Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Mimi, Ame
*****
Nhà sư này và những con quỷ Lâm Phi Nhiên gặp lúc trước không hề giống nhau. Đám quỷ hồn bình thường, cho dù mặt mũi xinh đẹp, nhưng phần lớn vẫn bị vẻ âm trầm làm cho nét đẹp chìm đi gần hết. Mà vị đại sư này, ngoại trừ việc hồn phách hơi trong suốt một chút ra, còn lại hoàn toàn không khác gì người sống, dù là quỷ, cũng rất đẹp mắt, kể cả bộ quần áo trên người hắn đã cũ kỹ đến bạc màu cũng không làm phong thái hắn suy giảm.
Cố Khải Phong nắm chặt tay Lâm Phi Nhiên như là cảnh cáo.
“Em…” Chỉ là cảm thấy hắn rất giống người sống thôi, Lâm Phi Nhiên thầm nghĩ, song lời nói lại nghẹn ở cuống họng không thể bật ra.
Bởi vì cả hai đều bị một màn diễn ra ngay trong giây tiếp theo làm chấn động.
Trước mặt nhà sư có một đoàn quỷ thật dài, mà những con quỷ tới từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng bay tới xếp hàng tiếp. Bởi vì sân sau ngôi chùa quá nhỏ, một hàng không đứng hết được, nên đám quỷ tự giác xếp thành hình chữ S cong trái cong phải đầy cả khoảng sân.
Hồn phách của một cụ già đi tới trước mặt nhà sư, quỳ xuống dưới đất. Nhà sư nhẹ nhàng đặt tay lên đầu ông lão tựa như trấn an một đứa trẻ, năm ngón tay của bàn tay kia thì khép lại, dựng thẳng trước ngực mình, sau đó hắn mở miệng niệm kinh văn. Theo tiếng tụng kinh của hắn, phẫn uất trên nét mặt quỷ hồn già nua lập tức như bị một sức mạnh nào đó dịu dàng hòa tan, khóe mắt đuôi mày ông lão hiện vẻ hiền lành, kế tiếp, thân ảnh ông càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Tựa như con gái của cô Trịnh lúc trước, nhóc quỷ cũng dần mờ nhạt theo sự tiêu tan chấp niệm của mình, chẳng qua ông lão kia chỉ mất mấy chục giây đã hoàn thành tất cả…. Rất nhanh, ông lão chợt tan vào một khoảng không.
“… Nhà sư ấy đang siêu độ cho những quỷ hồn kia.” Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng giải thích với Cố Khải Phong.
Việc nhà sư này làm cũng giống như việc Lâm Phi Nhiên làm cho mèo mẹ, nhóc quỷ nữ, có điều hiệu suất của hắn cao hơn Lâm Phi Nhiên rất nhiều, chỉ cần khoảng một phút đối với mỗi một quỷ hồn…
Hai người mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm hồn phách của nhà sư.
Nhà sư siêu độ được hai con quỷ, tựa như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang từ một nơi nào đó dõi về phía mình, hơi hơi ngẩng đầu, quay sang phía bọn họ, hai bên đối mặt nhìn nhau một hồi.
Cố Khải Phong lộ ra một tia cảm động trên nét mặt, “…”
Lâm Phi Nhiên thì lại mê mẩn hệt như đã trở thành fan, “…”
Nhà sư, “…”
Thấy nhà sư nhìn qua, Lâm Phi Nhiên lập tức thật cẩn thận chào hỏi, “Chào đại sư.”
Nhà sư im lặng một lát, chỉ dùng cặp mắt nhạt màu kia chăm chú nhìn Lâm Phi Nhiên, sau đó ông lại chuyển ánh mắt về phía Cố Khải Phong.
Lâm Phi Nhiên chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc nói, “A di đà phật, chúng con có mắt âm dương.”
Cố Khải Phong thoáng nghiêng mặt, dùng tiếng ho khan che giấu ý cười.
