Đêm đã gần tàn. Nhưng lúc đêm sắp dứt thì cũng là lúc bầu trời tối hẳn lại và khí lạnh cũng gia tăng nhiều nhất của một đêm.
Hai chàng thiếu niên vừa đi vừa kể chuyện cho đến lúc vào trong phòng của Bùi Khương thì câu chuyện do Ngô Thế Minh kể mới chấm dứt.
Ngô Thế Minh đứng lên định đi ra ngoài. Vì chàng này tự biết là nếu cứ ngồi chuyện vãn mãi với Bùi Khương thì có thể chàng ta sẽ kể hết mọi chuyện bí mật và quá khứ của chàng ta cho Bùi Khương nghe hết. Vì vậy, Ngô Thế Minh mới bước ra cửa phòng.
Bùi Khương nhìn theo hỏi :
- Minh huynh về phòng hả?
Ngô Thế Minh vừa quay đầu vô vừa nói :
- Vâng, đệ xin về phòng! Chúc Khương huynh ngủ ngon nhé!
Bùi Khương vụt nói :
- Đêm nay sao thời gian trôi chậm quá vậy? Trong khi đệ trông mong cho trời mau sáng rồi tối lại có phải hơn hay không?
Ngô Thế Minh nghe Bùi Khương nói vậy nên dừng lại nơi cửa phòng, cất tiếng hỏi :
- Mà Khương huynh đang mong đợi việc gì vậy?
Bùi Khương đưa mắt nhìn xa xôi qua cửa sổ, chàng thật thà đáp :
- Ngu đệ không hiểu Kim Đồng Ngọc Nữ tìm đệ có việc gì? Đệ hy vọng thời gian qua mau để chóng gặp họ cho rõ chuyện.
Ngô Thế Minh hơi mỉm cười nói :
- Đồng thời, Khương huynh cũng trông mong nàng Đàm Tiểu Kỳ trở lại tìm Khương huynh vì huynh biết nếu là ban ngày, chắc nàng không đến nên mong cho đến tối để nàng đến phải không nào?
Bùi Khương cười vui vẻ, hồn nhiên đáp :
- Việc gì Minh huynh cũng biết được hết!
Ngô Thế Minh lại bước vào phòng đi nhẹ đến bên Bùi Khương vỗ về an ủi :
- Có chờ đợi, mới biết giá trị của sự gặp gỡ.
Nói xong, Ngô Thế Minh quay ra cửa nói vọng vào :
- Thôi! Khương huynh hãy nghỉ dưỡng sức đi, tối mai sẽ đến ngay mà! Đệ xin về vậy!
Bùi Khương nhìn theo bóng Ngô Thế Minh khuất sau mấy dãy nhà rồi mới thở dài đóng cửa phòng, lên giường nằm cố ru giấc ngủ trong mơ mộng. Chàng ta trằn trọc mãi nhưng rồi cũng thiếp đi trong giấc ngủ muộn của đêm gần tàn...
Cho đến lúc những tia nắng ban mai từ phương đông chui vào cửa sổ, đổ nắng trên khuôn mặt tuấn tú của Bùi Khương, làm chàng phải trở mình lăn qua một bên.
* * * * *
Cũng trong lúc này...
Tại phòng của nàng Đàm Tiểu Kỳ, nắng sớm cũng đang lướt phủ trên khuôn mặt diễm kiều của nàng.
Đêm qua, Đàm Tiểu Kỳ trằn trọc suốt đêm. Nàng chỉ chập chờn trong giấc mơ màng cho đến khi bị nắng chiếu nàng vội lăn qua một bên để tránh. Những ý nghĩ về Bùi Khương lại đến với nàng.
Suốt đêm nàng đã hối hận về việc chạy bỏ Bùi Khương một cách quá đột ngột. Nên nàng cũng trông mong trời sáng thật nhanh.
Nàng ngồi nhỏm dậy tựa vào thành giường nhìn qua cửa sổ mà phác họa sự gặp gỡ sắp đến với Bùi Khương. Nàng suy nghĩ :
- “Mình phải chạy thật nhanh để gặp chàng và chàng dĩ nhiên sẽ ôm chặt lấy mình”.
Nàng rùng mình một cái, kéo tấm chăn phủ lên người. Nàng muốn ngồi yên lặng nơi đây để nghĩ đến mộng đẹp, nghĩ đến Bùi Khương, nghĩ đến tình yêu của mình...
