gì chứ? Tất cả đâu quay lại được, Nhi đang nghĩ, có lẽ mình chính là sao chổi của mọi người”
Nhỏ nắm tay nó “Đừng nói vậy chứ, Nhi là người tốt nhất mà Thy từng gặp đó, Nhi không phải là sao chổi đâu”
Nó thở dài “Thật sự là…Nhi muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi đầy sự đau khổ này”
Nỏ không biết nói gì hơn, thật sự là nó ngoài mặt cứng cỏi nhưng bên trong thì rất nhiều sự đau khổ, điều này chỉ có nó mới hiểu được.
Ngày hôm sau, nó và Khánh Du đang vạch ra sơ đồ để “đột nhập” vào nhà Thư, nhà họ bố trí thật phức tạp, có rất nhiều kệ sách, két sắc cũng như ngăn tủ, thật sự rất nhiều chỗ để giấu.
“Trời, sao anh lấy được cái này vậy?” - Nó ngạc nhiên
“Em nghĩ anh là ai? Anh là Nam Khánh Du đấy nhá, em nên nhớ kĩ tên của anh”
“Tự hào dữ hen, nhưng mà…sao đột nhập được đây? Có rất nhiều lối vào, chắc chắn nhà họ sẽ có vệ sĩ, em từng đến nên biết mà, cầu hơn 20 người chứ không ít đâu”
Khánh Du suy nghĩ rồi búng tay “Có cách, bây giờ đợi tối đến em đi đường này vào, còn anh đường kia, đám vệ sĩ đó chắc không làm em sợ chứ?”
Nó đánh đùa Khánh Du “Anh nghĩ sao vậy? Ma em còn không sợ nói chi vệ sĩ, cùng là người như nhau cả, có gì mà sợ? Chỉ sợ ta bị đánh bẹp dí kìa, lúc đó là nhập viện, mà có khi họ chặt ta ra từng khúc rồi đem cho chó sói ăn hoặc là ném xuống biển, hay là họ sẽ nấu ta lên rồi ăn thịt”
Khánh Du rợn gáy “Em nói thấy ghê quá, anh cần suy nghĩ lại”
“Quân tử nói phải giữ lời. Anh nói với em sẽ giúp em cơ mà, sao giờ đã sợ mất dép vậy hả? Con trai mà nhát cáy vậy trời”
Khánh Du vò đầu bứt tóc lảm nhảm “Biết vậy khỏi nói cho rồi”
Nó hung dữ “Anh nói gì đó? Nói lớn lên, anh tưởng em không nghe hả?”
“Anh có nói gì đâu nà, thôi tập trung vào, nãy nói đến đâu rồi ta?” – Anh đánh trống lãng
Nó nhắc lại “Đến lúc anh đột nhập vào lối này”
“Ờ, chúng ta vào rồi thì hạ bọn đó rồi vô nhà lục tung lên tìm phong bì”
“Mà Ba Thư ở bên Mĩ cơ mà”
Anh chê bai “Em dở quá, ông ta về đây rồi mà không biết, dở ẹc, tối nay còn tổ chức cái gì đó đó, cả nhà ông ta đều đi, chúng ta có cơ hội vào tối nay”
“Vậy sao, vậy thì tối nay ta chuẩn đi hen”
Bên phía Thư thì đang cãi nhau gay gắt, Thư dò hỏi phong bì đó thì ông vui vẻ trả lời, đến câu “Ba ơi, Ba để đâu vậy ạ?” thì cô liền bị Mẹ mắng cho không còn gì, bà quyết định cho cô ở nhà để khỏi gây phiền trong bữa tiệc tối nay.
Cô ngồi trong phòng bứt lông con gấu “Tức quá, mới hỏi có 2 câu thì bị chửi, thật là số mình nhọ, không giúp được chị Ly rồi. Aishhh, tức quá”
“Khánh Thư, đừng la hét nữa, im lặng đi” – Bà ta
Cô chán nản thở dài “Thế mà la hét gì trời? Mà sao Mẹ nghe được vậy kìa? Haizz”
Tối đến, Ba Mẹ Thư đi hết, mặc dù có gọi cô ra nhưng Thư cố ý như không nghe rồi khóa cửa phòng lại. Đợi khi họ đi thì cô mới mở cửa ra, định ra ngoài tìm nó thì vệ sĩ cản lại “Thưa tiểu thư, bà chủ dặn tôi là không được cho tiểu thư đi đâu hết”
Thư tức giận “What? Mấy người dám không cho tôi đi à? Có tin tôi nói với Ba đuổi việc mấy người không?”
“Tùy ý tiểu thư, mời cô vào trong nhà”
Cô dặm chân rồi đi vô nhà “Tức, tức đến trào máu, đã đi dự tiệc thì cũng nên cho mình ra ngoài chơi chứ? Aishhh”
Nó và Khánh Du toàn thân đều đen, bịt mặt kín mích, theo như kế hoạch, anh và cô làm theo kế hoạch, quả nhiên…chưa bị phát hiện, lợi thế là trời tối, đồ đen, sao mà thấy được? Nó và anh vô nhà thành công nhưng Thư đang ngồi ở phòng khách nên làm sao tìm được?
Thư đứng dậy vào phòng thì liền thấy họ, nói không lời luôn, nó liền chạy lại bịt miệng cô “Chị đây, Khánh Ly nè”
Thư gật đầu, nó thả cô ra “Sao 2 người…vào được?”
Khánh Du bình thảnh “Trào rào chứ đâu, mém rách áo”
Nó đánh anh “Bớt giỡn đi anh, em có biết phong bì để đâu không?”
Thư ủ rũ lắc đầu “Không những không biết còn bị mắng nữa, em xin lỗi”
Nó vỗ vai Thư “Không sao đâu, tụi chị kiếm được không?”
Thư gật đầu “Em tìm phụ cho, anh chị vào phòng Ba Mẹ em tìm đi”
“Oke”
Nó và anh vô phòng Ba Mẹ Thư tìm phong bì, cũng như lúc ở nhà, có tìm cũng vô ích, chả thấy đâu.
“Không thấy, Ba em giấu kĩ thật, có khi đem theo luôn không chừng” – Khánh Du
Thư thở dài “Biết ngà Mẹ sẽ đề phòng em mà”
“Nói ra thì bà ấy không tin vào ai cả, bà ấy thuộc dạng người độc đoán” – Nó
Thư tán thành “Phải đó ạ, bà ấy mắng chửi em thậm tệ”
Lúc đó, đột nhiên 1 thằng vệ sĩ bước vô nhìn thấy nó và anh, lập tức la to “Mấy người là ai?”
Khánh Du quăng tách trà vào mặt hắn làm bất tỉnh, 2 thằng khác đi vô, may al2 trốn kịp “Có chuyện gì vậy tiểu thư?”
Thư tức giận “Anh dám sàm sỡ tui, tui tự vệ mà, lôi ra ngoài đi”
“Dạ”
2 thằng lôi thằng đó ra ngoài, nó và Khánh Du ló đầu ra thở phù, anh giơ tay khen ngợi “May thật, em diễn kịch hay ghê á”
“Dĩ nhiên, em mà, anh chị về đi, mắc công lắm, em sẽ hỏi Ba em xem thử”
“Nhớ cẩn thận”
“Dạ, anh chị đợi em tí”
Thư đi ra ngoài “Nè, hồi nãy tui thấy có cái bóng lướt qua đây đó, mấy người đi xem thử đi, lẹ lẹ đi”
“Dạ”
Họ đi khỏi, Thư kéo nó và anh ra mở cửa cho họ đi rồi vô nhà như không có gì xảy ra”