Bùi Khương đang lầm lũi tiến vào con đường hầm, thì có tiếng nói thật ai oán của Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh vang lên từ hang đá :
- Hãy dừng đi! Thù oán của bốn mươi năm về trước mà đến nay vẫn chưa hóa giải được sao?
Trong tiếng nói hình như có tiếng nấc nghẹn càng thêm thảm thiết, Lãnh Nguyệt Tiên Tử như đang nuốt cơn bi ai rồi tiếp :
- Nhị ca! Nhị ca cũng phải nhận thấy đại ca đã biết hối hận từ lâu rồi mà! Đại ca đã phải chịu hết bao nhiêu đau khổ cũng vì nhị ca, không lẽ đã không đủ để xóa bỏ sự sai lầm của tuổi trẻ sao?
Giọng nói của Ngải Thanh như gào lên tiếp :
- Nhị ca cũng đừng ép buộc đại ca quá mức! Không lẽ nhị ca muốn giết người anh ruột của mình sao?
Ngừng được một chốc, tiếng nói nặng nề bi ai ấy đã làm cho Bùi Khương hoang mang xúc động vô cùng.
Tiếng nói khác lại vang lên :
- Trung Nhẫn đại ca đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, đã chịu nhục bao nhiêu việc rồi, giờ đây chịu thêm một lần nữa có sao đâu?
Tiếng nói Ngải Thanh lớn lên trong sự tức giận lẫn bi thiết :
- Đại ca, nhị ca, hãy nghe lời tiểu muội một lần có được không? Tiểu muội van cả hai người mà. Hãy bỏ đi! Hãy bỏ đi...
Rồi có tiếng khóc nức nở của Ngải Thanh.
Bùi Khương càng nghe càng thấy lòng mình chua xót, thầm nghĩ :
- “Hai người Thiên Thủ thư sinh gì mà lòng quá hận thù đến thế, mặc cho cô cô van xin mà vẫn không lay chuyển đổi ý”.
Nhưng tiếng nói của Ngải Thanh lại vang lên tiếp, giọng hờn trách :
- Tôi... tôi biết mà.. Cái gì cũng tại tôi... Nếu không có tôi thì hai người có thể nhịn nhau được. Nhưng... nhưng tôi... không muốn thấy bất cứ ai chết. Tôi van hai người, hãy buông tay một lượt. Được không?
Bùi Khương nghe ngực chàng nằng nặng. Hơi thở thật nặng nề. Chàng đi rất chậm từng bước một. Nhưng khi vừa lúc Bùi Khương bước đến cửa hang đá thì lại thấy một sự biến đổi.
Vì người ngồi bên trái thái độ chợt thay biến, một sự thay biến rất nhỏ. Rồi hai bàn tay đang kẹp chặt lưỡi kiếm của người này bỗng từ từ buông ra.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh la lên thê thảm :
- Trung Nhẫn!
Người bên phải hơi mỉm cười, hai chưởng bỗng đẩy tới. Tức thì mũi kiếm đã đâm vào ngực người bên trái, đồng thời thân hình người bên phải chao tới cũng bị mũi kiếm đâm vào luôn.
Mũi kiếm đâm sâu vào ngực của hai người, đâm gần như cùng một lượt.
Máu của người này bắn vọt ra dính đầy vào người kia. Hai thân hình của hai người đã dựa vào nhau. Máu lại cũng chảy chan hòa.
Họ cũng không nghe tiếng gào thê thảm của Ngải Thanh nữa.
Người bên trái là anh, đã ra đi vĩnh viễn trước một chút.
Người bên phải hai mắt đã hết thần, gần nhắm lại, nhưng hãy cố thều thào mấy tiếng rất yếu :
- Đại... ca... hãy... còn... thương... đệ.
Tiếng nói dứt đi theo hơi thở hắt ra và vĩnh viễn không còn được thở nữa của người này.
Họ đã chết. Hai anh em ruột thịt đã chết. Tình, thù, ân oán đã được giải thoát vĩnh viễn. Tất cả đều kết thúc giữa hai anh em. Chỉ còn có máu, máu của hai người vẫn còn nhiễu xuống từng giọt và rồi sẽ ngưng chảy trong mấy chốc nữa đây.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử như con người chết. Bà ta ngồi lặng như bị tê liệt và chắc chắn là bà ta đã bị tê liệt linh hồn rồi.
Bùi Khương cũng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng trước mắt, chàng đứng im như một pho tượng đá.
Cho đến khi nghe tiếng gào đột ngột :
- Trời! Đại ca... Nhị ca...
Tiếng gào bi thiết tột cùng của sự đau đớn thốt ra từ Ngải Thanh thật đã làm người nghe bàng hoàng xúc động. Và sau tiếng gào ấy, Ngải Thanh nhảy bổ ôm lấy hai cái xác đang dựa vào nhau trên vũng máu.
Bùi Khương bỗng thấy chung quanh quá yên lặng, một sự yên lặng mênh mông quá.
Và tiếng khóc của Lãnh Nguyệt Tiên Tử sao không còn nữa. Vì lúc này đáng lẽ ra bà ta phải khóc chứ?
Chính vì vậy mà Bùi Khương chợt nghĩ đến sự yên lặng và không có tiếng khóc của Ngải Thanh ấy. Chàng ta là người thông minh nên suy luận ngay: “Bà ta mà không khóc thì thứ nhất là bà ta quá xúc động mất hết cảm giác, thứ hai là bà ta đã quyết tâm chết theo hai người kia.”
Nghĩ đến đây Bùi Khương phải giật mình ngập ngừng gọi :
- Cô cô!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhẹ nhàng quay mặt lại nhìn Bùi Khương rồi với hai cái xác này bước đến phía cửa hang cạnh Bùi Khương. Trên má bà ta còn ướt hai dòng nước mắt, bà ta khẽ nói :
- Khương nhi à! Chúng ta lại được gặp nhau tại đây!
Giọng nói của bà sao mà buồn quá.
Bùi Khương chớp chớp đôi mắt rồi lại nói :
- Cách đây mấy tháng, Khương nhi đã gặp Kim Đồng Ngọc Nữ và...
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh chận lời nói :
- Cô cô đã biết, đó là cô cô nhờ đôi vợ chồng ấy tìm gặp Khương nhi.
Ngải Thanh ngừng một chút, thở nhẹ giọng man mác :
- Khương nhi à! Mẫu cô cô đây rất thương mến Khương nhi vì Khương nhi là một đứa trẻ rất lương thiện, có ý chí và hôm nay cô cô lại rất mừng vì Khương nhi đã lớn rồi.
