Nhìn Đào Kim Kim mệt mỏi bị bao vây đuổi giết, Phạm Khinh Ba đột nhiên cảm giác Kinh thành này thực sự nguy hiểm. Theo bản năng nàng ngó xem phản ứng của Thư Sinh. Chỉ thấy hắn mặt lộ vẻ bối rối rất giống như cực kỳ chột dạ thì trong lòng lập tức phát lạnh. Cánh tay đang ôm hắn không tự chủ được định thu về. Đúng lúc nàng định cấu hắn thì nghe thấy
“Nương tử, mau mau! Mau che mặt ta, ta không muốn bị bọn họ nhìn thấy!”
Gì vậy? Đối tượng làm hắn bối rối là những nhân sĩ võ lâm này, chứ không phải. . .
Phạm Khinh Ba dịu mặt lại rồi cũng không hề ngẫm nghĩ, liền theo ý của hắn mà giơ tay áo lên để che khuất mặt hắn từ mắt trở xuống.
Tất cả nhân sĩ võ lâm ở đây đều đã nhìn thấy một màn này, yên lặng chảy mồ hôi “Thư đại hiệp, lâu nay vẫn khỏe chứ”.
Thư Sinh mắt nhìn thẳng, hờ hững làm mọi người không khỏi có chút xấu hổ. Phạm Khinh Ba trong lòng biết tên khờ quá thật thà này chắc chắn đang nhận định là đã được mình che mặt nên cố tình coi như người bên ngoài đều không nhìn thấy, cũng giống như hắn nhận định mình đã tự phế võ công nên không thể tìm hắn luận võ vậy. Nàng cả thấy hơi bất lực, nhưng cuối cùng cũng không biết phải làm sao, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, lấy phải người quá thật thà thì cũng chỉ có thể như vậy . . .
“Các vị đại hiệp, các người đang bận nên chúng tôi không quấy rầy”.
Mọi người vốn cũng rất tò mò về Phạm Khinh Ba. Dù sao Ngân Thư Sinh nổi danh là không gần nữ sắc, nếu không có bao vải vắt chéo vạn năm không thay đổi kia thì bọn họ vẫn còn thật không dám xác định kẻ được nữ nhân ôm cứng này chính là hắn. Hiện tại mắt thấy nữ nhân này chủ động mở miệng, nghiễm nhiên như là đại diện toàn quyền thì bọn họ càng kinh ngạc “Vị cô nương này là?”
Lời mới lên đến miệng thì thấy ánh mắt Thư Sinh đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Mọi người rùng mình còn Phạm Khinh Ba vội vàng cười pha trò “Ta không còn là cô nương gì nữa. Chư vị chê cười, cái vị ta đang ngồi trên lưng, chính là trượng phu của ta”.
Thư Sinh hừ hừ, lúc này ánh mắt mới dịu đi, trong miệng vẫn còn lảm nhảm “Lúc trước đã bảo rồi, tóc tai bù xù thế còn ra thể thống gì”.
Phạm Khinh Ba không phục “Tóc tai bù xù ở đâu? Ta đã quấn tóc chỉnh tề, lại còn xức nước dầu hoa quế!”
Thư Sinh trừng mắt, trách mắng: “Chẳng ra cái gì cả! Nữ tử mười lăm vấn tóc, hai mươi xuất giá. Xuất giá tòng phu, đương nhiên là phải búi tóc . . .”
Phạm Khinh Ba vô cùng ngạc nhiên “Hai mươi mới gả? Ai ai~, ta cho là cứ mười bốn mười lăm tuổi đã xuất giá!” Hoá ra tuổi kết hôn pháp định thời cổ đại so với hiện đại không sai biệt lắm? Kỳ thật nàng còn chưa tính là gái lỡ thì?
Thư Sinh uyển chuyển bảo: “Nương tử, lệ cổ này so với tình huống thực tế thường thường sẽ hơi sai lệch. . .”.