Gương mặt nhà sư kia liền hiện ra một nét cười, mặc dù rất nhạt, như là chỉ thoáng lướt nhẹ bên môi, hắn khẽ gật đầu, nói, “A di đà phật.”
“Người thật lợi hại.” Lâm Phi Nhiên tiến lên một bước, vỗ vỗ ngực mình giống như một fan hâm mộ vội vã muốn chứng minh bản thân mình trước mặt thần tượng, tự hào nói, “Con cũng từng siêu độ cho hai quỷ hồn.”
Ngữ điệu của nhà sư vô cùng điềm tĩnh, “Một con mèo, và một cô bé.”
Lâm Phi Nhiên trợn mắt há hốc miệng, “Làm sao người biết được?”
Có thể nói, chắc chắn cậu đã thành fan của người ta rồi.
“Bần tăng có tuệ nhãn.” Ánh mắt nhà sư tựa hồ nhìn xuyên qua Lâm Phi Nhiên để thấy một nơi xa xôi nào đó phía đằng sau cậu, “Có thể biết được những chuyện đã xảy ra khi người ta còn sống.”
Lâm Phi Nhiên bỗng nhớ tới cuốn sách nhỏ mình đã xem khi lên núi, trong đầu lập tức có một bóng đèn sáng lên, “Xin hỏi, người là Pháp sư Trừng Quán sao?”
Dường như nhà sư biết trước Lâm Phi Nhiên sẽ hỏi câu này, bình tĩnh trả lời, “Chính là bần tăng.”
“Bần tăng đã không nói chuyện thế này hơn trăm năm rồi.” Pháp sư Trừng Quán tạm dừng siêu độ, thản nhiên nói, “Thí chủ đã nghe được những lời đồn về bần tăng?”
Lời này như là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn cực kỳ, giống như không cần hỏi cũng có thể biết rõ vậy.
“Con nghe nói…” Lâm Phi Nhiên đáp lời, tầm mắt dừng trên người Trừng Quán đang ngồi dưới gốc bồ đề, nhẹ giọng hỏi, “Chuyện đó có thật không ạ?”
Thanh âm Trừng Quán văng vẳng, như là truyền tới từ một thế giới khác, mờ mịt, nhưng lại kiên định, thong dong, “Đúng.”
Nói xong, nhà sư đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tán cây đại thụ rậm rạp, vươn cánh tay trong suốt mờ ảo của mình, để bàn tay đặt lên vỏ cây thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve. Năm ngón tay hắn quyến luyến dịu dàng, hoàn toàn không giống đang vuốt ve một cái cây, mà như đang bồi hồi âu yếm trên mái tóc dài bay bay của một cô gái.
“Đây chính là nàng ấy sau khi chuyển thế, ta có thể thấy được.” Trừng Quán mỉm cười.
Một viên ngọc bị cất chứa sâu trong gốc cây đại thụ, không nhiễm hạt bụi, linh hồn yếu đuối nhu nhược lại vô cùng cố chấp.
Lâm Phi Nhiên không cách nào tưởng tượng ra được trong mắt Trừng Quán cái cây này có hình dạng như thế nào, bởi vì dù là dưới trạng thái con mắt âm dương đang mở, thứ cậu nhìn thấy cũng chỉ là một gốc bồ đề bình thường thôi.
Không ngờ rằng mấy chuyện được viết trong cuốn sách nhỏ kia đều là sự thật. Lâm Phi Nhiên cũng đã gặp quỷ không biết bao nhiêu lần, cho nên độ tiếp thu đối với chuyện người chuyển thế thành cây bồ đề này vẫn tương đối cao. Cậu trầm mặc một lát, nhớ lại câu chuyện kia một lần, nửa thương cảm nửa thấp thỏm hỏi, “Con có thể giúp người chuyện gì không?”
Cố Khải Phong ôm lấy bả vai Lâm Phi Nhiên kéo cậu vào trong ngực mình, vô cùng chân thành phụ họa với vợ, “Người có việc gì cứ nói, đừng khách sáo.”