Bùi Khương xúc động nhìn thân hình Ngải Thanh nói :
- Để Khương nhi nhổ hết mấy cây kim trên mình cho cô cô nhé.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh hình như không còn nghe thấy Bùi Khương nói gì. Đôi mắt “sầu chín” đang xa xôi mà miệng thì nói :
- Khương nhi đã lớn rồi! Không biết giờ đây Khương nhi có còn nghe lời cô cô như ngày nào nữa không?
Bùi Khương liền đáp :
- Ngày trước hay bây giờ lúc nào Khương nhi cũng nghe lời dạy bảo của cô cô. Và bất cứ cô cô muốn Khương nhi làm gì Khương nhi không bao giờ chối từ.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh từ từ quay lại nhìn Bùi Khương với ánh mắt dịu hiền như một người mẹ nhìn đứa con yêu. Ngải Thanh mỉm cười héo hắt nói :
- Thế thì hay lắm. Bây giờ Khương nhi hãy quỳ xuống và thề sẽ làm ba điều theo lời của cô cô.
Bùi Khương không phản đối hay hỏi lý do, mà liền y lời quỳ xuống ngay và nói :
- Tôi Bùi Khương... nếu...
Chàng không biết thề như thế nào nên cứ ấp úng mãi, Ngải Thanh phải nói :
- Nếu tôi không làm theo lời của Ngải Thanh cô cô thì sẽ bị trời đánh, vạn kiếp không thành người.
Bùi Khương liền nhắc lại :
- Tôi Bùi Khương hôm nay long trọng tuyên thệ là nếu không nghe lời và làm làm theo như lời của cô cô Ngải Thanh thì sẽ bị trời đánh, vạn kiếp không thành người.
Nói xong Bùi Khương đứng dậy rồi ngước mắt hỏi Ngải Thanh :
- Cô cô, ba việc gì vậy?
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhìn Bùi Khương một chốc rồi đoạn từ từ cất giọng thật ôn tồn :
- Đây là ba điều mà Khương nhi phải làm, Khương nhi hãy nghe cho kỹ nhé!
Bùi Khương gật đầu đáp :
- Khương nhi sẵn sàng xin được nghe đây!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhẹ giọng nói :
- Điều thứ nhất, trong đời của Khương nhi không bao giờ được lường gạt ái tình của một người con gái nào. Nếu nàng tốt với Khương nhi, Khương nhi phải bảo vệ nàng, không để cho kẻ khác hại nàng.
Ngải Thanh ngừng nói thì Bùi Khương liền tiếp :
- Khương nhi lúc nào cũng không chịu để cho ai hại con gái nào mà tốt với Khương nhi cả.
Ngải Thanh lại nói :
- Nói thì dễ, nhưng nhiều lúc có những trường hợp những hoàn cảnh thật phức tạp làm cho mình đành để cho người con gái đó bị tổn hại.
Bùi Khương lắc đầu nói :
- Không! Khương nhi sẽ không bao giờ làm như vậy.
Ngải Thanh gật đầu nói :
- Thế thì hay lắm.
Rồi nàng giọng cương quyết nhưng thật hiền hòa :
- Điều thứ hai là Khương nhi phải ở lại đây với cô cô trong ba ngày liền. Khương nhi không được ra khỏi nơi đây trong vòng ba ngày đó, dù Khương nhi có gặp chuyện gì đau khổ đi nữa.
Bùi Khương khẳng khái đáp :
- Khương nhi xin bằng lòng, bất cứ đau khổ gì Khương nhi cũng ráng chịu được.
Chợt Bùi Khương nhớ đến Lãnh Cúc song mộc còn đang chờ đợi chàng ở bên ngoài nên chàng hơi ngại ngùng.
Nhưng Lãnh Nguyệt Tiên Tử lại nói :
- Bây giờ chỉ còn việc thứ ba, nhưng trước khi nói việc này, đầu tiên cô cô phải kể cho Khương nhi nghe một câu chuyện, nhưng Khương nhi không được kể lại cho người khác nghe.
Bùi Khương đáp :
- Khương nhi xin tôn trọng lời của mẫu cô cô.
Thân hình của Lãnh Nguyệt Tiên Tử hơi rung rung, bà ta liền nhẹ ngồi trên một tảng đá, kéo Bùi Khương ngồi cạnh, rồi bắt đầu cất tiếng kể :
- “Hồi xưa có một bà nọ hạ sanh ra được một đôi hài nhi đều là trai cả. Rồi bà ta chết sau khi sanh một thời gian. Hai đứa con trai song sinh này từ từ lớn lên, giống nhau như hai giọt nước. Từ khuôn mặt, tiếng nói, thân hình, cho đến từng cử chỉ cũng đều giống nhau cả. Hai người con trai này sau khi mẹ chết được sống với cha, nhưng chính người cha cũng không phân biệt được ai là anh ai là em. Rồi họ lớn dần theo thời gian. Tánh tình của hai anh em này lại hoàn toàn khác nhau.
Người anh thì thông minh, tự ái, ngang tàn. Người em thì lương thiện nhút nhát.
Nên dù ở nhà hay ở trường học, người anh đều được khen nhiều cho đến cha ruột cũng thương người anh nhiều hơn vì có cảm tưởng rằng nếu không có thêm thì bà vợ của ông ta may ra khỏi qua đời vì sanh đẻ nhiều con. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy tạo cho người em một tánh tình rất thâm sâu. Bề ngoài thì người em cái gì cũng ráng chịu đựng và bằng lòng, nhưng trong thâm tâm thì quyết định có một ngày sẽ trả thù. Một hôm người anh làm bể chiếc bình cổ quý giá của cha, nhưng lại đổ lỗi cho người em gây ra việc đó. Người cha thì tin lời người anh nên người em phải gánh chịu oan ức đó và liền bỏ nhà ra đi vào một đêm tối. Nhưng người cha và người anh cũng không lo lắng tìm kiếm. Rồi ba ngày sau. Người em lại quay về, nét mặt vui mừng hớn hở. Người anh đã để ý nên cứ đi theo dọ hỏi đã có sự gì xảy ra mà mừng rỡ như vậy. Người em do dự mãi và không muốn nói.
