Hi!!! Hôm nay mình sẽ đăng 1 chap mới nhưng hok phải là chương tiếp chuyện nữa mà mình sẽ nói về quá khứ của nó, cũng có nhỏ nữa đấy nhá! ^^
______________________________ Trong 1 căn biệt thự _________________________
- Anh ơi... anh à! Em.... em... đau bụng quá!. Một người phụ nữ cố gắng nói.
- Em à... Ráng đợi chút đi! Người đâu mau gọi cấp cứu mau! Nhanh lên!. Người đàn ông đang làm việc trong phòng nghe tiếng rên la của người vợ yêu quý của mình liền chạy ra đỡ và an ủi rồi kêu ông quản gia gọi cấp cứu.
- A...A....A.. Em... em đau quá... Con nó đạp giữ quá. Người phụ nữ đó cào vào tay áo của người chồng của mình vừa la.
- Em cố chịu một chút đi nha!. Ông không biết còn cách gì nhưng chỉ biết an ủi người vợ thôi.
__________________ Vài phút sau ___________________________
- Ò.... Í.... E...... Ò... Í... E...... Sau vài phút đợi chờ thì chiếc xe cấp cứu cũng tới.
- Mau đỡ bà lên xe nhanh. Người đàn ông ấy nhanh chân đỡ người phụ nữ ấy lên xe, cuối cùng chiếc xe đã tới bệnh viện, đỡ bà xuống giường và đẩy đi ông nắm tay người vợ và không ngừng nói: Cố gắng lên em! Vì con chúng ta em nhé!
- Xin lỗi ông, mong ông hãy đợi ngoài đây! Không thể vào trong hơn nữa, thưa ông!. Tiếng của một cô y tá phát ra, ông nghe vậy liền dừng lại cùng quản gia, thấy ông chủ như vậy ông quản gia liền lên tiếng:
- Bà chủ sẽ không sao đâu ông à! Ông ngội xuống đây đợi đi ạ!
- Ừ... Sẽ không sao đâu.
- Oa.... oa... oa.... - Tiếng của một đứa bé khóc.
- Ông nghe gì chưa quản gia?. Ông vừa nghe thấy tiếng khóc đấy, ông nhảy cẩn lên vì vuii sướng.
- Vâng!. Ông quản gia nghe vậy cũng mừng giống như ông.
Bác sĩ và cô y tá liền đi ra, thấy vậy ông và quản gia cũng nhanh chân chạy tới chỗ họ
- Con và vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Chúc mừng ông Lâm, mẹ tròn con vuông lắm ông à!. Bác sĩ nghe vậy mỉm cười đáp.
- Thiệt sao! Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn trời đất. Ông nghe xong mừng lắm.
- Ông có thể tới thăm vợ được rồi đấy!
- Cảm ơn bác sĩ! À quản gia à, ông mau về nhà đem cháo lên cho bà đi!. Ông quay ra nhắc quản gia.
- Vâng!. Kính cẩn đáp.
_________________________ Cũng trong một phòng cấp cứu khác ___________________
- Oa.... oa... oa.... - Tiếng của bé gái khác.
- Con gái của mẹ, chúng ta sẽ được sung sướng, không bao lâu nữa đâu con à.
Một lát sau ông Lâm đến chỗ bà ta, anh xin lỗi vì đến trễ, người đàn bà nghe vậy liền mỉm cười nói:
- Không sao đâu, à mà anh muốn đặt tên gì cho con bé.
- Chúng ta sẽ đặt tên cho con bé là: - Hoàng Ngọc Yến Nhi nha!. Ông vừa vén mái tóc người đàn bà đó vừa nói, cái tên đó là do vợ ông nghĩ ra.
- Ưmk.
- À mà còn nữa, 1 tuần sau em dọn sang nhà anh nha!
- Em cảm ơn.
____ Thấm thoáng đã 1 tuần sau ___________________
- Em à, anh sẽ đặt tên cho con mình là Hoàng Ngọc Yến Minh, em nhé!. Ông Lâm ân cần, dịu dàng nói.
- Yến Minh! Em rất thích. Người phụ nữ đó mỉm cười đôn hậu, người đó không ai khác chính là mẹ nó, Nguyễn Đào Ngọc.
Tưởng chừng thời gian sẽ êm đềm mãi đấy chứ!
