Đến khi hắn xuống tôi vẫn đang ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột cùng Ngọc, nhìn hoàng tử bước xuống với chiếc áo sơ mi cộc tay trắng, cùng chiếc quần ngố trông thật bắt mắt, mái tóc ép rũ xuống, khuôn mặt của hắn rất hợp với kiểu tóc layer này, nó tạo cho Duệ một sự lãng tử lạ lùng.
Tôi nhìn hắn mà thầm nuốt ực một cái. Để ý mới thấy,trên tay Duệ còn cầm một đôi giầy lười màu trắng. Hắn đi xuống tôi liền đứng dậy chuẩn bị cùng hắn ra ngoài,nào ngờ Cao Thần Duệ không nói không rằng sải vài bước tiến lại gần tôi, hắn ngồi xuống nâng một bàn chân nhỏ của tôi lên xỏ chiếc giầy vào,thế mà lại vừa như in, tôi còn hơi lầm tưởng rằng mình vừa được xuyên không đến với thế giới cổ tích ấy chứ,rồi may mắn nhập vào vai lọ lem. Ngọc tiểu thư nhìn chúng tôi mà ngạc nhiên đến độ há hốc mồm, còn tôi thì cũng chẳng khá khẩm hơn nàng ta là mấy, cằm sắp rơi xuống đất đến nơi luôn rồi, thật là vi diệu, một hoàng tử như hắn thế mà lại hạ mình như thế, tự nhiên tôi lại cảm thấy bản thân như được nâng lên một cấp độ, ai mà biết được ,một tiểu cô nương như tôi thế mà cũng có ngày được học làm cinderella.
Chưa để tôi ngơ ngác đủ, hắn đã kéo tay tôi lôi đi mất, nhìn lại phía sau Ngọc cô nương vẫn đang che miệng cười, tôi cũng thầm thở dài.
Vừa đi phía sau Duệ vừa lên tiếng hỏi
''Chúng ta đi đâu? ''
Hắn dừng lại, tôi cũng nhanh chóng dừng theo, Duệ quay lại nhìn tôi, đôi mắt hắn dịu dàng hẳn đi, giọng trầm trầm hỏi
''Sinh nhật cậu mà, muốn đi đâu ''
''Vậy thì hẹn hò đi ''
''Hẹn hò...''
''đúng vậy, kỳ thực tôi ước có ngày này lâu rồi, 17 năm qua tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, chưa từng nếm qua mùi vị hẹn hò, nên quả thực có chút tò mò. À nói mới nhớ cậu vẫn chưa nói cái câu ấy ''
Hắn cau mày tỏ vẻ không hiểu cái điều mập mờ của tôi, Duệ hỏi
''câu gì? ''
''Câu Ấy ý...'' haizzzz tên Thần Duệ chết tiệt, lại bắt đầu vờ ngơ, hại tôi phải gợi ý thâm xâu như vậy, thật quá đáng ghét, làm sao tôi lại có thể nói toẹt ra được cơ chứ.
Cao Thần Duệ nở nụ cười gian tà, khiến tôi cũng có chút khủng hoảng, không biết từ bao giờ hắn lại lộ diện bản chất lưu manh nhiều như thế. Duệ nói
''À...., điều ấy còn phải tùy thuộc vào lời tỏ tình hay ho của cậu nữa ''
Thật là...
''Hôm qua tôi rõ ràng đã tỏ tình với cậu rồi cơ mà ''
''Không nhớ ''
(-.-'') hắn lại bắt đầu giở trò rồi đây, nhưng mà có vẻ đã một lần sảy ra rồi thì độ mặt dầy của tôi cũng tăng lên đáng kể thì phải, tôi mỉm cười nói
''Cao Thần Duệ, I Love You chụt chụt, thấy thế nào ''
Ai ngờ hắn lại quay mặt đi,nói lời bỡn cợt
''Kinh quá, ra đường đừng nhận cậu là bạn của tôi, chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết ''
Haizzz con người hắn quả thực biết cách làm người khác đau lòng, có cần nói trắng trợn vậy không
''Làm người yêu tôi đi, tôi tình nguyện vào ngày này mỗi năm sẽ mua khăn, dán áo cho cậu,đảm bảo đấy ''
'' là đan khăn xửa áo, không thuyết phục. Không chấp nhận ''
''Ê thật không thoả đáng,thời buổi này ai còn tự đan nữa ''.