Nhưng trong lúc đó, bên ngoài đã có nhiều người trong giới võ lâm giang hồ đã biết ái nữ của Long Hình Bát Chưởng trú ngụ tại đây, và còn có cả nhị vị tiêu đầu Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương cùng Bát Quái Chưởng Liễu Huy, thì dĩ nhiên có nhiều nhân vật tìm đến hỏi han thăm viếng.
Hơn nữa, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày đại hội võ lâm Giang Nam nên nhiều nhân vật giang hồ tấp nập lui tới nơi này.
Hai mươi bốn thủ hạ áo đen của Thần Thủ Chiến Phi cũng đã cỡi ngựa đến cùng mọi nơi để trao thiệp mời cho các nhân vật giang hồ đến dự đại hội tại Lãnh sơn trang vào giữa trưa ngày mồng năm tháng năm sắp đến. Thiệp mời đứng tên những người tổ chức gồm có: Thần Thủ Chiến Phi, Thất Khảo Truy Hồ Mã Phi Hồng và Bắc Đẩu thất sát.
Khoái Mã Thần Đao, Bát Quái Chưởng Lãnh Cúc song mộc đều có thiệp mời trao đến tận tay.
Tiêu Đầu Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương tánh tình ngạo nghễ nhưng cũng phải thầm khen đối phương tổ chức chu đáo, tìm biết tin tức thật nhanh. Vì Công Thanh Dương mới đến chưa đầy một ngày đã có thiệp mang tới.
Từ ngày Thiên Thủ thư sinh làm mất một cánh tay, Công Thanh Dương đã cẩn thận hơn lúc trước nhiều. Y biết kỳ này đến đây thu thập tin tức không phải là chuyện dễ dàng. Vì những nhân vật tham dự đại hội đều đa phần thuộc giới lục lâm, mà giới lục lâm thì luôn luôn có ý định chống đối Phi Long tiêu cục.
Trước khi đến nơi này cùng Đàm Tiểu Kỳ, thì hai vị tiêu đầu của Phi Long tiêu cục đã gặp nàng Đàm Tiểu Kỳ cũng như đã gặp Lãnh Cúc tứ mộc ở mé sông Trường Giang. Lúc đó, nàng Đàm Tiểu Kỳ đã trốn ra khỏi nhà được một năm. Nên hai vị tiêu đầu họ Công và họ Liễu không rỏ việc Đàm Tiểu Kỳ cùng đi chung với Lãnh Cúc tứ mộc. Vì vậy lúc gặp Đàm Tiểu Kỳ, hai vị Tiêu Đầu có lời khuyên nàng hãy trở về Tổng tiêu cục ngay, nhưng nàng không bằng lòng. Chẳng những vậy, mà nàng còn đòi cùng đi Giang Nam. Hai vị tiêu đầu đành chìu ý nàng để cùng đi Giang Nam, đồng thời cho người đưa tin này cấp tốc báo về cho Tổng tiêu đầu Long Hình Bát Chưởng.
Với nhiệm vụ tìm hiểu Tổng thủ lãnh Lục lâm Giang Nam này là ai, còn phải biết cả mục đích của đại hội này có phải liên kết lục lâm để chống đối với Phi Long tiêu cục hay không, vì thế hai vị tiêu đầu phải thật khéo léo. Cũng bởi nhiệm vụ tuy sơ sài nhưng rất quan trọng vì tuy Phi Long tiêu cục có tăm tiếng thật, song ít có nhân vật võ công thượng thừa. Nên một khi bị lục lâm liên kết chống đối thì thật là một điều đáng lo ngại hết sức.
Để tránh tầm mắt của đối phương, nên khi đến đây, nhị vị tiêu đầu không lưu trú nơi phân cục của Phi Long tiêu cục mà lại trú ngụ tại một tiểu khách sạn, để đánh bạc và lánh mặt nhóm Lãnh sơn trang. Nhưng họ đã không tránh được tầm mắt đối phương, chẳng những thế mà từ sáng đến chiều đã có rất nhiều nhân vật Giang Nam võ lâm đến thăm hỏi. Có người đến với mục đích thăm viếng nhị vị tiêu đầu. Có người đến để nghe ý kiến của Phi Long tiêu cục đối với đại hội này của lục lâm. Lại cũng có người muốn đến nhân tiện xem tận mắt ái nữ của Long Hình Bát Chưởng, đã nổi tiếng là một mỹ nhân và họ đã gán cho cái biệt hiệu là Long Nữ Đàm Tiểu Kỳ. Chính vì thế mà tại nơi trú ngụ của nhóm Phi Long tiêu cục, người người lui tới nhộn nhịp.
