Thế rồi buổi học cứ thế trôi qua, nhanh chóng hơn bao giờ hết.
Âu Dương được bao nhiêu cô gái mê mẩn bởi vẻ ngoài lịch lãm, thì bấy nhiêu cô gái khác cũng đang chết dần chết mòn vì vẻ lạnh lùng công tử bột của Minh Bảo.
Cô và Âu Dương vẫn chua ai bắt chuyện ai. Cô thì nhớ, nhưng chắc gì anh đã nhớ ra cô - người mà anh đụng phải trên đường?! Kể ra cũng đúng, anh ta hôm ấy đi đứng thế nào mà đụng không biết bao nhiêu người, làm sao nhớ ra cô được? Aizz.. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì không biết, anh ta là gì mà mình phải bận tâm.
- Này, nghĩ cái gì mà mặt đần ra thế kia? - Hắn dùng tay búng nhẹ vào đầu cô.
- Đau tôi, cái tên khó ưa này. Tôi nghĩ gì thì liên quan gì đến cậu? Lắm chuyện..
- Cô gan thật. Dám cãi lời thiếu gia ta, được thôi, cứ đợi đấy, rồi cô sẽ tự biết thân biết phận mà nghe lời tôi thôi.
-..
- Mà cô không đói à? Đi ăn đi, tôi đói.
- Cậu từ khi nào lại tỏ ra thân thiết với tôi đến như vậy?
- Tôi đang có ý tốt với cô đấy nhé! Sao cô..
- Thế cậu bao tôi hả?
- Cô bao.
- Được được, đi thôi, tôi bao, cậu trả tiền. - Nói liền làm, cô xếp tập vở rồi đi mà không biết rằng, khoé môi ai kia sớm đã cong lên.
”Con nhóc lắm chuyện.” - Nghĩ rồi hắn bước ra theo sau cô.
Rồi hai người bước đến căn tin trường, mua vài thứ linh tinh rồi ngồi xuống chiến bàn gần đó mà ăn.
- Oa, ăn món mì xào ở đây, tôi lại nhớ đến ba mình. Quả thật tay nghề đầu bếp của ông vẫn không ai sánh bằng, mì xào ở đây tuy khá ngon nhưng nghĩ thế nào vẫn không bằng một góc của ba tôi. - Cô huyên thuyên với hắn.
- Tôi cũng muốn ăn thử. - Rồi hắn trưng cái bộ mặt giả vờ nhõng nhẽo nhưng bất thành ấy ra.
- Ôi trời ôi ôi trời, coi cậu kìa, hình tượng công tử băng lãnh đâu rồi?
-...
- Cậu muốn ăn, tôi sẽ nấu cho.
- Cô nấu? Buồn cười thật, cô nấu thì còn ra thể thống gì nữa?
- Cậu đúng là biết cách xem thường người khác. Nói cho biết nhé, tôi đây được truyền lại bí kíp nấu ăn từ ba, qua tay tôi thì mùi vị món ăn đó có muốn cũng không thể chê vào đâu được.
- Thế à? Cô khá tự tin đấy. Sau này vào làm người hầu cho riêng tôi cũng khá.. À mà nhắc mới nhớ, không phải cô không nhớ là tôi với cô có giao ước gì đó chứ?
- Hoàn toàn không..
-...
-....
- Cô.. không phải hơi qua đáng sao? Đã nói là làm ôsin cho tôi trong vòng ba tháng đấy, không nhớ à? Mới đây đã quên rồi?
- À, chuyện đó, cậu... không thể bỏ qua sao? Dù.. dù sao tôi cũng là con gái mà.
- Bỏ qua? Hắc.. Cô đừng hòng.
Bạn cũng sẽ thích TÊN KIA! ANH LÀ ĐỒ SỞ KHANH Bởi WindySan29 47.1K 3.6K Mày Là Của Tao! Cấm Nói Nhìu Bởi Min11223344 10.1K 513 Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con Bởi Blue11122002 61.1K 3.8K Cặp Đôi Kì Quặc Bởi YukiTsukasa 60K 2.8K LO GÌ!!!CÒN CÓ ÔNG XÃ MÀ. Bởi kimhoamai7903 38.6K 1.8K yêu anh- gã lạnh lùng Bởi takahana 24.6K 1.6K cô nhóc đáng ghét! anh yêu em! Bởi kemhanhnhan 269K 10K - Thế nếu tôi nấu mì cho cậu ăn?
- Còn phải xem thêm đã.
