Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Cố Khải Phong chỉnh đèn bàn ở đầu giường mình lên mức sáng nhất, nói: “Sợ thì cứ ngồi đây một lát.”
Dứt lời, hắn không chút dấu vết cất quyển sách có in mấy chữ 《 Cái chết của xác sống 》 đầy kinh dị kia xuống dưới gối, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu chơi game, hoàn toàn không có vẻ gì là buồn ngủ cả.
Lâm Phi Nhiên giật giật khóe môi, hai bắp hết xoắn chặt rồi lại thả lỏng ra liên tục. Một lúc sau, cậu nôn nóng đứng dậy đi ra ngoài cửa, hé mở cửa phòng, cẩn thận nhìn ngó khắp hành lang.
Đây là một hành lang dài và tĩnh mịch, bởi vì đèn trần đã hỏng mất hai ngọn nên ánh sáng không được đủ đầy, tuy vẫn nhìn được mọi vật trên đường đi, nhưng hiệu quả thị giác lại đặc biệt âm trầm. Mà, WC lại nằm ở phía cuối hành lang.
Lâm Phi Nhiên ngủ từ sáu giờ cho đến hơn mười một giờ, trước khi ngủ lại uống nước ăn cháo, vẫn chưa đi WC, vừa rồi lại liên tục chịu đả kích về mặt tinh thần, cho nên hiện tại có hơi mắc tiểu.
Làm sao đây, cũng đâu thể bảo Cố Khải Phong đi WC cùng mình được… Mất mặt đến mức ấy thì chẳng thà trực tiếp dọa chết mình đi! Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, cắn răng giậm chân một cái, xiết chặt nắm tay, hít vào một hơi, nhanh chóng nhấc chân bước ra hành lang bên ngoài!
Nhưng vừa miễn cưỡng đi được vài bước, những cảnh tượng khủng bố lúc trước lại như đèn kéo quân mà bay vòng vòng trong đầu trong mắt Lâm Phi Nhiên. Tròng mắt đầm đìa máu đỏ lăn lông lốc trên mặt đất, gương mặt quỷ nữ nứt nẻ héo khô, một đám âm hồn điên cuồng chuyển động… Phần bụng nhói đau, suýt nữa cậu bị những suy nghĩ tự mình dọa mình làm cho vãi nước tiểu, vì thế Lâm Phi Nhiên lại run rẩy vội vã chạy ngược về phòng.
Làm thế nào đâyyyyyyyy! Lâm Phi Nhiên gào thét trong tuyệt vọng ở nơi đáy lòng, nếu đang tè mà đột nhiên thấy quỷ thì sẽ ra saoooooo?
Cậu cảm thấy mình tuyệt đối không có can đảm bình tĩnh xả nước trước ánh mắt của cả đàn ma quỷ.
Do đó, cậu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mình để mông trần vừa phun nước tè vừa thét chói tai mà chạy như điên về phòng ký túc. Bi thảm quá rồi!
Nói không chừng sẽ còn bị vướng ống quần tụt được phân nửa trên chân mà ngã sml… Thế thì thật đúng là không cần làm người, trực tiếp nhảy lầu tự sát cho xong. Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn kịch liệt mà tưởng tượng.
“Cậu làm sao vậy?” Nhìn Lâm Phi Nhiên đang kẹp chặt chân dùng một tư thế quỷ dị đứng ngay ngoài cửa, Cố Khải Phong lên tiếng hỏi.
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, bất chấp tất cả, mở miệng: “Ông, ông có muốn đi WC không?”
Cố Khải Phong thành thực trả lời: “Không.”
Lâm Phi Nhiên cắn răng, dùng thanh âm siêu nhỏ hỏi: “Vậy ông đi cùng tôi một chút có được không…”
Nói xong, cậu cảm thấy mất mặt đến mức chỉ hận không thể thắt cổ tự sát ngay tại chỗ.
“Được.” Cố Khải Phong xấu xa thưởng thức bộ dáng mất tự nhiên của người kia, xỏ dép, đẩy cửa bước ra, “Đi.”
Hai nam sinh to đùng ngã ngửa vai kề vai tiến về phía WC.
Trên hành lang yên tĩnh, Cố Khải Phong thuận miệng hỏi: “Mơ thấy cái gì mà lại sợ đến như vậy?”
