Tan học Mạc Văn Phong trở về nhà, anh ung dung tiến vào biệt thự vừa đi vừa hát. Ngày hôm nay dù có chút trục trặc về kỹ thuật nhưng anh cũng thu lợi ngoài dự đoán, có rất nhiểu em đến làm quen.
-” Thiếu gia đã về”
-” ừm..anh trai và ba tôi đã về chưa?”
-” Họ dang ở trên thư phòng chờ ngài“.
Anh cất bước tiến lên thư phòng, vừa đi vừa suy nghĩ không biết hai người này tìm mình vì chuyện gì, đừng bảo là cái vụ um xùm lần trước nha. Trong phòng tiếng hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau.
-” Bên nhà họ Tống sao rồi?”
-” Ông ta bây giờ còn chưa tĩnh lại, chắc cũng sẽ không qua khỏi đâu.”
-” Trước kia khi mới đón thằng nhóc Tư Hạ về nhà, ông ta có hứa sẽ cho Vân nhi nhà ta cùng cháu ông ta kết hôn, bây giờ ông ta chưa tĩnh lại đoán rằng tài sản sẽ nằm trong tay thằng nhóc đấy..chúng ta phải đẩy nhanh việc tốt của hai đứa này. “.
-” Nhưng không phải bố bảo sẽ cho con bé tự quyết định chuyện yêu đương sao? như vậy không tốt đâu.”
-” Cho nó tự quyết định rồi lại giống thằng nghịch tử kia sao? Với lại thằng bé Tư Hạ tư chất không tồi, tương lai sáng lạng có gì mà không tốt.”
Đứng ở ngoài cửa nãy giờ, Văn Phong cơ hồ đã hiểu được một số chuyện. Nhưng sao chứ, sao ông lại gọi anh là nghịch tử, thật là khiến người ta tan nát cõi lòng mà.
-” Bố, anh, hai người tìm con có việc gì?
-” Về rồi? Nghe nói con học chung với Tư Hạ phải không?”
-” Vâng, nhưng có chuyện gì?” Anh không hiểu " chuyện đại sự " mà hai người này tính toán là gì? Đừng bảo anh lấy lòng cậu ta nha? Không đời nào.
-” Không có gì, chỉ là bảo con quan tâm nó một chút, kết thân với nó càng tốt“.
" Cái gì mà kết thân, đúng là chuyện không tưởng mà".
-” Con không muốn, con làm sao mà phải lấy lòng cậu ta?”
-” Ta không bảo con lấy lòng cậu ta chỉ bảo con đi kết thân, dù sao tương lại nó cũng là em rễ con.”
-” Tóm lại là con không muốn..còn chuyện tương lai thì để tương lai tính.” Đây rõ ràng là thái độ chống đối chính chủ mà. Ông tức giận quát to:
-” Cái thằng không biết điều này..mày còn nhớ chuyện um xùm mày vừa gây ra không? ai giải quyết cho mày? Mày mà không làm theo lời ta thì không có tiền cho mầy ăn chơi trác táng đâu.”
-” Tóm lại con không làm..việc còn lại tùy ba thôi.” Anh nói xong vùng vằn đi ra khỏi phòng.
-” Mày..”
Văn Hiền nãy giờ đứng một bên quan sát, chỉ biết lắc đầu thở dài. Thằng em này của anh rõ là bất trị, từ nhỏ đến lớn chỉ thích làm theo ý mình. ăn nói nhỏ nhẹ với nó, nó còn nghe chứ cái kiểu ra lệnh, ép buộc đời nào nó làm. Riêng phần anh, Vân phong rất nghe lời, anh xem anh trai như thần tượng của mình từ công việc đến gia đình nhưng anh không bao giờ học hỏi theo.
Đứng dựa mình trên chiếc xe lexus đỏ chói, anh lôi điện thoại ra bấm số:
-” Alo... Hàn Vũ à đi bar với tao..chỗ cũ nhé“. Anh cúp máy cái rụp mặc cho người bên kia chưa được lên tiếng phản bác, rồi anh nhảy lên xe, đạp chân ga tiến thẳng đến quán bar.
