Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trên giường của Lâm Phi Nhiên, khoảng cách giữa bọn họ thật gần, toàn thân Cố Khải Phong tỏa ra một loại khí thế cực kỳ kích động, giống như chỉ cần một lời không hợp sẽ lập tức cưỡng hôn. Lâm Phi Nhiên giơ tay che miệng mình, ánh mắt lóe ra từng tia dao động: “Ông xuống dưới trước đi, để tôi yên tĩnh trong chốc lát.”
“Ok.” Cố Khải Phong sảng khoái bò xuống tầng dưới, mặt mày như nở đầy hoa, khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn không giống người vừa bị từ chối một chút nào.
Tuy bị từ chối là sự thật, không sai, thế nhưng tâm tư Cố Khải Phong lại đang chất đầy mật ong ngọt ngào!
Thậm chí còn có chút xôn xao cực không hợp thời!
Lâm Phi Nhiên vốn muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt lấy lại bình tĩnh, nhân tiện né tránh Cố Khải Phong một lát, song tựa hồ người nọ đã đoán được ý đồ của cậu, dứt khoát cầm một quyển sách ngồi xuống ghế xoay, đạp chân để người trôi ra cửa, nghiêm túc canh giữ như một môn thần. Như thế có nghĩa là, nếu Lâm Phi Nhiên muốn chạy thoát thân thì bắt buộc phải đẩy đối phương dịch sang bên một chút. Nhưng hiện tại, dù một câu cậu cũng còn ngại mở lời, cho nên cuối cùng đành phải lui về ổ chăn, co đầu rút cổ hệt như một con rùa, đồng thời dùng tay vuốt ngực nhằm bình ổn lại nhịp tim đang đập rộn rã của mình.
Lâm Phi Nhiên có chút mơ màng, theo lý thuyết, khi bị đồng tính cưỡng hôn cậu sẽ phải cảm thấy không được tự nhiên, phẫn nộ, thậm chí ghê tởm. Song trên thực tế, tất cả đều không có, cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình bỗng nhiên trở nên trống rỗng, bên trong không còn bất cứ một cái gì, chỉ có tiếng tim đập trong kinh hoàng cùng hoảng sợ. Từng tiếng ‘thình thịch’ ‘thình thịch’ cứ theo mạch máu truyền vào, không ngừng vang vọng trong hộp sọ rỗng tuếch, qua một hồi lâu mới dần dần biến mất. Lâm Phi Nhiên trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, nằm úp sấp ở trên giường, dán mắt vào thành giường rồi phát ngốc, sau đó lại do dự sờ lên môi mình. Thời điểm chạm vào đôi môi bị Cố Khải Phong hôn đến phát đỏ, ngón tay Lâm Phi Nhiên tựa như đụng phải muội than nóng hổi, vội vã rụt về, lại còn xiết thành nắm đấm. Trong khoảnh khắc, cậu có loại ảo giác, dường như những ngón tay vừa mới chạm tới môi mình đang phát ra một thứ ánh sáng nhạt nhòa.
Có chuyện gì thế vậy, tại sao mình không tức giậnnnn…??? Lâm Phi Nhiên nhớ lại nụ hôn kia, muốn khơi dậy một chút cảm xúc khó chịu hoặc phản cảm “thông thường”. Nhưng, cậu đã hoàn toàn thất bại, thay vào đó, đôi gò má càng lúc lại càng hồng, quả thực chẳng khác gì phát sốt, không những thế, nhịp tim hỗn loạn khó khăn lắm mới bình ổn, lại một lần nữa dồn dập hẳn lên.
“A a a a a!” Thế méo nào đây! Lâm Phi Nhiên gầm gừ, đậm mạnh một phát xuống ván giường.
Cố Khải Phong đang ngồi cạnh cửa đọc sách, thấy vậy lập tức ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái. Cảnh tượng Lâm Phi Nhiên gầm gừ đấm ván giường kia, trong mắt hắn có hiệu quả tương tự như một con mèo nhỏ dùng bộ vuốt mềm mại của mình để tập kích một con mèo lớn, làm nó cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
Cố Khải Phong: “Sao?”