''Là cậu không biết đan, chứ trên đời này vẫn còn nhiều người đan giỏi hiểu không ''
Xì....Từ đầu nghĩ tôi sẽ tỏ tình với hắn bằng một bó rau muống hoặc một thùng mì hảo hảo chẳng hạn, sau này nghĩ lại như vậy thì thật đặc biết quá, cuối cùng lại chọn cách làm thơ, ai ngờ lại bị hắn bắt bẻ, tình yêu thật sự trắc chở hơn tôi nghĩ.... quả nhiên không đơn giản
Tôi tức giận nói lời dọa nạt
'' Lâm Mộ Thư tôi cả đời chỉ thích mỗi Cao Thần Duệ cậu, vậy được chưa, nếu cậu vẫn chưa chấp nhận, tôi sẽ tỏ tình với người khác trường hợp này cũng không phải là không thể ha ha ha ''
''Cậu dám ''
''Hì hì không ''
Hắn bước đi phía trước, nhưng tôi vẫn nghe được lời hắn nói
''Đồ ngốc, tối qua tôi đã nói *cậu là của tôi* rồi còn gì ''
Ơ....ờ nhỉ, tôi kì thực rõ là ngốc, mà hình như.... người ta nói kẻ ngốc không bao giơ ốm, tôi đã ốm rồi,ha ha vậy là tôi cũng thông minh chứ bộ:D. Sau khi nghe hắn nói vậy, đột nhiên tôi rút ra được một triết lý đáng để ghi nhớ: nói chuyện trong mưa cũng khiến con người ta bị điếc bất thình lình...(mị thật sự không quen nữ chính:D)
Điểm đến đầu tiên của bọn tôi là rạp chiếu phim, Duệ đẩn tôi về hướng bán bỏng ngô, còn hắn lại một mình đi mua vé, có vẻ hắn đang muốn chọn một bộ phim khiến tôi bất ngờ đây mà, tôi hiểu chứ...
Tại rạp chiếu phim
(-.-'')....Khốn thật....hắn là đang muốn tôi bị mất ngủ cả tháng hay sao chứ, lần đầu tiên tôi vào rạp chiếu phim là để xem phim ma ư? Không phải chứ, Cao Thần Duệ muốn tôi có kỉ niệm để nhớ suốt đời chắc.
Duệ nói
''Vào đi ''
Hắn kéo tôi về mấy chiếc ghế giữa giữa, quả thực chân tôi muốn hướng về phía cánh cửa cơ,nhưng mà lại không nỡ...
Duệ nghiêng mặt sang cao ngạo nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng, hắn nở nụ cười thiên thần, dịu dàng hỏi tôi
''Có vẻ cậu rất thích bộ phim này ''
Hắn mà không thấy mặt tôi đang tái xanh thì tôi thề sẽ cạo đầu đi tu luôn, đáng ghét, có trời mới biết hắn hiểu tôi nhiều bao nhiêu, có khi hắn còn đi giầy trong bụng tôi cũng nên, đang phân vân liệu có nên đi đến bệnh viện mổ bụng,rồi búng hắn bay ra ngoài hay không, Cao Thần Duệ đi dạo trong bụng tôi hơi bị nhiều rồi đấy.
khi ấy tôi thầm chửi rủa hắn, nhưng lại không hiểu được rằng,hắn dẫn tôi đi xem phim ma là để chứng minh cho tôi hiểu, hắn là một con người gan dạ,chứ không phải một kẻ nhát gan như lúc sáng tôi đã nghĩ mà thôi.
Đến lúc chiếu được nửa bộ phim, thấy tôi nhắm tịt mắt hắn liền hỏi
''Sợ à ''
Trong khi tôi vẫn ngồi im như một bức tượng, đến tận khi hắn ẩn ẩn người tôi, mới khiến tôi bừng tỉnh, tôi quay sang nhìn hắn,mồm vẫn cười hì hì, tay lại dơ lên,lôi từ trong tai ra hai cái bỏng ngô, thản nhiên nhìn Duệ
''Cậu gọi tôi à ''
''....''