Nhưng cuộc đời mà, sẽ không một ai biết được tương lai đâu!
Chiều hôm đó, Trịnh Lan Quyên cùng ông Lâm vào nhà, cùng lúc mẹ nó cũng đang bế nó ngồi chơi trước nhà, nghe tiếng bước chân bà biết chồng của mình về, bà mỉm cười ngước lên nhưng nụ cười đó đã nhanh dập tắt.
- Đó là... là ai... vậy.. hả... anh?. Bà hốt hoảng, người đó là ai? Không lẽ là... không. Lúc đó bà nén cảm xúc lại và hỏi một cách khó khăn, bà mong sao, đó không phải là sự thật như bà muốn. Ông trời trớ trêu
- Em à! Đây là Trịnh Lan Quyên, người vợ thứ hai của anh!. Ông Lâm nghe vậy bình tĩnh trả lời. Đoàng... Một tiếng sung ngang tai bà, cái gì.... gì mà người vợ thứ hai chứ... tại sao.. tại sao chứ.... sao mà tim bà đau như vậy? Ừ... Tại bà quá yêu ông.. Tại bà quá tin vào tình yêu ông một cách mù quáng. Bà nghe vậy chỉ mỉm cười rồi bế nó đi vào nhà. 1 giọt, 2 giọt rồi 3 giọt, tại sao bà lại khóc chứ!
Sau khi bà đi, ông Lâm sắc mặt bỗng nhiên buồn rầu còn bà ta thì trong long rất chi là vui sướng, bà nghĩ " Hãy đợi đấy Nguyễn Đào Ngọc à! Tôi sẽ tống cô ra khỏi nhà này, sẽ không được bao lâu nữa đâu! Ha ha ha "
Liệu bà ta có thể tống được mẹ nó ra khỏi nhà không?
Liệu cái ác có thể tồn tại được lâu không?
Liệu mẹ nó sẽ đối phó với bà ta làm sao đây?
Trong khi trái tim đã tan nát!
Liệu ông Lâm có biết được những âm mưu thâm độc đó không?
Nó sẽ trả thù ra sao?
Nhỏ sẽ làm gì nó đây?
^^ Chúc các bạn đọc truyện của mình vui vẻ!!
Hi!!! Hôm nay mình sẽ đăng chap mới nhưng hok phải là chương tiếp chuyện nữa mà mình sẽ nói về quá khứ của nó, cũng có nhỏ nữa đấy nhá! ^^
______________________________ Trong căn biệt thự _________________________
- Anh ơi... anh à! Em.... em... đau bụng quá!. Một người phụ nữ cố gắng nói.
- Em à... Ráng đợi chút đi! Người đâu mau gọi cấp cứu mau! Nhanh lên!. Người đàn ông đang làm việc trong phòng nghe tiếng rên la của người vợ yêu quý của mình liền chạy ra đỡ và an ủi rồi kêu ông quản gia gọi cấp cứu.
- A...A....A.. Em... em đau quá... Con nó đạp giữ quá. Người phụ nữ đó cào vào tay áo của người chồng của mình vừa la.
- Em cố chịu một chút đi nha!. Ông không biết còn cách gì nhưng chỉ biết an ủi người vợ thôi.
__________________ Vài phút sau ___________________________
- Ò.... Í.... E...... Ò... Í... E...... Sau vài phút đợi chờ thì chiếc xe cấp cứu cũng tới.
- Mau đỡ bà lên xe nhanh. Người đàn ông ấy nhanh chân đỡ người phụ nữ ấy lên xe, cuối cùng chiếc xe đã tới bệnh viện, đỡ bà xuống giường và đẩy đi ông nắm tay người vợ và không ngừng nói: Cố gắng lên em! Vì con chúng ta em nhé!
- Xin lỗi ông, mong ông hãy đợi ngoài đây! Không thể vào trong hơn nữa, thưa ông!. Tiếng của một cô y tá phát ra, ông nghe vậy liền dừng lại cùng quản gia, thấy ông chủ như vậy ông quản gia liền lên tiếng:
- Bà chủ sẽ không sao đâu ông à! Ông ngội xuống đây đợi đi ạ!
- Ừ... Sẽ không sao đâu.
- Oa.... oa... oa.... - Tiếng của một đứa bé khóc.