Vừa nghe thấy tiếng Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên lập tức xoắn lại, cậu cuộn tròn người một lần nữa, rầu rĩ đáp lời: “Không sao, kêu bừa thôi…”
Cố Khải Phong phát ra một tiếng cười khẽ bằng giọng mũi, cúi đầu, tiếp tục lập sách trong tay, ánh mắt vừa chăm chú lại vừa bình tĩnh. Hắn để tầm nhìn rơi trên từng hàng chữ, rất có quy luật mà đảo qua đảo lại, dường như không bị đã ảnh hưởng đã bởi người kia, thế nhưng trên thực tế, sau khi thời gian trôi qua được năm phút đồng hồ, Cố Khải Phong mới phát hiện mình đang cầm trên tay một quyển sách bài tập Vật lý.
Cùng lúc ấy, Lâm Phi Nhiên bỗng dưng phát hiện, luồng âm khí lạnh lẽo kia vẫn chưa xâm chiếm cơ thể mình, mặc dù hiện tại cách thời điểm Cố Khải Phong xuống giường đã mười phút rồi. Phòng ký túc vẫn yên ắng, thân thể cậu vẫn ấm áp, ngay cả tay chân luôn lạnh hơn bình thường cũng nóng hừng hực lên.
Lâm Phi Nhiên hoang mang chụp ảnh màn hình di động nhằm lưu lại thời gian hiện tại, sau đó liền rúc vào ổ chăn tùy tiện nghịch điện thoại của mình, một chốc xem cái này, một lát lại đọc cái kia. Cuối cùng, cậu nhập dòng chữ “làm sao xác định tính hướng của mình” vào khung tìm kiếm, nhưng không ấn nút search mà lại vội vàng xóa đi.
“Ầy…” Lâm Phi Nhiên mặt ủ mày ê, nhẹ giọng thở dài, dứt khoát ném điện thoại sang bên cạnh, trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Hơn hai mươi phút trôi qua, Lâm Phi Nhiên vẫn không thấy quỷ.
Lại có chuyện gì nữa đây? Lâm Phi Nhiên cắn môi ngồi xếp bằng ở trên giường, một mình khổ tâm suy nghĩ.
Chẳng lẽ vì vừa rồi Cố Khải Phong ngồi trên giường quá lâu, cho nên cái giường này được xem như đồ vật hắn “từng dùng” mà lưu lại dương khí của hắn? Song, tổng cộng hắn cũng không ngồi đây mấy phút đồng hồ, làm sao có hiệu quả lớn như vậy được? Hay là… Ký ức môi lưỡi vấn vít triền miên mang theo cảm giác ướt át mềm mại xâm chiếm khoang miệng, Lâm Phi Nhiên xấu hổ không gì sánh được, vội vã quay đầu, áp cái trán lên vách tường, không nhẹ không nặng mà đập đập vài cái.
Không phải là vì nước, nướt bọt đấy chứ!? Lâm Phi Nhiên mặt đỏ tai hồng, giơ tay cào lung tung mấy phát lên đầu mình, trong lòng không ngừng hò hét — A a a a a— Đừng mà!!!!
Từ sau khi xuống giường, Cố Khải Phong vẫn luôn ngồi cạnh cửa giả vờ đọc sách, hoàn toàn không làm thêm một việc gì, còn Lâm Phi Nhiên thì cứ ngồi trên giường mình, từ bị những suy nghĩ trong đầu làm cho thẹn thùng gần chết…
Có thể nói, sức chiến đấu của nhóc bánh nếp họ Lâm là số âm!
Một lát sau, Lâm Phi Nhiên miễn cưỡng tỉnh táo trở lại, bất chấp tất cả bò xuồng khỏi giường tầng, xỏ dép lê đi ra cửa, thật cẩn thận nói: “Cho đi nhờ, tôi muốn ra ngoài.”
