Xin chào các bạn, từ nay nữ chính Lyn sẽ có một thay đổi nho nhỏ đó là sẽ sử dụng ngôi thứ 3 cho nữ chính, tức là nữ chính sẽ gọi là nó thay vì xưng là tôi như 3 chaper đầu. Tuy nhiên nội dung vẫn không thay đổi. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện
______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Trong căn phòng khách nhà nó, ám khí tràn ngập.
-Ba bước nữa.-Ba nó nghiêm nghị lên tiếng, môi nhếch lên nụ cười đáng sợ. Mẹ nó hốt hoảng
-Anh à, không nể tình vợ chồng mình bao năm nay được sao?
-Em…rất tốt, nhưng anh rất tiếc.
-Tụi con chia buồn với mẹ.-Chúng nó nhìn mẹ đau khổ cười ranh mãnh, thế là có người chịu chung số phận.
~ Bụp ~ Con ngựa màu đỏ bị hất văng ra khỏi con đường trở về cái ô màu đỏ tạm gọi là ‘chuồng ngựa’ bầu bạn với ba con ngựa còn lại.
-Ha…ha….ba thắng, chung tiền đê..ê..ê…
Hết nhìn bộ cờ cá ngựa, lại nhìn đến bồn quân ngựa màu xanh dương xếp ngay ngắn trên đích mẹ cùng hai anh em nó mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
-Thôi dẹp đi, không chơi nữa đâu.-Mẹ nó kêu lên sau khi chia tay 10 nghìn đồng.
-Đúng rồi á, sao hôm nay xui thế không biết, hay cái bộ cờ này có vấn đề.-Anh nó kì nhèo.
-Vấn đề là vấn đề thế nào. Bộ này ba thu được của cái thằng đại gia trong lớp ba chủ nhiệm á. Hoàn toàn là hàng SỊN. Thua thì nhận thua đi, nói nhiều.
Cái nhà nó, bá đạo thì thôi rồi, ba mẹ nó là giáo viên cấp hai, thường xuyên tiếp xúc với lứa tuổi này, cái tuổi gọi là tuổi mới lớn thay đổi tính nết thất thường đó, nên vô cùng xì-tin và tâm lí.
-Ha ha, chỉ tội nghiệp anh hai, mới về chưa xin được tiền đã phải xì tiền ra rồi.-Nhìn thấy người gặp nạn nó sung sướng kêu lên. (Người gì đâu mà ác dữ). Nó quan tâm hỏi thăm thế mà lại bị người ta lườm cho một cái rõ dài.
-Kệ tao.
-Cứ như vậy hỏi sao ế suốt, hai mấy tuổi đầu rồi mà còn ê sắc ế. Ha hâ
-Không cần mày phải lo, anh đây hơi bị nhiều gái theo đấy chỉ là không thích em nào mà thôi. Anh mày cũng là chuyên gia tán gái đấy, không cần mày phải nói.
-À, đúng rồi ha, anh hai tôi là chuyên gia tán gái. Lại như hồi chiều chứ gì?
Hồi tưởng lại lúc nó đi tập bóng rổ về.
Tên bặm trợn gục xuống đường bởi cú đạp trước cặp mắt ngạc nhiên của nó
-Anh hai?-Nó kêu lên
-Ủa,là mày hả.-Anh nó nhìn thấy nó cũng ngạc nhiên không kém, sau ngạc nhiên lại chính là thất vọng.
-Anh hai về khi nào vậy? Mà sao anh hai lại ở đây?- Như chưa nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt người anh trai yêu quý, nó tiếp tục hỏi.
-Hồi chiều. Tao đi dạo. Mà sao mày luẩn quẩn ở đây. Mà lại còn cắt tóc ngắn nữa chứ, hâm à.