Nhưng rồi sau cùng cũng đã nói cho người anh biết là đã gặp được một cao nhân dị sĩ và đã bảo người em ba ngày sau trở lại sẽ thu nhận làm đồ đệ. Người anh ghen tức ngủ không được. Sau đó người anh nghĩ ra một phương kế ác độc, chuẩn bị sẽ thi hành. Đến ngày thứ ba, người anh làm bộ tiễn đưa cho người em đi, vừa đi vừa hỏi: “Hiền đệ à! Hôm nay hiền đệ phải gặp dị nhân đó ở đâu lận?” Người em liền kể rõ nơi gặp một cách rành rẽ. Người anh nghe xong mừng thầm trong lòng vì người anh đã có sẵn kế hoạch để giết người em, với ý định giả làm người em để đi gặp vị dị nhân kia. Nhưng vỏ quít dày móng tay nhọn. Người anh đâu ngờ là người em chẳng gặp dị nhân nào cả. Người em chỉ hỏi thăm chỗ nào có nhiều ác thú nhất, rồi giả bộ nói là gặp dị sĩ, vì người em biết thế nào người anh cũng giành đi trước. Rồi khi người anh hỏi địa điểm hẹn hò với dị sĩ, người em liền nói ngay chỗ có nhiều ác thú để người anh gặp nguy hiểm và như vậy người em đã trả được thù. Nhưng người em thật không ngờ người anh đang dự tính giết hại ngay người em. Và việc ra đi này cả hai anh em đều không cho người cha của họ biết. Họ âm thầm ra đi. Hai anh em cứ mãi tiến bước. Cho đến sườn núi dốc đứng thật nguy hiểm thì lúc này người anh dừng lại nói: “Tiễn nhau mãi rồi cũng phải có lúc chia tay. Vậy hôm nay anh em ta chia tay nơi này và thật không biết đến lúc nào mới gặp nhau.” Người em cũng đáp: “Hôm nay chia tay thật không biết chừng nào mới gặp nhau nữa. Thật buồn quá.” Người em thầm nghĩ: “Tại sao đại ca không giành đi trước?” Nhưng vừa lúc đó, người em liền bị người anh dùng hết sức lực bất ngờ đẩy người em ngã nhào xuống sườn núi.
(Thiếu 2 trang)
... Nhưng cũng kể từ hôm đó cô cô cảm thấy có một cái gì là lạ vây quanh cô cô, và cứ như vậy kéo dài đến một năm. Cũng trong một năm này y rất ít nói chuyện cùng cô cô. Y cũng không còn đọc sách và luyện kiếm với cô cô như mọi lần. Cô cô có hỏi thì y trả lời là y bị nội thương nên không muốn hoạt động suy nghĩ nhiều. Nhưng cô cô lại không thấy được triệu chứng nội thương của y, song chỉ để ý chứ không hạch hỏi gì. Rồi cũng vào một đêm mưa lâm râm. Cô cô bỗng thức giấc vào lúc nửa đêm. Cô cô nhìn thấy y ngồi cạnh giường, mắt y nhìn về phía cửa sổ. Thấy thế, cô cô cũng nhìn theo về phía cửa sổ”.
Nói đến đây bỗng Ngải Thanh phải rùng mình một cái rồi tiếp :
- Cái cảnh mà cô cô thấy trước mắt lúc ấy thật chẳng bao giờ quên được.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử ngừng một chốc rồi tiếp :
- Lúc ấy cô cô nhìn thấy có một Thiên Thủ thư sinh khác đang đứng ở ngoài cửa sổ, mắt nhìn cô cô chăm chăm. Cô cô phải la lên vì quá kinh ngạc. Sau tiếng la, người đó chạy biến đi ngay. Cô cô nhảy lên định rượt theo, nhưng người ngồi cạnh cô cô đã nhanh tay điểm vào huyệt đạo của cô cô làm cô cô không nhúc nhích được nữa.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh kể đến đây thì ngọn đèn dầu trong hang đá cũng đã hết dầu tắt phụt luôn. Bóng tối hoàn toàn phủ kín hang đá. Trong bóng tối, Bùi Khương vẫn nghe Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đều giọng kể tiếp :
- Cho đến lúc đó cô cô vẫn chưa biết chuyện của hai anh em kia. Cô cô lại càng không biết người đang ngồi cạnh cô cô lúc ấy, đã chung sống với cô cô được một năm trời, sau một tháng Trung Nhẫn ra đi rồi trở về lại không phải là Thiên Thủ thư sinh Tiêu Trung Nhẫn, mà là người em song sinh Tiêu Bá Hiển.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử ngưng kể và Bùi Khương lại nghe tiếng khóc trong bóng tối. Bùi Khương cũng cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Một lúc sau Ngải Thanh lại nói tiếp :
- Cô cô bị điểm huyệt nên đành nằm cứng trên giường mà nghe Tiêu Bá Hiển kể lại đầu đuôi mọi sự.
Ngải Thanh lại thở phào nói :
- Tiêu Bá Hiển cho biết sau khi bị rớt xuống sườn núi lại may mắn thoát chết. Sau khi chịu đựng bao nhiêu khó khăn khổ sở, y cũng học được võ công phi thường và trở về để trả mối thù ấy. Nghe y kể, cô cô đã phản đối vì cô cô đâu có tội lỗi gì trong vụ ấy, sao lại phải chịu nhục nhã như thế. Nhưng y đáp nhanh: “Tiêu Trung Nhẫn tình nguyện nhường lại cho ngu huynh vì Trung Nhẫn có lỗi với ngu huynh. Hôm nay là ngu huynh đồng ý để Trung Nhẫn tới nhìn Thanh muội muội lần chót.” Cô cô thật căm giận trong lòng thì y đã nói tiếp: “Từ nay về sau Thanh muội muội là hiền thê của Tiêu Bá Hiển này. Hiền thê không phải chỉ theo Hiển này một năm mà còn phải theo cả đời nữa.” Nghe y nói vậy, cô cô hết sức đau lòng. Bắt đầu từ đó, cô cô thù ghét cả hai anh em. Cô cô quyết định sẽ ráng học thêm võ công và sau này quyết giết cả hai anh em để trả mối nhục ấy. Cũng vì nuôi lòng thù hận mà cô cô chưa chết sớm hơn. Và cũng chính từ đêm hôm đó, Tiêu Bá Hiển vẫn điểm ba huyệt đạo trên người của cô cô để kiềm chế cô cô để cô cô có thể cử động, nói năng bình thường nhưng vẫn không thoát khỏi tay y.