Cố Khải Phong ngồi trên ghế xoay, một mực chắn ngang cái cửa hệt như đầu gấu học đường, cực kỳ vô lại mà duỗi cặp chân dài đong đưa qua lại. Khoanh tay trước ngực, hắn hỏi: “Ra ngoài làm gì?”
Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng nói: “Đi WC.”
Cố Khải Phong dùng ngón tay đầu gõ lên cửa mấy cái, lại chỉ chỉ vào mặt mình: “Cửa này là của nhà anh, hôn một cái anh sẽ cho cưng qua.”
Lâm Phi Nhiên tránh nặng tìm nhẹ, tiếp lời: “Ông là học sinh tiểu học à, lại còn ‘của nhà anh’.”
“Hê hê, xét về một khía cạnh nào đó thì chính là của nhà tôi.” Cố Khải Phong nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười thật xấu xa, “Năm trước ký túc xá này mới được tu sửa, chi phí là do ba anh đóng góp cho trường. Cưng không ở nên không biết chứ, tòa nhà này vốn là nhà cũ, trước kia nó tồi tàn rách nát cực kỳ.”
Lâm Phi Nhiên cắn môi rơi vào im lặng: “…”
“Còn giường nữa, cưng xem có mới không?” Cố Khải Phong chỉ vào cái giường tầng ở trong phòng, “Nói không chừng nó cũng được mua bằng tiền của ba anh đấy.”
Lâm Phi Nhiên nhíu mày: “Rốt cuộc ông muốn nói mợ cái gì?”
Cố Khải Phong hạ giọng, ái muội đáp lời: “Anh muốn nói, thực ra, gần hai tháng nay cưng đều ngủ trên giường của anh.”
Người này! Tại sao tỏ tình thất bại xong mà còn không biết xấu hổ đến vậy được chứ! Lâm Phi Nhiên đang rất mắc tè, nghe hắn nói vậy thì thoáng mấp máy môi, hoàn toàn không có biện pháp nào để đối phó với tên lưu manh trước mặt, huống hồ quả thực cậu đuối lý, cho nên không tiện nổi nóng với Cố Khải Phong. Vì thế cho nên, Lâm Phi Nhiên đành phải im lặng quay vào phòng, lấy một chai nước có ga còn dư một phần năm ra khỏi túi sách, vặn nắp uống sạch, sau đó ủ rũ đi tới góc tường, đưa lưng về phía Cố Khải Phong.
“Ấy, bảo bối, anh đùa với cưng thôi.” Cố Khải Phong thấy Lâm Phi Nhiên lộ vẻ tủi thân và ấm ức, liền nhảy dựng lên, nhanh chân bước tới, đoạt lấy cái chai rỗng không ném vào thùng rác, nói, “Anh sai rồi, cưng đi đi.”
Lâm Phi Nhiên căm giận mà hừ một tiếng, tranh thủ chuyến du ngoạn WC, đánh răng rửa mặt lau người một phen, chỉ sợ đợi lát nữa muốn ra ngoài Cố Khải Phong giở chơi trò lúc nãy. Thời điểm cậu giải quyết tất cả nhu cầu vệ sinh cá nhân xong và bưng chậu chạy về phòng ngủ, liền thấy tên vô lại nào đó cũng đang bưng chậu đi tới chỗ này.
Lâm Phi Nhiên vội vàng hạ mắt lướt nhanh qua người Cố Khải Phong, rồi vội vã trở về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Cậu đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ một lượt, ý đồ tìm vài vật dụng của Cố Khải Phong để giấu vào trong chăn làm bùa hộ mệnh đêm nay. Nếu đã biết người kia là gay lại còn có ý với mình, Lâm Phi Nhiên cảm thấy bản thân không nên mò xuống giường của hắn nữa, nếu không đây chẳng phải chính là minh họa cực chuẩn của cái câu “miệng nói không cần nhưng thân thể lại vô cùng thành thật” mà sách vở vẫn dạy đó sao? Tưởng tượng đến cảnh mình vừa từ chối Cố Khải Phong xong liền lò dò mò lên giường hắn, bản thân Lâm Phi Nhiên cũng cảm thấy rất cmn thiếu thông!