“Tôi mơ,” Lâm Phi Nhiên căn cứ vào câu hỏi của đối phương, trả lời, “Trong phòng ngủ có rất nhiều ma quỷ.”
Ngược lại, lần này cậu nói ra rất dễ dàng, có thể là nhờ cái lốt ‘nằm mơ’. Lâm Phi Nhiên vội vàng nắm bắt cơ hội, kể ra như nã pháo: “Đại khái có khoảng mười bốn mười lăm con quỷ, bọn chúng mở nhạc trong phòng, còn có một DJ tên là MC Chặt Đầu kêu gào cổ động, sau đó những con quỷ khác liền nhảy disco, có một quỷ còn lắc rớt luôn cả mắt mình!”
Cố Khải Phong nghe nghe, buồn cười hỏi: “Trong cái đầu nhỏ này của cậu chứa cái gì vậy hả?”
Lâm Phi Nhiên cắn răng: “Đây là…”
Ngay khi hai tiếng “chuyện thật” bị tắc lại trong cuống họng, cậu đành nhanh chóng sửa lời: “Nhưng giấc mơ này mang lại cho tôi cảm giác chân thực lắm.”
Lâm Phi Nhiên đã dò ra, quy tắc của sự hạn chế hẳn là ở chỗ cậu coi lời nói của mình là thật hay giải. Nếu nói trước là mình nằm mơ, vậy thì dù kể lể chi tiết cũng không sao cả, còn trường hợp ngược lại, ngay cả hai tiếng ‘có quỷ’ vô cùng đơn giản cũng không thể nói thành lời.
Cố Khải Phong: “Nghe nói trước kia trường chúng ta là một bãi tha ma.”
Lâm Phi Nhiên u oán mà trừng mắt nhìn hắn.
Vốn người ta đã sợ lắm rồi, thế mà còn thêm mắm dặm muối kiểu này!
Cố Khải Phong cong khóe miệng, cười cười kiểu lưu manh, khuyên nhủ: “Cho nên dù có thật hơn đi nữa, nó cũng chỉ là một giấc mơ thôi, ai mà có khả năng nhảy disco trong mộ của mình, cậu xem có phải không?”
Lâm Phi Nhiên hoàn toàn không thấy được hiệu quả của lời khuyên nhủ: “…”
Nhưng bọn chúng thực sự nhảy disco trong mộ huyệt của mình! Tôi vô cùng tuyệt vọng!
Vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã tới WC, Lâm Phi Nhiên đứng trước bồn tiểu tiện, tụt quần xuống một chút để lộ non nửa cái mông mượt mà trắng nõn, lấy vật kia ra.
Cố Khải Phong đút hai tay vào túi quần ngủ, tự nhiên đứng cách Lâm Phi Nhiên khoảng bốn năm bước chân, dùng đôi con ngươi đen xì sâu thẳm, bình tĩnh mà nhìn Lâm Phi Nhiên. Gương mặt đẹp trai của hắn không lộ ra cảm xúc gì, song Lâm Phi Nhiên vừa liếc mắt một cái, chẳng biết tại sao lại cứ cảm thấy thần thái của đối phương có chút không thích hợp khó diễn tả bằng lời.
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, dịch chuyển tầm mắt trở về, tuy nhiên, nước tiểu thì vẫn không sao xả được.
“Có người nhìn tôi không đi nổi…” Lâm Phi Nhiên gian nan nói.
Cố Khải Phong “ừ” một tiếng, lùi lại hai bước: “Tôi chờ ngoài cửa.”
Lâm Phi Nhiên một mặt mở van xả nước, một mặt sợ sệt mà gọi: “Cố Khải Phong?”
Cậu chỉ lo trong lúc mình lơ là, Cố Khải Phong sẽ mất tích một cách thần thần bí bí!
Cố Khải Phong thong thả đáp: “Có thần.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Biết rằng rất có khả năng Lâm Phi Nhiên phải nghe tiếng mới cảm thấy yên tâm, Cố Khải Phong dứt khoát đọc một bài văn cổ.
Cố Khải Phong: “… Tô Tử dữ khách phiếm du chu ư Xích Bích chi hạ. Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng… (*)”
(*) Hai câu trong bài Tiền Xích Bích phú của Tô Thức, dịch nghĩa là “…Tô Tử cùng với khách bơi thuyền chơi ở dưới núi Xích Bi. Hây hẩy gió mát sóng lặng như tờ…” Ai muốn biết thêm về Tô Thức và bài phú trên mời click vào
Nghe được thanh âm trầm thấp và giàu từ tính của Cố Khải Phong, không hiểu vì sao Lâm Phi Nhiên lại thấy vành tai nóng lên một chút.