* * * * *
Nhưng trong lúc ấy...
Tại Lãnh sơn trang giờ đây cũng có đủ mặt các hào kiệt lục lâm giang hồ.
Ngoài Thần Thủ Chiến Phi kẻ chủ cuộc đại hội phải có mặt, kế đến những nhân vật liên kết với Thần Thủ Chiến Phi cũng đều đã sẵn sàng ở nơi đây.
Nhóm Bắc Đẩu thất sát đã đến từ lâu, mà cả Thất Sát Mạc Tinh, người có võ công cao nhất trong bọn cũng hiện diện rồi, cả Mạc Nam và Mạc Bắc cùng có mặt. Hai người này đêm nọ nếu không nhờ người lạ mặt chận Lãnh Nguyệt Tiên Tử thì họ đã bỏ mạng đêm đó rồi.
Ngoài ra còn có Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh và Mã Phi Hồng đang ngồi uống rượu nơi khách sảnh cùng nhiều nhân vật lục lâm khác.
Chỉ có chàng Bùi Khương là đang ngồi im lặng trong phòng riêng của chàng ở nơi Lãnh sơn trang và chàng ta đang nóng lòng chờ cho đêm tối mau hơn.
Riêng về nàng Đàm Tiểu Kỳ tuy bị khách nhân viếng thăm nhưng đến lúc chiều nàng cáo mệt và ở trong phòng, đóng kín cửa lại để một mình suy tư. Hình ảnh Bùi Khương lại đến với nàng.
Nàng thầm lo nghĩ: “Không biết Khương ca có đợi mình nơi chỗ cũ không? Mà có còn giận mình không?”
Nàng bỗng tức bực thì thầm một mình :
- Lúc đi chàng không nói với mình một lời. Rồi chỉ riêng mình âm thầm chịu đau khổ buồn thương, phải lao đao lận đận tìm ra chàng. Rồi đến khi gặp chàng, chàng chỉ biết hỏi đến Châu Châu. Thật tức chết được.
Nàng nghĩ mông lung cho đến khi tiếng trống canh hai đã điểm lên mà nàng không sửa soạn đi tìm Bùi Khương, trái lại ngã lên giường kéo chăn trùm kín thổn thức.
Thật là tình yêu có nhiều phức tạp, trái ngược, khó mà lường... Sự mâu thuẫn dằn vặt suốt đêm trường, đã làm cho nàng Đàm Tiểu Kỳ mệt lả.
Trong thâm tâm, nàng rất muốn gặp Bùi Khương cho vơi thương nhớ. Nhưng tánh tình kiêu hãnh lại ngăn cản bước chân nàng, nên dù ban ngày trông ngóng cho mau đến đêm để đi gặp Bùi Khương, nhưng lúc đêm đến, nàng lại chui vào chăn nằm thổn thức.
Cái mâu thuẫn ray rứt nàng qua đến một đêm nữa mà nàng vẫn không đi gặp Bùi Khương.
Một đêm. Rồi hai đêm qua.
Đàm Tiểu Kỳ không sao ngủ được, mà cũng chẳng thể nào đến tìm Bùi Khương được. Vì vậy mà sức khỏe của nàng giảm sút.
Hai đêm không ngủ, hai đêm trằn trọc trong sự nhớ nhung mà ban ngày thì khách nhân tấp nập ồn ào, nên sau hai đêm liên tiếp và cho đến trưa nay, nàng không còn chịu được nên đành thiếp đi trong giấc ngủ mệt nhoài nặng nề.
Giữa lúc đó, bên ngoài, Bát Quái Chưởng Liễu Huy đang đứng trước cửa khách sạn bỗng thấy có một toán kỵ mã phi ngựa chạy đến rồi dừng gấp trước khách sạn này. Những kỵ sĩ xuống ngựa là đã thấy bọn tửu điếm đon đả đón rước và tiếp lấy cương ngựa dẫn về tàu ngựa.
Các kỵ sĩ gồm có năm người tráng hán anh tuấn cùng mặc áo màu tím nhạt, đang thong thả đi vào khách sạn.
Bát Quái Chưởng Liễu Huy chợt reo lên :
- Ồ! Quý vị là Đông Phương ngũ hiệp.
Vừa nói, Liễu Huy vừa bước nhanh đến trước mặt năm người này xá dài một cái rồi nói :
- Chúng tôi không hay quý vị đến nơi đây nên không kịp tiếp đón. Xin thứ lỗi cho!