Phạm Khinh Ba nhéo tai hắn xoắn lại “Tướng công đang chê vi thê già?”
Thư Sinh kêu lên oai oái “Không chê không chê, không hề chê!”
Phạm Khinh Ba xoáy mạnh một cái “Ngươi cứ nói không chê, ý tứ chính là ngươi thực sự cảm thấy ta đã già?”
Thư Sinh oan ức “Nương tử không chịu nói đạo lý chút nào cả . . .”
Tiêu điểm trong nháy mắt chuyển từ màn trình diễn giang hồ báo thù thành cảnh vợ chồng son đấu võ mồm. Trong lòng các vị võ lâm nhân sĩ ở đây không hẹn mà cùng lướt qua một đống dấu chấm hỏi: tình huống hiện giờ là thế nào đây? Ngân Thư Sinh lấy vợ từ lúc nào? Còn nữa, đôi vợ chồng này coi như bên cạnh không người mà cứ liếc mắt đưa tình thì thôi, tại sao bọn họ lại vẫn dỏng tai lên mà nghe? Mất mặt! Mất mặt quá!
Đến khi bọn họ rốt cục ý thức được không thể lại tiếp tục xem kịch thì, bóng dáng hai người Thư Phạm đã sớm lặng lẽ biến mất.
“Không ngờ chúng ta vẫn rất ăn ý cơ đấy”.
Trên đường về nhà, Phạm Khinh Ba nằm trên lưng Thư Sinh cười đến tít mắt. Hoàn toàn không cần nhìn mặt nhau mà hai người cũng có thể một đáp một xướng thật hoàn mỹ để mơ hồ biến đổi tiêu điểm sự chú ý, rồi sau đó thi hành kế ve sầu thoát xác.
“Ơ, ăn ý cái gì?” Từ sau khi Thư Sinh được hưởng thụ sự thân mật khó thấy đến khác thường của Phạm Khinh Ba trong đêm qua thì đâm ra nghiện cõng nàng. Trong lúc nhất thời lại quên đây vẫn đang ở trên đường, vì vậy hoàn toàn không để ý các loại ánh mắt nhòm ngó của người đi đường.
“Chẳng lẽ không phải vì ngươi nghe hiểu ám hiệu của ta nên mới phối hợp với ta mà rút lui sao?” Phạm Khinh Ba hơi thu lại nụ cười, trực giác nói cho nàng đáp án hẳn không phải là điều nàng nghĩ.
Thư Sinh hoàn toàn mơ hồ không rõ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc “Ám chỉ cái gì? Rút lui cái gì?”
Phạm Khinh Ba cứng họng. Quả nhiên nàng lại một lần nữa đánh giá cao trình độ bình thường của người này. Cũng đúng, võ công của hắn là đệ nhị thiên hạ, lại có đầu óc thiên hạ tối nhị*, đương nhiên không coi trọng đám người kia trong giang hồ nên muốn đi thì đi. Xem ra nàng chả cần nhìn trước ngó sau, không phải vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để toàn thây trở về.
*thiên hạ tối nhị: khác thường/khác người nhất thiên hạ
Nhưng mà nghĩ lại, liệu đây có phải thể hiện trong lòng Thư Sinh cũng muốn rời xa những thị phi này, mặc kệ sự sống chết của Đào Kim Kim kia?
“Chàng không tò mò việc những người đó tại sao muốn bắt Đào Kim Kim à?” Phạm Khinh Ba làm như lơ đãng mà nhắc tới.
Thư Sinh đang nghĩ ngợi giờ phút này có vẻ tâm tình nương tử rất tốt, không biết cơn giận đêm qua đã tiêu tan chưa. Nay đột nhiên nghe hỏi như thế lập tức có cảm giác do dự “Nương tử quen biết người bị bắt lúc nãy sao? Rất quen sao? Muốn . . . ta đi cứu sao?”