Đầu tiên, Lâm Phi Nhiên lấy hai cây bút và một quyển vở ở trên bàn học của Cố Khải Phong, sau đó vội vàng nhét xuống dưới gối của mình. Bởi vì đây là lần đầu làm “trộm” nên cậu bối rối tới mức tim đập như muốn rớt ra ngoài. Tiếp theo, Lâm Phi Nhiên nhìn tới cái giá để chậu đặt ở góc phòng, trên giá có bốn cái chậu, hai cái bên trên lần lượt là chậu rửa mặt của Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong, bên dưới là chậu đựng quần áo bẩn của bọn họ. Bình thường, những trang phục bẩn thay ra mà chưa kịp giặt sẽ được ném vào đây, chờ có thời gian mới đem đi xử lý. Mà trong chậu quần áo của Cố Khải Phong, vừa vặn có một bộ đồng phục “đúng chuẩn” của hắn, bao gồm quần, áo khoác và áo sơ mi…
Dương khí trên áo hẳn là mạnh hơn sách vở giấy bút, nhỉ? Con mắt Lâm Phi Nhiên bỗng sáng rực lên, cậu như một tên biến thái khát khao được thỏa mãn mà thò tay nhặt cái sơmi trắng ở trong chậu, do dự vài giây, cuối cùng lại sợ dương khí không đủ dùng, đến nửa đêm sẽ bị ma hù chết mà nhặt luôn cả quần của người ta. Dù sao thì Cố Khải Phong cũng sẽ không đi giặt quần áo vào lúc nửa đêm, sáng sớm ngày mai lén trả lại là OK cả rồi.
Lấy quần áo xong, nhóc bánh nếp kiêm trộm vặt nào đó mới lén lút ôm đồ bò lên giường mình, nhét hết vào trong chăn rồi mới vờ như không có chuyện gì mà chơi điện thoại.
Nếu dương khí lưu lại trên đồ đạc đủ dùng, về sau mình sẽ không bao giờ mò xuống giường Cố Khải Phong nữa! Lâm Phi Nhiên vui vẻ nghĩ.
Đúng vào lúc ấy, Cố Khải Phong đẩy cửa bước vào. Hắn có chút ngoài ý muốn khi phát hiện Lâm Phi Nhiên đã trèo lên giường trên và chuẩn bị ngủ rồi. Thả chậu lên cái giá, hắn cất tiếng hỏi: “Không xuống giường dưới à?”
Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt kiên định hệt như tranh chân dung các chiến sĩ trên báo Đảng, xua tay, lắc đầu: “Không!”
“Ồ.” Cố Khải Phong thản nhiên đáp lại một tiếng, lập tức xoay người bò lên giường của đối phương, tự nhiên không gì sánh được, nói, “Thế anh lên đây ngủ.”
“Từ từ!” Lâm Phi Nhiên kinh hãi như là gặp quỷ, động tác này của Cố Khải Phong quá mất ngờ, thậm chí cậu còn chưa kịp di cư cho đống quần áo giấu trong chăn nữa! “Tôi không đồng ý cho ông lên đây…”
Nhưng mà Cố Khải Phong đã dứt khoát chui vào chăn của cậu, mỉm cười, nói: “Ngủ chung chăn còn phải xin phép sao? Hình như lúc ấy cưng chưa hỏi ý anh đâu nhỉ.”
Lâm Phi Nhiên căng thẳng đến mức vã mồ hôi lạnh, nhanh chóng lén lút gạt gạt quần áo của Cố Khải Phong xuống góc tường.
“Lần mò sờ mó cái thì thế?” Cố Khải Phong bất ngờ vén chăn lên, đầu tiên là giật mình, sau đó không khỏi nhướng cao lông mày, đáy mắt lóe lên một tia thú tính, “Bảo bối, đồng phục của ai kia?”
