Một ngày tồi tệ! T/g viết xong hết rồi, tự nhiên ấn nhầm nút xóa! Tén... tèn... ten...! Hichic... chỉ viết lại là cách cuối cùng thôi!
Một năm, rồi hai năm, đến ba năm, đã ba năm trôi qua rồi,cũng bốn năm tiếp tục trôi qua, bốn năm bà chịu đựng, bốn năm dù người chồng bà có rước thêm bao nhiêu người nữa bà cũng chỉ im lặng mặc dù bà rất đau, đúng bà đau lắm nhưng bà tin chồng mình làm vậy chắc cũng phải có lí do chứ! Còn bây giờ nó cũng lên bốn tuổi rồi, mỗi khi bà buồn thì chỉ có nó làm cho bà giải tỏa.
- Mẹ... mẹ.. ơi!
- Gì vậy con?. Mẹ nó quay sang hỏi nó
- Con muốn uống nước cam!
- Ưmk.. Con đợi mẹ một chút nhá con gái! - Bà mỉm cười nhìn nó
- Con sẽ đợi mẹ, miễn sao có nước cam cho con là được rồi.
____________________ 15 ' sau ______________
- Mẹ đem nước cam cho con nè!
- Dạ.. nước cam muôn năm! Hihi. Khi thấy ly nước cam, hai con mắt nó sáng rực rỡ
- Con bé này! Ham ăn quá!
- Con không ham ăn chỉ là ham uống thôi à! Uả mà mẹ sao nước nó trong suốt vậy? Liệu lòng người có trong suốt như vậy không hả mẹ?
- Con người ai ai cũng trong suốt, tinh khiết lắm con à! Trừ khi.. lòng người.... Bà mẹ câu hỏi của nó liền buồn hiu nhưng vẫn cố gang mở nụ cười giải thích nhưng bà chưa giải thích xong thì bà lại nghẹn họng
- Thôi con không làm phiền mẹ nữa nhá! Con ra ngoài chơi nha! Con không làm phiền mẹ nữa! Bye mẹ!. Nó lạ một đứa trẻ khác người, thấy mẹ mình như vậy liền hiểu ý
- Bye con!
Nó nghe mẹ nói vậy xong liền chạy tút ra ngoài vườn, tưởng đâu sẽ yên bình thì nhỏ tới, nó thấy vẫn cười thân thiện
- Chào em Nhi, em ra ngoài đây chơi hả?
- Uả tôi có cần phải trả lời câu hỏi vớ vẩn của chị không hả?. Nhỏ giống bà Quyên y đúc, chẳng xem ai ra gì.
- Ơ.. Không.. không. Mà em uống nước cam không?. Thấy nó cầm ly nước cam trên tay tưởng chừng nhỏ sẽ nhận lời, ai dè:
- Aò..
- Sao em.. lại làm vậy?
- Hừ! Tôi nói rồi... tôi sẽ không bao giờ đụng tới những cái thứ rác rửi của chị đâu! Đừng để tôi phải nhắc lại!
- Em quá đáng lắm rồi đó! Không phải ai không nói là em làm tới đâu đấy!. Giong nó bây giờ lạnh tanh, phải có ai làm như vậy với chị mình không? Mời uống không uống thì thôi còn dám hất cái ly đấy vào mặt của chị mình nữa chứ!
- Tôi thích thì sao! Đối với tôi chị chả là cái thứ gì hết! Chả qua bắt buộc nên tôi phải gọi chị bang chị thôi! Chứ thiệt tình thì...
- Bốp. Nó không thể chịu nổi nữa, đã quá sức chịu đựng của con người luôn rồi.
- Chị.. chị dám! Hu..hu.. mẹ ơi!
Đúng lúc bà ta đi ngang qua, không cần biết lúc nãy xảy ra chuyện gì nhưng thấy vậy bà ta liền quát:
- Mày... Ai cho mày tát con tao hả?
- Con... con... c..
- Hic...hic... Mẹ ơi tự nhiên con không làm gì chị ấy mà tự nhiên chị ấy dám tát con đó! Hức... hức..
- Tại em ấy hỗn với con chứ, đâ... Nó chưa kịp nói
- Hừ! Mày có con là chị nó nữa không hả? Có chút xíu mà đẫ tát nó hả! Tao cảnh cáo mày đây là lần cuối, nếu tao thấy mày còn làm như vậy với nó nữa thì mày sẽ sống không bang chết đâu!
- Còn có lần sau nữa sao?
- BỐP.... Mày ngon! Lần này tao cảnh cáo mày đó! Đúng là cái thứ " Mắc dạy ", mày đúng như cái bản mặt của mẹ mày đấy!