Một câu cuối cùng có hơi chần chờ, bạn của nương tử chính là là bạn của hắn, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng mà sau khi ra tay thì sau này liền vĩnh viễn không có một ngày bình yên. Ai~, mặc dù có thất đức nhưng trong lòng hắn vẫn len lén hy vọng nương tử không quen biết gì lắm Đào Kim Kim kia.
Vẻ mặt Thư Sinh luôn không dấu được suy nghĩ trong lòng, trước mặt Phạm Khinh Ba lại càng nổi bật. Cho nên Phạm Khinh Ba dễ dàng nhận ra sự giằng co này trong lòng hắn mà không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Người nầy rốt cuộc bị làm sao! Hắn không nhớ Đào Kim Kim liệu có phải là miêu nữ trước kia hay không thì còn cho qua được. Nhưng nàng ta ở đối diện nhà bọn họ mấy ngày mà hắn lại vẫn còn nhận không ra? Ngay cả tên người cũng không nhớ?
Nàng không nhịn được đưa tay quay mặt hắn sang bên phía nàng. Bốn mắt nhìn nhau, cẩn thận nhìn kỹ xem liệu có phải hắn giả ngu hay không.
Thư Sinh bị hành động đột xuất của nàng khiến cho sửng sốt, lập tức mặt đỏ bừng. Hai mắt chớp chớp bất an, hàng lông mi dài gần như lướt qua mặt nàng. Hắn nghiêng mặt đi lại bị xoay trở về, lúc này không chỉ có mặt mà cả cổ lẫn vành tai đều đỏ ửng. Hơn nữa lại nghe được tiếng người đi đường bàn luận, rốt cục hắn phát hiện mình đang đi trên đường, trên lưng mình cõng một nữ nhân. Cử chỉ qua thân mật nên cho dù đây là nương tử của mình thì cũng vẫn là lỗ mãng. Vì vậy hắn vội vàng gỡ tay nàng ra rồi đặt nàng xuống đất.
Thư Sinh xấu hổ khó xử không chịu nổi, lúng túng muốn chạy trốn. Nhưng lại cảm thấy bỏ nương tử lại một mình thì không tốt nên nhất thời đứng tại chỗ mà không biết làm thế nào.
Phạm Khinh Ba cười toe toét không ngừng, thấy hắn trông thật nhút nhát thì trong lòng cảm động, không khỏi ôm lấy cánh tay hắn mà phân trần vừa ép hắn đi về phía trước. Lại nhướng mắt liếc nhìn mà nói với quần chúng đứng xem: “Tướng công nhà ta da mặt mỏng, ngại quá. Các ngươi đừng nhìn nữa, nhìn phải trả tiền”.
Mọi người cười vang, lại phun nước bọt “Thì ra là Tiểu Phạm không biết xấu hổ”, nói xong thì túm năm tụm ba mà tản đi .
Phạm Khinh Ba bị chửi nhiều nên quen rồi, thật sự là hơi không biết xấu hổ vẫn cợt nhả tiếp. Lại bị Thư Sinh trợn mắt liếc nhìn “Cười à, nàng vẫn còn cười ư? May là đã về tới phường Thanh Mặc, bằng không ở nơi khác thì không biết những người đó sẽ làm càn mà sắp đặt những thứ gì. Ở nơi đông người ai nấy đều soi mói, xin nương tử hãy tự trọng hơn!”
Tâm tình Phạm Khinh Ba đang vui nên không buồn cãi lại. Kỳ thật đám láng giềng ở phường Thanh Mặc này thích nàng hay không thì mức ngồi lê đôi mách so với những người bên ngoài tuyệt đối càng không có giới hạn hơn. Nhưng mà chuyện như vậy có lẽ không nói cho hắn biết vẫn là hay hơn.
“Lần sau không được viện dẫn lý do này nữa, biết không?” Không biết sau bao lâu, Thư Sinh rốt cuộc cũng giáo huấn xong rồi dùng một câu cảnh cáo nghiêm túc để kết thúc.