Lâm Phi Nhiên: “…”
*****
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trên giường của Lâm Phi Nhiên, khoảng cách giữa bọn họ thật gần, toàn thân Cố Khải Phong tỏa ra một loại khí thế cực kỳ kích động, giống như chỉ cần một lời không hợp sẽ lập tức cưỡng hôn. Lâm Phi Nhiên giơ tay che miệng mình, ánh mắt lóe ra từng tia dao động: “Ông xuống dưới trước đi, để tôi yên tĩnh trong chốc lát.”
“Ok.” Cố Khải Phong sảng khoái bò xuống tầng dưới, mặt mày như nở đầy hoa, khóe miệng mỉm cười, hoàn toàn không giống người vừa bị từ chối một chút nào.
Tuy bị từ chối là sự thật, không sai, thế nhưng tâm tư Cố Khải Phong lại đang chất đầy mật ong ngọt ngào!
Thậm chí còn có chút xôn xao cực không hợp thời!
Lâm Phi Nhiên vốn muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt lấy lại bình tĩnh, nhân tiện né tránh Cố Khải Phong một lát, song tựa hồ người nọ đã đoán được ý đồ của cậu, dứt khoát cầm một quyển sách ngồi xuống ghế xoay, đạp chân để người trôi ra cửa, nghiêm túc canh giữ như một môn thần. Như thế có nghĩa là, nếu Lâm Phi Nhiên muốn chạy thoát thân thì bắt buộc phải đẩy đối phương dịch sang bên một chút. Nhưng hiện tại, dù một câu cậu cũng còn ngại mở lời, cho nên cuối cùng đành phải lui về ổ chăn, co đầu rút cổ hệt như một con rùa, đồng thời dùng tay vuốt ngực nhằm bình ổn lại nhịp tim đang đập rộn rã của mình.
Lâm Phi Nhiên có chút mơ màng, theo lý thuyết, khi bị đồng tính cưỡng hôn cậu sẽ phải cảm thấy không được tự nhiên, phẫn nộ, thậm chí ghê tởm. Song trên thực tế, tất cả đều không có, cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình bỗng nhiên trở nên trống rỗng, bên trong không còn bất cứ một cái gì, chỉ có tiếng tim đập trong kinh hoàng cùng hoảng sợ. Từng tiếng ‘thình thịch’ ‘thình thịch’ cứ theo mạch máu truyền vào, không ngừng vang vọng trong hộp sọ rỗng tuếch, qua một hồi lâu mới dần dần biến mất. Lâm Phi Nhiên trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, nằm úp sấp ở trên giường, dán mắt vào thành giường rồi phát ngốc, sau đó lại do dự sờ lên môi mình. Thời điểm chạm vào đôi môi bị Cố Khải Phong hôn đến phát đỏ, ngón tay Lâm Phi Nhiên tựa như đụng phải muội than nóng hổi, vội vã rụt về, lại còn xiết thành nắm đấm. Trong khoảnh khắc, cậu có loại ảo giác, dường như những ngón tay vừa mới chạm tới môi mình đang phát ra một thứ ánh sáng nhạt nhòa.
Có chuyện gì thế vậy, tại sao mình không tức giậnnnn…??? Lâm Phi Nhiên nhớ lại nụ hôn kia, muốn khơi dậy một chút cảm xúc khó chịu hoặc phản cảm “thông thường”. Nhưng, cậu đã hoàn toàn thất bại, thay vào đó, đôi gò má càng lúc lại càng hồng, quả thực chẳng khác gì phát sốt, không những thế, nhịp tim hỗn loạn khó khăn lắm mới bình ổn, lại một lần nữa dồn dập hẳn lên.
“A a a a a!” Thế méo nào đây! Lâm Phi Nhiên gầm gừ, đậm mạnh một phát xuống ván giường.
Cố Khải Phong đang ngồi cạnh cửa đọc sách, thấy vậy lập tức ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái. Cảnh tượng Lâm Phi Nhiên gầm gừ đấm ván giường kia, trong mắt hắn có hiệu quả tương tự như một con mèo nhỏ dùng bộ vuốt mềm mại của mình để tập kích một con mèo lớn, làm nó cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
Cố Khải Phong: “Sao?”