Và thế là, Lâm Phi Nhiên cứ vừa nghe 《 Tiền Xích Bích phú 》 vừa giải quyết nhu cầu sinh lý, có thể nói là vô cùng phong nhã!
Đi WC xong, hai người lại sóng vai trở về phòng ký túc. Bởi vì Lâm Phi Nhiên tương đối mất tự nhiên, cho nên giữa bọn họ vẫn luôn duy trì một khoảng cách chừng mấy cm, suốt cả quãng đường đi cũng không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào.
Trong hành lang vắng vẻ, tiếng bước chân mang theo từng đợt âm vang.
Bỗng nhiên, luồng âm khí đã bám theo Lâm Phi Nhiên cả ngày hôm nay lại bắt đầu len lỏi vào bàn chân cậu, dọc theo cột sống xông thẳng lên trên, nhanh như chớp mà tràn vào hốc mắt. Loại cảm giác lạnh lẽo đầy u ám này, hai lần gặp quỷ trước đó cậu cũng đã gặp qua, tuy nhiên không quá rõ ràng, nên Lâm Phi Nhiên không để ý tới. Nhưng thời điểm nó xuất hiện lần thứ ba thì cậu bất chợt ý thức được…
Đây là một quy luật!
Sợi dây thần kinh trong đầu Lâm Phi Nhiên căng đến mức kêu ‘pang’ một tiếng, trong khoảnh khắc đấu tranh giữa việc “dứt khoát nhắm mắt không nhìn” và “chịu đựng sợ hãi xem kỹ một lần”, cậu lại phát hiện, lúc này nhắm mắt đã không còn kịp nữa – một giây phút thôi, hành lang đã chật đầy ma quỷ!
Một đám quỷ sắc mặt trắng bệch, hoặc thiếu tay gãy chân, hoặc máu thịt mơ hồ, hoặc dữ tợn như là người chết, bọn chúng kẻ đứng người ngồi, dàn hàng hai bên trái phải của hành lang, trên tay đều cầm một quyển sách chẳng biết tên, vùi đầu mà đọc. Nếu không phải ngoại hình bọn chúng quá mức kinh khủng thì quả thực rất giống một đám học sinh sắp sửa thi cuối kì mà cuống lên ôm chân Phật…
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, Lâm Phi Nhiên còn nghe có con quỷ nào đó đang oán giận.
— “Tiếng nhạc ở phòng 508 ầm ĩ phiền nhiễu quá, chúng ta đi tìm bọn họ góp ý!”
Đừng có tới đâyyyyyyyy ~ Phòng chúng tôi chật đến không chen nổi nữa rồiiiiiii! Lâm Phi Nhiên cảm thấy da đầu tê rần, kinh hoảng mà vươn tay quơ quào về phía Cố Khải Phong. Sau đó cậu nhanh chóng nắm được một bàn tay ấm áp và khô ráo.
Trong khoảnh khắc chạm vào Cố Khải Phong, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Khải Phong nghiêng mặt nhìn đối phương, giơ cái tay vừa bị tóm chặt lên, hỏi: “Có ý gì?”
“Không có ý gì.” Lâm Phi Nhiên xấu hổ buông tay, may mắn, hình bóng những con quỷ kia không còn xuất hiện nữa. Đầu óc ngập tràn suy nghĩ về chuyện gặp quỷ, cậu không yên lòng mà nhìn về phía Cố Khải Phong, giải thích, “Tóm nhầm.”
Cố Khải Phong khẽ nhướng lông mày: “Thế vốn dĩ cậu muốn tóm cái gì?”
Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt vụn vỡ: “Chả muốn tóm cái gì hết!”
Cố Khải Phong cười nhẹ một tiếng, không hỏi nữa, đẩy cửa phòng ngủ rồi lập tức lên giường.
Lâm Phi Nhiên vẫn hệt như một cô vợ nhỏ khúm núm ngồi bên cạnh giường của Cố Khải Phong, dùng bàn tay bị dọa đến lạnh như băng vỗ mấy cái lên hai má của mình, bức ép bản thân nhanh tỉnh táo lại, rồi mới bắt đầu xâu chuỗi những sự việc diễn ra trong ngày hôm nay.
