Đôi tay của anh chiếm trọn đôi mắt của Thuần đến khi trống đánh chuyển tiếc con bé mới tiếc nuối dời mắt đi, chán nản đứng dậy nói:
- Em về lớp đây, tiết cuối em có Sinh Học, bỏ không được.
- Học chăm lên nhé. – Anh cười khẽ nhìn Thuần sắp rời khỏi phòng nhạc nói.
Thuần không trả lời, nó chỉ cười thật tươi vẫy tay với anh rồi chạy về lớp.
Anh với đôi mắt tràn ngập nét cười dõi theo nó cho đến khi khuất dáng nơi sân trường mới thôi.
Đến cánh cửa sổ đập mạnh vào tường tạo ra âm thanh lớn anh mới giật mình nhìn lại phòng nhạc. Cái nắng cuối ngày vàng ươm nhưng không còn gắt như buổi ban trưa chiếu vào phòng nhạc khiến anh thấy trống vắng.
Phòng nhạc to nhưng khi có Thuần lại khác với khi chỉ có một mình anh.
Anh bấm một vài phím đàn, ánh mắt nhìn ra đồng cỏ lau đang phất phơ ngoài kia rồi như một thói quen lại nghĩ con nhóc mới rời đây ít phút.
Ráng chiều nắng nhuộm vàng mọi thứ trên mảnh đất thanh bình rồi nhuộm luôn cả tâm tình chàng thiếu niên ngồi bên cây piano.
______________
Thuần chạy xuyên qua màn mưa mỏng đến phòng nhạc, vừa tới cửa con bé đã thấy Nhật với dáng vẻ ung dung điềm đạm thường ngày ngồi trên ghế đánh bản Kiss the Rain. Con bé nhìn anh chăm chú, nó không tiến vào trong phòng, nó biết bây giờ hồn anh bay theo những nốt nhạc rồi.
Thuần thích nhìn anh như thế này, không hiểu sao cứ mỗi khi nhìn anh ngồi đàn là cảm giác bình yên chiếm trọn con người nó.
- Vào đây đi, còn chưa đủ ướt hả?
Khi Thuần vẫn còn đắm chìm trong những nốt nhạc đi kèm với tiếng mưa ngoài trời thì anh lại lên tiếng, mang hồn của con bé trở về với nó.
Thuần cười hì hì rồi bước vào trong, nó ngồi trên bàn đối diện anh, hai chân đung đưa thoải mái nhìn anh nói:
- Bỏ tiết Công Dân đến đây không khi nào là phí cả.
Anh nhướng mày nhìn con bé tính nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười. Nói nó ngây ngô nhưng miệng lưỡi để cãi lại anh cũng ghê lắm. Anh nói không lại đâu.
Anh đứng dậy đi về phía tủ gần bàn giáo viên cầm hộp khăn giấy rồi đến gần con bé, rút một tờ đưa cho nó, nhắc:
- Tóc tai ướt hết rồi, lau đi.
- Cảm ơn anh. – Thuần cầm lấy tờ giấy mỏng tanh lau lau chà chà trên tóc, miệng vẫn giữ nụ cười như lúc bước vào phòng.
- Dây giày em cũng không thắt lại kìa, có ngày húp cháo vì nó đó. – Anh nhìn xuống đôi chân đang không yên phận của con bé, bắt đầu thói quen càm ràm.
- Em thắt rồi, cơ mà giày Nike này là hàng nhái, em thắt thế nào nó cũng tuột. – Con bé ngừng lau tóc cúi đầu nhìn đôi giày hồng đen của mình trề môi nói.
- Em về lớp đây, tiết cuối em có Sinh Học, bỏ không được.
- Học chăm lên nhé. – Anh cười khẽ nhìn Thuần sắp rời khỏi phòng nhạc nói.
Thuần không trả lời, nó chỉ cười thật tươi vẫy tay với anh rồi chạy về lớp.
Anh với đôi mắt tràn ngập nét cười dõi theo nó cho đến khi khuất dáng nơi sân trường mới thôi.
Đến cánh cửa sổ đập mạnh vào tường tạo ra âm thanh lớn anh mới giật mình nhìn lại phòng nhạc. Cái nắng cuối ngày vàng ươm nhưng không còn gắt như buổi ban trưa chiếu vào phòng nhạc khiến anh thấy trống vắng.
Phòng nhạc to nhưng khi có Thuần lại khác với khi chỉ có một mình anh.
Anh bấm một vài phím đàn, ánh mắt nhìn ra đồng cỏ lau đang phất phơ ngoài kia rồi như một thói quen lại nghĩ con nhóc mới rời đây ít phút.
Ráng chiều nắng nhuộm vàng mọi thứ trên mảnh đất thanh bình rồi nhuộm luôn cả tâm tình chàng thiếu niên ngồi bên cây piano.
______________
Thuần chạy xuyên qua màn mưa mỏng đến phòng nhạc, vừa tới cửa con bé đã thấy Nhật với dáng vẻ ung dung điềm đạm thường ngày ngồi trên ghế đánh bản Kiss the Rain. Con bé nhìn anh chăm chú, nó không tiến vào trong phòng, nó biết bây giờ hồn anh bay theo những nốt nhạc rồi.
Thuần thích nhìn anh như thế này, không hiểu sao cứ mỗi khi nhìn anh ngồi đàn là cảm giác bình yên chiếm trọn con người nó.
- Vào đây đi, còn chưa đủ ướt hả?
Khi Thuần vẫn còn đắm chìm trong những nốt nhạc đi kèm với tiếng mưa ngoài trời thì anh lại lên tiếng, mang hồn của con bé trở về với nó.
Thuần cười hì hì rồi bước vào trong, nó ngồi trên bàn đối diện anh, hai chân đung đưa thoải mái nhìn anh nói:
- Bỏ tiết Công Dân đến đây không khi nào là phí cả.
Anh nhướng mày nhìn con bé tính nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười. Nói nó ngây ngô nhưng miệng lưỡi để cãi lại anh cũng ghê lắm. Anh nói không lại đâu.
Anh đứng dậy đi về phía tủ gần bàn giáo viên cầm hộp khăn giấy rồi đến gần con bé, rút một tờ đưa cho nó, nhắc:
- Tóc tai ướt hết rồi, lau đi.
- Cảm ơn anh. – Thuần cầm lấy tờ giấy mỏng tanh lau lau chà chà trên tóc, miệng vẫn giữ nụ cười như lúc bước vào phòng.
- Dây giày em cũng không thắt lại kìa, có ngày húp cháo vì nó đó. – Anh nhìn xuống đôi chân đang không yên phận của con bé, bắt đầu thói quen càm ràm.
- Em thắt rồi, cơ mà giày Nike này là hàng nhái, em thắt thế nào nó cũng tuột. – Con bé ngừng lau tóc cúi đầu nhìn đôi giày hồng đen của mình trề môi nói.