“Hoàng thượng?” Thạch Mai nhẹ nhàng gọi một tiếng. Hoàng thượng hít sâu một hơi, ấn trán, giống như đau đầu, một lúc sau liền túm áo Hứa Hiền ói ra một trận, phun ra vô số nước đen, Thạch Mai vội vàng đi rót nước.
Thật lâu sau hoàng thượng mới bình ổn hơi thở, khàn giọng gọi, “Thạch Mai…”
“Hoàng thượng.” Thạch Mai kinh hỉ, thật sự khỏi rồi?!
“Trẫm đang ở đâu?” Hoàng thượng lắc đầu, cố gắng hồi tưởng, ngay lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra, “Tần Hạng Liên…”
“Hoàng thượng, hiện tại không phải lúc nói chuyện này, ” Hứa Hiền nói, “Chúng ta phải đi ngày! Uông tướng quân, Trần tướng quân đã điều động binh mã đợi ngoài thành, chúng ta đưa ngài và thái hậu ra đến đó là thành công một nửa rồi.”
Hoàng thượng lập tức gật đầu đi theo hai người.
Hứa Hiền mang hoàng đế ra khỏi cung, trong khi đó Thạch Mai quay lại chỗ thái hậu. Vừa mới đến giường thái hậu liền nghe mấy tiếng cành cạch bên ngoài cửa sổ.
Thạch Mai và thái hậu đều cả kinh, ngồi xuống. Thái hậu sai nha hoàn đi mở cửa sổ… Nha hoàn vừa thấy liền cười ngoắc tay với Thạch Mai. Thạch Mai nhìn vẻ mặt của nha hoàn kia, trong lòng không còn lo lắng —— hay là… Chân còn chưa kịp đi giày liền bước vội về phía cửa sổ. Quả nhiên là bóng dáng màu trắng quen thuộc.
“Mai Tử!” Bạch Xá vội vàng ôm nàng ra ngoài, nhìn khắp lượt, đau lòng nói, “Làm khổ ngươi rồi.”
“Ngươi không sao chứ?!” Thạch Mai muốn xem thương thế của hắn, “Rõ ràng Phó Tứ đả thương ngươi mà.”
“Không.” Bạch Xá cười, “Phó Tứ và ta diễn trò đấy.”
Thạch Mai kinh ngạc, “Hắn không phải người xấu sao?”
Bạch Xá nhíu mày, “Người xấu là người xấu, chẳng qua hắn biết nhìn tình thế, cảm thấy ta có vẻ có phần thắng, nếu đi theo Tần Hạng Liên thì sớm hay muộn cũng rơi đầu. Cho nên hắn ra điều kiện …”
“A!” Thạch Mai lập tức hiểu ra, “Hắn muốn làm công thần cứu giá, vang danh bốn bể, có phải không?”
Bạch Xá gật đầu, “Ngươi thông minh đấy.”
“Lợi cho hắn quá!” Thạch Mai buồn bực, “Ngươi nói gã này sao lại ham danh thế chứ?”
“Người sống trên đời, không phải là đều ham danh lợi hay sao?!” Bạch Xá ôm Thạch Mai suy nghĩ một chút, “Gầy quá? Sờ chẳng thích chút nào, ăn nhiều một chút!”
Thạch Mai ôm cổ hắn, làm nũng, “Ta đói chết!”
Bạch Xá và nàng ôm nhau nói chuyện, đột nhiên nghe một tiếng vút réo cắt ngang trời đêm.
Thạch Mai ngẩng đầu, chỉ thấy một quả tên lệnh thẳng hướng chân trời, dưới màn đêm nhìn cực kỳ rõ ràng.
Thạch Mai cảm thấy rất đẹp, Bạch Xá thấp giọng nói bên tai: “Đại quân đã đánh tới, ta sẽ đưa ngươi và hoàng thái hậu đi trước.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Lúc này… Tần Điệp đã rải mê hương mà Thạch Mai đưa cho khắp hoàng cung, vậy nên thái giám cung nữ, cộng thêm thủ vệ của Tần Hạng Liên, một đám hôn mê.
Bạch Xá mang đám Thạch Mai ra cửa cung, để thái hậu lên xe ngựa trước, Phó Tứ tự mình hộ tống người đi. Bạch Xá lại dắt Thạch Mai về thư phòng của hoàng thượng.
“Tới đây làm gì?” Thạch Mai khó hiểu.
“Tìm đồ!” Bạch Xá tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không phát hiện ra cơ quan gì.
“À.”
“Ngươi định tìm cái gì?”
Bạch Xá thấp giọng hỏi Thạch Mai: “Ngươi nói, nếu hoàng thượng muốn giấu đồ, người sẽ giấu ở đâu?”