Trước khi qua đời ông nội đã nói có một món đồ muốn truyền lại cho mình, còn nói bản thân ông không thể khống chế được thứ đó. Lâm Phi Nhiên chống cằm suy tư, nếu là di sản bằng hiện vật sờ được thấy được, không lý nào ông lại không khống chế nổi, hơn nữa sau đó ông còn bảo mình đừng sợ quỷ, lúc còn sống, quỷ cũng chỉ là một con người mà thôi. Đám quỷ kia, Cố Khải Phong không nhìn thấy, mà mình lại thấy, như vậy, thứ ông nội truyền lại cho mình chính là…
Một suy nghĩ âm lãnh đáng sợ hệt như một tia chớp lóe lên rồi đâm xuyên qua óc Lâm Phi Nhiên, cậu giơ tay, dùng một ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên mi mắt, vuốt vuốt trong chốc lát.
Con mắt âm dương!?
Nói cách khác, kỳ thực bao nhiêu năm nay ông nội vẫn luôn nhìn thấy quỷ? Lâm Phi Nhiên cứng ngắc ngồi ở bên giường, nhớ lại đủ mọi tình tiết diễn ra vào khoảng thời gian sống chung với ông thời thơ ấu và cả những câu chuyện yêu ma quỷ quái ông thường kể. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy đáp án vừa rồi có tính xác thực rất cao.
Nhưng có một điểm thực kỳ quái… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, thoáng quay đầu, dùng khóe mắt len lén liếc Cố Khải Phong lúc ấy đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Vì sao cứ chạm vào hắn là lại không thấy ma quỷ nữa nhỉ! Hơn nữa, có vẻ hiệu quả còn được duy trì trong một khoảng thời gian, chạm một chút là có tác dụng trong mấy phút đồng hồ? Nhưng mà, nói không chừng chạm vào ai cũng đều như thế cả, miễn sờ vào người sống thì mắt âm dương sẽ bị vô hiệu hóa trong vài phút đồng hồ? Lâm Phi Nhiên mày ủ mặt ê mà vuốt cằm suy đoán, nôn nóng muốn tìm người sống để thí nghiệm một phen, song hiện tại đã hơn mười một giờ, căn bản cậu không biết đi đâu để tìm người cả.
Vào lúc cậu đang xoắn xuýt, Cố Khải Phong bỗng đặt điện thoại di động xuống, biếng nhác vươn người duỗi thắt lưng, hỏi: “Khi nào cậu ngủ?”
“Tôi không buồn ngủ, ngày ngủ nhiều lắm rồi.” Lâm Phi Nhiên chậm rãi nhích mông vào trong giường Cố Khải Phong mấy cm coi như công khai biểu thị chủ quyền, chỉ sợ Cố Khải Phong đuổi mình lên giường trên để hàn huyên với quỷ.
Cố Khải Phong dùng ánh mắt tinh tường như thể thông thấu mọi sự trên đời nhìn thẳng vào cái mông đang chầm chậm di chuyển của Lâm Phi Nhiên: “…”
Lâm Phi Nhiên trưng ra vẻ mặt thực hiền lành: “Ông ngủ đi, tôi nhìn ông ngủ.”
Cố Khải Phong không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên nét mặt, song trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười.
Tên nhóc nhát gan này hẳn là không dám ngủ một mình đêm nay đó mà.
“Vậy cậu nằm tạm xuống đây đi.” Cố Khải Phong chỉ chỉ vào nửa bên giường ở sát vách tường, vô cùng tự nhiên nói, “Nếu không, lát nữa cậu bò lên giường trên sẽ làm tôi thức giấc…”
“Được!” Cố Khải Phong còn chưa nói hết lời, Lâm Phi Nhiên đã mừng rỡ như điên, lập tức đá rớt dép lê, trèo hẳn lên giường, nghiêng người nằm xuống, để thân thể gầy gò nhỏ bé dính chặt vào tường. Dường như sợ Cố Khải Phong đổi ý, cậu dùng thanh âm mềm mại tựa như lấy lòng mà giải thích cho hành động của mình: “Tôi sẽ không chiếm chỗ ông đâu, tôi nghiêng người nằm sát vào tường đấy nhé.”