Các hào kiệt giang hồ võ lâm nhìn thấy Bát Quái Chưởng Liễu Huy rất trọng vọng tiếp đón năm vị tráng hán này nên cũng chạy ra xem cho biết mặt khách nhân nào. Nhưng họ cũng là người thuộc giới võ lâm nên khi nhìn sắc phục liền thì thầm bảo nhau :
- Ồ! Thì ra Đông Phương ngũ hiệp của Hồ Ưu Phi Linh bảo, thảo nào Liễu tiêu đầu không đón tiếp trọng vọng sao được.
Lúc này, Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương cũng tiến ra trước mặt năm người này chào hỏi :
- Thật không ngờ ngũ vị huynh đệ Đông Phương cùng đến một lượt, thật là hân hạnh! Hân hạnh!
Năm vị tráng hán anh tuấn này đáp lễ rồi bất chợt nhìn thấy cánh tay của Công Thanh Dương bị đứt dạo nọ, nên liền hỏi :
- Công tiêu đầu! Sao huynh đài lại bị thế này?
Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương thở dài đáp :
- À! Câu chuyện này dài lắm! Chốc nữa đệ xin kể rõ cho ngũ vị tường.
Rồi vị tiêu đầu này vừa đưa tay mời tất cả vào khách sảnh, vừa nói :
- Bây giờ thì tôi xin mời Ngũ Hiệp bước vào trong, chúng ta cùng uống chum rượu để đàm thoại thì vui vẻ hơn.
Khi đã vào bàn, tức thì Liễu Huy đã căn dặn bọn điếm nhị mang những thức ăn thật ngon để thết đãi khách quý. Bọn điếm nhị lăng xăng săn sóc nhiệt tình.
Khoái Mã Thần Đao Liễu Huy lại quay sang Ngũ Hiệp cất tiếng hỏi :
- Quý vị đến đây có phải vì cái đại hội nơi Lãnh sơn trang không?
Một trong bọn Đông Phương ngũ hiệp liền đáp :
- Huynh đệ chúng tôi đang ở Chế Nam Phủ, thì nghe nói có người thấy Long Hình Bát Chưởng đã đi về hướng Giang Nam, nên chúng tôi cũng muốn ghé đến đây để tìm thăm Tổng tiêu đầu, không biết người đã đến đây chưa?
Công Thanh Dương lấy làm lạ hỏi :
- Ủa! Tổng tiêu đầu cũng đến nơi đây thật sao? Thật tình chúng tôi chưa biết tin này.
Đông Phương ngũ hiệp là năm anh em ruột của một danh gia ở tại Giang Nam gọi là Hồ Ưu Phi Linh bảo. Thân phụ họ là Thiết Kiếm Đông Phương Hỷ, đã từng nổi tiếng một thời trong giới võ lâm giang hồ.
Chàng thanh niên từ lúc nãy đến giờ trao đổi câu chuyện với hai vị tiêu đầu là người anh cả, tên gọi là Đông Phương Thiết, môn đệ của phái Côn Luân.
Người thứ hai là Đông Phương Kiếm, dáng dấp hơi thấp một chút, thụ giáo võ công của Nga Mi phái.
Người thứ ba tên là Đông Phương Chấn, võ công cao nhất trong năm anh em. Người này là đệ tử của chính chưởng môn phái Thiếu Lâm.
Còn hai người chót là hai anh em sanh đôi. Một người là Đông Phương Giang và một người tên Đông Phương Hổ, vốn là đệ tử của phái Võ Đang.
Hôm nay đến đây được hai vị tiêu đầu của Phi Long tiêu cục đón tiếp trọng vọng nên bọn Đông Phương ngũ hiệp rất là vui vẻ.
Người anh cả Đông Phương Thiết liền nói :
- Huynh đệ chúng tôi hôm nay đến đây được gặp quý vị thật hân hạnh vô cùng và cũng thưa thật là cũng đã nghe đến đại hội nơi Lãnh sơn trang nên muốn ghé xem cho biết Tổng thủ lãnh là nhân vật như thế nào.
Đông Phương Thiết vừa nói đến đây, chợt từ ngoài khách sạn có hai đại hán áo đen bước vào và đến trước mặt bọn Đông Phương ngũ hiệp thi lễ rồi tay cầm một cái thiếp màu đỏ đưa lên, nói :
- Trang chủ chúng tôi sai chúng tôi đến bái kiến Đông Phương ngũ hiệp đến Lãnh sơn trang tham dự đại hội vào trưa ngày mùng năm tháng năm này.