Rồi thỉnh thoảng Tiêu Bá Hiển đi gây ra một việc ác đạo trong võ lâm, làm cho tiếng tăm của Thiên Thủ thư sinh trở thành một quái vật lúc thiện lúc ác. Nhân đó mà cô cô còn biết thêm là mưu đồ chiếm cô cô là ý định mà Bá Hiển đã có từ lâu. Vì y theo dõi vợ chồng cô cô và Trung Nhẫn rất lâu. Y đợi cho Trung Nhẫn già rồi mới thực hiện kế hoạch chiếm lấy cô cô. Còn Tiêu Trung Nhẫn vì hối hận tội ác đối với y nên đã hy sinh cô cô cho em mình.
Nói tới đó Lãnh Nguyệt Tiên Tử có vẻ giận dữ :
- Hừ! Cô cô chỉ là một con vật hy sinh cho hai anh em họ. Cô cô thù hận họ và nuôi dưỡng hận thù. Một năm sau cô cô tìm cách giải khai huyệt đạo. Cô cô lấy luôn quyển “Hải Thiên bí lục” rồi trốn đi. Cô cô sợ y tìm ra nên phải giả làm đàn ông, rồi sau đó gặp được Khương nhi.
Bây giờ bóng tối trong hang đá như đã quen dần với đôi mắt của Bùi Khương nên chàng lờ mờ thấy mọi vật quanh đó. Chàng thấy đôi mắt của Ngải Thanh vẫn nhìn vào vùng bóng tối trước mặt chăm chăm và Ngải Thanh vẫn nói đều đều :
- Cô cô phải làm ra hai quyển “Hải Thiên bí lục”, một thật một giả để trong gói, ngày đêm cố công rèn luyện võ công. Nhưng rồi cô cô vẫn bị y tìm ra được. Y bắt cô cô vào ngay đêm cô cô giết Mạc Tây, một trong Bắc Đẩu thất sát.
Cô cô tưởng rằng y sẽ giết cô cô, nhưng y lại chiều chuộng cô cô rồi y lại quỳ xin năn nỉ cô cô đừng bỏ y nữa. Y đã canh chừng cô cô chừng mười ngày đêm liên tiếp không ngủ. Nhưng cuối cùng y quá mệt nên phải ngủ thiếp đi. Vì thế nên cô cô mới trốn thoát khỏi tay y được. Tuy nhiên y như một con ác quỷ cứ theo cô cô hoài. Cô cô phải trốn mãi, trốn mãi. Cứ mải miết trốn tránh nên quá sức mệt, hơn nữa lúc ấy cô cô phát giác ra rằng dầu có cố luyện võ công thêm mười năm nữa cũng không bằng võ công của hai anh em họ. Rồi một hôm cô cô gặp Kim Đồng Ngọc Nữ. Họ cho cô cô biết là đã phát hiện Thiên Thủ thư sinh ở trong một cái hang bí mật trên núi Huỳnh Sơn. Nhờ vậy mà cô cô mới biết Trung Nhẫn đã ẩn náu ở đó từ khi ra đi. Cô cô suy tính mãi và cuối cùng quyết định đến Huỳnh Sơn để tìm Tiêu Trung Nhẫn và cô cô gởi vợ chồng Kim Đồng Ngọc Nữ trao cho Khương nhi quyển “Hải Thiên bí lục” thật. Mọi sự đã quyết định. Cô cô đến Huỳnh Sơn và tìm được cái hang này. Lúc đó Tiêu Trung Nhẫn vẫn không có mặt nơi hang đá này. Cô cô lại phải chờ một ngày một đêm. Lúc đó cô cô mới thấy Tiêu Trung Nhẫn về tới. Y thấy cô cô nên rất mừng rỡ, liệng luôn cái hộp đen trong tay mà còn nằm ở ngoài đường hầm đó. Lúc đó cô cô mới nhận thấy dầu có hận Trung Nhẫn nhưng vẫn yêu Trung Nhẫn. Cô cô vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao phu quân lại bỏ ngu muội mà đi và tại sao lại ngu muội mà hy sinh?” Nhưng ngờ đâu y lại cười lớn lên một cách khác lạ. Thì ra cô cô lại lầm, vì y không phải là Tiêu Trung Nhẫn mà là Tiêu Bá Hiển. Cô cô muốn điên lên trong lúc đó. Nhưng chính lúc ấy, Tiêu Trung Nhẫn lại về thật. Hai anh em xuất hiện cùng một lúc. Hai người nhìn nhau. Bỗng Tiêu Bá Hiển lên tiếng trước: “Thế giới này hãy còn quá nhỏ, giữa anh và tôi phải có một người ra đi.” Tiêu Trung Nhẫn suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Thế giới này quá nhỏ thật.” Nói xong hai người cùng rút kiếm ra một lượt. Hai người bắt đầu động thủ. Nhìn họ, cô cô chợt phát giác ra một sự kỳ lạ là tình cảm của cô cô đối với hai người đã hoàn toàn giống nhau. Cô cô biết rằng mình đã thương hai người. Cô cô bắt đầu khóc và năn nỉ họ đừng đánh nhau nữa. Nhưng họ đã không nghe. Họ đấu cả đêm vẫn chưa phân thắng bại.
Hình như ngoài trời đã bắt đầu sáng, ánh sáng chun lọt xuống dưới hang đá nên Bùi Khương nhìn thấy Ngải Thanh đang ngồi đối diện với chàng mà vẫn nói đều đều :
- Sau đó họ không đấu kiếm nữa và dùng phương pháp vừa rồi để đấu nội công. Cô cô thương họ, không muốn họ chết. Cô cô phải dùng kim thép đâm vào thân mình, hy vọng họ sẽ ngừng tay vì nhận thấy sự đau đớn của cô cô. Nhưng cô cô đã thất bại. Câu chuyện đã kết thúc như Khương nhi đã thấy. Một bi kịch đã kết thúc. Ân, oán, tình, thù của hai anh em đã được giải quyết. Còn cô cô? Cô cô không thể sống được!
Rồi Lãnh Nguyệt Tiên Tử nói từng lời với Bùi Khương :
- Khương nhi à, điều thứ ba mà Khương nhi phải làm là sau khi cô cô chết rồi, Khương nhi phải chôn thi thể của chúng ta chung một chỗ nhé.
Bùi Khương la lên :
- Không! Không! Cô cô không thể chết được!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh cười thê thảm nói :
- Khương nhi đã quên lời hứa rồi sao? Vả lại Khương nhi đâu có đủ sức mà ngăn cản cô cô.
Ngải Thanh ngừng một thoáng rồi nói :
- Nhưng mà bây giờ cô cô chưa chết đâu. Phải đợi ba ngày sau. Ba ngày sau không có ai ngăn cản được nữa.
Rồi tiếng cười thật héo hắt bi thảm của Ngải Thanh vang lên nghe thật áo não vô cùng.