*****
Cố Khải Phong chỉnh đèn bàn ở đầu giường mình lên mức sáng nhất, nói: “Sợ thì cứ ngồi đây một lát.”
Dứt lời, hắn không chút dấu vết cất quyển sách có in mấy chữ 《 Cái chết của xác sống 》 đầy kinh dị kia xuống dưới gối, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu chơi game, hoàn toàn không có vẻ gì là buồn ngủ cả.
Lâm Phi Nhiên giật giật khóe môi, hai bắp hết xoắn chặt rồi lại thả lỏng ra liên tục. Một lúc sau, cậu nôn nóng đứng dậy đi ra ngoài cửa, hé mở cửa phòng, cẩn thận nhìn ngó khắp hành lang.
Đây là một hành lang dài và tĩnh mịch, bởi vì đèn trần đã hỏng mất hai ngọn nên ánh sáng không được đủ đầy, tuy vẫn nhìn được mọi vật trên đường đi, nhưng hiệu quả thị giác lại đặc biệt âm trầm. Mà, WC lại nằm ở phía cuối hành lang.
Lâm Phi Nhiên ngủ từ sáu giờ cho đến hơn mười một giờ, trước khi ngủ lại uống nước ăn cháo, vẫn chưa đi WC, vừa rồi lại liên tục chịu đả kích về mặt tinh thần, cho nên hiện tại có hơi mắc tiểu.
Làm sao đây, cũng đâu thể bảo Cố Khải Phong đi WC cùng mình được… Mất mặt đến mức ấy thì chẳng thà trực tiếp dọa chết mình đi! Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, cắn răng giậm chân một cái, xiết chặt nắm tay, hít vào một hơi, nhanh chóng nhấc chân bước ra hành lang bên ngoài!
Nhưng vừa miễn cưỡng đi được vài bước, những cảnh tượng khủng bố lúc trước lại như đèn kéo quân mà bay vòng vòng trong đầu trong mắt Lâm Phi Nhiên. Tròng mắt đầm đìa máu đỏ lăn lông lốc trên mặt đất, gương mặt quỷ nữ nứt nẻ héo khô, một đám âm hồn điên cuồng chuyển động… Phần bụng nhói đau, suýt nữa cậu bị những suy nghĩ tự mình dọa mình làm cho vãi nước tiểu, vì thế Lâm Phi Nhiên lại run rẩy vội vã chạy ngược về phòng.
Làm thế nào đâyyyyyyyy! Lâm Phi Nhiên gào thét trong tuyệt vọng ở nơi đáy lòng, nếu đang tè mà đột nhiên thấy quỷ thì sẽ ra saoooooo?
Cậu cảm thấy mình tuyệt đối không có can đảm bình tĩnh xả nước trước ánh mắt của cả đàn ma quỷ.
Do đó, cậu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mình để mông trần vừa phun nước tè vừa thét chói tai mà chạy như điên về phòng ký túc. Bi thảm quá rồi!
Nói không chừng sẽ còn bị vướng ống quần tụt được phân nửa trên chân mà ngã sml… Thế thì thật đúng là không cần làm người, trực tiếp nhảy lầu tự sát cho xong. Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn kịch liệt mà tưởng tượng.
“Cậu làm sao vậy?” Nhìn Lâm Phi Nhiên đang kẹp chặt chân dùng một tư thế quỷ dị đứng ngay ngoài cửa, Cố Khải Phong lên tiếng hỏi.
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, bất chấp tất cả, mở miệng: “Ông, ông có muốn đi WC không?”
Cố Khải Phong thành thực trả lời: “Không.”
Lâm Phi Nhiên cắn răng, dùng thanh âm siêu nhỏ hỏi: “Vậy ông đi cùng tôi một chút có được không…”
Nói xong, cậu cảm thấy mất mặt đến mức chỉ hận không thể thắt cổ tự sát ngay tại chỗ.
“Được.” Cố Khải Phong xấu xa thưởng thức bộ dáng mất tự nhiên của người kia, xỏ dép, đẩy cửa bước ra, “Đi.”
Hai nam sinh to đùng ngã ngửa vai kề vai tiến về phía WC.
Trên hành lang yên tĩnh, Cố Khải Phong thuận miệng hỏi: “Mơ thấy cái gì mà lại sợ đến như vậy?”