Xong nhiệm vụ, hai tên đại hán áo đen thi lễ một lần nữa rồi bước ra ngoài lên ngựa chạy đi ngay.
Đông Phương Thiết cầm tấm thiệp mời màu đỏ vừa xem vừa gật gù nói :
- Hành động của Thần Thủ Chiến Phi thật nhanh nhẹ.
* * * * *
Trong khi đó...
Tại Lãnh sơn trang. Trong gian đại sảnh rộng lớn thiết trí cẩn thận để chuẩn bị cho cuộc đại hội sắp đến nên trông rất khang trang và đẹp mắt.
Trang chủ Thần Thủ Chiến Phi quay sang nói với Thất Sát Mạc Tinh đang đứng bên cạnh với giọng nói hân hoan :
- Hà hà! Không phải khoe khoang, chứ lão huynh thấy rằng bọn Đông Phương ngũ hiệp vừa mới đến mấy khắc là thiếp mời của lão phu đây đã đến tay bọn họ rồi. Lão huynh xem thế có nhanh không nào?
Lão Mạc Tinh gật đầu đáp ngay :
- Nhanh thì nhanh thật, nhưng cũng có một vài điều đáng lo ngại, định nói cho lão huynh để mà chuẩn bị trước hay hơn.
Thần Thủ Chiến Phi giọng ôn tồn hỏi ngay :
- Chúng ta đều là bạn già với nhau cả, lão huynh có cao kiến gì cứ nói ra, để chúng ta cùng nhau bàn định mà thi hành.
Mạc Tinh liền nói :
- Kỳ đại hội này đã làm chấn động khắp Giang Nam, mà ngay cả huynh đệ của Hồ Ưu Phi Linh bảo cũng tìm đến nơi đây, thì đủ biết còn biết bao nhiêu nhân vật giang hồ hào kiệt võ lâm đến nơi này...
Thần Thủ Chiến Phi nghe đến đây liền cười nói ngay :
- Việc này không lo ngại vì càng đông nhân vật càng hay chứ có sao đâu?
Mạc Tinh cau mày nói :
- Điều lão hủ muốn đề cập chính là Bùi Khương kìa. Vì y đã không biết võ, lại không có luôn khẩu tài, cả ngày mặt mày luôn luôn buồn hiu. Nếu tối hôm đó mà y làm cho thiên hạ chê cười, thì huynh đệ chúng ta đều bị mất mặt hết.
Thần Thủ Chiến Phi đành phải cau mày suy nghĩ.
Mạc Tinh lại nói tiếp :
- Điều đáng lo nữa là Kim Kê Hướng Nhất Minh đã trở mặt với lão huynh rồi, lão hủ tôi nghĩ rằng lão ta sẽ đến phá đám trong dịp đại hội này.
Lão ngừng một chốc rồi tiếp :
- Không phải chúng ta sợ lão ma ấy, nhưng nếu sự việc xảy ra tất nhiên chúng ta sẽ bị nhiều phiền phức. Vì vậy chúng ta cũng nên có kế hoạch đề phòng mới được.
Thần Thủ Chiến Phi thầm nhủ trong lòng :
- Điều này ta đã biết rồi, cần gì ngươi nói.
Mạc Tinh lại nói tiếp :
- Còn một điều nữa, mà theo lão hủ thì Thất Khảo Truy Hồn là con người rất nham hiểm và xảo quyệt. Lão huynh cũng nên cẩn thận đề phòng là hơn.
Vừa lúc đó từ ngoài một bóng người bước vào trong khách sảnh. Người này chính là Thất Sát Truy Hồn Mã Phi Hồng.
Thần Thủ Chiến Phi nhìn thấy trước liền nói :
- Chúng tôi đang đề cập tới cái túi Thất Khảo Truy Hồn của lão huynh đây.
Nghe nói rất lợi hại song chưa có cơ hội nào thưởng thức được.
Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng trừng mắt nhìn Mạc Tinh một cái rồi nhếch mép cười nham hiểm nói :
- Trang chủ lão huynh muốn chứng kiến thế nào cũng có có cơ hội mà!
Mạc Tinh sắc mặt hơi biến đổi một chút, nói lớn :
- Hay lắm! Tôi sẽ chờ cơ hội ấy!
Nói xong, cả ba lão cùng cất tiếng cười thật lớn...