Tôi gãi đầu, ngạc nhiên nhìn từng cừ chỉ của Duệ, chẳng hiểu tại sao khóe mắt hắn cứ bị giật giật, biểu cảm của mặt cũng rất lạ, chắc là hắn cũng đang sợ ma đây mà, tỏ vẻ oai hùng gì chứ. Bằng hữu tôi rất hiểu cho cậu mà.:D
Đến khi hắn xuống tôi vẫn đang ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột cùng Ngọc, nhìn hoàng tử bước xuống với chiếc áo sơ mi cộc tay trắng, cùng chiếc quần ngố trông thật bắt mắt, mái tóc ép rũ xuống, khuôn mặt của hắn rất hợp với kiểu tóc layer này, nó tạo cho Duệ một sự lãng tử lạ lùng.
Tôi nhìn hắn mà thầm nuốt ực một cái. Để ý mới thấy,trên tay Duệ còn cầm một đôi giầy lười màu trắng. Hắn đi xuống tôi liền đứng dậy chuẩn bị cùng hắn ra ngoài,nào ngờ Cao Thần Duệ không nói không rằng sải vài bước tiến lại gần tôi, hắn ngồi xuống nâng một bàn chân nhỏ của tôi lên xỏ chiếc giầy vào,thế mà lại vừa như in, tôi còn hơi lầm tưởng rằng mình vừa được xuyên không đến với thế giới cổ tích ấy chứ,rồi may mắn nhập vào vai lọ lem. Ngọc tiểu thư nhìn chúng tôi mà ngạc nhiên đến độ há hốc mồm, còn tôi thì cũng chẳng khá khẩm hơn nàng ta là mấy, cằm sắp rơi xuống đất đến nơi luôn rồi, thật là vi diệu, một hoàng tử như hắn thế mà lại hạ mình như thế, tự nhiên tôi lại cảm thấy bản thân như được nâng lên một cấp độ, ai mà biết được ,một tiểu cô nương như tôi thế mà cũng có ngày được học làm cinderella.
Chưa để tôi ngơ ngác đủ, hắn đã kéo tay tôi lôi đi mất, nhìn lại phía sau Ngọc cô nương vẫn đang che miệng cười, tôi cũng thầm thở dài.
Vừa đi phía sau Duệ vừa lên tiếng hỏi
''Chúng ta đi đâu? ''
Hắn dừng lại, tôi cũng nhanh chóng dừng theo, Duệ quay lại nhìn tôi, đôi mắt hắn dịu dàng hẳn đi, giọng trầm trầm hỏi
''Sinh nhật cậu mà, muốn đi đâu ''
''Vậy thì hẹn hò đi ''
''Hẹn hò...''
''đúng vậy, kỳ thực tôi ước có ngày này lâu rồi, năm qua tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, chưa từng nếm qua mùi vị hẹn hò, nên quả thực có chút tò mò. À nói mới nhớ cậu vẫn chưa nói cái câu ấy ''
Hắn cau mày tỏ vẻ không hiểu cái điều mập mờ của tôi, Duệ hỏi
''câu gì? ''
''Câu Ấy ý...'' haizzzz tên Thần Duệ chết tiệt, lại bắt đầu vờ ngơ, hại tôi phải gợi ý thâm xâu như vậy, thật quá đáng ghét, làm sao tôi lại có thể nói toẹt ra được cơ chứ.
Cao Thần Duệ nở nụ cười gian tà, khiến tôi cũng có chút khủng hoảng, không biết từ bao giờ hắn lại lộ diện bản chất lưu manh nhiều như thế. Duệ nói
''À...., điều ấy còn phải tùy thuộc vào lời tỏ tình hay ho của cậu nữa ''
Thật là...
''Hôm qua tôi rõ ràng đã tỏ tình với cậu rồi cơ mà ''
''Không nhớ ''
(-.-'') hắn lại bắt đầu giở trò rồi đây, nhưng mà có vẻ đã một lần sảy ra rồi thì độ mặt dầy của tôi cũng tăng lên đáng kể thì phải, tôi mỉm cười nói
''Cao Thần Duệ, I Love You chụt chụt, thấy thế nào ''
Ai ngờ hắn lại quay mặt đi,nói lời bỡn cợt
''Kinh quá, ra đường đừng nhận cậu là bạn của tôi, chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết ''
Haizzz con người hắn quả thực biết cách làm người khác đau lòng, có cần nói trắng trợn vậy không
''Làm người yêu tôi đi, tôi tình nguyện vào ngày này mỗi năm sẽ mua khăn, dán áo cho cậu,đảm bảo đấy ''
'' là đan khăn xửa áo, không thuyết phục. Không chấp nhận ''
''Ê thật không thoả đáng,thời buổi này ai còn tự đan nữa ''.