-Anh nói ai hâm, mới về đã mắng người ta rồi, hay là….à, biết rồi, định làm anh hùng cứu mĩ nhân chứ gì?-Bóng đèn trong đầu lóe sáng, nó cười tinh nghịch. Bị nói trúng tim đen, Tuấn đỏ mặt quay đi. Đúng là cậu định làm anh hùng cứu mĩ nhân ai dè mĩ nhân lại là đứa em gái trời đánh.
-Về đi, may mà hôm nay có tao chứ không mày tiêu rồi. Mai mốt lo mà cẩn thận.-Nói rồi cậu bước đi nhanh.
-Xí, đừng có tưởng bở nhá, không có anh em cũng xử lí được tên kia. Không chỉ mình anh được học võ đâu.
Trở về hiện tại.
~ Hahaha~ Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà. Tuấn đỏ mặt nguyền rủa đứa em yêu quái.
Đêm hôm ấy, cả nhà họ Trương chơi bời, tâm sự đến khuya, ngay cả các bậc phụ huynh cũng không ngoại lệ.
Sáng hôm sau.
-Ưm,mấy giờ rồi?-Nó ngái ngủ vớ chiếc đồng hộ hình cây nấm, mắt nhắm mắt mở mà quan sát từng cây kim.-Mới 5h, ngủ tiếp.-Để cơ thể rơi tự do trên chiếc giường êm ái, nó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
30 phút sau…
Reng…reng…reng…Tiếng chuông báo thức vang lên, vớ tay lên tắt cái âm thanh nhức nhối tai, nó lại ngủ. Thói quen của nó là vậy, để báo thức 5h30 dậy, tắt đồng hồ và nướng thêm 15 phút nữa mới chịu dậy vì 7h mới vô học nên có nướng thêm 15 phút cũng chẳng ảnh hưởng gì. Mọi hôm thì là vậy, nhưng hôm nay lại khác, ngoài nó ra thì một người nữa cũng biết bí mật này, khi cây kim trên chiếc đồng hồ cây nấm vừa di chuyển đến 5h45, nó mở mắt dậy, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay ( Lắm đồng hồ thế? =_=) .
Hả, cái gì đây? 6h45 á? Nhưng mà *Nhìn qua phía chiếc đồng hồ hình cây nấm* 5h45. Cái đồng hồ đeo tay này tuyệt đối chính xác…Vậy có nghĩa là…Thôi chết rồi, hôm qua đi ngủ không khóa cửa và…có kẻ đã chỉnh chiếc đồng hồ.
~ Vụt…vụt… ~ Làm vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng, nó lao lên xe phóng thẳng đến ngôi trường mà quên luôn cả…ăn sáng.
-Hộc…hộc…cố lên sắp đến rồi.-Hình ảnh cô nữ sinh nhỏ nhắn trên chiếc xe đạp thể thao trở nên khác biệt trong dòng người tấp nập.
500m…
100m…
50m….
10m…
Sắp đến rồi a.
Binh…Chiếc cổng sắt tuyệt tình đóng lại, để lại nụ hôn với chiếc xe đạp thân yêu của nó.
-Ui da, đau quá à.-Xoa xoa cái mông, nó đứng dậy nhăn mặt.
-A, bà cũng đi học trễ sao? Trùng hợp thế?-Nghe giọng nói trong veo, nó quay đầu lại. Là Minh Uyên. Cậu ta cùng chung cảnh ngộ với nó sao?
-Bà cũng đi học trễ sao?-Nó ngạc nhiên hỏi.
-Ừm, bà cũng thế mà.
-Tôi đang định nhờ anh ‘lương tèo’
-Tôi cũng thế.
-Bà á?-Ngạc nhiên
-Chứ sao?
-Không biết có được không.-Nhìn cái dáng mảnh mai, nó nghi ngại
-Uây, đừng coi thường nhau.-Không để nó kịp phản ứng. A lê hấp, xoay một vòng, thân hình kia đã biến mất sau bức tường. Mắt chữ A miệng chữ O, tôi trố mắt, cậu ta còn biết làm những gì nữa?