- Được được, khi nào rảnh, cậu ghé phòng tôi, tôi nhất định nấu cho cậu. Tôi bảo đảm cậu sẽ thích đến phát ngất và sau đó sẽ bỏ đi ý định bắt tôi làm người hầu cho cậu trong ba tháng.
- Đúng thật là.. Cô có nhận ra rằng mình rất là khác người hay không?
- Tôi là con người, đương nhiên không thể khác người. Nếu khác người không lẽ tôi là thú vật?
-... Cái kiểu suy luận gì đây? Quả là khác người, cô biết vì sao không?
- Tốt nhất cậu đừng nói.
- Vì bất cứ cô gái nào khác, chỉ cần là người hầu của tôi, cô ấy sẽ đều sung sướng đến ngất mà nhận lời ngay lập tức. Còn cô... lai cố chống lại.
-.... Tôi bảo cậu đừng nói ra mà. Haiz nói chung là, tôi ghét nhất những người hay thích sai khiến người khác. Và tôi đương nhiên không muốn mình là nạn nhân của điều mình ghét.
- Vậy cô ghét tôi?
- Cậu muốn nghĩ sao cũng được.
- Ồ thì ra cô thích tôi?
- Tôi đương nhiên không thích cậu.
- Thẳng thắn quá nhỉ?!
- Tôi sẽ xem đó như một lời khen vậy.
-...
- Mà, cho tôi hỏi ké, mấy giờ rồi?
- Không nói.
-....
- Với một điều kiện, tôi sẽ nói.
- Dẹp đi, tôi không cần nữa.
- Ơ?! Cô đã nghe điều kiện đâu?
- Tôi không cần nghe cũng biết, điều kiện cậu đưa ra chẳng bao giờ bình thường được cả.
- Người như cô...
- Người như tôi??
- sẽ không bao giờ có bạn trai nổi, nếu cô cứ ngoan cố thế này.
- Ây da đúng đúng, người như tôi sẽ chẳng bao giờ yêu ai nổi đâu. Tôi sẽ ở đời ở kiếp với ba tôi.
-...
-....
- Ôi ôi trời, này, bảo cô nhé. Nếu cô thật sự có ý định đó thì hãy dẹp ngay đi.
- Tại sao? Người như tôi vốn sẽ chẳng ai yêu, và cũng không thể yêu ai. Bằng chứng là từ nhỏ đến giờ, thật ra cũng có khá nhiều cậu bạn tỏ tình với tôi, có khi còn là lớn hơn tôi, nhưng tôi chẳng đồng ý ai cả. Họ đều là những người tốt, điều kiện đầy đủ. Nhưng tôi không biết vì sao mình chẳng có cảm giác gì với họ.
-...
- Đến nỗi nhiều khi tôi còn nghĩ mình... không thích con trai nữa ấy chứ. Nhưng mà, tôi đã thử nghiệm với nhỏ bạn thân của tôi rồi. Nhỏ đó còn bảo tôi khùng nữa, và chuyện tôi thích con gái không thể xảy ra. Tôi nghĩ mình chắc là chưa gặp được người phù hợp nên cố đợi thêm thời gian nữa. Cuối cùng sau bao nhiêu lời tỏ tình, tôi vẫn không có yêu ai thật sự. Vì vậy, từ lúc đó, tôi đã tin rằng mình dành cả đời này cho ba, sống trọn chữ Hiếu là ổn.
-... - Hắn không nói gì, chỉ chống tay lên bàn, trưng cái bộ mặt say sưa nghe cô kể chuyện ấy ra.
- A à, không.. không có gì. Rốt.. rốt cuộc thì tại sao tôi lại.. lai kể với cậu nhỉ? Hahha.. Cậu đừng bận tâm làm gì, tôi đôi khi ngồi rồi cứ nói lảm nhảm vậy.
- Sao cô không đợi thêm thời gian nữa?
- Hả? Đợi cái gì cơ?!
- Đợi tôi.
- Cậu nói khó hiểu quá. Đợi cậu làm gì? Đợi làm bài tập á? Hay đợi cậu ăn? Hay cái gì?
- Đợi tôi.. đến với em.
- Câu.. câu này nghe... quen quen. Giống trong phim gì í nhở?! Phim.. phim, rốt cuộc cậu đang đóng tuồng gì thế?!
- Tôi... thích em rồi. - Hắn cười một cái, rồi ấp úng nói.
- Quan trọng là cậu nói ai, thích ai? Bộ đằng sau tôi có ai à? Làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm thế? - Cô quay qua đằng sau nhìn rồi lại quay về phía hắn.
- Tôi nói em đấy, Di Thiên!!
-...