Trừng Quán thu bàn tay đang đặt trên cây bồ đề lại, quay đầu nhìn bọn họ, có lẽ nhận ra sự chân thành của cả hai, nên trầm tư một lát rồi mới mở miệng, “Có thể nhờ hai vị thí chủ đi về phía Tây chừng ba dặm, hái một đóa Phật Ngọc về đây không?”
Lâm Phi Nhiên không nghĩ tới yêu cầu của Trừng Quán lại đơn giản như vậy, đang muốn tỏ vẻ hắn có thể yêu cầu chuyện khác, chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo thấu hiểu của Trừng Quán, “Đó là loài hoa nàng thích nhất, hiện tại có lẽ đang nở rộ ở sườn núi phía Tây, bần tăng muốn nàng được ngắm nhìn nó.”
“Được, chúng con đi ngay!” Lâm Phi Nhiên lập tức đồng ý, kéo Cố Khải Phong đi hái hoa, hai người đi xa vài bước, Lâm Phi Nhiên mới hăng hái bừng bừng hỏi Cố Khải Phong, “Khải Phong, hướng Tây là hướng nào vậy?”
Bảo bối, đừng có nói hướng tây, đến hướng ra ngoài cũng không đúng… Cố Khải Phong phì cười ra tiếng, chuyển tay nắm chặt lấy tay Lâm Phi Nhiên, lôi cậu quay đầu đi về hướng trái ngược, sau khi hai người ra khỏi cửa chùa, Cố Khải Phong dẫn Lâm Phi Nhiên đi trên một con đường mòn, giọng đầy vẻ trêu tức, “Bảo bối, đây là hướng tây.”
Tuy rằng đất đai hai bên cỏ dại tươi tốt, nhưng ở giữa không có cỏ lại bị giẫm tới đầy dấu chân, có vẻ như bình thường cũng có nhiều người đi lại, chẳng qua du khách sẽ không tới đây, Cố Khải Phong đi trước mở đường, Lâm Phi Nhiên ngoan ngoãn đi phía sau, bất mãn nói, “Cảm giác phương hướng của em không tốt lắm mà.”
Giọng nói dịu dàng của Cố Khải Phong truyền tới từ phía trước, mang theo ý cười, “Thật sự là không tốt lắm.”
Lâm Phi Nhiên, “…”
Vào cái giờ phút này không phải là anh nên phản bác lại lời tôi, “Thực ra là cũng không tệ lắm!” sao?
Lúc này Cố Khải Phong đang đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, đột ngột xoay người, Lâm Phi Nhiên không kịp dừng lại, bước lên đụng phải anh, Cố Khải Phong thuận thế ôm lấy cậu, cúi đầu hôn một cái, “Em không cần phải xác định phương hướng, đã có anh tới tìm em rồi mà.”
“Được.” Lâm Phi Nhiên cũng không cam lòng ở thế bị động, rất khí phách hôn lại một cái.
Hai người rề rà trên con đường núi này một hồi, ba dặm cũng không phải là xa, nhưng trước đó hai người leo núi đã hao mất không ít thể lực, lại đi nhiều đường như thế nên vẫn có chút mệt mỏi. Nơi này chính là sườn núi phía Tây theo lời của Trừng Quán, là nơi khiến người ta khoan khoái nhất vào mùa đông ở thành phố H, gió nhẹ nhàng thoải mái vừa đủ, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa ngòn ngọt, Lâm Phi Nhiên ngồi xổm xuống khóm hoa, gảy chút nước đọng trên cánh hoa, “Đây đều là hoa Phật Ngọc.”
Tuy cậu không biết nhiều về hoa cỏ, nhưng loại hoa nở rộ khắp chân núi này chỉ có một loại, đóa hoa kia mỏng manh nhẹ nhàng, màu sắc diễm lệ, màu đỏ thẫm kết hợp với màu vàng, lay động rung rinh trong gió.
Lâm Phi Nhiên ngắm một cây hoa nở đẹp nhất, vươn tay muốn hái, Cố Khải Phong bỗng nhiên nói, “Bảo bối, có phải chúng ta nên lấy mấy cây có nguyên cả gốc rễ cho ông ấy không? Nhìn chúng cũng thấy, hái xuống xong chỉ ngày mai thôi là héo rồi.”