''Là cậu không biết đan, chứ trên đời này vẫn còn nhiều người đan giỏi hiểu không ''
Xì....Từ đầu nghĩ tôi sẽ tỏ tình với hắn bằng một bó rau muống hoặc một thùng mì hảo hảo chẳng hạn, sau này nghĩ lại như vậy thì thật đặc biết quá, cuối cùng lại chọn cách làm thơ, ai ngờ lại bị hắn bắt bẻ, tình yêu thật sự trắc chở hơn tôi nghĩ.... quả nhiên không đơn giản
Tôi tức giận nói lời dọa nạt
'' Lâm Mộ Thư tôi cả đời chỉ thích mỗi Cao Thần Duệ cậu, vậy được chưa, nếu cậu vẫn chưa chấp nhận, tôi sẽ tỏ tình với người khác trường hợp này cũng không phải là không thể ha ha ha ''
''Cậu dám ''
''Hì hì không ''
Hắn bước đi phía trước, nhưng tôi vẫn nghe được lời hắn nói
''Đồ ngốc, tối qua tôi đã nói cậu là của tôi rồi còn gì ''
Ơ....ờ nhỉ, tôi kì thực rõ là ngốc, mà hình như.... người ta nói kẻ ngốc không bao giơ ốm, tôi đã ốm rồi,ha ha vậy là tôi cũng thông minh chứ bộ:D. Sau khi nghe hắn nói vậy, đột nhiên tôi rút ra được một triết lý đáng để ghi nhớ: nói chuyện trong mưa cũng khiến con người ta bị điếc bất thình lình...(mị thật sự không quen nữ chính:D)
Điểm đến đầu tiên của bọn tôi là rạp chiếu phim, Duệ đẩn tôi về hướng bán bỏng ngô, còn hắn lại một mình đi mua vé, có vẻ hắn đang muốn chọn một bộ phim khiến tôi bất ngờ đây mà, tôi hiểu chứ...
Tại rạp chiếu phim
(-.-'')....Khốn thật....hắn là đang muốn tôi bị mất ngủ cả tháng hay sao chứ, lần đầu tiên tôi vào rạp chiếu phim là để xem phim ma ư? Không phải chứ, Cao Thần Duệ muốn tôi có kỉ niệm để nhớ suốt đời chắc.
Duệ nói
''Vào đi ''
Hắn kéo tôi về mấy chiếc ghế giữa giữa, quả thực chân tôi muốn hướng về phía cánh cửa cơ,nhưng mà lại không nỡ...
Duệ nghiêng mặt sang cao ngạo nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng, hắn nở nụ cười thiên thần, dịu dàng hỏi tôi
''Có vẻ cậu rất thích bộ phim này ''
Hắn mà không thấy mặt tôi đang tái xanh thì tôi thề sẽ cạo đầu đi tu luôn, đáng ghét, có trời mới biết hắn hiểu tôi nhiều bao nhiêu, có khi hắn còn đi giầy trong bụng tôi cũng nên, đang phân vân liệu có nên đi đến bệnh viện mổ bụng,rồi búng hắn bay ra ngoài hay không, Cao Thần Duệ đi dạo trong bụng tôi hơi bị nhiều rồi đấy.
khi ấy tôi thầm chửi rủa hắn, nhưng lại không hiểu được rằng,hắn dẫn tôi đi xem phim ma là để chứng minh cho tôi hiểu, hắn là một con người gan dạ,chứ không phải một kẻ nhát gan như lúc sáng tôi đã nghĩ mà thôi.
Đến lúc chiếu được nửa bộ phim, thấy tôi nhắm tịt mắt hắn liền hỏi
''Sợ à ''
Trong khi tôi vẫn ngồi im như một bức tượng, đến tận khi hắn ẩn ẩn người tôi, mới khiến tôi bừng tỉnh, tôi quay sang nhìn hắn,mồm vẫn cười hì hì, tay lại dơ lên,lôi từ trong tai ra hai cái bỏng ngô, thản nhiên nhìn Duệ
''Cậu gọi tôi à ''
''....''
Tôi gãi đầu, ngạc nhiên nhìn từng cừ chỉ của Duệ, chẳng hiểu tại sao khóe mắt hắn cứ bị giật giật, biểu cảm của mặt cũng rất lạ, chắc là hắn cũng đang sợ ma đây mà, tỏ vẻ oai hùng gì chứ. Bằng hữu tôi rất hiểu cho cậu mà.:D