* * * * *
Sau hai đêm không ngủ, Đàm Tiểu Kỳ đã mệt lả nên ngủ thiếp đi cho đến chiều ngày hôm sau và quên cả ăn uống. Đến khi chợt tỉnh dậy thì đã vào giữa khuya rồi. Nàng nhìn ra cửa sổ vẫn thấy bầu trời tối om.
Nàng đang định bước đến mở cửa phòng thì bỗng nghe có tiếng ngựa đi đến trước cửa rồi ngừng lại. Nàng chợt nhớ đến Bùi Khương và không biết bây giờ là canh mấy và có nên đi tìm Bùi Khương không?
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa phòng nàng. Đàm Tiểu Kỳ liền hỏi :
- Ai đó?
Bên ngoài có tiếng đáp :
- Phùng thúc thúc đây!
Đàm Tiểu Kỳ vừa mở cửa vừa nói :
- Ủa! Có việc gì thế Phùng thúc thúc?
Vừa hỏi nàng vừa nhìn kỹ vào mặt người bước vào phòng, rồi nàng châm đèn trong phòng sáng lên.
Vừa lúc đó, có tiếng hỏi ở ngoài sân vọng vào :
- Có nó ở trong phòng đó không?
Đàm Tiểu Kỳ nghe tiếng nói này đã lúng túng sợ sệt bởi người mới đến, nàng hỏi :
- Phùng thúc thúc! Có phải phụ thân của Kỳ nhi ngoài đó chăng?
Người này vừa gật đầu vừa đáp lớn :
- Có nơi đây rồi.
Vừa nói dứt là thân ảnh của người này lướt nhanh như sao xẹt, lướt ra phía ngoài sân rồi.
Người này chính là Phùng Ngũ, một vị tiêu đầu quan trọng ở Phi Long tiêu cục. Lão thành danh trên giang hồ bởi bản lãnh khinh công thượng thừa, mà giang hồ đã đặt cho là Thái Thượng Phi Yên Phùng Kỳ Phong.
Lão tiêu đầu Phùng Ngũ vừa đến sân thì đã thấy một lão nhân phương phi oai hùng đi vào và đi ngay vào phòng của Đàm Tiểu Kỳ. Vị lão nhân nào vừa bước vào phòng là Đàm Tiểu Kỳ lật đật kêu lớn, giọng kinh ngạc :
- Kìa! Phụ thân!
Vị lão nhân vừa mới vào đúng là phụ thân của Đàm Tiểu Kỳ, tức là vị Tổng tiêu đầu Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh, mà danh tiếng vang khắp thiên hạ.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh nhíu mày nhìn Đàm Tiểu Kỳ rồi quay ra nói với Phùng Ngũ :
- Công Thanh Dương và Liễu Huy thật bê bối. Ở ngoài lắm chuyện xảy ra mà trong này vẫn không ai hay biết gì cả.
Vị Tổng tiêu đầu nhìn qua phòng bên cạnh hất hàm hỏi Đàm Tiểu Kỳ :
- Kỳ nhi! Phòng này của ai trú ngụ?
Vừa cất lời hỏi, lão ta vừa vung tay đẩy một chưởng vào cửa phòng đánh “bình” một tiếng làm cửa phòng bể đổ tung ra.
Đàm Tiểu Kỳ vừa lúng túng vừa sợ sệt vì nàng biết phòng đó là của Lãnh Cúc song mộc đang trú ngụ. Nàng lật đật chạy đến cửa nhìn vào trong phòng nhưng chỉ thấy gian phòng trống rỗng, còn Lãnh Cúc song mộc đã đi vắng từ lúc nào rồi.
Vì Đàm Minh Tổng tiêu đầu dùng chưởng phá cửa phòng nên gây tiếng động lớn làm thức giấc cả khách trọ nơi đây.
Công Thanh Dương và Liễu Huy vội chạy đến phòng Đàm Tiểu Kỳ thì gặp Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đang đứng giận dữ.
Long Hình Bát Chưởng cất tiếng lạnh lẽo chỉ hai vị tiêu đầu này nói :
- Công và Liễu tiêu đầu lại uống say rồi phải không?
Trong lúc này, mấy mươi nhân vật giang hồ võ lâm đang trú ngụ tại khách sạn này cũng đã thức giấc và hiện diện nơi đó khi họ nghe nói Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đã có mặt ở khách sạn này...
* * * * *
Cũng chính trong giờ phút này tại nơi Lãnh sơn trang Thần Thủ Chiến Phi đi đi lại lại trong khách sảnh, rồi đứng lại nói với một hán tử vừa lấy tin về :
- Ngươi có thấy rõ ràng không?