“Được.” Lâm Phi nhiên xoa xoa tay chuẩn bị đào đất.
“Đến tảng đá bên kia ngồi đi.” Cố Khải Phong xoa đầu Lâm Phi Nhiên, giao ba lô trên lưng cho cậu, ngồi xổm xuống nói, “Cái chuyện vừa bẩn vừa mệt này cứ để chồng em lo, em chỉ cần phụ trách cho chồng em động lực là được.”
Lâm Phi Nhiên nghe lời nhận lấy balo, dùng sức hôn mạnh vào má trái của Cố Khải Phong một cái, “Đã đủ động lực chưa?”
Cố Khải Phong lại quay má phải qua, “Lần nữa, hôn bên này một chút.”
Lâm Phi Nhiên lại hôn.
Cố Khải Phong lại quay má trái qua, “Tiếp tục…”
Hôn như vậy mười lần, Cố Khải Phong mới đủ động lực.
Lâm Phi Nhiên hôn đến mỏi mồm, “…”
Rõ ràng đã nói “Mỗi má hôn một cái” mà?
Không phải là mỗi má hôn mười lần hả?
Cố Khải Phong cẩn thận đào hai gốc cây Phật Ngọc, thực ra là chỉ cần muốn, đào bao nhiêu cây cũng được, nhưng còn phải đem về, cho nên tốt nhất vẫn nên lấy ít một chút, đem về nhiều chỉ sợ sẽ khiến cho mấy hòa thượng khác chú ý.
Đào xong cây Phật Ngọc, hai người lại đi bộ khoảng 1,5 km trở về chùa, lúc này du khách trong sân sau đã ít đi, Trừng Quán còn đang siêu độ cho đám quỷ dưới gốc cây bồ đề, Cố Khải Phong vụng trộm cúi xuống đào đất dưới gốc cây bồ đề, Lâm Phi Nhiên khoác cái balo đứng cạnh đó che chắn, chặn lại ánh mắt của du khách. Hai ngày trước vừa có mưa, bùn đất dưới tàng cây rất xốp, Cố Khải Phong nhanh chóng cẩn thận trồng xong hai gốc cây Phật Ngọc xuống, cũng không biết sang năm có thể nở ra thật nhiều hoa Phật Ngọc không.
“Đa tạ hai vị thí chủ.” Trừng Quán siêu độ xong cho một quỷ hồn, đứng dậy chắp tay với hai người.
“Người đừng khách sáo.” Lâm Phi Nhiên dùng khăn ướt tỉ mỉ lau bùn đất trên tay cho Cố Khải Phong, “Chúng con còn có thể giúp gì nữa không?”
Ánh mắt Trừng Quán chợt sáng, “Nếu có thể, bần tăng còn có chuyện muốn nhờ.”
Lâm Phi Nhiên, “Người cứ nói.”
“Ta đã từng thề, đời này xuất gia, phổ độ khắp thế gian, nhưng mười bảy tuổi rời núi khất thực, tình cờ quen biết nàng.” Trừng Quán quay lại, ngắm nhìn cái cây kia, trong mắt như có một lớp mây mù quanh năm không tan, “Một thoáng lướt qua, lại khiến nàng ôm hận mà chết, người thiếu nữ ấy lại chuyển sinh thành cây bồ đề, làm bạn với ta mười năm trong chùa,…” Trừng Quán thở dài một tiếng, nhẹ giọng kể lại, “Cả đời này nàng là một thân cây, sau khi ta chết, nàng lại không nhìn thấy bần tăng nữa.”
Trừng Quán chậm rãi xoay người, góc áo cà sa nhẹ nhàng phất lên, “Nhờ thí chủ báo cho nàng biết, bần tăng cũng đã làm bạn với nàng ba trăm năm, hàng ngày đứng dưới tán cây của nàng siêu độ vong hồn… Bần tăng chưa bao giờ rời khỏi nàng.”