- Ông nghe gì chưa quản gia?. Ông vừa nghe thấy tiếng khóc đấy, ông nhảy cẩn lên vì vuii sướng.
- Vâng!. Ông quản gia nghe vậy cũng mừng giống như ông.
Bác sĩ và cô y tá liền đi ra, thấy vậy ông và quản gia cũng nhanh chân chạy tới chỗ họ
- Con và vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Chúc mừng ông Lâm, mẹ tròn con vuông lắm ông à!. Bác sĩ nghe vậy mỉm cười đáp.
- Thiệt sao! Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn trời đất. Ông nghe xong mừng lắm.
- Ông có thể tới thăm vợ được rồi đấy!
- Cảm ơn bác sĩ! À quản gia à, ông mau về nhà đem cháo lên cho bà đi!. Ông quay ra nhắc quản gia.
- Vâng!. Kính cẩn đáp.
_________________________ Cũng trong một phòng cấp cứu khác ___________________
- Oa.... oa... oa.... - Tiếng của bé gái khác.
- Con gái của mẹ, chúng ta sẽ được sung sướng, không bao lâu nữa đâu con à.
Một lát sau ông Lâm đến chỗ bà ta, anh xin lỗi vì đến trễ, người đàn bà nghe vậy liền mỉm cười nói:
- Không sao đâu, à mà anh muốn đặt tên gì cho con bé.
- Chúng ta sẽ đặt tên cho con bé là: - Hoàng Ngọc Yến Nhi nha!. Ông vừa vén mái tóc người đàn bà đó vừa nói, cái tên đó là do vợ ông nghĩ ra.
- Ưmk.
- À mà còn nữa, tuần sau em dọn sang nhà anh nha!
- Em cảm ơn.
____ Thấm thoáng đã tuần sau ___________________
- Em à, anh sẽ đặt tên cho con mình là Hoàng Ngọc Yến Minh, em nhé!. Ông Lâm ân cần, dịu dàng nói.
- Yến Minh! Em rất thích. Người phụ nữ đó mỉm cười đôn hậu, người đó không ai khác chính là mẹ nó, Nguyễn Đào Ngọc.
Tưởng chừng thời gian sẽ êm đềm mãi đấy chứ!
Nhưng cuộc đời mà, sẽ không một ai biết được tương lai đâu!
Chiều hôm đó, Trịnh Lan Quyên cùng ông Lâm vào nhà, cùng lúc mẹ nó cũng đang bế nó ngồi chơi trước nhà, nghe tiếng bước chân bà biết chồng của mình về, bà mỉm cười ngước lên nhưng nụ cười đó đã nhanh dập tắt.
- Đó là... là ai... vậy.. hả... anh?. Bà hốt hoảng, người đó là ai? Không lẽ là... không. Lúc đó bà nén cảm xúc lại và hỏi một cách khó khăn, bà mong sao, đó không phải là sự thật như bà muốn. Ông trời trớ trêu
- Em à! Đây là Trịnh Lan Quyên, người vợ thứ hai của anh!. Ông Lâm nghe vậy bình tĩnh trả lời. Đoàng... Một tiếng sung ngang tai bà, cái gì.... gì mà người vợ thứ hai chứ... tại sao.. tại sao chứ.... sao mà tim bà đau như vậy? Ừ... Tại bà quá yêu ông.. Tại bà quá tin vào tình yêu ông một cách mù quáng. Bà nghe vậy chỉ mỉm cười rồi bế nó đi vào nhà. giọt, giọt rồi giọt, tại sao bà lại khóc chứ!
Sau khi bà đi, ông Lâm sắc mặt bỗng nhiên buồn rầu còn bà ta thì trong long rất chi là vui sướng, bà nghĩ " Hãy đợi đấy Nguyễn Đào Ngọc à! Tôi sẽ tống cô ra khỏi nhà này, sẽ không được bao lâu nữa đâu! Ha ha ha "
Liệu bà ta có thể tống được mẹ nó ra khỏi nhà không?
Liệu cái ác có thể tồn tại được lâu không?
Liệu mẹ nó sẽ đối phó với bà ta làm sao đây?
Trong khi trái tim đã tan nát!
Liệu ông Lâm có biết được những âm mưu thâm độc đó không?
Nó sẽ trả thù ra sao?
Nhỏ sẽ làm gì nó đây?
^^ Chúc các bạn đọc truyện của mình vui vẻ!!