Bùi Khương đang lầm lũi tiến vào con đường hầm, thì có tiếng nói thật ai oán của Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh vang lên từ hang đá :
- Hãy dừng đi! Thù oán của bốn mươi năm về trước mà đến nay vẫn chưa hóa giải được sao?
Trong tiếng nói hình như có tiếng nấc nghẹn càng thêm thảm thiết, Lãnh Nguyệt Tiên Tử như đang nuốt cơn bi ai rồi tiếp :
- Nhị ca! Nhị ca cũng phải nhận thấy đại ca đã biết hối hận từ lâu rồi mà! Đại ca đã phải chịu hết bao nhiêu đau khổ cũng vì nhị ca, không lẽ đã không đủ để xóa bỏ sự sai lầm của tuổi trẻ sao?
Giọng nói của Ngải Thanh như gào lên tiếp :
- Nhị ca cũng đừng ép buộc đại ca quá mức! Không lẽ nhị ca muốn giết người anh ruột của mình sao?
Ngừng được một chốc, tiếng nói nặng nề bi ai ấy đã làm cho Bùi Khương hoang mang xúc động vô cùng.
Tiếng nói khác lại vang lên :
- Trung Nhẫn đại ca đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, đã chịu nhục bao nhiêu việc rồi, giờ đây chịu thêm một lần nữa có sao đâu?
Tiếng nói Ngải Thanh lớn lên trong sự tức giận lẫn bi thiết :
- Đại ca, nhị ca, hãy nghe lời tiểu muội một lần có được không? Tiểu muội van cả hai người mà. Hãy bỏ đi! Hãy bỏ đi...
Rồi có tiếng khóc nức nở của Ngải Thanh.
Bùi Khương càng nghe càng thấy lòng mình chua xót, thầm nghĩ :
- “Hai người Thiên Thủ thư sinh gì mà lòng quá hận thù đến thế, mặc cho cô cô van xin mà vẫn không lay chuyển đổi ý”.
Nhưng tiếng nói của Ngải Thanh lại vang lên tiếp, giọng hờn trách :
- Tôi... tôi biết mà.. Cái gì cũng tại tôi... Nếu không có tôi thì hai người có thể nhịn nhau được. Nhưng... nhưng tôi... không muốn thấy bất cứ ai chết. Tôi van hai người, hãy buông tay một lượt. Được không?
Bùi Khương nghe ngực chàng nằng nặng. Hơi thở thật nặng nề. Chàng đi rất chậm từng bước một. Nhưng khi vừa lúc Bùi Khương bước đến cửa hang đá thì lại thấy một sự biến đổi.
Vì người ngồi bên trái thái độ chợt thay biến, một sự thay biến rất nhỏ. Rồi hai bàn tay đang kẹp chặt lưỡi kiếm của người này bỗng từ từ buông ra.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh la lên thê thảm :
- Trung Nhẫn!
Người bên phải hơi mỉm cười, hai chưởng bỗng đẩy tới. Tức thì mũi kiếm đã đâm vào ngực người bên trái, đồng thời thân hình người bên phải chao tới cũng bị mũi kiếm đâm vào luôn.
Mũi kiếm đâm sâu vào ngực của hai người, đâm gần như cùng một lượt.
Máu của người này bắn vọt ra dính đầy vào người kia. Hai thân hình của hai người đã dựa vào nhau. Máu lại cũng chảy chan hòa.
Họ cũng không nghe tiếng gào thê thảm của Ngải Thanh nữa.
Người bên trái là anh, đã ra đi vĩnh viễn trước một chút.
Người bên phải hai mắt đã hết thần, gần nhắm lại, nhưng hãy cố thều thào mấy tiếng rất yếu :
- Đại... ca... hãy... còn... thương... đệ.
Tiếng nói dứt đi theo hơi thở hắt ra và vĩnh viễn không còn được thở nữa của người này.
Họ đã chết. Hai anh em ruột thịt đã chết. Tình, thù, ân oán đã được giải thoát vĩnh viễn. Tất cả đều kết thúc giữa hai anh em. Chỉ còn có máu, máu của hai người vẫn còn nhiễu xuống từng giọt và rồi sẽ ngưng chảy trong mấy chốc nữa đây.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử như con người chết. Bà ta ngồi lặng như bị tê liệt và chắc chắn là bà ta đã bị tê liệt linh hồn rồi.
Bùi Khương cũng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng trước mắt, chàng đứng im như một pho tượng đá.
Cho đến khi nghe tiếng gào đột ngột :
- Trời! Đại ca... Nhị ca...
Tiếng gào bi thiết tột cùng của sự đau đớn thốt ra từ Ngải Thanh thật đã làm người nghe bàng hoàng xúc động. Và sau tiếng gào ấy, Ngải Thanh nhảy bổ ôm lấy hai cái xác đang dựa vào nhau trên vũng máu.
Bùi Khương bỗng thấy chung quanh quá yên lặng, một sự yên lặng mênh mông quá.
Và tiếng khóc của Lãnh Nguyệt Tiên Tử sao không còn nữa. Vì lúc này đáng lẽ ra bà ta phải khóc chứ?
Chính vì vậy mà Bùi Khương chợt nghĩ đến sự yên lặng và không có tiếng khóc của Ngải Thanh ấy. Chàng ta là người thông minh nên suy luận ngay: “Bà ta mà không khóc thì thứ nhất là bà ta quá xúc động mất hết cảm giác, thứ hai là bà ta đã quyết tâm chết theo hai người kia.”
Nghĩ đến đây Bùi Khương phải giật mình ngập ngừng gọi :
- Cô cô!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhẹ nhàng quay mặt lại nhìn Bùi Khương rồi với hai cái xác này bước đến phía cửa hang cạnh Bùi Khương. Trên má bà ta còn ướt hai dòng nước mắt, bà ta khẽ nói :
- Khương nhi à! Chúng ta lại được gặp nhau tại đây!
Giọng nói của bà sao mà buồn quá.
Bùi Khương chớp chớp đôi mắt rồi lại nói :
- Cách đây mấy tháng, Khương nhi đã gặp Kim Đồng Ngọc Nữ và...
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh chận lời nói :
- Cô cô đã biết, đó là cô cô nhờ đôi vợ chồng ấy tìm gặp Khương nhi.
Ngải Thanh ngừng một chút, thở nhẹ giọng man mác :
- Khương nhi à! Mẫu cô cô đây rất thương mến Khương nhi vì Khương nhi là một đứa trẻ rất lương thiện, có ý chí và hôm nay cô cô lại rất mừng vì Khương nhi đã lớn rồi.
