Biệt thự Mộ gia.
-" Ông xem ba vẫn chưa tĩnh lại, còn có khả năng không qua khỏi, thử hỏi có phải tài sản nằm gọn trong tay thằng nhóc đó không?" Tống Tư Kỳ khó chịu nói.
Tống Nhân Tông có ba người con. Con cả là Tống Chiêu, ông ta là một người mưu mô nhưng lại không may mắn. ông có vấn đề sinh lý nên không thể có con, ông đành nhận một đứa cô nhi làm con trai của mình, anh tên Tống Thừa Dụ. Người con này đẹp trai, thông minh nhưng lại không được Tống Nhân Tông coi trọng vì không cùng huyết thống.
Người con Thứ hai là Tống Hàn Dư, là bố của Tư Hạ. Ông là một người nhìn xa trông rộng cũng rất biết tính toán, có vợ hiền và một người con trai là Tư Hạ. Nói ra thì ông cũng là người may mắn nhất trong nhà.
Tống Tư kỳ lấy Mộ Chức, không lâu sau có con gái Mộ Tử Hy, cô gái này ăn chơi, đua đòi lại ngu ngốc không biết tính toán làm Tống Nhân Tông dù yêu cấp mấy cũng chỉ biết lắc đầu. Trong ba đứa cháu Tư Hạ vẫn ưu việt nhất, là đứa cháu đích tôn ông thương nhất. Nhưng ông đâu có ngờ....
Mộ Chức là một người đàn ông điềm tĩnh, không tham vinh hoa phú quý, biết quan tâm người khác nhưng vợ ông lại là người có lòng tham, không chấp nhận những thứ mình đang có. Mỗi lần nghe bà bàng về chuyện gia sản của bố mình ông bất đắc dĩ ngồi nghe:
-" Chuyện đó thì liên quan gì đến bà. Nó dù gì cũng là đích tôn đấy."
-" Còn chưa chắc nó là con của anh ba mà."
-" Bà nói hồ đồ cái gì vậy? Không thấy bản xét nghiệm ADN bà làm sau lưng anh ba sao?"
-" ừ thì..." Bà vẫn không cam lòng, vùng vằng đóng sập cửa rồi chạy xe đi mua sắm.
Mỗi người sinh ra trên đời này điều là một công trình vĩ đại của Đức Chúa Trời, cô cũng vậy. Mặc dù cô đang sống cuộc sống không mấy hạnh phúc nhưng cô tin Ngài đã có dự liệu trước cho cuộc đời của cô. Cô chạy xe dọc quốc lộ chính của thành phố, đi đến một cô nhi viện, nó nằm sát bên một nhà thờ cổ kính, trang nghiêm.
-" Tư Hạ, con lại đến thăm các em hả con?". Một ma sơ mặc tu phục giản dị, nụ cười thân thiện ấm áp niềm nở chào cô.
-" Vâng ạ, con đem ít quà đến cho các em. Các em dạo này sống tốt không sơ?"
-" Chúng nó dạo này vui vẻ lắm, còn hỏi con sao không đên thăm chúng nữa đấy."
-" Vâng tại mới vào học nên con hơi bận rộn ạ."
-" Các sơ cám ơn con, nhờ số tiền hôm bữa mà bé Nhi được phẫu thuật, con bé gửi lời cám ơn con."
-" Không có gì đâu ạ..tí nữa con vào thăm bé." Cô cười thõa mãn, đây có lẽ là điều duy nhất cô có thể làm để chuộc tội lỗi của mình. Thăm các em ở đây xong cô đi về phía nhà thờ.
Nhà thờ này đã được xây từ rất lâu nên còn giữ được nét cổ kính, đơn sơ. cô bước vào nhà thờ, quỳ xuống ghế, mắt ngước lên nhìn tượng Chúa Giê- Su chịu đóng đinh, chấp tay cầu nguyện. Cô mong ông mau tỉnh dậy, mong sự thật sớm phơi bày một cách ổn thỏa nhất, cô không muốn giấu ông nội thêm lần nào nữa.