Vừa nghe thấy tiếng Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên lập tức xoắn lại, cậu cuộn tròn người một lần nữa, rầu rĩ đáp lời: “Không sao, kêu bừa thôi…”
Cố Khải Phong phát ra một tiếng cười khẽ bằng giọng mũi, cúi đầu, tiếp tục lập sách trong tay, ánh mắt vừa chăm chú lại vừa bình tĩnh. Hắn để tầm nhìn rơi trên từng hàng chữ, rất có quy luật mà đảo qua đảo lại, dường như không bị đã ảnh hưởng đã bởi người kia, thế nhưng trên thực tế, sau khi thời gian trôi qua được năm phút đồng hồ, Cố Khải Phong mới phát hiện mình đang cầm trên tay một quyển sách bài tập Vật lý.
Cùng lúc ấy, Lâm Phi Nhiên bỗng dưng phát hiện, luồng âm khí lạnh lẽo kia vẫn chưa xâm chiếm cơ thể mình, mặc dù hiện tại cách thời điểm Cố Khải Phong xuống giường đã mười phút rồi. Phòng ký túc vẫn yên ắng, thân thể cậu vẫn ấm áp, ngay cả tay chân luôn lạnh hơn bình thường cũng nóng hừng hực lên.
Lâm Phi Nhiên hoang mang chụp ảnh màn hình di động nhằm lưu lại thời gian hiện tại, sau đó liền rúc vào ổ chăn tùy tiện nghịch điện thoại của mình, một chốc xem cái này, một lát lại đọc cái kia. Cuối cùng, cậu nhập dòng chữ “làm sao xác định tính hướng của mình” vào khung tìm kiếm, nhưng không ấn nút search mà lại vội vàng xóa đi.
“Ầy…” Lâm Phi Nhiên mặt ủ mày ê, nhẹ giọng thở dài, dứt khoát ném điện thoại sang bên cạnh, trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Hơn hai mươi phút trôi qua, Lâm Phi Nhiên vẫn không thấy quỷ.
Lại có chuyện gì nữa đây? Lâm Phi Nhiên cắn môi ngồi xếp bằng ở trên giường, một mình khổ tâm suy nghĩ.
Chẳng lẽ vì vừa rồi Cố Khải Phong ngồi trên giường quá lâu, cho nên cái giường này được xem như đồ vật hắn “từng dùng” mà lưu lại dương khí của hắn? Song, tổng cộng hắn cũng không ngồi đây mấy phút đồng hồ, làm sao có hiệu quả lớn như vậy được? Hay là… Ký ức môi lưỡi vấn vít triền miên mang theo cảm giác ướt át mềm mại xâm chiếm khoang miệng, Lâm Phi Nhiên xấu hổ không gì sánh được, vội vã quay đầu, áp cái trán lên vách tường, không nhẹ không nặng mà đập đập vài cái.
Không phải là vì nước, nướt bọt đấy chứ!? Lâm Phi Nhiên mặt đỏ tai hồng, giơ tay cào lung tung mấy phát lên đầu mình, trong lòng không ngừng hò hét — A a a a a— Đừng mà!!!!
Từ sau khi xuống giường, Cố Khải Phong vẫn luôn ngồi cạnh cửa giả vờ đọc sách, hoàn toàn không làm thêm một việc gì, còn Lâm Phi Nhiên thì cứ ngồi trên giường mình, từ bị những suy nghĩ trong đầu làm cho thẹn thùng gần chết…
Có thể nói, sức chiến đấu của nhóc bánh nếp họ Lâm là số âm!
Một lát sau, Lâm Phi Nhiên miễn cưỡng tỉnh táo trở lại, bất chấp tất cả bò xuồng khỏi giường tầng, xỏ dép lê đi ra cửa, thật cẩn thận nói: “Cho đi nhờ, tôi muốn ra ngoài.”