Tên hán tử cúi đầu đáp :
- Thưa Trang chủ, đây là điều chắc chắn, nếu không trông thấy rõ ràng, tiểu nhân đâu dám tấu trình cùng Trang chủ.
Thần Thủ Chiến Phi “ừ” một tiếng rồi buông mình trên chiếc ghế bành, mấy ngón tay gõ nhè nhẹ trên chiếc bàn thầm nói :
- Lão ta đến đây làm gì? Theo địa vị của một Tổng tiêu đầu thì Long Hình Bát Chưởng cần gì phải ra vẻ khẩn trương quá vậy? Thật khó nghĩ!
Lão quay sang hán T ử nói :
- Cho ngươi lui!
Tên hán tử tạ lời rồi rút lui...
Bởi cái tên Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đã có mặt tại Giang Nam được cấp báo cho Thần Thủ Chiến Phi, khi lão Đàm Minh vừa mới tới khách sạn của bọn tiêu đầu Phi Long tiêu cục trú ngụ, đã làm cho lão Trang chủ Lãnh sơn trang Chiến Phi phải bận tâm lo nghĩ.
* * * * *
Thì tại khách sạn...
Sau khi trút đi nóng giận thì Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh từ từ đi vào phòng của Đàm Tiểu Kỳ rồi ngồi trên một chiếc ghế nhìn nàng giọng ôn hòa nói :
- Chỉ tại con mà phụ thân phải đến nơi này giữa đêm tối.
Lúc này những khách trú đã về phòng an nghỉ lại.
Trong phòng Đàm Tiểu Kỳ, ngoài nàng, phụ thân, thì còn có ba vị tiêu đầu của Phi Long tiêu cục là Phùng Ngũ, Công Thanh Dương và Liễu Huy.
Công Thanh Dương đã rót một chung trà đưa tới mời Đàm Minh.
Lão bưng lên nhắp một hớp rồi quay sang hỏi Đàm Tiểu Kỳ :
- Bấy lâu nay con đi đâu?
Đàm Tiểu Kỳ chưa biết nói sao thì ông ta lại hỏi tiếp :
- Mấy ngày gần đây tại làm sao con lại đi chung với Lãnh Cúc tứ mộc?
Đàm Tiểu Kỳ cúi đầu xuống tay vân vê tà áo mà lòng suy tính trả lời làm sao cho xuôi đây. Nàng không dám nói láo, nhưng nếu khai thật ắt không xong nên bất đắc dĩ nàng đành phải nói dối. Đàm Tiểu Kỳ ngước mặt nhìn phụ thân nàng rồi nàng nói :
- Thưa phụ thân! Từ lâu con rất muốn được du hành ở Giang Nam cho biết nơi đây. Nhưng sợ phụ thân không bằng lòng nên con phải lén ra đi một mình.
Một hôm vừa tới một con lộ ở Chế Nam Phủ thì con gặp một chuyện là lạ. Vì tại nơi con lộ lớn này có hai người trang phục thật sang trọng mà lại đứng ở lề đường để xin tiền. Nhưng có điều kỳ cục là nếu ai cho tiền thì họ lại đòi phải cho hết tất cả số tiền mà người cho mang theo trong mình. Có rất nhiều người đứng xem. Họ thì thầm bàn tán về hai người này. Có người cho họ là hai kẻ điên. Có người lại lên tiếng chưởi mắng và có người lại chế nhạo thật thô tục. Nhưng họ vẫn không một lời cãi lại. Đứng xin được một lúc, một trong hai người đó bỗng nhiên nói với người kia: “Tới giờ chưa?” Người kia chỉ gật đầu, rồi định rời nơi đó. Con thấy hai người này xin tiền không được đồng nào, còn bị nhiều người chưởi rủa, nên con nhịn không được liền bước đến nói: “Tôi bằng lòng cho hai ông hết số tiền tôi mang theo trong người của tôi đây.” Nghe con tỏ ý như vậy. Những người đứng chung quanh trừng mắt nhìn con và họ nghĩ rằng con cũng là một người điên rồi.
Đàm Minh lại nhắp một hớp trà hỏi :
- Hai quái vật này ở đó làm gì vậy?
Đàm Tiểu Kỳ đáp :
- Thưa phụ thân, họ chính là Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc đó.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh nói :
- Nhưng mục đích của họ đến đây để hành động gì? Con có biết không?