“Vâng, biết rồi.” Phạm Khinh Ba khôn ngoan gật đầu, sau đó ngước mắt đáng thương mà nhỏ giọng “Tướng công, chân ta tê rần mất rồi.”
Vẻ nghiêm túc trên mặt Thư Sinh trong khoảnh khắc tan đi. Hắn vội vàng đỡ lấy nàng hỏi gấp: “Không có việc gì chứ? Không phải là vừa rồi bị đám người giang hồ kia lỡ tay làm tổn thương chứ? Để ta xem.”
Vừa nói vừa cúi nhìn chân nàng thì lại bị ngăn cản “Tướng công, ta không sao. Chỉ hơi bị tê . . .”
Thư Sinh nghe vậy vẫn không yên lòng, vội vàng ngồi xổm xuống “Nương tử, để ta cõng nàng về nhà, trong nhà có Đại trưởng lão cho thuốc”.
Kết quả là nơi đông người trước mắt thiên hạ, Phạm Khinh Ba lại nằm trên lưng Thư Sinh. Thư Sinh đương nhiên không nhìn thấy nụ cười đắc ý của nàng nên vẫn còn lo lắng “Ai~, mới sáng ra đã gặp phải những kẻ chém chém giết giết này thật không có chuyện tốt. Nương tử, thật sự chỉ hơn tê sao? Có nhức không? Có bị … “
Phạm Khinh Ba cười đến không thấy mắt đâu “Không bị nhức, rất ngọt.” Trong lòng vừa vui vừa ngọt ngào.
Thư Sinh giật mình “Ngọt? Chẳng lẽ là độc vật kỳ quái gì à?”
Phạm Khinh Ba rốt cục không nhịn được cười to, ôm lấy cổ hắn nói thẳng “Ai~, ngốc ơi, ta đã từng nói chàng thật dễ thương đến chết người chưa?”
Đầu óc Thư Sinh vẫn còn quay cuồng trong viễn cảnh nương tử nhà mình có thể trúng độc nên không nghĩ hơn liền trả lời: “Ta không thích cái chết”.
Phạm Khinh Ba cười thảm “Vâng vâng vâng, chàng không thích cái chết. Chàng chỉ yêu Phạm lỗ mãng Phạm ngớ ngẩn. Là ta thích chết, ta yêu chàng đến chết mất!”
Thư Sinh bỗng dừng bước, lập tức quá sợ hãi lại co giò chạy, miệng vẫn còn la hét: “Xong rồi xong rồi, nương tử chắc chắn đã trúng độc. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, không biết Đại trưởng lão kia có giải pháp trị độc nào không . . .”
Chỉ chốc lát sau đã đến cuối ngõ hẻm, liền nghe trong sân Phạm gia vọng ra âm thanh một trận đánh nhau. Thư Sinh vốn không để ý tới, lưng cõng Phạm Khinh Ba đã nghĩ vào Thư gia tìm thuốc giải, lại bị Phạm Khinh Ba ngăn cản “Đi sang phía đối diện! Phát Bệnh không biết có ở nhà hay không!”
Nàng đối với chuyện trong chốn giang hồ từ trước đến giờ luôn không hiếu kỳ, cũng không để tâm. Cũng như Thư Sinh nếu có thể tránh liền tránh, nhưng chuyện rơi vào người nhà mình lại khác.
Hai người đi vào trong sân, chỉ thấy mấy vị cao thủ ở nhờ nhà bên cạnh đang túm năm tụm ba đánh lẫn nhau, giống như đang luận võ.
Phạm Khinh Ba sốt ruột đảo mắt khắp đám người tìm kiếm, rốt cục ở một chỗ thấy Phạm Bỉnh bị một người râu quai nón trông rất lực lưỡng đang ép cho từng bước lui về phía sau.
“Dừng tay!!!”