Bùi Khương xúc động nhìn thân hình Ngải Thanh nói :
- Để Khương nhi nhổ hết mấy cây kim trên mình cho cô cô nhé.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh hình như không còn nghe thấy Bùi Khương nói gì. Đôi mắt “sầu chín” đang xa xôi mà miệng thì nói :
- Khương nhi đã lớn rồi! Không biết giờ đây Khương nhi có còn nghe lời cô cô như ngày nào nữa không?
Bùi Khương liền đáp :
- Ngày trước hay bây giờ lúc nào Khương nhi cũng nghe lời dạy bảo của cô cô. Và bất cứ cô cô muốn Khương nhi làm gì Khương nhi không bao giờ chối từ.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh từ từ quay lại nhìn Bùi Khương với ánh mắt dịu hiền như một người mẹ nhìn đứa con yêu. Ngải Thanh mỉm cười héo hắt nói :
- Thế thì hay lắm. Bây giờ Khương nhi hãy quỳ xuống và thề sẽ làm ba điều theo lời của cô cô.
Bùi Khương không phản đối hay hỏi lý do, mà liền y lời quỳ xuống ngay và nói :
- Tôi Bùi Khương... nếu...
Chàng không biết thề như thế nào nên cứ ấp úng mãi, Ngải Thanh phải nói :
- Nếu tôi không làm theo lời của Ngải Thanh cô cô thì sẽ bị trời đánh, vạn kiếp không thành người.
Bùi Khương liền nhắc lại :
- Tôi Bùi Khương hôm nay long trọng tuyên thệ là nếu không nghe lời và làm làm theo như lời của cô cô Ngải Thanh thì sẽ bị trời đánh, vạn kiếp không thành người.
Nói xong Bùi Khương đứng dậy rồi ngước mắt hỏi Ngải Thanh :
- Cô cô, ba việc gì vậy?
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhìn Bùi Khương một chốc rồi đoạn từ từ cất giọng thật ôn tồn :
- Đây là ba điều mà Khương nhi phải làm, Khương nhi hãy nghe cho kỹ nhé!
Bùi Khương gật đầu đáp :
- Khương nhi sẵn sàng xin được nghe đây!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhẹ giọng nói :
- Điều thứ nhất, trong đời của Khương nhi không bao giờ được lường gạt ái tình của một người con gái nào. Nếu nàng tốt với Khương nhi, Khương nhi phải bảo vệ nàng, không để cho kẻ khác hại nàng.
Ngải Thanh ngừng nói thì Bùi Khương liền tiếp :
- Khương nhi lúc nào cũng không chịu để cho ai hại con gái nào mà tốt với Khương nhi cả.
Ngải Thanh lại nói :
- Nói thì dễ, nhưng nhiều lúc có những trường hợp những hoàn cảnh thật phức tạp làm cho mình đành để cho người con gái đó bị tổn hại.
Bùi Khương lắc đầu nói :
- Không! Khương nhi sẽ không bao giờ làm như vậy.
Ngải Thanh gật đầu nói :
- Thế thì hay lắm.
Rồi nàng giọng cương quyết nhưng thật hiền hòa :
- Điều thứ hai là Khương nhi phải ở lại đây với cô cô trong ba ngày liền. Khương nhi không được ra khỏi nơi đây trong vòng ba ngày đó, dù Khương nhi có gặp chuyện gì đau khổ đi nữa.
Bùi Khương khẳng khái đáp :
- Khương nhi xin bằng lòng, bất cứ đau khổ gì Khương nhi cũng ráng chịu được.
Chợt Bùi Khương nhớ đến Lãnh Cúc song mộc còn đang chờ đợi chàng ở bên ngoài nên chàng hơi ngại ngùng.
Nhưng Lãnh Nguyệt Tiên Tử lại nói :
- Bây giờ chỉ còn việc thứ ba, nhưng trước khi nói việc này, đầu tiên cô cô phải kể cho Khương nhi nghe một câu chuyện, nhưng Khương nhi không được kể lại cho người khác nghe.
Bùi Khương đáp :
- Khương nhi xin tôn trọng lời của mẫu cô cô.
Thân hình của Lãnh Nguyệt Tiên Tử hơi rung rung, bà ta liền nhẹ ngồi trên một tảng đá, kéo Bùi Khương ngồi cạnh, rồi bắt đầu cất tiếng kể :
- “Hồi xưa có một bà nọ hạ sanh ra được một đôi hài nhi đều là trai cả. Rồi bà ta chết sau khi sanh một thời gian. Hai đứa con trai song sinh này từ từ lớn lên, giống nhau như hai giọt nước. Từ khuôn mặt, tiếng nói, thân hình, cho đến từng cử chỉ cũng đều giống nhau cả. Hai người con trai này sau khi mẹ chết được sống với cha, nhưng chính người cha cũng không phân biệt được ai là anh ai là em. Rồi họ lớn dần theo thời gian. Tánh tình của hai anh em này lại hoàn toàn khác nhau.
Người anh thì thông minh, tự ái, ngang tàn. Người em thì lương thiện nhút nhát.
Nên dù ở nhà hay ở trường học, người anh đều được khen nhiều cho đến cha ruột cũng thương người anh nhiều hơn vì có cảm tưởng rằng nếu không có thêm thì bà vợ của ông ta may ra khỏi qua đời vì sanh đẻ nhiều con. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy tạo cho người em một tánh tình rất thâm sâu. Bề ngoài thì người em cái gì cũng ráng chịu đựng và bằng lòng, nhưng trong thâm tâm thì quyết định có một ngày sẽ trả thù. Một hôm người anh làm bể chiếc bình cổ quý giá của cha, nhưng lại đổ lỗi cho người em gây ra việc đó. Người cha thì tin lời người anh nên người em phải gánh chịu oan ức đó và liền bỏ nhà ra đi vào một đêm tối. Nhưng người cha và người anh cũng không lo lắng tìm kiếm. Rồi ba ngày sau. Người em lại quay về, nét mặt vui mừng hớn hở. Người anh đã để ý nên cứ đi theo dọ hỏi đã có sự gì xảy ra mà mừng rỡ như vậy. Người em do dự mãi và không muốn nói.