*****
Nhà sư này và những con quỷ Lâm Phi Nhiên gặp lúc trước không hề giống nhau. Đám quỷ hồn bình thường, cho dù mặt mũi xinh đẹp, nhưng phần lớn vẫn bị vẻ âm trầm làm cho nét đẹp chìm đi gần hết. Mà vị đại sư này, ngoại trừ việc hồn phách hơi trong suốt một chút ra, còn lại hoàn toàn không khác gì người sống, dù là quỷ, cũng rất đẹp mắt, kể cả bộ quần áo trên người hắn đã cũ kỹ đến bạc màu cũng không làm phong thái hắn suy giảm.
Cố Khải Phong nắm chặt tay Lâm Phi Nhiên như là cảnh cáo.
“Em…” Chỉ là cảm thấy hắn rất giống người sống thôi, Lâm Phi Nhiên thầm nghĩ, song lời nói lại nghẹn ở cuống họng không thể bật ra.
Bởi vì cả hai đều bị một màn diễn ra ngay trong giây tiếp theo làm chấn động.
Trước mặt nhà sư có một đoàn quỷ thật dài, mà những con quỷ tới từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng bay tới xếp hàng tiếp. Bởi vì sân sau ngôi chùa quá nhỏ, một hàng không đứng hết được, nên đám quỷ tự giác xếp thành hình chữ S cong trái cong phải đầy cả khoảng sân.
Hồn phách của một cụ già đi tới trước mặt nhà sư, quỳ xuống dưới đất. Nhà sư nhẹ nhàng đặt tay lên đầu ông lão tựa như trấn an một đứa trẻ, năm ngón tay của bàn tay kia thì khép lại, dựng thẳng trước ngực mình, sau đó hắn mở miệng niệm kinh văn. Theo tiếng tụng kinh của hắn, phẫn uất trên nét mặt quỷ hồn già nua lập tức như bị một sức mạnh nào đó dịu dàng hòa tan, khóe mắt đuôi mày ông lão hiện vẻ hiền lành, kế tiếp, thân ảnh ông càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Tựa như con gái của cô Trịnh lúc trước, nhóc quỷ cũng dần mờ nhạt theo sự tiêu tan chấp niệm của mình, chẳng qua ông lão kia chỉ mất mấy chục giây đã hoàn thành tất cả…. Rất nhanh, ông lão chợt tan vào một khoảng không.
“… Nhà sư ấy đang siêu độ cho những quỷ hồn kia.” Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng giải thích với Cố Khải Phong.
Việc nhà sư này làm cũng giống như việc Lâm Phi Nhiên làm cho mèo mẹ, nhóc quỷ nữ, có điều hiệu suất của hắn cao hơn Lâm Phi Nhiên rất nhiều, chỉ cần khoảng một phút đối với mỗi một quỷ hồn…
Hai người mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm hồn phách của nhà sư.
Nhà sư siêu độ được hai con quỷ, tựa như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang từ một nơi nào đó dõi về phía mình, hơi hơi ngẩng đầu, quay sang phía bọn họ, hai bên đối mặt nhìn nhau một hồi.
Cố Khải Phong lộ ra một tia cảm động trên nét mặt, “…”
Lâm Phi Nhiên thì lại mê mẩn hệt như đã trở thành fan, “…”
Nhà sư, “…”
Thấy nhà sư nhìn qua, Lâm Phi Nhiên lập tức thật cẩn thận chào hỏi, “Chào đại sư.”
Nhà sư im lặng một lát, chỉ dùng cặp mắt nhạt màu kia chăm chú nhìn Lâm Phi Nhiên, sau đó ông lại chuyển ánh mắt về phía Cố Khải Phong.
Lâm Phi Nhiên chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc nói, “A di đà phật, chúng con có mắt âm dương.”
Cố Khải Phong thoáng nghiêng mặt, dùng tiếng ho khan che giấu ý cười.
Gương mặt nhà sư kia liền hiện ra một nét cười, mặc dù rất nhạt, như là chỉ thoáng lướt nhẹ bên môi, hắn khẽ gật đầu, nói, “A di đà phật.”