Một tiếng hô vọng đến mây xanh làm mọi người đều dừng động tác một chút. Lúc này mới nhìn hai vợ chồng Thư Phạm đang ở cửa. Phạm Bỉnh nghe thấy tiếng của chủ nhân nên bị phân tâm, trượt chân không đứng vững liền ngã bệt xuống đất.
Phạm Khinh Ba quýnh lên, nhảy xuống khỏi lưng Thư Sinh chạy tới “Phát Bệnh, có làm sao không?”
Phạm Bỉnh nhăn mặt, chưa nói đã rơi lệ. Phạm Khinh Ba nhìn thấy vừa đau lòng vừa phẫn nộ, phút chốc đứng lên tới gần vị râu quai nón kia mà căm hận hỏi: “Phát Bệnh nhà ta đã giết cha mẹ ngươi hay thông dâm vợ ngươi? Sao ngươi muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Người trong võ lâm rất giỏi sao? Người trong võ lâm là có thể xem mạng người như cỏ rác tùy ý chà đạp những dân chúng bình dân chúng ta sao? Ngay cả thiếu niên yếu đuối tay không tấc sắt đều cũng bắt nạt, ngươi là anh hùng hảo hán gì đấy?”
Phạm Khinh Ba trong cơn giận dữ công tâm liền dõng dạc xuất khẩu thành thơ. Vị đại hán cao lớn vốn ăn nói vụng về bị ép buộc lui từng bước về phía sau mà lắp bắp: “Ta, không có, như thế! Vị tiểu ca kia, ngươi đi giải thích với chủ nhân nhà mình đi!”
Ai ngờ Phạm Bỉnh nhìn thấy chủ nhân căng thẳng lo lắng cho hắn như vậy thì tim đập dồn dập, liền ôm chân nàng mà khóc vang trời, nào đâu còn để ý tới vị đại hán kia nói cái gì. Nếu chỉ là như thế thì còn đỡ, ngược lại hắn còn khóc không thành tiếng mà nức nở nói: “Ô ô ô, chủ nhân, hắn . . . Hắn . . . Hắn đối với ta . . . Hắn ép ta . . .”
Phạm Khinh Ba vừa nghe vậy liền gào “Cầm! Thú!”
Vị đại hán kia có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, đầu đầy mồ hôi, liên tục xua tay “Thư phu nhân, hiểu lầm! Ta chỉ là muốn tìm vị tiểu ca này luận bàn một phen, không có ác ý!”
“Luận bàn? Luận cái gì mà bàn? Phát Bệnh nhà ta cũng không có võ công! Hừ, luận bàn, luận bàn cùng hắn xong thì có muốn luận bàn cùng ta một phen không? Các ngươi, những người trong võ lâm thừa bản lãnh tìm dân chúng vô tội để luận bàn sao?”
Những lời đả kích này quá rộng làm có người ở bên cạnh bất mãn “Chúng ta không muốn tìm người vô tội để luận bàn. Nhưng thằng bé này nhà ngươi không nói hắn tự phế võ công”.
Phạm Khinh Ba đảo mắt một vòng “Cho nên bản lãnh các ngươi là chỉ biết tìm người tự phế võ công và người không có võ công để luận bàn?”
Lúc này Thư Sinh tiến lên, đang muốn nói Phạm Bỉnh không phải không có võ công thì bị người khác kéo.
“Họ Thư! Không cho phép bán đứng ta!” Phạm Bỉnh vẻ mặt khóc như mưa, ánh mắt cũng thật hung tợn.
Thư Sinh không giải thích được, “Thủ Hằng, ngươi có võ công cũng không phải chuyện xấu, tại sao phải giấu?”
Phạm Bỉnh cắn răng, nghĩ thầm Lão Tử ban đầu giả bộ yếu đuối để đến bên người chủ nhân. Nếu bị chủ nhân biết chân tướng là mắc tội lớn lừa chủ, lúc nào cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà thì có tố không hả? Vì vậy ngoài miệng lại gắng gượng lớn tiếng: “Ngươi có thể tự phế võ công thì tại sao ta lại không thể không biết võ công?”