- Tôi nói tôi thích em.
- Cậu.. Cậu đừng đùa như thế.
- Đùa sao? Em nghĩ tôi đùa em sao? Thế nếu tôi làm thế này, để xem em còn có thể nói tôi đùa nữa hay không? - Hắn nói rồi nhướn người qua, đặt lên đôi môi cô nụ hôn.
Một giây, hai giây,.... rồi tám, chín giây, hắn buông cô.
- Cậu.. Cậu đang làm gì vậy? - Cô ngạc nhiên, mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn.
- Hôn em.
- Nụ.. nụ.. đó là nụ hôn đầu của tôi.
- Tôi biết, vậy nên tôi mới hôn em. Tôi sẽ không để ai ngoài tôi có được em đâu.
- Cậu... Đừng như vậy.
- Sao?!
- Cậu.. đừng đùa giỡn với tôi như vậy nữa.
- Em.. Em bảo tôi đùa giỡn với em sao?!
- Nếu không phải thì là gì?! Tôi chẳng có gì đáng để cậu thích cả. Không giàu sang, không danh vọng, không tiếng tăm, không xinh đẹp, cậu... có lý do gì để thích tôi.?
- Em không có những thứ đó, tôi vẫn thích em, đơn giản là vì tất cả những gì em nói, tôi đều có. Vì vậy tôi không cần nó nữa, thứ tôi thiếu thốn duy chỉ có tình cảm. Tôi đã từng nghĩ rằng, tôi nhất định không quen với bất cứ cô gái nào, bởi tất cả các cô gái tôi từng gặp, đều chỉ vì của cải mà nói lời yêu thương tôi. Em lại khác, em... tôi không biết nữa, không biết rằng từ lúc nào mà em đã khiến tôi xiêu lòng mất rồi. Cũng vì em, mà tôi phải nói những lời xấu hổ này. Giờ em lại bảo tôi đùa giỡn với em, em làm tôi đau lòng.
- Là.. là thật sao?
- Em còn hỏi?
- Cảm ơn cậu, nhưng.. tôi.. không nghĩ mình thích cậu. Xin... Xin lỗi.. Xin lỗi cậu rất nhiều, tôi chỉ là không muốn làm tổn thương tình cảm của cậu thêm nữa. - Nói xong, cô đứng dậy, vừa khóc vừa chạy về phòng.
___________________
Âu Dương được bao nhiêu cô gái mê mẩn bởi vẻ ngoài lịch lãm, thì bấy nhiêu cô gái khác cũng đang chết dần chết mòn vì vẻ lạnh lùng công tử bột của Minh Bảo.
Cô và Âu Dương vẫn chua ai bắt chuyện ai. Cô thì nhớ, nhưng chắc gì anh đã nhớ ra cô - người mà anh đụng phải trên đường?! Kể ra cũng đúng, anh ta hôm ấy đi đứng thế nào mà đụng không biết bao nhiêu người, làm sao nhớ ra cô được? Aizz.. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì không biết, anh ta là gì mà mình phải bận tâm.
- Này, nghĩ cái gì mà mặt đần ra thế kia? - Hắn dùng tay búng nhẹ vào đầu cô.
- Đau tôi, cái tên khó ưa này. Tôi nghĩ gì thì liên quan gì đến cậu? Lắm chuyện..
- Cô gan thật. Dám cãi lời thiếu gia ta, được thôi, cứ đợi đấy, rồi cô sẽ tự biết thân biết phận mà nghe lời tôi thôi.
-..
- Mà cô không đói à? Đi ăn đi, tôi đói.
- Cậu từ khi nào lại tỏ ra thân thiết với tôi đến như vậy?
- Tôi đang có ý tốt với cô đấy nhé! Sao cô..
- Thế cậu bao tôi hả?
- Cô bao.
- Được được, đi thôi, tôi bao, cậu trả tiền. - Nói liền làm, cô xếp tập vở rồi đi mà không biết rằng, khoé môi ai kia sớm đã cong lên.
”Con nhóc lắm chuyện.” - Nghĩ rồi hắn bước ra theo sau cô.
Rồi hai người bước đến căn tin trường, mua vài thứ linh tinh rồi ngồi xuống chiến bàn gần đó mà ăn.
- Oa, ăn món mì xào ở đây, tôi lại nhớ đến ba mình. Quả thật tay nghề đầu bếp của ông vẫn không ai sánh bằng, mì xào ở đây tuy khá ngon nhưng nghĩ thế nào vẫn không bằng một góc của ba tôi. - Cô huyên thuyên với hắn.