Đàm Tiểu Kỳ đáp ngay :
- Dạ thưa phụ thân, vì lúc đó con bằng lòng cho họ hết tất cả tiền của bọn mang theo, có hơn mười mấy lượng bạc, và con thấy họ bị người ta chế nhạo quá nhiều và cũng chính vì thế mà con mới biết được mục đích của họ trong việc xin tiền này.
Nàng ngừng một chốc rồi tiếp :
- Vì ngoài con ra, sự thật chẳng có ai dại dột cho tiền kiểu ấy cả. Mà lúc họ nhận tiền họ cũng chẳng cần nói một lời cảm ơn với con. Rồi sau này con mới biết là chỉ vì hai người này cá với nhau rằng là sẽ chẳng có một ai cho họ tiền theo cách thức họ muốn. Nhưng chẳng may họ lại gặp con trên con đường đó...
Nàng ngừng lại liếc nhìn Đàm Minh, thấy ông ta không còn lộ vẻ gì giận dữ như lúc mới vào nên nàng lại nói tiếp :
- Đến tối hôm đó... con dự định “viếng” một căn nhà nào to lớn đến “mượn đỡ” mấy lượng bạc để xài...
Nàng nói tới đây thì Long Hình Bát Chưởng “à” lên một tiếng rồi chận lời nói :
- Có phải con suýt nữa bị người ta bắt được phải không?
Đàm Tiểu Kỳ lấy làm lạ hỏi lại :
- Ồ! Tại sao phụ thân lại biết điều này?
Long Hình Bát Chưởng cười nói :
- Con đâu có biết căn nhà mà con định ăn trộm đó là nhà của vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy...
Đàm Tiểu Kỳ lại càng ngạc nhiên hơn nên hỏi liền :
- Ủa! Vị đại hiệp nào thế hả phụ thân?
Đàm Minh vẫn cười nói :
- Đó là nhà của Bích Lịch Kiếm Tần Thiên Hào đại hiệp. Chẳng qua là kỳ đó phụ thân có chút việc ghé qua Chế Nam Phủ nên có đến thăm Tần đại hiệp và được nghe ông ta kể lại chuyện ăn trộm viếng nhà ông ta. Lúc đó, phụ thân lấy làm lạ tự hỏi là kẻ nào lớn gan đến thế. Dám đến ăn trộm nhà của vị đại hiệp này thì thật là một điều quá táo bạo.
Đàm Tiểu Kỳ cất tiếng cười khỏa lấp, nói :
- Con nào biết được gian nhà ấy là của ai, chỉ thấy to lớn, con độ chừng là của một trọc phú nào thôi chứ. Ai ngờ con vừa vào đến sân nhà liền bị người ta phát giác ngay, mà đối phương toàn là cao thủ lợi hại. Mười mấy người bao vây tấn công làm con thấy nguy khốn đến nơi. Bỗng trong lúc nguy hiểm tột cùng này, có hai bóng người hiện đến bên con. Chỉ có vài chiêu họ đã đánh dạt đối phương và có hai người của đối phương phải bị thương ngay. Những người bên đối phương la ó lên: “Địch thật là lợi hại, mau mau mời Trang chủ ra ngay!” Nhưng trong lúc đó, hai bóng người không ham giao chiến mà họ kéo con phóng người chạy biến, rời xa chỗ ấy ngay.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh cau mày hỏi :
- Chắc họ lại là Lãnh Khô Mộc và Lãnh Hàn Trúc phải không?
Đàm Tiểu Kỳ gật đầu đáp :
- Thưa đúng vậy, chính hai lão ấy đã cứu con thoát hiểm, rồi bảo con là trong vòng một năm nếu con cần gì thì cứ tìm họ. Nhưng lúc đó con lại nói đùa với họ là con biết họ ở nơi đâu mà tìm, hay là họ cùng đi chung với con trong vòng một năm được không?
Nàng ngừng lại một lúc rồi lại nói tiếp :
- Con chỉ nói đùa, thế mà con không ngờ họ lại bằng lòng sau một hồi suy nghĩ. Và chính vì thế mà Lãnh Cúc song mộc cùng đồng hành với con đấy chứ!
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh nghe ái nữ kể xong câu chuyện, lúc đó ông ta không còn giận dữ nữa, mà ông ta chỉ cười bảo nàng mấy câu qua loa và dặn dò phải bảo vệ sức khỏe ăn ngủ thật điều hòa. Sau khi bảo Đàm Tiểu Kỳ đi ngủ, thì Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh cùng ba vị tiêu đầu rời khỏi phòng nàng để về phòng của họ, cũng ở trong khách sạn này.