Vừa lúc đó, bỗng có người xuất hiện từ trong ngôi nhà tranh bước ra.
Bùi Khương vội quay phắt người lại thì ánh mắt chàng lộ ra nét vui mừng khi nhận ra bóng người ấy. Chàng gọi rối rít :
- Ồ! Thất Khảo Đồng Tử Âu Dương Thù! Huynh đi đâu đấy?
Mấy người hiện diện cũng ngạc nhiên thì Âu Dương Thù vội tiến đến bên Bùi Khương, vui mừng nói :
- Mấy hôm nay mãi theo dõi kẻ bắt cóc Viên Tố Châu cô nương...
Nhưng Bùi Khương đã chặn lời :
- Mà tình trạng Châu Châu thế nào?
Âu Dương Thù cười, nói tiếp :
- Hôm ấy, sau vụ Đàm Minh chết, Hắc Long bang lại bắt cóc Châu cô nương và Đàm cô nương để buộc Đàm Minh giao viên “Ngọc Bích Xiêm Du” nhưng sau đó mới hay Đàm Minh đã chết và lão Tôn Bân đã mang viên ngọc bích đi mất sau khi lão đốt ngôi nhà bên bờ hồ. Đệ hay sự việc nên đã theo dõi và xin ý kiến Hắc Long bang chủ để thương lượng và Bang chủ Hắc Long đã đồng ý giao Viên Tố Châu cũng như Đàm cô nương và có ý muốn gặp Bùi đại nhân để trình bày cũng như xin lỗi sự ngộ nhận đáng tiếc này...
Đột nhiên có tiếng cười sang sảng từ xa vọng lại và chỉ trong ánh chớp, bóng người phát ra tiếng cười đã đến trước mặt chàng.
Bùi Khương nhận ra nên liền hỏi :
- Chấp lệnh Bang chủ Hắc Long bang đến đây nữa sao?
Người bịt mặt đáp :
- Tuân lệnh Bang chủ của chúng tôi, xin trình bày với Bùi đại nhân về sự đáng tiếc như Âu Dương bằng hữu đã nói. Và để tỏ lòng thành với Bùi đại nhân, Bang chủ chúng tôi xin tặng Bùi đại nhân một “Vạn niên tuyết sâm” để chữa bệnh cho người bạn của Bùi đại nhân. Nơi Phục Hổ Lĩnh này, tuy có “Phù Tiên Quả” nhưng một tháng nữa nó mới chín, loại này có thể gọi là báu vật võ lâm và Ngọc Thủ La Sát là người cần thiết để chữa lại dung nhan của nàng. Nhưng sử dụng, Bang chủ chúng tôi xin để Bùi đại nhân tự quyết định.
Bùi Khương ngắt lời :
- Nếu vậy thì hay lắm, tại hạ mong rằng Thiết Phiến nho sinh và Ngọc Thủ La Sát cùng sử dụng bửu trân này...
Hoạt Bào Mao Công Lượng liền bước đến xá Bùi Khương nói :
- Nếu có lệnh của Bùi đại nhân thì anh em chúng tôi tuyệt đối thi hành. Bùi đại nhân thật là quảng đại.
Thiết Phiến nho sinh nhìn Ngọc Thủ La Sát cùng nở nụ cười thân thiện.
Đột nhiên hàng loạt ánh đèn bay cháy trên không trung nơi mọi người đang đứng. Ánh đèn mỗi lúc một nhiều lơ lửng trên cao soi sáng cả một vùng rộng lớn.
Rồi bốn người áo vàng vụt chạy đến... và Bùi Khương đôi mắt mở lớn sững sờ...
Dưới ánh đèn, Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ đang từ từ bước đến trước mặt Bùi Khương, đôi mắt chớp chớp như có dòng lệ chực trào.
Bùi Khương gọi khẽ :
- Kỳ muội...
Đàm Tiểu Kỳ liền sà vào vòng tay của Bùi Khương giọng ngọt ngào :
- Khương huynh! Đừng xa tiểu muội nữa nhé!
Nước mắt nàng thấm ướt vai chàng, một mối tình nhiều cay đắng.
Mọi người đều cảm thấy lâng lâng vui mừng cho chàng và nàng.
Đôi mắt đen to của Viên Tố Châu đang nhìn Bùi Khương vỗ về Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ, không biết lòng nàng đang nghĩ gì?
Những ánh đèn vẫn thắp sáng, hận tan.
Sự thanh bình và an lạc đã đến với võ lâm từ đây...