“Người thật lợi hại.” Lâm Phi Nhiên tiến lên một bước, vỗ vỗ ngực mình giống như một fan hâm mộ vội vã muốn chứng minh bản thân mình trước mặt thần tượng, tự hào nói, “Con cũng từng siêu độ cho hai quỷ hồn.”
Ngữ điệu của nhà sư vô cùng điềm tĩnh, “Một con mèo, và một cô bé.”
Lâm Phi Nhiên trợn mắt há hốc miệng, “Làm sao người biết được?”
Có thể nói, chắc chắn cậu đã thành fan của người ta rồi.
“Bần tăng có tuệ nhãn.” Ánh mắt nhà sư tựa hồ nhìn xuyên qua Lâm Phi Nhiên để thấy một nơi xa xôi nào đó phía đằng sau cậu, “Có thể biết được những chuyện đã xảy ra khi người ta còn sống.”
Lâm Phi Nhiên bỗng nhớ tới cuốn sách nhỏ mình đã xem khi lên núi, trong đầu lập tức có một bóng đèn sáng lên, “Xin hỏi, người là Pháp sư Trừng Quán sao?”
Dường như nhà sư biết trước Lâm Phi Nhiên sẽ hỏi câu này, bình tĩnh trả lời, “Chính là bần tăng.”
“Bần tăng đã không nói chuyện thế này hơn trăm năm rồi.” Pháp sư Trừng Quán tạm dừng siêu độ, thản nhiên nói, “Thí chủ đã nghe được những lời đồn về bần tăng?”
Lời này như là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn cực kỳ, giống như không cần hỏi cũng có thể biết rõ vậy.
“Con nghe nói…” Lâm Phi Nhiên đáp lời, tầm mắt dừng trên người Trừng Quán đang ngồi dưới gốc bồ đề, nhẹ giọng hỏi, “Chuyện đó có thật không ạ?”
Thanh âm Trừng Quán văng vẳng, như là truyền tới từ một thế giới khác, mờ mịt, nhưng lại kiên định, thong dong, “Đúng.”
Nói xong, nhà sư đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tán cây đại thụ rậm rạp, vươn cánh tay trong suốt mờ ảo của mình, để bàn tay đặt lên vỏ cây thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve. Năm ngón tay hắn quyến luyến dịu dàng, hoàn toàn không giống đang vuốt ve một cái cây, mà như đang bồi hồi âu yếm trên mái tóc dài bay bay của một cô gái.
“Đây chính là nàng ấy sau khi chuyển thế, ta có thể thấy được.” Trừng Quán mỉm cười.
Một viên ngọc bị cất chứa sâu trong gốc cây đại thụ, không nhiễm hạt bụi, linh hồn yếu đuối nhu nhược lại vô cùng cố chấp.
Lâm Phi Nhiên không cách nào tưởng tượng ra được trong mắt Trừng Quán cái cây này có hình dạng như thế nào, bởi vì dù là dưới trạng thái con mắt âm dương đang mở, thứ cậu nhìn thấy cũng chỉ là một gốc bồ đề bình thường thôi.
Không ngờ rằng mấy chuyện được viết trong cuốn sách nhỏ kia đều là sự thật. Lâm Phi Nhiên cũng đã gặp quỷ không biết bao nhiêu lần, cho nên độ tiếp thu đối với chuyện người chuyển thế thành cây bồ đề này vẫn tương đối cao. Cậu trầm mặc một lát, nhớ lại câu chuyện kia một lần, nửa thương cảm nửa thấp thỏm hỏi, “Con có thể giúp người chuyện gì không?”
Cố Khải Phong ôm lấy bả vai Lâm Phi Nhiên kéo cậu vào trong ngực mình, vô cùng chân thành phụ họa với vợ, “Người có việc gì cứ nói, đừng khách sáo.”
