Tuấn sau khi nghe xong cái mệnh lệnh hách dịch của đứa em thì chỉ hận không thể đập bể cái điện thoại. Nhưng biết làm sao được, nó nói xe nó bị hư mà nếu nó đi bộ về mà về mách lẻo với bố mẹ chuyện cậu đang làm thì chỉ có nước chết thôi.
-Hazzi…-Thở dài một hơi, cậu lái chiếc xe địa hình thứ 2 trong nhà đến ngôi trường cũ. Ngôi trường thì không thay đổi nhưng dường như bọn học sinh thời nay có thay đổi đôi chút. Cái quái gì thế này, mới đạp xe đi đến ngôi trường cậu dựng xe lại đứng chờ con em gái, hình như là mới tan học thôi. Đang đứng lẩm bẩm một bài hát gì đó trong chiếc máy nghe nhạc mới coong, cậu bỗng cảm thấy có cái gì là lạ…
-Oa…Anh nào mà đẹp trai thế này?
-Anh ơi cho em xin số phone.
-Anh ơi, anh học trường nào vậy ạ?
-Blap…blap…blap…
Mở mắt nhìn ngang nhìn dọc, ôi một lũ mê trai nhìn cậu với ánh mắt hình trái tim và nói gì đó mà cậu không nghe rõ vì dang đeo tai phone. Cố lẩn trốn đám nữ sinh này cậu không chú ý vấp phải cục đá rồi đâm sầm vào một con nhóc dễ thương.
-Ái ui, đau quá. Anh kia, bị điên à? Mắt anh để đâu rồi?
-Cái cô kia, cô mới không có mắt ý, cả người cả xe to lù lù thế này mà không thấy à?
-Anh đừng có lắm lời,chính anh mới là người đâm vào tôi trước mà, huhu đền cho tôi cây kẹo bông này đi.
Cậu hóa đá lun, cái trường này là trung học phổ thông, nhỏ lắm thì cô gái này cũng là học sinh lớp 10 vậy mà cái lối hành xử lại quá trẻ con. Bỗng nhớ ra điều gì đó, thò tay vào túi quần, ôi thôi xong rồi. Cái máy nghe nhạc cậu tốn bao nhiêu là tiền tiết kiệm sắm bây giờ trở thành một thứ đồ hỗn độn, méo mó như thế này đây. Khóc không ra nước mắt cậu kêu lên.
-Cô kia, đền cho tôi cái máy nghe nhạc ngay và luôn.
-Tại sao?
-Vì…vì cô làm hư cái máy nghe nhạc này rồi.
-Thế thì vì sao anh không đền cho tôi cây kẹo.
-Vì không là người có lỗi.
-KHÔNG BIẾT, ĐỀN ĐI.-Tiếng hét vang lên thu hút sự chú ý của học sinh toàn trường.
Đang nói chuyện thì cả bọn bị tiếng hét của Minh Uyên làm giật mình…Cả bốn người không hẹn mà đồng loạt quay về phía cổng trường, sao lại có nhiều học sinh tập trung ở đó thế?
-Hazzi..cái con nhóc này, lại gây chuyện rồi.-Hắn vò đầu bứt tóc mà kêu lên khiến nó chú ý “lo lắng đến thế sao?”
Cả đám tức tốc chạy ra cổng trường, nơi tiếng hét oanh vàng vang lên. Đến nơi, một khung cảnh quái dị đập vào mắt, tụi nó đứng im bất động.
Tuấn không thể ngờ lại có lúc cậu mong ngóng bóng hình em gái tới vậy. May quá nó kia rồi với con nhóc Hân Hân nữa. Cậu vẫy vẫy nó. Nó làm ngơ, cậu sốc.
-Minh Uyên, có chuyện gì thế?-Cả đám chạy lại hỏi cô bạn thân.
-Hắn ta…hắn ta làm hư cây kẹo bông của tao.-Chỉ chỉ vào cái đồng màu hồng hồng không có hình dạng rồi lại chỉ đến Tuấn, cô uất ức.
-Anh hai, làm cái trò gì thế?
-Anh hai???-Minh Uyên, Nhật Huy và Minh Phong trừ Mỹ Hân ngạc nhiên lên tiếng.
-Tao phải hỏi mày câu này mới đúng, thì ra con nhỏ đó là bạn mày. Mày có biết cái máy nghe nhạc mới của tao bị hư rồi không?
-Ai biểu anh giở trò, không phải tại ai đó thì em không bị đi học trễ đâu, mà cái xe cũng không đến nỗi đâm thẳng vào cánh cửa để bị méo mó như thế đâu.
Cậu biết nó ám chỉ cậu nên im luôn.
-Anh hai xin lỗi bạn em ngay.