- Tôi cũng muốn ăn thử. - Rồi hắn trưng cái bộ mặt giả vờ nhõng nhẽo nhưng bất thành ấy ra.
- Ôi trời ôi ôi trời, coi cậu kìa, hình tượng công tử băng lãnh đâu rồi?
-...
- Cậu muốn ăn, tôi sẽ nấu cho.
- Cô nấu? Buồn cười thật, cô nấu thì còn ra thể thống gì nữa?
- Cậu đúng là biết cách xem thường người khác. Nói cho biết nhé, tôi đây được truyền lại bí kíp nấu ăn từ ba, qua tay tôi thì mùi vị món ăn đó có muốn cũng không thể chê vào đâu được.
- Thế à? Cô khá tự tin đấy. Sau này vào làm người hầu cho riêng tôi cũng khá.. À mà nhắc mới nhớ, không phải cô không nhớ là tôi với cô có giao ước gì đó chứ?
- Hoàn toàn không..
-...
-....
- Cô.. không phải hơi qua đáng sao? Đã nói là làm ôsin cho tôi trong vòng ba tháng đấy, không nhớ à? Mới đây đã quên rồi?
- À, chuyện đó, cậu... không thể bỏ qua sao? Dù.. dù sao tôi cũng là con gái mà.
- Bỏ qua? Hắc.. Cô đừng hòng.
Bạn cũng sẽ thích TÊN KIA! ANH LÀ ĐỒ SỞ KHANH Bởi WindySan29 47.1K 3.6K Mày Là Của Tao! Cấm Nói Nhìu Bởi Min11223344 10.1K 513 Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con Bởi Blue11122002 61.1K 3.8K Cặp Đôi Kì Quặc Bởi YukiTsukasa 60K 2.8K LO GÌ!!!CÒN CÓ ÔNG XÃ MÀ. Bởi kimhoamai7903 38.6K 1.8K yêu anh- gã lạnh lùng Bởi takahana 24.6K 1.6K cô nhóc đáng ghét! anh yêu em! Bởi kemhanhnhan 269K 10K - Thế nếu tôi nấu mì cho cậu ăn?
- Còn phải xem thêm đã.
- Được được, khi nào rảnh, cậu ghé phòng tôi, tôi nhất định nấu cho cậu. Tôi bảo đảm cậu sẽ thích đến phát ngất và sau đó sẽ bỏ đi ý định bắt tôi làm người hầu cho cậu trong ba tháng.
- Đúng thật là.. Cô có nhận ra rằng mình rất là khác người hay không?
- Tôi là con người, đương nhiên không thể khác người. Nếu khác người không lẽ tôi là thú vật?
-... Cái kiểu suy luận gì đây? Quả là khác người, cô biết vì sao không?
- Tốt nhất cậu đừng nói.
- Vì bất cứ cô gái nào khác, chỉ cần là người hầu của tôi, cô ấy sẽ đều sung sướng đến ngất mà nhận lời ngay lập tức. Còn cô... lai cố chống lại.
-.... Tôi bảo cậu đừng nói ra mà. Haiz nói chung là, tôi ghét nhất những người hay thích sai khiến người khác. Và tôi đương nhiên không muốn mình là nạn nhân của điều mình ghét.
- Vậy cô ghét tôi?
- Cậu muốn nghĩ sao cũng được.
- Ồ thì ra cô thích tôi?
- Tôi đương nhiên không thích cậu.
- Thẳng thắn quá nhỉ?!
- Tôi sẽ xem đó như một lời khen vậy.
-...
- Mà, cho tôi hỏi ké, mấy giờ rồi?
- Không nói.
-....
- Với một điều kiện, tôi sẽ nói.
- Dẹp đi, tôi không cần nữa.
- Ơ?! Cô đã nghe điều kiện đâu?
- Tôi không cần nghe cũng biết, điều kiện cậu đưa ra chẳng bao giờ bình thường được cả.
- Người như cô...
- Người như tôi??
- sẽ không bao giờ có bạn trai nổi, nếu cô cứ ngoan cố thế này.
- Ây da đúng đúng, người như tôi sẽ chẳng bao giờ yêu ai nổi đâu. Tôi sẽ ở đời ở kiếp với ba tôi.
-...
-....
- Ôi ôi trời, này, bảo cô nhé. Nếu cô thật sự có ý định đó thì hãy dẹp ngay đi.