Trừng Quán thu bàn tay đang đặt trên cây bồ đề lại, quay đầu nhìn bọn họ, có lẽ nhận ra sự chân thành của cả hai, nên trầm tư một lát rồi mới mở miệng, “Có thể nhờ hai vị thí chủ đi về phía Tây chừng ba dặm, hái một đóa Phật Ngọc về đây không?”
Lâm Phi Nhiên không nghĩ tới yêu cầu của Trừng Quán lại đơn giản như vậy, đang muốn tỏ vẻ hắn có thể yêu cầu chuyện khác, chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo thấu hiểu của Trừng Quán, “Đó là loài hoa nàng thích nhất, hiện tại có lẽ đang nở rộ ở sườn núi phía Tây, bần tăng muốn nàng được ngắm nhìn nó.”
“Được, chúng con đi ngay!” Lâm Phi Nhiên lập tức đồng ý, kéo Cố Khải Phong đi hái hoa, hai người đi xa vài bước, Lâm Phi Nhiên mới hăng hái bừng bừng hỏi Cố Khải Phong, “Khải Phong, hướng Tây là hướng nào vậy?”
Bảo bối, đừng có nói hướng tây, đến hướng ra ngoài cũng không đúng… Cố Khải Phong phì cười ra tiếng, chuyển tay nắm chặt lấy tay Lâm Phi Nhiên, lôi cậu quay đầu đi về hướng trái ngược, sau khi hai người ra khỏi cửa chùa, Cố Khải Phong dẫn Lâm Phi Nhiên đi trên một con đường mòn, giọng đầy vẻ trêu tức, “Bảo bối, đây là hướng tây.”
Tuy rằng đất đai hai bên cỏ dại tươi tốt, nhưng ở giữa không có cỏ lại bị giẫm tới đầy dấu chân, có vẻ như bình thường cũng có nhiều người đi lại, chẳng qua du khách sẽ không tới đây, Cố Khải Phong đi trước mở đường, Lâm Phi Nhiên ngoan ngoãn đi phía sau, bất mãn nói, “Cảm giác phương hướng của em không tốt lắm mà.”
Giọng nói dịu dàng của Cố Khải Phong truyền tới từ phía trước, mang theo ý cười, “Thật sự là không tốt lắm.”
Lâm Phi Nhiên, “…”
Vào cái giờ phút này không phải là anh nên phản bác lại lời tôi, “Thực ra là cũng không tệ lắm!” sao?
Lúc này Cố Khải Phong đang đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, đột ngột xoay người, Lâm Phi Nhiên không kịp dừng lại, bước lên đụng phải anh, Cố Khải Phong thuận thế ôm lấy cậu, cúi đầu hôn một cái, “Em không cần phải xác định phương hướng, đã có anh tới tìm em rồi mà.”
“Được.” Lâm Phi Nhiên cũng không cam lòng ở thế bị động, rất khí phách hôn lại một cái.
Hai người rề rà trên con đường núi này một hồi, ba dặm cũng không phải là xa, nhưng trước đó hai người leo núi đã hao mất không ít thể lực, lại đi nhiều đường như thế nên vẫn có chút mệt mỏi. Nơi này chính là sườn núi phía Tây theo lời của Trừng Quán, là nơi khiến người ta khoan khoái nhất vào mùa đông ở thành phố H, gió nhẹ nhàng thoải mái vừa đủ, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa ngòn ngọt, Lâm Phi Nhiên ngồi xổm xuống khóm hoa, gảy chút nước đọng trên cánh hoa, “Đây đều là hoa Phật Ngọc.”
Tuy cậu không biết nhiều về hoa cỏ, nhưng loại hoa nở rộ khắp chân núi này chỉ có một loại, đóa hoa kia mỏng manh nhẹ nhàng, màu sắc diễm lệ, màu đỏ thẫm kết hợp với màu vàng, lay động rung rinh trong gió.
Lâm Phi Nhiên ngắm một cây hoa nở đẹp nhất, vươn tay muốn hái, Cố Khải Phong bỗng nhiên nói, “Bảo bối, có phải chúng ta nên lấy mấy cây có nguyên cả gốc rễ cho ông ấy không? Nhìn chúng cũng thấy, hái xuống xong chỉ ngày mai thôi là héo rồi.”
