Sau khi vào xuân, phong thư xin được bắt cóc đầu tiên Nicolas nhận được làm chàng thật bối rối: người gửi là ma pháp sư mạnh nhất lục địa Fetia — Raphael.
“Em không muốn bắt cóc tên đó …” Nicolas than thở, nhưng ánh mắt lại cứ dán vào dòng chữ “10000 kim tệ” đầy mê hoặc trên trang giấy.
Nicolas biết tên đó.
“Một thằng quỷ rất là phiền phức.” Chàng nói: “Em ước gì em chưa bao giờ gặp gỡ tên ấy.”
Arthur mỉm cười, xoa xoa mái tóc của Nicolas: “Mấy hạt giống hắn tặng em tốt lắm mà?”
“Nhưng mà tên đó suýt chút nữa thì cuỗm sạch cả thư phòng của em!” Nicolas rất tức giận.
Arthur ho khan — tuy nó nghe giống tiếng cười hơn — rồi hỏi: “Vậy, có đi bắt cóc hắn không?”
“ … Em ghét tên đó.” Nicolas nhìn “10000 kim tệ”, nói đầy cương quyết: “Em rất rất ghét tên đó.”
Hai hôm sau, ma pháp sư mạnh nhất lục địa Fetia bị bắt cóc.
“Ta biết là Rồng sẽ không ghét vàng mà.” Ma pháp sư bị bắt cóc vuốt phẳng pháp bào, gương mặt đã không còn trẻ trung nở một nụ cười thân quen: “Lâu rồi không gặp, Nicolas, mấy cái cây của ngươi thế nào rồi?”
Nicolas im lăng xoay đầu, giả như không nghe thấy gì.
Vì thế công tác chào đón Arthur đành phải nhận: “Vườn trái cây xanh tốt lắm, cảm ơn sự quan tâm của ngươi, Raphael.”
Ma pháp sư gật đầu với anh: “Ngươi đã dọn đến đây rồi à — ta đoán, mấy đóa hồng của ngươi cũng tươi tốt lắm nhỉ.”
Arthur cười cười, không nói gì.
“Vậy, ta ở đâu bây giờ? Trên đỉnh tháp nhé? Công chúa Felina bảo tầm nhìn ở đó khá đẹp.” Ma pháp sư Raphael vừa nói, vừa tự đi về phía tháp.
Thân là chủ nhà, Arthur chỉ có thể đuổi theo.
Mà Nicolas đứng bên cạnh không muốn đi theo bỗng nhận ra lại có một ngày mà mình cầm một túi vàng to đùng cũng không thấy vui nổi.
“Em thật sự ghét tên đó.”
Từ lúc Raphael chuyển tới đây cho đến nay, tâm trạng Nicolas vẫn luôn ủ dột — cơ mà, dù là ai mà lúc ăn cơm hay đi ngủ đều bị kẻ khác dùng ánh mắt đầy thích thú đánh giá thì tâm trạng cũng không khá lên nổi.
“Bao giờ ngươi mới chịu đi?” Sau bữa tối nay, theo thường lệ Nicolas bày tỏ sự khó chịu của mình.
Ma pháp sư nhìn chàng, rồi tao nhã lau miệng: “Ta nghĩ, 10000 kim tệ đó cũng đủ để ta ở đây đến mùa xuân năm sau nhỉ?”
Nicolas bĩu môi: “Ngươi đã không còn trẻ nữa rồi — đừng có học mấy cái trò của bọn trẻ con này.”
“Vậy, ý ngươi là ngươi muốn trả lại tiền.” Raphael mỉm cười: “10000 kim tệ? Ngươi không tiếc ư?”
“ … Ta ghét ngươi.”
“Ngươi đã nói câu này nhiều lần rồi.” Nét cười của Raphael rạng rỡ hơn, nếp nhăn bên khóe mặt và miệng càng thêm đậm nét.
Nicolas cứng ngắc xoay đầu, không thèm để ý đến hắn.
Arthur bất đắc dĩ thở dài: cảnh tượng này đã được tua đi tua lại mấy hôm nay rồi, nhiều đến mức anh đã chả muốn tham gia vào nữa.
Đến đêm, Raphael lên đỉnh tháp như thói quen. Khi Arthur mang rượu mà hắn yêu cầu tới, hắn đang đứng trước cửa sổ nhìn ra phương xa.