-Tại sao tao phải xin lỗi, nó làm sai mà.
-Hử, cái gì, có xin lỗi không thì bảo?-Nhìn cái ánh mắt của nó, cậu biết ngay là nó định nói gì. Ngậm ngùi dắt chiếc xe đạp lại phía cô nhóc kia, cậu lắp bắp.
-Xin…xin lỗi.
-Hả, cái gì tôi nghe không rõ.-Minh Uyên có ý trêu chọc.
-XIN LỖI, được chưa?
-Ừm, được rồi. Lần sau nhớ đừng động đến tôi nữa.
Minh Tuấn bốc lửa…
-Được rồi, về thôi, đứng đây làm gì?-Quay qua nó, cậu nói.
-Hử, về đâu?
-Về nhà chứ về đâu? Hỏi lạ.
-Ai nói là về nhà, hôm nay em muốn đi trung tâm thương mại.
-Mày có đủ tiền đâu mà đi.
-Ai bảo dùng tiền em.
-Chứ chả lẽ, dùng…tiền tao.
-Chứ sao nữa.
-KHÔNG BAO GIỜ.
-À, không chỉ mình em đâu.-Nó chỉ một lượt, Minh Uyên, Hân Hân, Phong và cả hắn.-Anh phải bao hết.
-Mày làm như bà nội tao vậy á. Không bao giờ.
-À, anh hai *ghé sát tai* hình như em nghe nói, hacker bí ẩn MT dạo này hoạt động nhiều lên nên cái từ khóa “MT” đứng đầu trong bảng tìm kiếm lun ấy. Mà tiền lương 1 vụ khoảng mấy tỉ chứ nhiêu đâu.
-Thôi thôi được rồi, tao bao là được chứ gì. Nhưng mà đâu có đủ xe.
-Sao không đủ, em với anh một xe…
-Tôi với Hân Hân một xe là được.-Phong nhanh nhảu lên tiếng làm Hân Hân ngại ngùng đồng ý.
-Vậy thì, Minh Uyên…với Nhật Huy một xe.-Giọng nó trùng xuống nhưng có vẻ do nó là cung bảo bình nên không bộc lộ nhiều.
“Bảo bình là bậc thầy trong việc che giấu cảm xúc”
-Đi thôi.-Cả đám lên tiếng.
-Ôi, tiền lương tuần này của tôi.-Tuấn đau khổ kêu lên
Tuấn sau khi nghe xong cái mệnh lệnh hách dịch của đứa em thì chỉ hận không thể đập bể cái điện thoại. Nhưng biết làm sao được, nó nói xe nó bị hư mà nếu nó đi bộ về mà về mách lẻo với bố mẹ chuyện cậu đang làm thì chỉ có nước chết thôi.
-Hazzi…-Thở dài một hơi, cậu lái chiếc xe địa hình thứ trong nhà đến ngôi trường cũ. Ngôi trường thì không thay đổi nhưng dường như bọn học sinh thời nay có thay đổi đôi chút. Cái quái gì thế này, mới đạp xe đi đến ngôi trường cậu dựng xe lại đứng chờ con em gái, hình như là mới tan học thôi. Đang đứng lẩm bẩm một bài hát gì đó trong chiếc máy nghe nhạc mới coong, cậu bỗng cảm thấy có cái gì là lạ…
-Oa…Anh nào mà đẹp trai thế này?
-Anh ơi cho em xin số phone.
-Anh ơi, anh học trường nào vậy ạ?
-Blap…blap…blap…
Mở mắt nhìn ngang nhìn dọc, ôi một lũ mê trai nhìn cậu với ánh mắt hình trái tim và nói gì đó mà cậu không nghe rõ vì dang đeo tai phone. Cố lẩn trốn đám nữ sinh này cậu không chú ý vấp phải cục đá rồi đâm sầm vào một con nhóc dễ thương.
-Ái ui, đau quá. Anh kia, bị điên à? Mắt anh để đâu rồi?
-Cái cô kia, cô mới không có mắt ý, cả người cả xe to lù lù thế này mà không thấy à?
-Anh đừng có lắm lời,chính anh mới là người đâm vào tôi trước mà, huhu đền cho tôi cây kẹo bông này đi.
Cậu hóa đá lun, cái trường này là trung học phổ thông, nhỏ lắm thì cô gái này cũng là học sinh lớp vậy mà cái lối hành xử lại quá trẻ con. Bỗng nhớ ra điều gì đó, thò tay vào túi quần, ôi thôi xong rồi. Cái máy nghe nhạc cậu tốn bao nhiêu là tiền tiết kiệm sắm bây giờ trở thành một thứ đồ hỗn độn, méo mó như thế này đây. Khóc không ra nước mắt cậu kêu lên.
