***: Hi các bạn! Hôm nay mình cố gắng học bài thật nhanh để viết truyện, nhưng lúc này mình cũng đang có hứng viết đấy nhá! Mình xin ba mình 15' thôi, nên có gì sai mong các bạn " chỉ giáo " hihi.
Thôi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^. ^
Nghe vậy nó liền lẻn vào màu giả vờ ngủ, sau đó hắn cũng vào phòng nó coi thử bà chị già này ra sao, khi hắn đi thì bác quản gia nói thầm:
- Hoàng Ngọc Yến Nhi, nó đã về nước từ lâu rồi và bây giờ để được con để ý, ba mẹ cô ta đã bỏ bao nhiêu tiền của để vào lớp của con đấy, Vương à! Không chỉ như vậy, sớm muộn như vậy thế nào nó cũng sẽ biết thôi! - Ông vừa nói xong ngán ngẫm rồi cũng đi nghĩ luôn.
_____________ Trong phòng của nó _____________
- Nè! Ngủ giả đò đúng không? - Hắn vờ vực, phải sang tỏ vụ việc này thôi nhưng nó vẫn im phăng phắc.
- Nè! - Không bỏ cuộc. * [ t/g: Ha ha chắc phải cho anh vào người kiên trì quá! Hơ... hơ! * Hắn: Cái dép! * t/g:..... ( cạn lời) Tự nhiên đang nói thi mà cái dép đâu! ( Vừa nói chuẩn bị tinh thần xéo) ] *
- " Ha... ha.... Tui không dậy đó thì sao! Bỏ cuộc đi! " - Nó nghĩ - Uả sao không có động tĩnh gì vậy? Không được... không... đừng mở mắt... đừng mắt bị lừa đó! Nhưng... Thôi kệ nheo mắt chút tí thôi! - Nó nghĩ nãy giờ và nó quyết định là mở mắt. Khi mở mắt ra thì 1s... 2s...3s.....
- AAAAAAAAAAAAAAAA...A... - Một âm thanh không hẹ nhẹ ở đây!
* [ T/g: Hichic... Xin tỉ tỉ hãy nhận muội muội làm đệ tử đi ạ! * Nó: Tại sao vậy muội? Nhưng tất nhiên là... Ok rồi! * T/g: À mà còn một điều nữa muội muội khuyên rằng: TỈ MAU ĐĂNG KÍ VÀO NHỮNG TRẠI TÂM THẦN ĐI! * Nó: Hả? Là sao?... Cái gì? Cái con t/g kia ta phan mi chết! Xéo nhanh cho bà! T/g: => Sao hum nay t/g xui quá đê! ]
- Tr... Điếc tai quá! Cô làm cái loa di động luôn cũng được đấy! - Hắn nói lại.
- Tại ai chứ! - Nó cũng lên gân cãi lại.
- Làm gì mà tại tôi chứ! - Không chịu thua.
- Thôi quay lại vấn đề chính đi! Khụ... khụ... ai cho anh áp cái bản mặt khó ưa của anh sát mặt của tôi làm chi? - Nó tranh cãi bỗng nhiên nhớ lại vấn đề chính.
- Xem xét! - Hai chữ gỏn gọn.
- Tôi biết mặt của tôi đẹp rồi không cần xem xét đâu! Hơ.. hơ - Giờ tự sướng đã tăng ca.
CỐC.... - A đau! Đồ khùng! - Một cái cốc tặng cô đấy - Hắn còn trêu nữa chứ.
- Ai biểu tự sướng quá chi!
- Đi ra cho bà ngủ coi! - Nãy giờ nó cũng giỡn nhiều rồi nên ngày mai cũng đi học nữa chứ.
- Cô có thấy Ôsin mà RA LỆNH cho Ông chủ chưa! - Hahaha... Ông không cho con ngủ đâu.
- Con lạy... Ừ.. Thì nói tôi sao... cũng được mien là cho bà ngủ cũng được - Nó van.
- Ơ... Ừ... Mà dù gì cũng 1h rồi mà... Ơ nè! - Hắn nói lỡ dỡ thì quay sang nó thì nó đã ngủ từ kiếp nào rồi. => Hắn cũng phải " lôi " nó lên giường và đắp mềm rồi rời khỏi phòng nó nhưng không quên
- Chúc ngủ ngon!
Thời gian tươi đẹp này, em không biết có giữ hoài được không?
Em sợ... sợ.. sợ lắm anh à!
Em sợ cái quá khứ không đẹp lắm anh à!
Cô nhok của đời anh! Có anh ở bên cạnh em thì em sẽ không sợ gì nữa đâu!
Ơ.. Em sẽ luôn tin anh, anh à!
_____________________ Bên Mỹ lúc bây giờ ___________________
- Thưa bà đã có thông tin của Hoàng Ngọc Yến Minh rồi ạ! - Một người đàn ông nói với một người phụ nữ.
- Nó vẫn còn sống ư? - Người phụ nữ đó hơi nhăn mặt nói.
- Vâng ạ!
- Ngày mai ta sẽ thông báo với con gái ta! Còn việc này người không được nói với ông chủ nha chưa! Nếu không.. Thôi ngươi ra ngoài đi! - Khi người đàn ông đó đi ra ngoài thì bà ta
- Ha...ha.. ha.. Mày còn sống ư! Được... Mày sẽ không còn tồn tại trên cái thế giới này lâu đâu! - Người phụ nữ tuôn ra những lời độc ác.