Thư Sinh cau mày trầm tư một hồi lâu rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra ngươi cũng tự phế võ công a”.
Phạm Bỉnh sửng sốt, không hiểu việc này có liên quan gì, chỉ thấy ánh mắt Thư Sinh nhìn hắn đã thân thiện hơn mấy lần, đúng kiểu nghiễm nhiên liệt hắn vào đồng loại. Hắn chợt nghĩ vậy bèn dứt khoát đâm lao phải theo lao mà gật đầu “Đúng vậy đúng vậy”.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, Thư Sinh liền đứng lên, đi tới bên người Phạm Khinh Ba, cũng đi đến chỗ những người vừa đánh nhau.
Phạm Bỉnh thấy vậy líu lưỡi. Hắn đã gặp người dễ lừa gạt nhưng chưa từng thấy có người tự nghĩ ra lý do lừa bản thân như vậy . . .
Ngây người một hồi, lại nghĩ tới ý định của mình nên hắn vội vàng sụp hai hàng lông mi mà ra sức gào thét khóc váng lên. Đáng tiếc Phạm Khinh Ba sau khi ra mặt vì hắn lại cũng không quên một cước đá văng hắn ra. Hắn lại nhào vào, lại bị hất ra. Cuối cùng dưới suy nghĩ gắng gượng van xin lần nữa nên liền ôm lấy một chân khác.
Hắn nhạy cảm nhận thấy thực sự cả người chủ nhân cứng ra. Hắn len lén ngẩng đầu, chỉ thấy Thư Sinh vẻ mặt táo bón đang nhìn hắn.
—— Thủ Hằng, dưới chân nam nhi đáng giá hoàng kim, ôm bắp đùi rất khó nhìn. Ngươi đừng như vậy. . .
—— Ngươi quản ta làm gì! Không ôm bắp đùi thì tư thế ta khóc không đẹp, kiểu khóc không trôi chảy thì ngươi có đền được không?
—— Thủ Hằng, nam nhi chảy máu không đổ lệ, khóc nhè cũng rất khó nhìn. Ngươi đừng như vậy. . .
—— Ngươi! Quản! Ta! Không! Được! Dẫm! Lên! Ta! Như! Vậy!
Đây là chơi xấu, nhưng Thư Sinh cũng không có biện pháp trị hắn. Nhìn bộ dáng hùng hổ của nương tử cũng không khó đoán ra, tên tiểu vô lại này chỉ có nàng được đạp, người bên ngoài đều không được ức hiếp hắn. Thay đổi góc độ mà ngẫm kỹ thì kỳ thật ôm đùi hắn cũng tốt, còn hơn là ôm thê tử của hắn.
“Chỉ cần Ngân Thư Sinh đồng ý tỷ thí với một người bất kỳ trong chúng ta thì lập tức không làm phiền nữa!”
Không biết thế nào, cãi vã lộn bậy mà không ngờ lại chuyển đến đề tài này .
“Tại hạ…”
Thư Sinh vừa mới mở mồm liền bị Phạm Khinh Ba ngắt lời “Ngươi nói đấu thì phải đấu à? Ngươi không làm phiền thì chúng ta có phải hô “tạ chủ long ân” hay không? Đừng có ra vẻ công chúa! Ngươi cho là bốn bể tất cả đều là bùn đất, ai cũng phải chiều chuộng ngươi sao? Ông xã nhà ta đã nói bao nhiêu lần là tự phế võ công rút lui khỏi giang hồ. Các ngươi thấy hắn cùng ta sống yên ổn thì sẽ chết sao?”
“Cô nương, trước kia rõ ràng ngươi cũng đồng ý cho Ngân Thư Sinh tỷ thí, sao lại. . .”