“Tôi mơ,” Lâm Phi Nhiên căn cứ vào câu hỏi của đối phương, trả lời, “Trong phòng ngủ có rất nhiều ma quỷ.”
Ngược lại, lần này cậu nói ra rất dễ dàng, có thể là nhờ cái lốt ‘nằm mơ’. Lâm Phi Nhiên vội vàng nắm bắt cơ hội, kể ra như nã pháo: “Đại khái có khoảng mười bốn mười lăm con quỷ, bọn chúng mở nhạc trong phòng, còn có một DJ tên là MC Chặt Đầu kêu gào cổ động, sau đó những con quỷ khác liền nhảy disco, có một quỷ còn lắc rớt luôn cả mắt mình!”
Cố Khải Phong nghe nghe, buồn cười hỏi: “Trong cái đầu nhỏ này của cậu chứa cái gì vậy hả?”
Lâm Phi Nhiên cắn răng: “Đây là…”
Ngay khi hai tiếng “chuyện thật” bị tắc lại trong cuống họng, cậu đành nhanh chóng sửa lời: “Nhưng giấc mơ này mang lại cho tôi cảm giác chân thực lắm.”
Lâm Phi Nhiên đã dò ra, quy tắc của sự hạn chế hẳn là ở chỗ cậu coi lời nói của mình là thật hay giải. Nếu nói trước là mình nằm mơ, vậy thì dù kể lể chi tiết cũng không sao cả, còn trường hợp ngược lại, ngay cả hai tiếng ‘có quỷ’ vô cùng đơn giản cũng không thể nói thành lời.
Cố Khải Phong: “Nghe nói trước kia trường chúng ta là một bãi tha ma.”
Lâm Phi Nhiên u oán mà trừng mắt nhìn hắn.
Vốn người ta đã sợ lắm rồi, thế mà còn thêm mắm dặm muối kiểu này!
Cố Khải Phong cong khóe miệng, cười cười kiểu lưu manh, khuyên nhủ: “Cho nên dù có thật hơn đi nữa, nó cũng chỉ là một giấc mơ thôi, ai mà có khả năng nhảy disco trong mộ của mình, cậu xem có phải không?”
Lâm Phi Nhiên hoàn toàn không thấy được hiệu quả của lời khuyên nhủ: “…”
Nhưng bọn chúng thực sự nhảy disco trong mộ huyệt của mình! Tôi vô cùng tuyệt vọng!
Vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã tới WC, Lâm Phi Nhiên đứng trước bồn tiểu tiện, tụt quần xuống một chút để lộ non nửa cái mông mượt mà trắng nõn, lấy vật kia ra.
Cố Khải Phong đút hai tay vào túi quần ngủ, tự nhiên đứng cách Lâm Phi Nhiên khoảng bốn năm bước chân, dùng đôi con ngươi đen xì sâu thẳm, bình tĩnh mà nhìn Lâm Phi Nhiên. Gương mặt đẹp trai của hắn không lộ ra cảm xúc gì, song Lâm Phi Nhiên vừa liếc mắt một cái, chẳng biết tại sao lại cứ cảm thấy thần thái của đối phương có chút không thích hợp khó diễn tả bằng lời.
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, dịch chuyển tầm mắt trở về, tuy nhiên, nước tiểu thì vẫn không sao xả được.
“Có người nhìn tôi không đi nổi…” Lâm Phi Nhiên gian nan nói.
Cố Khải Phong “ừ” một tiếng, lùi lại hai bước: “Tôi chờ ngoài cửa.”
Lâm Phi Nhiên một mặt mở van xả nước, một mặt sợ sệt mà gọi: “Cố Khải Phong?”
Cậu chỉ lo trong lúc mình lơ là, Cố Khải Phong sẽ mất tích một cách thần thần bí bí!
Cố Khải Phong thong thả đáp: “Có thần.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Biết rằng rất có khả năng Lâm Phi Nhiên phải nghe tiếng mới cảm thấy yên tâm, Cố Khải Phong dứt khoát đọc một bài văn cổ.
Cố Khải Phong: “… Tô Tử dữ khách phiếm du chu ư Xích Bích chi hạ. Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng… (*)”
(*) Hai câu trong bài Tiền Xích Bích phú của Tô Thức, dịch nghĩa là “…Tô Tử cùng với khách bơi thuyền chơi ở dưới núi Xích Bi. Hây hẩy gió mát sóng lặng như tờ…” Ai muốn biết thêm về Tô Thức và bài phú trên mời click vào
Nghe được thanh âm trầm thấp và giàu từ tính của Cố Khải Phong, không hiểu vì sao Lâm Phi Nhiên lại thấy vành tai nóng lên một chút.