Vừa lúc đó, bỗng có người xuất hiện từ trong ngôi nhà tranh bước ra.
Bùi Khương vội quay phắt người lại thì ánh mắt chàng lộ ra nét vui mừng khi nhận ra bóng người ấy. Chàng gọi rối rít :
- Ồ! Thất Khảo Đồng Tử Âu Dương Thù! Huynh đi đâu đấy?
Mấy người hiện diện cũng ngạc nhiên thì Âu Dương Thù vội tiến đến bên Bùi Khương, vui mừng nói :
- Mấy hôm nay mãi theo dõi kẻ bắt cóc Viên Tố Châu cô nương...
Nhưng Bùi Khương đã chặn lời :
- Mà tình trạng Châu Châu thế nào?
Âu Dương Thù cười, nói tiếp :
- Hôm ấy, sau vụ Đàm Minh chết, Hắc Long bang lại bắt cóc Châu cô nương và Đàm cô nương để buộc Đàm Minh giao viên “Ngọc Bích Xiêm Du” nhưng sau đó mới hay Đàm Minh đã chết và lão Tôn Bân đã mang viên ngọc bích đi mất sau khi lão đốt ngôi nhà bên bờ hồ. Đệ hay sự việc nên đã theo dõi và xin ý kiến Hắc Long bang chủ để thương lượng và Bang chủ Hắc Long đã đồng ý giao Viên Tố Châu cũng như Đàm cô nương và có ý muốn gặp Bùi đại nhân để trình bày cũng như xin lỗi sự ngộ nhận đáng tiếc này...
Đột nhiên có tiếng cười sang sảng từ xa vọng lại và chỉ trong ánh chớp, bóng người phát ra tiếng cười đã đến trước mặt chàng.
Bùi Khương nhận ra nên liền hỏi :
- Chấp lệnh Bang chủ Hắc Long bang đến đây nữa sao?
Người bịt mặt đáp :
- Tuân lệnh Bang chủ của chúng tôi, xin trình bày với Bùi đại nhân về sự đáng tiếc như Âu Dương bằng hữu đã nói. Và để tỏ lòng thành với Bùi đại nhân, Bang chủ chúng tôi xin tặng Bùi đại nhân một “Vạn niên tuyết sâm” để chữa bệnh cho người bạn của Bùi đại nhân. Nơi Phục Hổ Lĩnh này, tuy có “Phù Tiên Quả” nhưng một tháng nữa nó mới chín, loại này có thể gọi là báu vật võ lâm và Ngọc Thủ La Sát là người cần thiết để chữa lại dung nhan của nàng. Nhưng sử dụng, Bang chủ chúng tôi xin để Bùi đại nhân tự quyết định.
Bùi Khương ngắt lời :
- Nếu vậy thì hay lắm, tại hạ mong rằng Thiết Phiến nho sinh và Ngọc Thủ La Sát cùng sử dụng bửu trân này...
Hoạt Bào Mao Công Lượng liền bước đến xá Bùi Khương nói :
- Nếu có lệnh của Bùi đại nhân thì anh em chúng tôi tuyệt đối thi hành. Bùi đại nhân thật là quảng đại.
Thiết Phiến nho sinh nhìn Ngọc Thủ La Sát cùng nở nụ cười thân thiện.
Đột nhiên hàng loạt ánh đèn bay cháy trên không trung nơi mọi người đang đứng. Ánh đèn mỗi lúc một nhiều lơ lửng trên cao soi sáng cả một vùng rộng lớn.
Rồi bốn người áo vàng vụt chạy đến... và Bùi Khương đôi mắt mở lớn sững sờ...
Dưới ánh đèn, Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ đang từ từ bước đến trước mặt Bùi Khương, đôi mắt chớp chớp như có dòng lệ chực trào.
Bùi Khương gọi khẽ :
- Kỳ muội...
Đàm Tiểu Kỳ liền sà vào vòng tay của Bùi Khương giọng ngọt ngào :
- Khương huynh! Đừng xa tiểu muội nữa nhé!
Nước mắt nàng thấm ướt vai chàng, một mối tình nhiều cay đắng.
Mọi người đều cảm thấy lâng lâng vui mừng cho chàng và nàng.
Đôi mắt đen to của Viên Tố Châu đang nhìn Bùi Khương vỗ về Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ, không biết lòng nàng đang nghĩ gì?
Những ánh đèn vẫn thắp sáng, hận tan.
Sự thanh bình và an lạc đã đến với võ lâm từ đây...