Tan học Mạc Văn Phong trở về nhà, anh ung dung tiến vào biệt thự vừa đi vừa hát. Ngày hôm nay dù có chút trục trặc về kỹ thuật nhưng anh cũng thu lợi ngoài dự đoán, có rất nhiểu em đến làm quen.
-” Thiếu gia đã về”
-” ừm..anh trai và ba tôi đã về chưa?”
-” Họ dang ở trên thư phòng chờ ngài“.
Anh cất bước tiến lên thư phòng, vừa đi vừa suy nghĩ không biết hai người này tìm mình vì chuyện gì, đừng bảo là cái vụ um xùm lần trước nha. Trong phòng tiếng hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau.
-” Bên nhà họ Tống sao rồi?”
-” Ông ta bây giờ còn chưa tĩnh lại, chắc cũng sẽ không qua khỏi đâu.”
-” Trước kia khi mới đón thằng nhóc Tư Hạ về nhà, ông ta có hứa sẽ cho Vân nhi nhà ta cùng cháu ông ta kết hôn, bây giờ ông ta chưa tĩnh lại đoán rằng tài sản sẽ nằm trong tay thằng nhóc đấy..chúng ta phải đẩy nhanh việc tốt của hai đứa này. “.
-” Nhưng không phải bố bảo sẽ cho con bé tự quyết định chuyện yêu đương sao? như vậy không tốt đâu.”
-” Cho nó tự quyết định rồi lại giống thằng nghịch tử kia sao? Với lại thằng bé Tư Hạ tư chất không tồi, tương lai sáng lạng có gì mà không tốt.”
Đứng ở ngoài cửa nãy giờ, Văn Phong cơ hồ đã hiểu được một số chuyện. Nhưng sao chứ, sao ông lại gọi anh là nghịch tử, thật là khiến người ta tan nát cõi lòng mà.
-” Bố, anh, hai người tìm con có việc gì?
-” Về rồi? Nghe nói con học chung với Tư Hạ phải không?”
-” Vâng, nhưng có chuyện gì?” Anh không hiểu " chuyện đại sự " mà hai người này tính toán là gì? Đừng bảo anh lấy lòng cậu ta nha? Không đời nào.
-” Không có gì, chỉ là bảo con quan tâm nó một chút, kết thân với nó càng tốt“.
" Cái gì mà kết thân, đúng là chuyện không tưởng mà".
-” Con không muốn, con làm sao mà phải lấy lòng cậu ta?”
-” Ta không bảo con lấy lòng cậu ta chỉ bảo con đi kết thân, dù sao tương lại nó cũng là em rễ con.”
-” Tóm lại là con không muốn..còn chuyện tương lai thì để tương lai tính.” Đây rõ ràng là thái độ chống đối chính chủ mà. Ông tức giận quát to:
-” Cái thằng không biết điều này..mày còn nhớ chuyện um xùm mày vừa gây ra không? ai giải quyết cho mày? Mày mà không làm theo lời ta thì không có tiền cho mầy ăn chơi trác táng đâu.”
-” Tóm lại con không làm..việc còn lại tùy ba thôi.” Anh nói xong vùng vằn đi ra khỏi phòng.
-” Mày..”
Văn Hiền nãy giờ đứng một bên quan sát, chỉ biết lắc đầu thở dài. Thằng em này của anh rõ là bất trị, từ nhỏ đến lớn chỉ thích làm theo ý mình. ăn nói nhỏ nhẹ với nó, nó còn nghe chứ cái kiểu ra lệnh, ép buộc đời nào nó làm. Riêng phần anh, Vân phong rất nghe lời, anh xem anh trai như thần tượng của mình từ công việc đến gia đình nhưng anh không bao giờ học hỏi theo.
Đứng dựa mình trên chiếc xe lexus đỏ chói, anh lôi điện thoại ra bấm số:
-” Alo... Hàn Vũ à đi bar với tao..chỗ cũ nhé“. Anh cúp máy cái rụp mặc cho người bên kia chưa được lên tiếng phản bác, rồi anh nhảy lên xe, đạp chân ga tiến thẳng đến quán bar.