Cố Khải Phong ngồi trên ghế xoay, một mực chắn ngang cái cửa hệt như đầu gấu học đường, cực kỳ vô lại mà duỗi cặp chân dài đong đưa qua lại. Khoanh tay trước ngực, hắn hỏi: “Ra ngoài làm gì?”
Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng nói: “Đi WC.”
Cố Khải Phong dùng ngón tay đầu gõ lên cửa mấy cái, lại chỉ chỉ vào mặt mình: “Cửa này là của nhà anh, hôn một cái anh sẽ cho cưng qua.”
Lâm Phi Nhiên tránh nặng tìm nhẹ, tiếp lời: “Ông là học sinh tiểu học à, lại còn ‘của nhà anh’.”
“Hê hê, xét về một khía cạnh nào đó thì chính là của nhà tôi.” Cố Khải Phong nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười thật xấu xa, “Năm trước ký túc xá này mới được tu sửa, chi phí là do ba anh đóng góp cho trường. Cưng không ở nên không biết chứ, tòa nhà này vốn là nhà cũ, trước kia nó tồi tàn rách nát cực kỳ.”
Lâm Phi Nhiên cắn môi rơi vào im lặng: “…”
“Còn giường nữa, cưng xem có mới không?” Cố Khải Phong chỉ vào cái giường tầng ở trong phòng, “Nói không chừng nó cũng được mua bằng tiền của ba anh đấy.”
Lâm Phi Nhiên nhíu mày: “Rốt cuộc ông muốn nói mợ cái gì?”
Cố Khải Phong hạ giọng, ái muội đáp lời: “Anh muốn nói, thực ra, gần hai tháng nay cưng đều ngủ trên giường của anh.”
Người này! Tại sao tỏ tình thất bại xong mà còn không biết xấu hổ đến vậy được chứ! Lâm Phi Nhiên đang rất mắc tè, nghe hắn nói vậy thì thoáng mấp máy môi, hoàn toàn không có biện pháp nào để đối phó với tên lưu manh trước mặt, huống hồ quả thực cậu đuối lý, cho nên không tiện nổi nóng với Cố Khải Phong. Vì thế cho nên, Lâm Phi Nhiên đành phải im lặng quay vào phòng, lấy một chai nước có ga còn dư một phần năm ra khỏi túi sách, vặn nắp uống sạch, sau đó ủ rũ đi tới góc tường, đưa lưng về phía Cố Khải Phong.
“Ấy, bảo bối, anh đùa với cưng thôi.” Cố Khải Phong thấy Lâm Phi Nhiên lộ vẻ tủi thân và ấm ức, liền nhảy dựng lên, nhanh chân bước tới, đoạt lấy cái chai rỗng không ném vào thùng rác, nói, “Anh sai rồi, cưng đi đi.”
Lâm Phi Nhiên căm giận mà hừ một tiếng, tranh thủ chuyến du ngoạn WC, đánh răng rửa mặt lau người một phen, chỉ sợ đợi lát nữa muốn ra ngoài Cố Khải Phong giở chơi trò lúc nãy. Thời điểm cậu giải quyết tất cả nhu cầu vệ sinh cá nhân xong và bưng chậu chạy về phòng ngủ, liền thấy tên vô lại nào đó cũng đang bưng chậu đi tới chỗ này.
Lâm Phi Nhiên vội vàng hạ mắt lướt nhanh qua người Cố Khải Phong, rồi vội vã trở về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Cậu đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ một lượt, ý đồ tìm vài vật dụng của Cố Khải Phong để giấu vào trong chăn làm bùa hộ mệnh đêm nay. Nếu đã biết người kia là gay lại còn có ý với mình, Lâm Phi Nhiên cảm thấy bản thân không nên mò xuống giường của hắn nữa, nếu không đây chẳng phải chính là minh họa cực chuẩn của cái câu “miệng nói không cần nhưng thân thể lại vô cùng thành thật” mà sách vở vẫn dạy đó sao? Tưởng tượng đến cảnh mình vừa từ chối Cố Khải Phong xong liền lò dò mò lên giường hắn, bản thân Lâm Phi Nhiên cũng cảm thấy rất cmn thiếu thông!