Biệt thự Mộ gia.
-" Ông xem ba vẫn chưa tĩnh lại, còn có khả năng không qua khỏi, thử hỏi có phải tài sản nằm gọn trong tay thằng nhóc đó không?" Tống Tư Kỳ khó chịu nói.
Tống Nhân Tông có ba người con. Con cả là Tống Chiêu, ông ta là một người mưu mô nhưng lại không may mắn. ông có vấn đề sinh lý nên không thể có con, ông đành nhận một đứa cô nhi làm con trai của mình, anh tên Tống Thừa Dụ. Người con này đẹp trai, thông minh nhưng lại không được Tống Nhân Tông coi trọng vì không cùng huyết thống.
Người con Thứ hai là Tống Hàn Dư, là bố của Tư Hạ. Ông là một người nhìn xa trông rộng cũng rất biết tính toán, có vợ hiền và một người con trai là Tư Hạ. Nói ra thì ông cũng là người may mắn nhất trong nhà.
Tống Tư kỳ lấy Mộ Chức, không lâu sau có con gái Mộ Tử Hy, cô gái này ăn chơi, đua đòi lại ngu ngốc không biết tính toán làm Tống Nhân Tông dù yêu cấp mấy cũng chỉ biết lắc đầu. Trong ba đứa cháu Tư Hạ vẫn ưu việt nhất, là đứa cháu đích tôn ông thương nhất. Nhưng ông đâu có ngờ....
Mộ Chức là một người đàn ông điềm tĩnh, không tham vinh hoa phú quý, biết quan tâm người khác nhưng vợ ông lại là người có lòng tham, không chấp nhận những thứ mình đang có. Mỗi lần nghe bà bàng về chuyện gia sản của bố mình ông bất đắc dĩ ngồi nghe:
-" Chuyện đó thì liên quan gì đến bà. Nó dù gì cũng là đích tôn đấy."
-" Còn chưa chắc nó là con của anh ba mà."
-" Bà nói hồ đồ cái gì vậy? Không thấy bản xét nghiệm ADN bà làm sau lưng anh ba sao?"
-" ừ thì..." Bà vẫn không cam lòng, vùng vằng đóng sập cửa rồi chạy xe đi mua sắm.
Mỗi người sinh ra trên đời này điều là một công trình vĩ đại của Đức Chúa Trời, cô cũng vậy. Mặc dù cô đang sống cuộc sống không mấy hạnh phúc nhưng cô tin Ngài đã có dự liệu trước cho cuộc đời của cô. Cô chạy xe dọc quốc lộ chính của thành phố, đi đến một cô nhi viện, nó nằm sát bên một nhà thờ cổ kính, trang nghiêm.
-" Tư Hạ, con lại đến thăm các em hả con?". Một ma sơ mặc tu phục giản dị, nụ cười thân thiện ấm áp niềm nở chào cô.
-" Vâng ạ, con đem ít quà đến cho các em. Các em dạo này sống tốt không sơ?"
-" Chúng nó dạo này vui vẻ lắm, còn hỏi con sao không đên thăm chúng nữa đấy."
-" Vâng tại mới vào học nên con hơi bận rộn ạ."
-" Các sơ cám ơn con, nhờ số tiền hôm bữa mà bé Nhi được phẫu thuật, con bé gửi lời cám ơn con."
-" Không có gì đâu ạ..tí nữa con vào thăm bé." Cô cười thõa mãn, đây có lẽ là điều duy nhất cô có thể làm để chuộc tội lỗi của mình. Thăm các em ở đây xong cô đi về phía nhà thờ.
Nhà thờ này đã được xây từ rất lâu nên còn giữ được nét cổ kính, đơn sơ. cô bước vào nhà thờ, quỳ xuống ghế, mắt ngước lên nhìn tượng Chúa Giê- Su chịu đóng đinh, chấp tay cầu nguyện. Cô mong ông mau tỉnh dậy, mong sự thật sớm phơi bày một cách ổn thỏa nhất, cô không muốn giấu ông nội thêm lần nào nữa.