Nhưng rồi sau cùng cũng đã nói cho người anh biết là đã gặp được một cao nhân dị sĩ và đã bảo người em ba ngày sau trở lại sẽ thu nhận làm đồ đệ. Người anh ghen tức ngủ không được. Sau đó người anh nghĩ ra một phương kế ác độc, chuẩn bị sẽ thi hành. Đến ngày thứ ba, người anh làm bộ tiễn đưa cho người em đi, vừa đi vừa hỏi: “Hiền đệ à! Hôm nay hiền đệ phải gặp dị nhân đó ở đâu lận?” Người em liền kể rõ nơi gặp một cách rành rẽ. Người anh nghe xong mừng thầm trong lòng vì người anh đã có sẵn kế hoạch để giết người em, với ý định giả làm người em để đi gặp vị dị nhân kia. Nhưng vỏ quít dày móng tay nhọn. Người anh đâu ngờ là người em chẳng gặp dị nhân nào cả. Người em chỉ hỏi thăm chỗ nào có nhiều ác thú nhất, rồi giả bộ nói là gặp dị sĩ, vì người em biết thế nào người anh cũng giành đi trước. Rồi khi người anh hỏi địa điểm hẹn hò với dị sĩ, người em liền nói ngay chỗ có nhiều ác thú để người anh gặp nguy hiểm và như vậy người em đã trả được thù. Nhưng người em thật không ngờ người anh đang dự tính giết hại ngay người em. Và việc ra đi này cả hai anh em đều không cho người cha của họ biết. Họ âm thầm ra đi. Hai anh em cứ mãi tiến bước. Cho đến sườn núi dốc đứng thật nguy hiểm thì lúc này người anh dừng lại nói: “Tiễn nhau mãi rồi cũng phải có lúc chia tay. Vậy hôm nay anh em ta chia tay nơi này và thật không biết đến lúc nào mới gặp nhau.” Người em cũng đáp: “Hôm nay chia tay thật không biết chừng nào mới gặp nhau nữa. Thật buồn quá.” Người em thầm nghĩ: “Tại sao đại ca không giành đi trước?” Nhưng vừa lúc đó, người em liền bị người anh dùng hết sức lực bất ngờ đẩy người em ngã nhào xuống sườn núi.
(Thiếu trang)
... Nhưng cũng kể từ hôm đó cô cô cảm thấy có một cái gì là lạ vây quanh cô cô, và cứ như vậy kéo dài đến một năm. Cũng trong một năm này y rất ít nói chuyện cùng cô cô. Y cũng không còn đọc sách và luyện kiếm với cô cô như mọi lần. Cô cô có hỏi thì y trả lời là y bị nội thương nên không muốn hoạt động suy nghĩ nhiều. Nhưng cô cô lại không thấy được triệu chứng nội thương của y, song chỉ để ý chứ không hạch hỏi gì. Rồi cũng vào một đêm mưa lâm râm. Cô cô bỗng thức giấc vào lúc nửa đêm. Cô cô nhìn thấy y ngồi cạnh giường, mắt y nhìn về phía cửa sổ. Thấy thế, cô cô cũng nhìn theo về phía cửa sổ”.
Nói đến đây bỗng Ngải Thanh phải rùng mình một cái rồi tiếp :
- Cái cảnh mà cô cô thấy trước mắt lúc ấy thật chẳng bao giờ quên được.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử ngừng một chốc rồi tiếp :
- Lúc ấy cô cô nhìn thấy có một Thiên Thủ thư sinh khác đang đứng ở ngoài cửa sổ, mắt nhìn cô cô chăm chăm. Cô cô phải la lên vì quá kinh ngạc. Sau tiếng la, người đó chạy biến đi ngay. Cô cô nhảy lên định rượt theo, nhưng người ngồi cạnh cô cô đã nhanh tay điểm vào huyệt đạo của cô cô làm cô cô không nhúc nhích được nữa.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh kể đến đây thì ngọn đèn dầu trong hang đá cũng đã hết dầu tắt phụt luôn. Bóng tối hoàn toàn phủ kín hang đá. Trong bóng tối, Bùi Khương vẫn nghe Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh đều giọng kể tiếp :
- Cho đến lúc đó cô cô vẫn chưa biết chuyện của hai anh em kia. Cô cô lại càng không biết người đang ngồi cạnh cô cô lúc ấy, đã chung sống với cô cô được một năm trời, sau một tháng Trung Nhẫn ra đi rồi trở về lại không phải là Thiên Thủ thư sinh Tiêu Trung Nhẫn, mà là người em song sinh Tiêu Bá Hiển.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử ngưng kể và Bùi Khương lại nghe tiếng khóc trong bóng tối. Bùi Khương cũng cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Một lúc sau Ngải Thanh lại nói tiếp :
- Cô cô bị điểm huyệt nên đành nằm cứng trên giường mà nghe Tiêu Bá Hiển kể lại đầu đuôi mọi sự.
Ngải Thanh lại thở phào nói :
- Tiêu Bá Hiển cho biết sau khi bị rớt xuống sườn núi lại may mắn thoát chết. Sau khi chịu đựng bao nhiêu khó khăn khổ sở, y cũng học được võ công phi thường và trở về để trả mối thù ấy. Nghe y kể, cô cô đã phản đối vì cô cô đâu có tội lỗi gì trong vụ ấy, sao lại phải chịu nhục nhã như thế. Nhưng y đáp nhanh: “Tiêu Trung Nhẫn tình nguyện nhường lại cho ngu huynh vì Trung Nhẫn có lỗi với ngu huynh. Hôm nay là ngu huynh đồng ý để Trung Nhẫn tới nhìn Thanh muội muội lần chót.” Cô cô thật căm giận trong lòng thì y đã nói tiếp: “Từ nay về sau Thanh muội muội là hiền thê của Tiêu Bá Hiển này. Hiền thê không phải chỉ theo Hiển này một năm mà còn phải theo cả đời nữa.” Nghe y nói vậy, cô cô hết sức đau lòng. Bắt đầu từ đó, cô cô thù ghét cả hai anh em. Cô cô quyết định sẽ ráng học thêm võ công và sau này quyết giết cả hai anh em để trả mối nhục ấy. Cũng vì nuôi lòng thù hận mà cô cô chưa chết sớm hơn. Và cũng chính từ đêm hôm đó, Tiêu Bá Hiển vẫn điểm ba huyệt đạo trên người của cô cô để kiềm chế cô cô để cô cô có thể cử động, nói năng bình thường nhưng vẫn không thoát khỏi tay y.