* Người đàn bà đó là ai? Bà ta sẽ có âm mưu gì với nó đây? Liệu nó có thể tránh được những âm mưu đó không? Hãy đón xem chap mới nha! ^. ^
: Hi các bạn! Hôm nay mình cố gắng học bài thật nhanh để viết truyện, nhưng lúc này mình cũng đang có hứng viết đấy nhá! Mình xin ba mình ' thôi, nên có gì sai mong các bạn " chỉ giáo " hihi.
Thôi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^. ^
Nghe vậy nó liền lẻn vào màu giả vờ ngủ, sau đó hắn cũng vào phòng nó coi thử bà chị già này ra sao, khi hắn đi thì bác quản gia nói thầm:
- Hoàng Ngọc Yến Nhi, nó đã về nước từ lâu rồi và bây giờ để được con để ý, ba mẹ cô ta đã bỏ bao nhiêu tiền của để vào lớp của con đấy, Vương à! Không chỉ như vậy, sớm muộn như vậy thế nào nó cũng sẽ biết thôi! - Ông vừa nói xong ngán ngẫm rồi cũng đi nghĩ luôn.
_____________ Trong phòng của nó _____________
- Nè! Ngủ giả đò đúng không? - Hắn vờ vực, phải sang tỏ vụ việc này thôi nhưng nó vẫn im phăng phắc.
- Nè! - Không bỏ cuộc. [ t/g: Ha ha chắc phải cho anh vào người kiên trì quá! Hơ... hơ! Hắn: Cái dép! t/g:..... ( cạn lời) Tự nhiên đang nói thi mà cái dép đâu! ( Vừa nói chuẩn bị tinh thần xéo) ]
- " Ha... ha.... Tui không dậy đó thì sao! Bỏ cuộc đi! " - Nó nghĩ - Uả sao không có động tĩnh gì vậy? Không được... không... đừng mở mắt... đừng mắt bị lừa đó! Nhưng... Thôi kệ nheo mắt chút tí thôi! - Nó nghĩ nãy giờ và nó quyết định là mở mắt. Khi mở mắt ra thì s... s...s.....
- AAAAAAAAAAAAAAAA...A... - Một âm thanh không hẹ nhẹ ở đây!
[ T/g: Hichic... Xin tỉ tỉ hãy nhận muội muội làm đệ tử đi ạ! Nó: Tại sao vậy muội? Nhưng tất nhiên là... Ok rồi! T/g: À mà còn một điều nữa muội muội khuyên rằng: TỈ MAU ĐĂNG KÍ VÀO NHỮNG TRẠI TÂM THẦN ĐI! Nó: Hả? Là sao?... Cái gì? Cái con t/g kia ta phan mi chết! Xéo nhanh cho bà! T/g: => Sao hum nay t/g xui quá đê! ]
- Tr... Điếc tai quá! Cô làm cái loa di động luôn cũng được đấy! - Hắn nói lại.
- Tại ai chứ! - Nó cũng lên gân cãi lại.
- Làm gì mà tại tôi chứ! - Không chịu thua.
- Thôi quay lại vấn đề chính đi! Khụ... khụ... ai cho anh áp cái bản mặt khó ưa của anh sát mặt của tôi làm chi? - Nó tranh cãi bỗng nhiên nhớ lại vấn đề chính.
- Xem xét! - Hai chữ gỏn gọn.
- Tôi biết mặt của tôi đẹp rồi không cần xem xét đâu! Hơ.. hơ - Giờ tự sướng đã tăng ca.
CỐC.... - A đau! Đồ khùng! - Một cái cốc tặng cô đấy - Hắn còn trêu nữa chứ.
- Ai biểu tự sướng quá chi!
- Đi ra cho bà ngủ coi! - Nãy giờ nó cũng giỡn nhiều rồi nên ngày mai cũng đi học nữa chứ.
- Cô có thấy Ôsin mà RA LỆNH cho Ông chủ chưa! - Hahaha... Ông không cho con ngủ đâu.
- Con lạy... Ừ.. Thì nói tôi sao... cũng được mien là cho bà ngủ cũng được - Nó van.
- Ơ... Ừ... Mà dù gì cũng h rồi mà... Ơ nè! - Hắn nói lỡ dỡ thì quay sang nó thì nó đã ngủ từ kiếp nào rồi. => Hắn cũng phải " lôi " nó lên giường và đắp mềm rồi rời khỏi phòng nó nhưng không quên
- Chúc ngủ ngon!
Thời gian tươi đẹp này, em không biết có giữ hoài được không?
Em sợ... sợ.. sợ lắm anh à!
Em sợ cái quá khứ không đẹp lắm anh à!
Cô nhok của đời anh! Có anh ở bên cạnh em thì em sẽ không sợ gì nữa đâu!
Ơ.. Em sẽ luôn tin anh, anh à!
_____________________ Bên Mỹ lúc bây giờ ___________________
- Thưa bà đã có thông tin của Hoàng Ngọc Yến Minh rồi ạ! - Một người đàn ông nói với một người phụ nữ.
- Nó vẫn còn sống ư? - Người phụ nữ đó hơi nhăn mặt nói.
- Vâng ạ!
- Ngày mai ta sẽ thông báo với con gái ta! Còn việc này người không được nói với ông chủ nha chưa! Nếu không.. Thôi ngươi ra ngoài đi! - Khi người đàn ông đó đi ra ngoài thì bà ta
- Ha...ha.. ha.. Mày còn sống ư! Được... Mày sẽ không còn tồn tại trên cái thế giới này lâu đâu! - Người phụ nữ tuôn ra những lời độc ác.
Người đàn bà đó là ai? Bà ta sẽ có âm mưu gì với nó đây? Liệu nó có thể tránh được những âm mưu đó không? Hãy đón xem chap mới nha! ^. ^