-Cô kia, đền cho tôi cái máy nghe nhạc ngay và luôn.
-Tại sao?
-Vì…vì cô làm hư cái máy nghe nhạc này rồi.
-Thế thì vì sao anh không đền cho tôi cây kẹo.
-Vì không là người có lỗi.
-KHÔNG BIẾT, ĐỀN ĐI.-Tiếng hét vang lên thu hút sự chú ý của học sinh toàn trường.
Đang nói chuyện thì cả bọn bị tiếng hét của Minh Uyên làm giật mình…Cả bốn người không hẹn mà đồng loạt quay về phía cổng trường, sao lại có nhiều học sinh tập trung ở đó thế?
-Hazzi..cái con nhóc này, lại gây chuyện rồi.-Hắn vò đầu bứt tóc mà kêu lên khiến nó chú ý “lo lắng đến thế sao?”
Cả đám tức tốc chạy ra cổng trường, nơi tiếng hét oanh vàng vang lên. Đến nơi, một khung cảnh quái dị đập vào mắt, tụi nó đứng im bất động.
Tuấn không thể ngờ lại có lúc cậu mong ngóng bóng hình em gái tới vậy. May quá nó kia rồi với con nhóc Hân Hân nữa. Cậu vẫy vẫy nó. Nó làm ngơ, cậu sốc.
-Minh Uyên, có chuyện gì thế?-Cả đám chạy lại hỏi cô bạn thân.
-Hắn ta…hắn ta làm hư cây kẹo bông của tao.-Chỉ chỉ vào cái đồng màu hồng hồng không có hình dạng rồi lại chỉ đến Tuấn, cô uất ức.
-Anh hai, làm cái trò gì thế?
-Anh hai???-Minh Uyên, Nhật Huy và Minh Phong trừ Mỹ Hân ngạc nhiên lên tiếng.
-Tao phải hỏi mày câu này mới đúng, thì ra con nhỏ đó là bạn mày. Mày có biết cái máy nghe nhạc mới của tao bị hư rồi không?
-Ai biểu anh giở trò, không phải tại ai đó thì em không bị đi học trễ đâu, mà cái xe cũng không đến nỗi đâm thẳng vào cánh cửa để bị méo mó như thế đâu.
Cậu biết nó ám chỉ cậu nên im luôn.
-Anh hai xin lỗi bạn em ngay.
-Tại sao tao phải xin lỗi, nó làm sai mà.
-Hử, cái gì, có xin lỗi không thì bảo?-Nhìn cái ánh mắt của nó, cậu biết ngay là nó định nói gì. Ngậm ngùi dắt chiếc xe đạp lại phía cô nhóc kia, cậu lắp bắp.
-Xin…xin lỗi.
-Hả, cái gì tôi nghe không rõ.-Minh Uyên có ý trêu chọc.
-XIN LỖI, được chưa?
-Ừm, được rồi. Lần sau nhớ đừng động đến tôi nữa.
Minh Tuấn bốc lửa…
-Được rồi, về thôi, đứng đây làm gì?-Quay qua nó, cậu nói.
-Hử, về đâu?
-Về nhà chứ về đâu? Hỏi lạ.
-Ai nói là về nhà, hôm nay em muốn đi trung tâm thương mại.
-Mày có đủ tiền đâu mà đi.
-Ai bảo dùng tiền em.
-Chứ chả lẽ, dùng…tiền tao.
-Chứ sao nữa.
-KHÔNG BAO GIỜ.
-À, không chỉ mình em đâu.-Nó chỉ một lượt, Minh Uyên, Hân Hân, Phong và cả hắn.-Anh phải bao hết.
-Mày làm như bà nội tao vậy á. Không bao giờ.
-À, anh hai ghé sát tai hình như em nghe nói, hacker bí ẩn MT dạo này hoạt động nhiều lên nên cái từ khóa “MT” đứng đầu trong bảng tìm kiếm lun ấy. Mà tiền lương vụ khoảng mấy tỉ chứ nhiêu đâu.
-Thôi thôi được rồi, tao bao là được chứ gì. Nhưng mà đâu có đủ xe.
-Sao không đủ, em với anh một xe…
-Tôi với Hân Hân một xe là được.-Phong nhanh nhảu lên tiếng làm Hân Hân ngại ngùng đồng ý.
-Vậy thì, Minh Uyên…với Nhật Huy một xe.-Giọng nó trùng xuống nhưng có vẻ do nó là cung bảo bình nên không bộc lộ nhiều.
“Bảo bình là bậc thầy trong việc che giấu cảm xúc”
-Đi thôi.-Cả đám lên tiếng.
-Ôi, tiền lương tuần này của tôi.-Tuấn đau khổ kêu lên