“Được.” Lâm Phi nhiên xoa xoa tay chuẩn bị đào đất.
“Đến tảng đá bên kia ngồi đi.” Cố Khải Phong xoa đầu Lâm Phi Nhiên, giao ba lô trên lưng cho cậu, ngồi xổm xuống nói, “Cái chuyện vừa bẩn vừa mệt này cứ để chồng em lo, em chỉ cần phụ trách cho chồng em động lực là được.”
Lâm Phi Nhiên nghe lời nhận lấy balo, dùng sức hôn mạnh vào má trái của Cố Khải Phong một cái, “Đã đủ động lực chưa?”
Cố Khải Phong lại quay má phải qua, “Lần nữa, hôn bên này một chút.”
Lâm Phi Nhiên lại hôn.
Cố Khải Phong lại quay má trái qua, “Tiếp tục…”
Hôn như vậy mười lần, Cố Khải Phong mới đủ động lực.
Lâm Phi Nhiên hôn đến mỏi mồm, “…”
Rõ ràng đã nói “Mỗi má hôn một cái” mà?
Không phải là mỗi má hôn mười lần hả?
Cố Khải Phong cẩn thận đào hai gốc cây Phật Ngọc, thực ra là chỉ cần muốn, đào bao nhiêu cây cũng được, nhưng còn phải đem về, cho nên tốt nhất vẫn nên lấy ít một chút, đem về nhiều chỉ sợ sẽ khiến cho mấy hòa thượng khác chú ý.
Đào xong cây Phật Ngọc, hai người lại đi bộ khoảng 1,5 km trở về chùa, lúc này du khách trong sân sau đã ít đi, Trừng Quán còn đang siêu độ cho đám quỷ dưới gốc cây bồ đề, Cố Khải Phong vụng trộm cúi xuống đào đất dưới gốc cây bồ đề, Lâm Phi Nhiên khoác cái balo đứng cạnh đó che chắn, chặn lại ánh mắt của du khách. Hai ngày trước vừa có mưa, bùn đất dưới tàng cây rất xốp, Cố Khải Phong nhanh chóng cẩn thận trồng xong hai gốc cây Phật Ngọc xuống, cũng không biết sang năm có thể nở ra thật nhiều hoa Phật Ngọc không.
“Đa tạ hai vị thí chủ.” Trừng Quán siêu độ xong cho một quỷ hồn, đứng dậy chắp tay với hai người.
“Người đừng khách sáo.” Lâm Phi Nhiên dùng khăn ướt tỉ mỉ lau bùn đất trên tay cho Cố Khải Phong, “Chúng con còn có thể giúp gì nữa không?”
Ánh mắt Trừng Quán chợt sáng, “Nếu có thể, bần tăng còn có chuyện muốn nhờ.”
Lâm Phi Nhiên, “Người cứ nói.”
“Ta đã từng thề, đời này xuất gia, phổ độ khắp thế gian, nhưng mười bảy tuổi rời núi khất thực, tình cờ quen biết nàng.” Trừng Quán quay lại, ngắm nhìn cái cây kia, trong mắt như có một lớp mây mù quanh năm không tan, “Một thoáng lướt qua, lại khiến nàng ôm hận mà chết, người thiếu nữ ấy lại chuyển sinh thành cây bồ đề, làm bạn với ta mười năm trong chùa,…” Trừng Quán thở dài một tiếng, nhẹ giọng kể lại, “Cả đời này nàng là một thân cây, sau khi ta chết, nàng lại không nhìn thấy bần tăng nữa.”
Trừng Quán chậm rãi xoay người, góc áo cà sa nhẹ nhàng phất lên, “Nhờ thí chủ báo cho nàng biết, bần tăng cũng đã làm bạn với nàng ba trăm năm, hàng ngày đứng dưới tán cây của nàng siêu độ vong hồn… Bần tăng chưa bao giờ rời khỏi nàng.”