- Tại sao? Người như tôi vốn sẽ chẳng ai yêu, và cũng không thể yêu ai. Bằng chứng là từ nhỏ đến giờ, thật ra cũng có khá nhiều cậu bạn tỏ tình với tôi, có khi còn là lớn hơn tôi, nhưng tôi chẳng đồng ý ai cả. Họ đều là những người tốt, điều kiện đầy đủ. Nhưng tôi không biết vì sao mình chẳng có cảm giác gì với họ.
-...
- Đến nỗi nhiều khi tôi còn nghĩ mình... không thích con trai nữa ấy chứ. Nhưng mà, tôi đã thử nghiệm với nhỏ bạn thân của tôi rồi. Nhỏ đó còn bảo tôi khùng nữa, và chuyện tôi thích con gái không thể xảy ra. Tôi nghĩ mình chắc là chưa gặp được người phù hợp nên cố đợi thêm thời gian nữa. Cuối cùng sau bao nhiêu lời tỏ tình, tôi vẫn không có yêu ai thật sự. Vì vậy, từ lúc đó, tôi đã tin rằng mình dành cả đời này cho ba, sống trọn chữ Hiếu là ổn.
-... - Hắn không nói gì, chỉ chống tay lên bàn, trưng cái bộ mặt say sưa nghe cô kể chuyện ấy ra.
- A à, không.. không có gì. Rốt.. rốt cuộc thì tại sao tôi lại.. lai kể với cậu nhỉ? Hahha.. Cậu đừng bận tâm làm gì, tôi đôi khi ngồi rồi cứ nói lảm nhảm vậy.
- Sao cô không đợi thêm thời gian nữa?
- Hả? Đợi cái gì cơ?!
- Đợi tôi.
- Cậu nói khó hiểu quá. Đợi cậu làm gì? Đợi làm bài tập á? Hay đợi cậu ăn? Hay cái gì?
- Đợi tôi.. đến với em.
- Câu.. câu này nghe... quen quen. Giống trong phim gì í nhở?! Phim.. phim, rốt cuộc cậu đang đóng tuồng gì thế?!
- Tôi... thích em rồi. - Hắn cười một cái, rồi ấp úng nói.
- Quan trọng là cậu nói ai, thích ai? Bộ đằng sau tôi có ai à? Làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm thế? - Cô quay qua đằng sau nhìn rồi lại quay về phía hắn.
- Tôi nói em đấy, Di Thiên!!
-...
- Tôi nói tôi thích em.
- Cậu.. Cậu đừng đùa như thế.
- Đùa sao? Em nghĩ tôi đùa em sao? Thế nếu tôi làm thế này, để xem em còn có thể nói tôi đùa nữa hay không? - Hắn nói rồi nhướn người qua, đặt lên đôi môi cô nụ hôn.
Một giây, hai giây,.... rồi tám, chín giây, hắn buông cô.
- Cậu.. Cậu đang làm gì vậy? - Cô ngạc nhiên, mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn.
- Hôn em.
- Nụ.. nụ.. đó là nụ hôn đầu của tôi.
- Tôi biết, vậy nên tôi mới hôn em. Tôi sẽ không để ai ngoài tôi có được em đâu.
- Cậu... Đừng như vậy.
- Sao?!
- Cậu.. đừng đùa giỡn với tôi như vậy nữa.
- Em.. Em bảo tôi đùa giỡn với em sao?!
- Nếu không phải thì là gì?! Tôi chẳng có gì đáng để cậu thích cả. Không giàu sang, không danh vọng, không tiếng tăm, không xinh đẹp, cậu... có lý do gì để thích tôi.?
- Em không có những thứ đó, tôi vẫn thích em, đơn giản là vì tất cả những gì em nói, tôi đều có. Vì vậy tôi không cần nó nữa, thứ tôi thiếu thốn duy chỉ có tình cảm. Tôi đã từng nghĩ rằng, tôi nhất định không quen với bất cứ cô gái nào, bởi tất cả các cô gái tôi từng gặp, đều chỉ vì của cải mà nói lời yêu thương tôi. Em lại khác, em... tôi không biết nữa, không biết rằng từ lúc nào mà em đã khiến tôi xiêu lòng mất rồi. Cũng vì em, mà tôi phải nói những lời xấu hổ này. Giờ em lại bảo tôi đùa giỡn với em, em làm tôi đau lòng.
- Là.. là thật sao?
- Em còn hỏi?
- Cảm ơn cậu, nhưng.. tôi.. không nghĩ mình thích cậu. Xin... Xin lỗi.. Xin lỗi cậu rất nhiều, tôi chỉ là không muốn làm tổn thương tình cảm của cậu thêm nữa. - Nói xong, cô đứng dậy, vừa khóc vừa chạy về phòng.
___________________