Và thế là, Lâm Phi Nhiên cứ vừa nghe 《 Tiền Xích Bích phú 》 vừa giải quyết nhu cầu sinh lý, có thể nói là vô cùng phong nhã!
Đi WC xong, hai người lại sóng vai trở về phòng ký túc. Bởi vì Lâm Phi Nhiên tương đối mất tự nhiên, cho nên giữa bọn họ vẫn luôn duy trì một khoảng cách chừng mấy cm, suốt cả quãng đường đi cũng không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào.
Trong hành lang vắng vẻ, tiếng bước chân mang theo từng đợt âm vang.
Bỗng nhiên, luồng âm khí đã bám theo Lâm Phi Nhiên cả ngày hôm nay lại bắt đầu len lỏi vào bàn chân cậu, dọc theo cột sống xông thẳng lên trên, nhanh như chớp mà tràn vào hốc mắt. Loại cảm giác lạnh lẽo đầy u ám này, hai lần gặp quỷ trước đó cậu cũng đã gặp qua, tuy nhiên không quá rõ ràng, nên Lâm Phi Nhiên không để ý tới. Nhưng thời điểm nó xuất hiện lần thứ ba thì cậu bất chợt ý thức được…
Đây là một quy luật!
Sợi dây thần kinh trong đầu Lâm Phi Nhiên căng đến mức kêu ‘pang’ một tiếng, trong khoảnh khắc đấu tranh giữa việc “dứt khoát nhắm mắt không nhìn” và “chịu đựng sợ hãi xem kỹ một lần”, cậu lại phát hiện, lúc này nhắm mắt đã không còn kịp nữa – một giây phút thôi, hành lang đã chật đầy ma quỷ!
Một đám quỷ sắc mặt trắng bệch, hoặc thiếu tay gãy chân, hoặc máu thịt mơ hồ, hoặc dữ tợn như là người chết, bọn chúng kẻ đứng người ngồi, dàn hàng hai bên trái phải của hành lang, trên tay đều cầm một quyển sách chẳng biết tên, vùi đầu mà đọc. Nếu không phải ngoại hình bọn chúng quá mức kinh khủng thì quả thực rất giống một đám học sinh sắp sửa thi cuối kì mà cuống lên ôm chân Phật…
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, Lâm Phi Nhiên còn nghe có con quỷ nào đó đang oán giận.
— “Tiếng nhạc ở phòng 508 ầm ĩ phiền nhiễu quá, chúng ta đi tìm bọn họ góp ý!”
Đừng có tới đâyyyyyyyy ~ Phòng chúng tôi chật đến không chen nổi nữa rồiiiiiii! Lâm Phi Nhiên cảm thấy da đầu tê rần, kinh hoảng mà vươn tay quơ quào về phía Cố Khải Phong. Sau đó cậu nhanh chóng nắm được một bàn tay ấm áp và khô ráo.
Trong khoảnh khắc chạm vào Cố Khải Phong, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Khải Phong nghiêng mặt nhìn đối phương, giơ cái tay vừa bị tóm chặt lên, hỏi: “Có ý gì?”
“Không có ý gì.” Lâm Phi Nhiên xấu hổ buông tay, may mắn, hình bóng những con quỷ kia không còn xuất hiện nữa. Đầu óc ngập tràn suy nghĩ về chuyện gặp quỷ, cậu không yên lòng mà nhìn về phía Cố Khải Phong, giải thích, “Tóm nhầm.”
Cố Khải Phong khẽ nhướng lông mày: “Thế vốn dĩ cậu muốn tóm cái gì?”
Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt vụn vỡ: “Chả muốn tóm cái gì hết!”
Cố Khải Phong cười nhẹ một tiếng, không hỏi nữa, đẩy cửa phòng ngủ rồi lập tức lên giường.
Lâm Phi Nhiên vẫn hệt như một cô vợ nhỏ khúm núm ngồi bên cạnh giường của Cố Khải Phong, dùng bàn tay bị dọa đến lạnh như băng vỗ mấy cái lên hai má của mình, bức ép bản thân nhanh tỉnh táo lại, rồi mới bắt đầu xâu chuỗi những sự việc diễn ra trong ngày hôm nay.