Người mở miệng nói câu này đúng là đại hán lần trước từng gặp Phạm Khinh Ba một lần ở phía sau núi.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Thư Sinh cũng hiếu kỳ. Hiển nhiên hắn cũng nhớ cái lần phía sau núi đó. Nương tử bị bắt cóc thì rõ ràng là chỉ xin cho mình thoát thân còn nàng chết thì chết. Lần này thái độ đột nhiên thay đổi, liệu có phải là. . .
Phạm Khinh Ba quay lại nói khinh bỉ “Nói thừa! Trước đây ta còn nói hắn chỉ là sư phụ của thằng nhãi hàng xóm nhà ta. Hiện tại hắn là nam nhân của ta, sao có thể như nhau được? Ta nói không cho phép là không cho phép!”
Mấy câu nói đó nói năng mạnh mẽ, mọi người chỉ cảm thấy một khí thế vương giả tỏa ra. Ngoài ra câu nói “nam nhân của ta” làm cho trong lòng Thư Sinh dễ chịu, hai mắt sáng lên, hai gò má ửng đỏ đến tận mang tai. Chỉ còn thiếu nước không học Phạm Bỉnh nhào tới ôm bắp đùi nàng mà kêu ăng ẳng.
Những người khác ở đây đều không dám gật bừa “Ngân Thư Sinh, ngươi tùy ý cho nữ nhân ngồi lên đầu sao?!”
Phạm Khinh Ba hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, ra lệnh cho Thư Sinh “Nói cho bọn họ gia quy nhà chúng ta!”
Thư Sinh cười khanh khách đáp: “Trong nhà phàm là có chuyện lớn phu quản, việc nhỏ thê lo. Còn như thế nào là việc lớn nhỏ thì do thê tử quyết.” Gia quy này hắn vẫn luôn cho rằng hoang đường, giờ phút này nói ra thì cũng thấy ngọt ngào như mật.
Mọi người thấy nhìn sắc mặt hai người Phạm Khinh Ba Phạm Bỉnh đều coi là đương nhiên. Lại nhìn nhìn về phía Ngân Thư Sinh thấy vẻ mặt không những không cho là xấu hổ mà còn coi là quang vinh thì bị đả kích lớn, hồi lâu nói không ra lời “Ngươi, các ngươi. . .”
Phạm Khinh Ba vừa lòng, vỗ vỗ tay “Các ngươi cũng nghe được rồi đó, trong nhà là do ta định đoạt. Muốn tìm tướng công ta luận võ, muốn bắt nạt Phát Bệnh nhà ta thì đều phải hỏi ta trước. Nếu như chư vị đại hiệp có hứng thú đánh nhau cùng nữ nhân tay trói gà không chặt thì bản phu nhân sẵn lòng tiếp!” Trải qua mấy ngày nay ở chung, nàng phát hiện đám người này tìm Thư Sinh cũng không phải muốn phân cao thấp, mà chỉ giống như muốn nhìn thấy võ công của hắn để theo đuổi cảnh giới võ học càng cao.
Loại người này đại khái là si võ. Si võ ở phương diện nào đó thường thường còn cổ hủ hơn so với người trong giang hồ, lại càng giữ nguyên tắc của mình hơn. Cho nên Phạm Khinh Ba chắc chắc những người này tất nhiên sẽ khinh thường việc làm khó cho nữ nhân như nàng.
Quả nhiên đám người nghe vậy thì mặc dù trên mặt đều không cam lòng cũng chỉ tức tối mắng “Làm sao Ngân Thư Sinh lại cưới một ác phụ như vậy”, nhưng không ai tiến lại gần.
Phạm Khinh Ba thấy thế cười một tiếng, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo rồi hơi nhún người thi lễ với mọi người theo tiêu chuẩn mệnh phụ phu nhân “Vậy thì thiếp thân không quấy rầy chư vị anh hùng luyện võ. Tướng công, Phát Bệnh, về nhà ăn cơm”.
Nàng quay người cười với Thư Sinh, nhưng lại thấy mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Đang muốn hỏi hắn làm sao vậy thì đột cảm giác bụng dưới đau quặn, trước mắt tối sầm . . .