“Ngươi và Nicolas đã về cùng một nhà, rất tốt.” Ma pháp sư giờ đã gầy yếu hơn nhiều cầm bình rượu, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Biết không? Hồi trước có một người từng bảo ta, nếu ta gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ xuất hiện.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ta chẳng bao giờ xuất hiện cả.”
“ … ”
“Đây là một câu chuyện cười.” Raphael vui vẻ vỗ vai Arthur: “Ngươi nên cười lên chứ.”
Khi Arthur trở lại phòng ngủ, Nicolas đang cuốn chăn lơ đễnh dựa vào thành giường.
“Hắn vẫn đi tìm mãi như thế …” Arthur khẽ hỏi chàng: “Em vẫn không định nói cho hắn biết sao?”
Nicola chớp mắt, không nói gì.
Arthur lại hỏi: “Định giấu thi thể đó đến bao giờ vậy?”
Nicolas cúi đầu, vùi mắt vào gối, giọng nói hơi khó chịu: “Giấu đến lúc tên đó hết sức dùng cấm thuật hồi sinh.”
“Không sợ Raphael biết được sao?”
“Vẫn tốt hơn việc nhìn tên đó bán linh hồn mình đi nhiều.”
Bỗng chốc sự im lặng tràn ngập căn phòng.
Sau đó Nicolas rầu rĩ gọi bạn đời của mình: “Arthur …”
“Ta đây.”
“Nếu không để tên đó lẻn được vào thư phòng thì có phải tốt hơn không.”
“…”
“Arthur …”
“Hử?”
“Sinh mệnh của con người thật ngắn ngủi.”
“Ừm.”
“Arthur …”
“Sao vậy?”
“Em ghét tên đó.”
“Ta biết.”
“Em rất rất ghét …”
Arthur cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bạn đời không chịu ngẩng đầu lên: “Ta biết mà.”
Ma pháp sư bị Rồng bắt cóc trốn khỏi tòa thành, rồi lặng lẽ chết bệnh trên chuyến hành trình.
Vào ngày mà vị ma pháp sư tài năng đó qua đời, thi thể của ngài mất tích một cách bí ẩn — trong tiếng hát của người hát rong, trên bầu trời hôm đó có hai đám mây màu đỏ và màu bạc đẹp đẽ.
“Em không muốn bắt cóc tên đó …” Nicolas than thở, nhưng ánh mắt lại cứ dán vào dòng chữ “10000 kim tệ” đầy mê hoặc trên trang giấy.
Nicolas biết tên đó.
“Một thằng quỷ rất là phiền phức.” Chàng nói: “Em ước gì em chưa bao giờ gặp gỡ tên ấy.”
Arthur mỉm cười, xoa xoa mái tóc của Nicolas: “Mấy hạt giống hắn tặng em tốt lắm mà?”
“Nhưng mà tên đó suýt chút nữa thì cuỗm sạch cả thư phòng của em!” Nicolas rất tức giận.
Arthur ho khan — tuy nó nghe giống tiếng cười hơn — rồi hỏi: “Vậy, có đi bắt cóc hắn không?”
“ … Em ghét tên đó.” Nicolas nhìn “10000 kim tệ”, nói đầy cương quyết: “Em rất rất ghét tên đó.”
Hai hôm sau, ma pháp sư mạnh nhất lục địa Fetia bị bắt cóc.
“Ta biết là Rồng sẽ không ghét vàng mà.” Ma pháp sư bị bắt cóc vuốt phẳng pháp bào, gương mặt đã không còn trẻ trung nở một nụ cười thân quen: “Lâu rồi không gặp, Nicolas, mấy cái cây của ngươi thế nào rồi?”
Nicolas im lăng xoay đầu, giả như không nghe thấy gì.
Vì thế công tác chào đón Arthur đành phải nhận: “Vườn trái cây xanh tốt lắm, cảm ơn sự quan tâm của ngươi, Raphael.”
Ma pháp sư gật đầu với anh: “Ngươi đã dọn đến đây rồi à — ta đoán, mấy đóa hồng của ngươi cũng tươi tốt lắm nhỉ.”
Arthur cười cười, không nói gì.
“Vậy, ta ở đâu bây giờ? Trên đỉnh tháp nhé? Công chúa Felina bảo tầm nhìn ở đó khá đẹp.” Ma pháp sư Raphael vừa nói, vừa tự đi về phía tháp.