- Tôi cảnh cáo bà, chuyện gì thì chuyện chứ không được lôi mẹ tôi vào!. Giong nó lạnh tanh, dám xúc phạm mẹ nó ư? Không bao giờ.. không mãi mãi là không.
- Mày chưa sợ hả? Được lắm!
- So với những gì bà và đứa con của bà thì chưa ăn nhằm với những gì tôi và mẹ tôi phải chịu đựng đâu! Chính hai mẹ
con bà đã khiến mẹ tôi phải như vậy, hai người nghĩ được làm vợ làm con trong cái nhà Hoàng này thì số tài sản này sẽ
thuộc mấy người hả? Không bao giờ, có mơ thì mơ nhưng tôi nghĩ đó chỉ là ước mơ viễn vong thôi đấy!. Đối với 1 bé
gái bốn tuổi mà nói như vậy thì biết nó đã hận bao nhiêu! Nó căm thù như thế nào! Nghe vậy hai mẹ con nhỏ mặt mày
tái nhợt nhưng bà ta vẫn mạnh miệng
- Mày ỷ mày có cái quyền gì mà dám mạnh miệng với tao? Mày muốn tao cho mày ăn tát nữa hả?. Bà ta đang vung xuống đánh nó thì có một giọng nói khác vang lên:
- Mau dừng lại nhanh!
- A! Cậu Vương! Tại sao...
- Anh Vương? Hu..hu..hu.. Anh cứu em với! Chị ta đánh em!. Con nhỏ thấy vậy liền chạy sang cậu con trai ấy.
- Vương? Là ai?. Khó hiểu
- Tôi đã chứng kiến hết những việc của bà và nhỏ đã làm rồi!
- Bác chỉ dạy nó thôi mà!
- Dạy tôi / cô ấy?
- Tôi không cần biết bà làm gì! Nếu có lần sau thì...
- Vâng... vâng...
- Nè nhóc kia qua đây!
- Tôi hả?
- Chứ ai!
- Ưmk, ủa mà cậu là ai vậy?
- Tôi là...
(( Cậu con trai cứu nó là ai? Bí mật sẽ được bật mí sau nhá! Bye.. bye... Chúc các bạn một ngày tốt lành, vui vẻ!)) ^^
Một ngày tồi tệ! T/g viết xong hết rồi, tự nhiên ấn nhầm nút xóa! Tén... tèn... ten...! Hichic... chỉ viết lại là cách cuối cùng thôi!
Một năm, rồi hai năm, đến ba năm, đã ba năm trôi qua rồi,cũng bốn năm tiếp tục trôi qua, bốn năm bà chịu đựng, bốn năm dù người chồng bà có rước thêm bao nhiêu người nữa bà cũng chỉ im lặng mặc dù bà rất đau, đúng bà đau lắm nhưng bà tin chồng mình làm vậy chắc cũng phải có lí do chứ! Còn bây giờ nó cũng lên bốn tuổi rồi, mỗi khi bà buồn thì chỉ có nó làm cho bà giải tỏa.
- Mẹ... mẹ.. ơi!
- Gì vậy con?. Mẹ nó quay sang hỏi nó
- Con muốn uống nước cam!
- Ưmk.. Con đợi mẹ một chút nhá con gái! - Bà mỉm cười nhìn nó
- Con sẽ đợi mẹ, miễn sao có nước cam cho con là được rồi.
____________________ ' sau ______________
- Mẹ đem nước cam cho con nè!
- Dạ.. nước cam muôn năm! Hihi. Khi thấy ly nước cam, hai con mắt nó sáng rực rỡ
- Con bé này! Ham ăn quá!
- Con không ham ăn chỉ là ham uống thôi à! Uả mà mẹ sao nước nó trong suốt vậy? Liệu lòng người có trong suốt như vậy không hả mẹ?
- Con người ai ai cũng trong suốt, tinh khiết lắm con à! Trừ khi.. lòng người.... Bà mẹ câu hỏi của nó liền buồn hiu nhưng vẫn cố gang mở nụ cười giải thích nhưng bà chưa giải thích xong thì bà lại nghẹn họng
- Thôi con không làm phiền mẹ nữa nhá! Con ra ngoài chơi nha! Con không làm phiền mẹ nữa! Bye mẹ!. Nó lạ một đứa trẻ khác người, thấy mẹ mình như vậy liền hiểu ý
- Bye con!
Nó nghe mẹ nói vậy xong liền chạy tút ra ngoài vườn, tưởng đâu sẽ yên bình thì nhỏ tới, nó thấy vẫn cười thân thiện
- Chào em Nhi, em ra ngoài đây chơi hả?