Đầu tiên, Lâm Phi Nhiên lấy hai cây bút và một quyển vở ở trên bàn học của Cố Khải Phong, sau đó vội vàng nhét xuống dưới gối của mình. Bởi vì đây là lần đầu làm “trộm” nên cậu bối rối tới mức tim đập như muốn rớt ra ngoài. Tiếp theo, Lâm Phi Nhiên nhìn tới cái giá để chậu đặt ở góc phòng, trên giá có bốn cái chậu, hai cái bên trên lần lượt là chậu rửa mặt của Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong, bên dưới là chậu đựng quần áo bẩn của bọn họ. Bình thường, những trang phục bẩn thay ra mà chưa kịp giặt sẽ được ném vào đây, chờ có thời gian mới đem đi xử lý. Mà trong chậu quần áo của Cố Khải Phong, vừa vặn có một bộ đồng phục “đúng chuẩn” của hắn, bao gồm quần, áo khoác và áo sơ mi…
Dương khí trên áo hẳn là mạnh hơn sách vở giấy bút, nhỉ? Con mắt Lâm Phi Nhiên bỗng sáng rực lên, cậu như một tên biến thái khát khao được thỏa mãn mà thò tay nhặt cái sơmi trắng ở trong chậu, do dự vài giây, cuối cùng lại sợ dương khí không đủ dùng, đến nửa đêm sẽ bị ma hù chết mà nhặt luôn cả quần của người ta. Dù sao thì Cố Khải Phong cũng sẽ không đi giặt quần áo vào lúc nửa đêm, sáng sớm ngày mai lén trả lại là OK cả rồi.
Lấy quần áo xong, nhóc bánh nếp kiêm trộm vặt nào đó mới lén lút ôm đồ bò lên giường mình, nhét hết vào trong chăn rồi mới vờ như không có chuyện gì mà chơi điện thoại.
Nếu dương khí lưu lại trên đồ đạc đủ dùng, về sau mình sẽ không bao giờ mò xuống giường Cố Khải Phong nữa! Lâm Phi Nhiên vui vẻ nghĩ.
Đúng vào lúc ấy, Cố Khải Phong đẩy cửa bước vào. Hắn có chút ngoài ý muốn khi phát hiện Lâm Phi Nhiên đã trèo lên giường trên và chuẩn bị ngủ rồi. Thả chậu lên cái giá, hắn cất tiếng hỏi: “Không xuống giường dưới à?”
Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt kiên định hệt như tranh chân dung các chiến sĩ trên báo Đảng, xua tay, lắc đầu: “Không!”
“Ồ.” Cố Khải Phong thản nhiên đáp lại một tiếng, lập tức xoay người bò lên giường của đối phương, tự nhiên không gì sánh được, nói, “Thế anh lên đây ngủ.”
“Từ từ!” Lâm Phi Nhiên kinh hãi như là gặp quỷ, động tác này của Cố Khải Phong quá mất ngờ, thậm chí cậu còn chưa kịp di cư cho đống quần áo giấu trong chăn nữa! “Tôi không đồng ý cho ông lên đây…”
Nhưng mà Cố Khải Phong đã dứt khoát chui vào chăn của cậu, mỉm cười, nói: “Ngủ chung chăn còn phải xin phép sao? Hình như lúc ấy cưng chưa hỏi ý anh đâu nhỉ.”
Lâm Phi Nhiên căng thẳng đến mức vã mồ hôi lạnh, nhanh chóng lén lút gạt gạt quần áo của Cố Khải Phong xuống góc tường.
“Lần mò sờ mó cái thì thế?” Cố Khải Phong bất ngờ vén chăn lên, đầu tiên là giật mình, sau đó không khỏi nhướng cao lông mày, đáy mắt lóe lên một tia thú tính, “Bảo bối, đồng phục của ai kia?”
Lâm Phi Nhiên: “…”