Thân là chủ nhà, Arthur chỉ có thể đuổi theo.
Mà Nicolas đứng bên cạnh không muốn đi theo bỗng nhận ra lại có một ngày mà mình cầm một túi vàng to đùng cũng không thấy vui nổi.
“Em thật sự ghét tên đó.”
Từ lúc Raphael chuyển tới đây cho đến nay, tâm trạng Nicolas vẫn luôn ủ dột — cơ mà, dù là ai mà lúc ăn cơm hay đi ngủ đều bị kẻ khác dùng ánh mắt đầy thích thú đánh giá thì tâm trạng cũng không khá lên nổi.
“Bao giờ ngươi mới chịu đi?” Sau bữa tối nay, theo thường lệ Nicolas bày tỏ sự khó chịu của mình.
Ma pháp sư nhìn chàng, rồi tao nhã lau miệng: “Ta nghĩ, 10000 kim tệ đó cũng đủ để ta ở đây đến mùa xuân năm sau nhỉ?”
Nicolas bĩu môi: “Ngươi đã không còn trẻ nữa rồi — đừng có học mấy cái trò của bọn trẻ con này.”
“Vậy, ý ngươi là ngươi muốn trả lại tiền.” Raphael mỉm cười: “10000 kim tệ? Ngươi không tiếc ư?”
“ … Ta ghét ngươi.”
“Ngươi đã nói câu này nhiều lần rồi.” Nét cười của Raphael rạng rỡ hơn, nếp nhăn bên khóe mặt và miệng càng thêm đậm nét.
Nicolas cứng ngắc xoay đầu, không thèm để ý đến hắn.
Arthur bất đắc dĩ thở dài: cảnh tượng này đã được tua đi tua lại mấy hôm nay rồi, nhiều đến mức anh đã chả muốn tham gia vào nữa.
Đến đêm, Raphael lên đỉnh tháp như thói quen. Khi Arthur mang rượu mà hắn yêu cầu tới, hắn đang đứng trước cửa sổ nhìn ra phương xa.
“Ngươi và Nicolas đã về cùng một nhà, rất tốt.” Ma pháp sư giờ đã gầy yếu hơn nhiều cầm bình rượu, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Biết không? Hồi trước có một người từng bảo ta, nếu ta gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ xuất hiện.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ta chẳng bao giờ xuất hiện cả.”
“ … ”
“Đây là một câu chuyện cười.” Raphael vui vẻ vỗ vai Arthur: “Ngươi nên cười lên chứ.”
Khi Arthur trở lại phòng ngủ, Nicolas đang cuốn chăn lơ đễnh dựa vào thành giường.
“Hắn vẫn đi tìm mãi như thế …” Arthur khẽ hỏi chàng: “Em vẫn không định nói cho hắn biết sao?”
Nicola chớp mắt, không nói gì.
Arthur lại hỏi: “Định giấu thi thể đó đến bao giờ vậy?”
Nicolas cúi đầu, vùi mắt vào gối, giọng nói hơi khó chịu: “Giấu đến lúc tên đó hết sức dùng cấm thuật hồi sinh.”
“Không sợ Raphael biết được sao?”
“Vẫn tốt hơn việc nhìn tên đó bán linh hồn mình đi nhiều.”
Bỗng chốc sự im lặng tràn ngập căn phòng.
Sau đó Nicolas rầu rĩ gọi bạn đời của mình: “Arthur …”
“Ta đây.”
“Nếu không để tên đó lẻn được vào thư phòng thì có phải tốt hơn không.”
“…”
“Arthur …”
“Hử?”
“Sinh mệnh của con người thật ngắn ngủi.”
“Ừm.”
“Arthur …”
“Sao vậy?”
“Em ghét tên đó.”
“Ta biết.”
“Em rất rất ghét …”
Arthur cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bạn đời không chịu ngẩng đầu lên: “Ta biết mà.”
Ma pháp sư bị Rồng bắt cóc trốn khỏi tòa thành, rồi lặng lẽ chết bệnh trên chuyến hành trình.
Vào ngày mà vị ma pháp sư tài năng đó qua đời, thi thể của ngài mất tích một cách bí ẩn — trong tiếng hát của người hát rong, trên bầu trời hôm đó có hai đám mây màu đỏ và màu bạc đẹp đẽ.