- Uả tôi có cần phải trả lời câu hỏi vớ vẩn của chị không hả?. Nhỏ giống bà Quyên y đúc, chẳng xem ai ra gì.
- Ơ.. Không.. không. Mà em uống nước cam không?. Thấy nó cầm ly nước cam trên tay tưởng chừng nhỏ sẽ nhận lời, ai dè:
- Aò..
- Sao em.. lại làm vậy?
- Hừ! Tôi nói rồi... tôi sẽ không bao giờ đụng tới những cái thứ rác rửi của chị đâu! Đừng để tôi phải nhắc lại!
- Em quá đáng lắm rồi đó! Không phải ai không nói là em làm tới đâu đấy!. Giong nó bây giờ lạnh tanh, phải có ai làm như vậy với chị mình không? Mời uống không uống thì thôi còn dám hất cái ly đấy vào mặt của chị mình nữa chứ!
- Tôi thích thì sao! Đối với tôi chị chả là cái thứ gì hết! Chả qua bắt buộc nên tôi phải gọi chị bang chị thôi! Chứ thiệt tình thì...
- Bốp. Nó không thể chịu nổi nữa, đã quá sức chịu đựng của con người luôn rồi.
- Chị.. chị dám! Hu..hu.. mẹ ơi!
Đúng lúc bà ta đi ngang qua, không cần biết lúc nãy xảy ra chuyện gì nhưng thấy vậy bà ta liền quát:
- Mày... Ai cho mày tát con tao hả?
- Con... con... c..
- Hic...hic... Mẹ ơi tự nhiên con không làm gì chị ấy mà tự nhiên chị ấy dám tát con đó! Hức... hức..
- Tại em ấy hỗn với con chứ, đâ... Nó chưa kịp nói
- Hừ! Mày có con là chị nó nữa không hả? Có chút xíu mà đẫ tát nó hả! Tao cảnh cáo mày đây là lần cuối, nếu tao thấy mày còn làm như vậy với nó nữa thì mày sẽ sống không bang chết đâu!
- Còn có lần sau nữa sao?
- BỐP.... Mày ngon! Lần này tao cảnh cáo mày đó! Đúng là cái thứ " Mắc dạy ", mày đúng như cái bản mặt của mẹ mày đấy!
- Tôi cảnh cáo bà, chuyện gì thì chuyện chứ không được lôi mẹ tôi vào!. Giong nó lạnh tanh, dám xúc phạm mẹ nó ư? Không bao giờ.. không mãi mãi là không.
- Mày chưa sợ hả? Được lắm!
- So với những gì bà và đứa con của bà thì chưa ăn nhằm với những gì tôi và mẹ tôi phải chịu đựng đâu! Chính hai mẹ
con bà đã khiến mẹ tôi phải như vậy, hai người nghĩ được làm vợ làm con trong cái nhà Hoàng này thì số tài sản này sẽ
thuộc mấy người hả? Không bao giờ, có mơ thì mơ nhưng tôi nghĩ đó chỉ là ước mơ viễn vong thôi đấy!. Đối với bé
gái bốn tuổi mà nói như vậy thì biết nó đã hận bao nhiêu! Nó căm thù như thế nào! Nghe vậy hai mẹ con nhỏ mặt mày
tái nhợt nhưng bà ta vẫn mạnh miệng
- Mày ỷ mày có cái quyền gì mà dám mạnh miệng với tao? Mày muốn tao cho mày ăn tát nữa hả?. Bà ta đang vung xuống đánh nó thì có một giọng nói khác vang lên:
- Mau dừng lại nhanh!
- A! Cậu Vương! Tại sao...
- Anh Vương? Hu..hu..hu.. Anh cứu em với! Chị ta đánh em!. Con nhỏ thấy vậy liền chạy sang cậu con trai ấy.
- Vương? Là ai?. Khó hiểu
- Tôi đã chứng kiến hết những việc của bà và nhỏ đã làm rồi!
- Bác chỉ dạy nó thôi mà!
- Dạy tôi / cô ấy?
- Tôi không cần biết bà làm gì! Nếu có lần sau thì...
- Vâng... vâng...
- Nè nhóc kia qua đây!
- Tôi hả?
- Chứ ai!
- Ưmk, ủa mà cậu là ai vậy?
- Tôi là...
(( Cậu con trai cứu nó là ai? Bí mật sẽ được bật mí sau nhá! Bye.. bye... Chúc các bạn một ngày tốt lành, vui vẻ!)) ^^