Rồi thỉnh thoảng Tiêu Bá Hiển đi gây ra một việc ác đạo trong võ lâm, làm cho tiếng tăm của Thiên Thủ thư sinh trở thành một quái vật lúc thiện lúc ác. Nhân đó mà cô cô còn biết thêm là mưu đồ chiếm cô cô là ý định mà Bá Hiển đã có từ lâu. Vì y theo dõi vợ chồng cô cô và Trung Nhẫn rất lâu. Y đợi cho Trung Nhẫn già rồi mới thực hiện kế hoạch chiếm lấy cô cô. Còn Tiêu Trung Nhẫn vì hối hận tội ác đối với y nên đã hy sinh cô cô cho em mình.
Nói tới đó Lãnh Nguyệt Tiên Tử có vẻ giận dữ :
- Hừ! Cô cô chỉ là một con vật hy sinh cho hai anh em họ. Cô cô thù hận họ và nuôi dưỡng hận thù. Một năm sau cô cô tìm cách giải khai huyệt đạo. Cô cô lấy luôn quyển “Hải Thiên bí lục” rồi trốn đi. Cô cô sợ y tìm ra nên phải giả làm đàn ông, rồi sau đó gặp được Khương nhi.
Bây giờ bóng tối trong hang đá như đã quen dần với đôi mắt của Bùi Khương nên chàng lờ mờ thấy mọi vật quanh đó. Chàng thấy đôi mắt của Ngải Thanh vẫn nhìn vào vùng bóng tối trước mặt chăm chăm và Ngải Thanh vẫn nói đều đều :
- Cô cô phải làm ra hai quyển “Hải Thiên bí lục”, một thật một giả để trong gói, ngày đêm cố công rèn luyện võ công. Nhưng rồi cô cô vẫn bị y tìm ra được. Y bắt cô cô vào ngay đêm cô cô giết Mạc Tây, một trong Bắc Đẩu thất sát.
Cô cô tưởng rằng y sẽ giết cô cô, nhưng y lại chiều chuộng cô cô rồi y lại quỳ xin năn nỉ cô cô đừng bỏ y nữa. Y đã canh chừng cô cô chừng mười ngày đêm liên tiếp không ngủ. Nhưng cuối cùng y quá mệt nên phải ngủ thiếp đi. Vì thế nên cô cô mới trốn thoát khỏi tay y được. Tuy nhiên y như một con ác quỷ cứ theo cô cô hoài. Cô cô phải trốn mãi, trốn mãi. Cứ mải miết trốn tránh nên quá sức mệt, hơn nữa lúc ấy cô cô phát giác ra rằng dầu có cố luyện võ công thêm mười năm nữa cũng không bằng võ công của hai anh em họ. Rồi một hôm cô cô gặp Kim Đồng Ngọc Nữ. Họ cho cô cô biết là đã phát hiện Thiên Thủ thư sinh ở trong một cái hang bí mật trên núi Huỳnh Sơn. Nhờ vậy mà cô cô mới biết Trung Nhẫn đã ẩn náu ở đó từ khi ra đi. Cô cô suy tính mãi và cuối cùng quyết định đến Huỳnh Sơn để tìm Tiêu Trung Nhẫn và cô cô gởi vợ chồng Kim Đồng Ngọc Nữ trao cho Khương nhi quyển “Hải Thiên bí lục” thật. Mọi sự đã quyết định. Cô cô đến Huỳnh Sơn và tìm được cái hang này. Lúc đó Tiêu Trung Nhẫn vẫn không có mặt nơi hang đá này. Cô cô lại phải chờ một ngày một đêm. Lúc đó cô cô mới thấy Tiêu Trung Nhẫn về tới. Y thấy cô cô nên rất mừng rỡ, liệng luôn cái hộp đen trong tay mà còn nằm ở ngoài đường hầm đó. Lúc đó cô cô mới nhận thấy dầu có hận Trung Nhẫn nhưng vẫn yêu Trung Nhẫn. Cô cô vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao phu quân lại bỏ ngu muội mà đi và tại sao lại ngu muội mà hy sinh?” Nhưng ngờ đâu y lại cười lớn lên một cách khác lạ. Thì ra cô cô lại lầm, vì y không phải là Tiêu Trung Nhẫn mà là Tiêu Bá Hiển. Cô cô muốn điên lên trong lúc đó. Nhưng chính lúc ấy, Tiêu Trung Nhẫn lại về thật. Hai anh em xuất hiện cùng một lúc. Hai người nhìn nhau. Bỗng Tiêu Bá Hiển lên tiếng trước: “Thế giới này hãy còn quá nhỏ, giữa anh và tôi phải có một người ra đi.” Tiêu Trung Nhẫn suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Thế giới này quá nhỏ thật.” Nói xong hai người cùng rút kiếm ra một lượt. Hai người bắt đầu động thủ. Nhìn họ, cô cô chợt phát giác ra một sự kỳ lạ là tình cảm của cô cô đối với hai người đã hoàn toàn giống nhau. Cô cô biết rằng mình đã thương hai người. Cô cô bắt đầu khóc và năn nỉ họ đừng đánh nhau nữa. Nhưng họ đã không nghe. Họ đấu cả đêm vẫn chưa phân thắng bại.
Hình như ngoài trời đã bắt đầu sáng, ánh sáng chun lọt xuống dưới hang đá nên Bùi Khương nhìn thấy Ngải Thanh đang ngồi đối diện với chàng mà vẫn nói đều đều :
- Sau đó họ không đấu kiếm nữa và dùng phương pháp vừa rồi để đấu nội công. Cô cô thương họ, không muốn họ chết. Cô cô phải dùng kim thép đâm vào thân mình, hy vọng họ sẽ ngừng tay vì nhận thấy sự đau đớn của cô cô. Nhưng cô cô đã thất bại. Câu chuyện đã kết thúc như Khương nhi đã thấy. Một bi kịch đã kết thúc. Ân, oán, tình, thù của hai anh em đã được giải quyết. Còn cô cô? Cô cô không thể sống được!
Rồi Lãnh Nguyệt Tiên Tử nói từng lời với Bùi Khương :
- Khương nhi à, điều thứ ba mà Khương nhi phải làm là sau khi cô cô chết rồi, Khương nhi phải chôn thi thể của chúng ta chung một chỗ nhé.
Bùi Khương la lên :
- Không! Không! Cô cô không thể chết được!
Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh cười thê thảm nói :
- Khương nhi đã quên lời hứa rồi sao? Vả lại Khương nhi đâu có đủ sức mà ngăn cản cô cô.
Ngải Thanh ngừng một thoáng rồi nói :
- Nhưng mà bây giờ cô cô chưa chết đâu. Phải đợi ba ngày sau. Ba ngày sau không có ai ngăn cản được nữa.
Rồi tiếng cười thật héo hắt bi thảm của Ngải Thanh vang lên nghe thật áo não vô cùng.