Trước khi qua đời ông nội đã nói có một món đồ muốn truyền lại cho mình, còn nói bản thân ông không thể khống chế được thứ đó. Lâm Phi Nhiên chống cằm suy tư, nếu là di sản bằng hiện vật sờ được thấy được, không lý nào ông lại không khống chế nổi, hơn nữa sau đó ông còn bảo mình đừng sợ quỷ, lúc còn sống, quỷ cũng chỉ là một con người mà thôi. Đám quỷ kia, Cố Khải Phong không nhìn thấy, mà mình lại thấy, như vậy, thứ ông nội truyền lại cho mình chính là…
Một suy nghĩ âm lãnh đáng sợ hệt như một tia chớp lóe lên rồi đâm xuyên qua óc Lâm Phi Nhiên, cậu giơ tay, dùng một ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên mi mắt, vuốt vuốt trong chốc lát.
Con mắt âm dương!?
Nói cách khác, kỳ thực bao nhiêu năm nay ông nội vẫn luôn nhìn thấy quỷ? Lâm Phi Nhiên cứng ngắc ngồi ở bên giường, nhớ lại đủ mọi tình tiết diễn ra vào khoảng thời gian sống chung với ông thời thơ ấu và cả những câu chuyện yêu ma quỷ quái ông thường kể. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy đáp án vừa rồi có tính xác thực rất cao.
Nhưng có một điểm thực kỳ quái… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, thoáng quay đầu, dùng khóe mắt len lén liếc Cố Khải Phong lúc ấy đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Vì sao cứ chạm vào hắn là lại không thấy ma quỷ nữa nhỉ! Hơn nữa, có vẻ hiệu quả còn được duy trì trong một khoảng thời gian, chạm một chút là có tác dụng trong mấy phút đồng hồ? Nhưng mà, nói không chừng chạm vào ai cũng đều như thế cả, miễn sờ vào người sống thì mắt âm dương sẽ bị vô hiệu hóa trong vài phút đồng hồ? Lâm Phi Nhiên mày ủ mặt ê mà vuốt cằm suy đoán, nôn nóng muốn tìm người sống để thí nghiệm một phen, song hiện tại đã hơn mười một giờ, căn bản cậu không biết đi đâu để tìm người cả.
Vào lúc cậu đang xoắn xuýt, Cố Khải Phong bỗng đặt điện thoại di động xuống, biếng nhác vươn người duỗi thắt lưng, hỏi: “Khi nào cậu ngủ?”
“Tôi không buồn ngủ, ngày ngủ nhiều lắm rồi.” Lâm Phi Nhiên chậm rãi nhích mông vào trong giường Cố Khải Phong mấy cm coi như công khai biểu thị chủ quyền, chỉ sợ Cố Khải Phong đuổi mình lên giường trên để hàn huyên với quỷ.
Cố Khải Phong dùng ánh mắt tinh tường như thể thông thấu mọi sự trên đời nhìn thẳng vào cái mông đang chầm chậm di chuyển của Lâm Phi Nhiên: “…”
Lâm Phi Nhiên trưng ra vẻ mặt thực hiền lành: “Ông ngủ đi, tôi nhìn ông ngủ.”
Cố Khải Phong không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên nét mặt, song trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười.
Tên nhóc nhát gan này hẳn là không dám ngủ một mình đêm nay đó mà.
“Vậy cậu nằm tạm xuống đây đi.” Cố Khải Phong chỉ chỉ vào nửa bên giường ở sát vách tường, vô cùng tự nhiên nói, “Nếu không, lát nữa cậu bò lên giường trên sẽ làm tôi thức giấc…”
“Được!” Cố Khải Phong còn chưa nói hết lời, Lâm Phi Nhiên đã mừng rỡ như điên, lập tức đá rớt dép lê, trèo hẳn lên giường, nghiêng người nằm xuống, để thân thể gầy gò nhỏ bé dính chặt vào tường. Dường như sợ Cố Khải Phong đổi ý, cậu dùng thanh âm mềm mại tựa như lấy lòng mà giải thích cho hành động của mình: “Tôi sẽ không chiếm chỗ ông đâu, tôi nghiêng người nằm sát vào tường đấy nhé.”