Xin chào các bạn, từ nay nữ chính Lyn sẽ có một thay đổi nho nhỏ đó là sẽ sử dụng ngôi thứ cho nữ chính, tức là nữ chính sẽ gọi là nó thay vì xưng là tôi như chaper đầu. Tuy nhiên nội dung vẫn không thay đổi. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện
______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Trong căn phòng khách nhà nó, ám khí tràn ngập.
-Ba bước nữa.-Ba nó nghiêm nghị lên tiếng, môi nhếch lên nụ cười đáng sợ. Mẹ nó hốt hoảng
-Anh à, không nể tình vợ chồng mình bao năm nay được sao?
-Em…rất tốt, nhưng anh rất tiếc.
-Tụi con chia buồn với mẹ.-Chúng nó nhìn mẹ đau khổ cười ranh mãnh, thế là có người chịu chung số phận.
~ Bụp ~ Con ngựa màu đỏ bị hất văng ra khỏi con đường trở về cái ô màu đỏ tạm gọi là ‘chuồng ngựa’ bầu bạn với ba con ngựa còn lại.
-Ha…ha….ba thắng, chung tiền đê..ê..ê…
Hết nhìn bộ cờ cá ngựa, lại nhìn đến bồn quân ngựa màu xanh dương xếp ngay ngắn trên đích mẹ cùng hai anh em nó mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
-Thôi dẹp đi, không chơi nữa đâu.-Mẹ nó kêu lên sau khi chia tay nghìn đồng.
-Đúng rồi á, sao hôm nay xui thế không biết, hay cái bộ cờ này có vấn đề.-Anh nó kì nhèo.
-Vấn đề là vấn đề thế nào. Bộ này ba thu được của cái thằng đại gia trong lớp ba chủ nhiệm á. Hoàn toàn là hàng SỊN. Thua thì nhận thua đi, nói nhiều.
Cái nhà nó, bá đạo thì thôi rồi, ba mẹ nó là giáo viên cấp hai, thường xuyên tiếp xúc với lứa tuổi này, cái tuổi gọi là tuổi mới lớn thay đổi tính nết thất thường đó, nên vô cùng xì-tin và tâm lí.
-Ha ha, chỉ tội nghiệp anh hai, mới về chưa xin được tiền đã phải xì tiền ra rồi.-Nhìn thấy người gặp nạn nó sung sướng kêu lên. (Người gì đâu mà ác dữ). Nó quan tâm hỏi thăm thế mà lại bị người ta lườm cho một cái rõ dài.
-Kệ tao.
-Cứ như vậy hỏi sao ế suốt, hai mấy tuổi đầu rồi mà còn ê sắc ế. Ha hâ
-Không cần mày phải lo, anh đây hơi bị nhiều gái theo đấy chỉ là không thích em nào mà thôi. Anh mày cũng là chuyên gia tán gái đấy, không cần mày phải nói.
-À, đúng rồi ha, anh hai tôi là chuyên gia tán gái. Lại như hồi chiều chứ gì?
Hồi tưởng lại lúc nó đi tập bóng rổ về.
Tên bặm trợn gục xuống đường bởi cú đạp trước cặp mắt ngạc nhiên của nó
-Anh hai?-Nó kêu lên
-Ủa,là mày hả.-Anh nó nhìn thấy nó cũng ngạc nhiên không kém, sau ngạc nhiên lại chính là thất vọng.
-Anh hai về khi nào vậy? Mà sao anh hai lại ở đây?- Như chưa nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt người anh trai yêu quý, nó tiếp tục hỏi.
-Hồi chiều. Tao đi dạo. Mà sao mày luẩn quẩn ở đây. Mà lại còn cắt tóc ngắn nữa chứ, hâm à.
-Anh nói ai hâm, mới về đã mắng người ta rồi, hay là….à, biết rồi, định làm anh hùng cứu mĩ nhân chứ gì?-Bóng đèn trong đầu lóe sáng, nó cười tinh nghịch. Bị nói trúng tim đen, Tuấn đỏ mặt quay đi. Đúng là cậu định làm anh hùng cứu mĩ nhân ai dè mĩ nhân lại là đứa em gái trời đánh.
-Về đi, may mà hôm nay có tao chứ không mày tiêu rồi. Mai mốt lo mà cẩn thận.-Nói rồi cậu bước đi nhanh.
-Xí, đừng có tưởng bở nhá, không có anh em cũng xử lí được tên kia. Không chỉ mình anh được học võ đâu.
Trở về hiện tại.
~ Hahaha~ Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà. Tuấn đỏ mặt nguyền rủa đứa em yêu quái.
Đêm hôm ấy, cả nhà họ Trương chơi bời, tâm sự đến khuya, ngay cả các bậc phụ huynh cũng không ngoại lệ.
Sáng hôm sau.
-Ưm,mấy giờ rồi?-Nó ngái ngủ vớ chiếc đồng hộ hình cây nấm, mắt nhắm mắt mở mà quan sát từng cây kim.-Mới h, ngủ tiếp.-Để cơ thể rơi tự do trên chiếc giường êm ái, nó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
phút sau…
Reng…reng…reng…Tiếng chuông báo thức vang lên, vớ tay lên tắt cái âm thanh nhức nhối tai, nó lại ngủ. Thói quen của nó là vậy, để báo thức h dậy, tắt đồng hồ và nướng thêm phút nữa mới chịu dậy vì h mới vô học nên có nướng thêm phút cũng chẳng ảnh hưởng gì. Mọi hôm thì là vậy, nhưng hôm nay lại khác, ngoài nó ra thì một người nữa cũng biết bí mật này, khi cây kim trên chiếc đồng hồ cây nấm vừa di chuyển đến h, nó mở mắt dậy, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay ( Lắm đồng hồ thế? =_=) .
Hả, cái gì đây? h á? Nhưng mà Nhìn qua phía chiếc đồng hồ hình cây nấm h. Cái đồng hồ đeo tay này tuyệt đối chính xác…Vậy có nghĩa là…Thôi chết rồi, hôm qua đi ngủ không khóa cửa và…có kẻ đã chỉnh chiếc đồng hồ.
~ Vụt…vụt… ~ Làm vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng, nó lao lên xe phóng thẳng đến ngôi trường mà quên luôn cả…ăn sáng.
-Hộc…hộc…cố lên sắp đến rồi.-Hình ảnh cô nữ sinh nhỏ nhắn trên chiếc xe đạp thể thao trở nên khác biệt trong dòng người tấp nập.
m…
m…
m….
m…
Sắp đến rồi a.
Binh…Chiếc cổng sắt tuyệt tình đóng lại, để lại nụ hôn với chiếc xe đạp thân yêu của nó.
-Ui da, đau quá à.-Xoa xoa cái mông, nó đứng dậy nhăn mặt.
-A, bà cũng đi học trễ sao? Trùng hợp thế?-Nghe giọng nói trong veo, nó quay đầu lại. Là Minh Uyên. Cậu ta cùng chung cảnh ngộ với nó sao?
-Bà cũng đi học trễ sao?-Nó ngạc nhiên hỏi.
-Ừm, bà cũng thế mà.
-Tôi đang định nhờ anh ‘lương tèo’
-Tôi cũng thế.
-Bà á?-Ngạc nhiên
-Chứ sao?
-Không biết có được không.-Nhìn cái dáng mảnh mai, nó nghi ngại
-Uây, đừng coi thường nhau.-Không để nó kịp phản ứng. A lê hấp, xoay một vòng, thân hình kia đã biến mất sau bức tường. Mắt chữ A miệng chữ O, tôi trố mắt, cậu ta còn biết làm những gì nữa?