“Ò…” Thạch Mai ngẩng đầu nghĩ, “Giấu ở chỗ không ai tìm được?”
“Ngươi nói… Nếu hoàng thượng chiếm được mảnh ngọc Phật kia, hắn sẽ giấu chỗ nào?”
“A!” Thạch Mai lập tức sáng tỏ, “Ta hiểu rồi.”
Hai người chia ra tìm, cuối cùng chạy tới chính điện.
Đại điện hùng vĩ khí phái, đặc biệt là mấy cột gỗ chạm khắc vĩ long, Thạch Mai đi đi lại lại quanh cây cột… Ngẩng đầu lên xem, “Cao thế!”
Bạch Xá nghĩ một lát, tóm cây cột rồi một đường đi lên, sau khi đến đỉnh đoan liền phát hiện cây cột phía trên cùng có một khe hở. Hoá ra trần đại điện này cần chín căn lập trụ, năm căn là thật, bốn căn là giả. Mà ở trong một cây lập trụ trong đó có một cái hộp. Bạch Xá lập tức nhảy tới, ôm hộp gỗ kia nhảy xuống.
Thạch Mai chạy tới, “Tìm được rồi sao?”
Bạch Xá gật đầu, mở ra, quả nhiên… bên trong có một pho tượng ngọc Phật!
“Đây không phải mô ngọc, là ngọc Phật thật!” Thạch Mai lấy ngọc Phật ra xem, nhìn trước nhìn sau, ở chỗ bệ đỡ tìm được một cơ quan, từ bên trong lấy ra một pho tượng ngọc Phật nhỏ hơn, trên lưng ngọc Phật nhỏ kia có khắc văn dạng, Thạch Mai nghĩ, lôi cái vỉ hấp vẫn đem bên người ra xem, chỉ thấy hai bức hoạ trên đó sau khi hợp lại với nhau liền trở thành một tấm bản đồ đầy đủ.
“Tìm được rồi!” Thạch Mai vui sướng kêu lên.
Bạch Xá không phản ứng gì, đột nhiên nói vọng ra ngoài cửa: “Tìm được rồi, ngươi có thể đi ra rồi đấy.”
Thạch Mai sửng sốt, đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy ở cửa… Xuất hiện một người. Là cái người trước giờ vẫn giả trang Bạch Xá làm chuyện xấu, gã áo trắng mang ngân đao.
“Lại là ngươi?!” Thạch Mai quả quyết giơ ngọc Phật lên như muốn đập xuống.
“Khuyên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Gã áo trắng nói, sau đó từ ngoài cửa kéo vào một người bị trói chặt —— dì Hoắc.
“Dì Hoắc?!” Thạch Mai kinh ngạc.
Dì Hoắc không nói gì mà chỉ thở dài.
“Đưa ngọc Phật cho ta, chúng ta không ai nợ ai.” Gã áo trắng nói, “Nếu không thì đám người Tần Hạng Liên rất nhanh sẽ biết chỗ lánh nạn của Quỷ Đao môn, như thế thì già trẻ lớn bé đều sẽ phải chết!”
“Ngươi có phải người không thế?!” Thạch Mai tức giận, “Ngọc Phật cho ngươi, thả người!”
Gã vươn tay, “Đưa qua đây.”
Thạch Mai đặt ngọc Phật vào hộp, cũng nhét bản vẽ vào, Bạch Xá nhẹ nhàng đạp một cước vào cái hộp kia… Cái hộp trượt qua, người nọ đưa tay cầm lấy.
Lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu, mọi người biết đại quân đã đến, xem ra song phương đã bắt đầu giao chiến!
Người nọ cầm hộp, ném dì Hoắc lại rồi xoay người chạy đi.
Thạch Mai đi tới cởi trói cho dì Hoắc. Dì Hoắc ngồi dưới đất không nói lời nào.
“Dì Hoắc?” Thạch Mai hỏi han nàng, “Người không sao chứ?”
Dì Hoắc ngẩng đầu nhìn Bạch Xá, “Cho hắn thống khoái đi, xét đến cùng là ta không tốt.”
Bạch Xá gật đầu, “Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.”
Lúc này một đệ tử của Quỷ Đao môn xông tới, “Thiếu chủ, Tần Hạng Liên đã bị hoàng thượng bắt giữ, chiến sự chấm dứt.”
Tần Điệp cũng tới, “Bang chủ, đều đã làm thỏa đáng!”
Bạch Xá gật đầu, ý bảo Tần Điệp chiếu cố Thạch Mai, hắn đi một lát rồi sẽ trở lại.
Thạch Mai nâng dì Hoắc dậy, trở về cửa hàng hương, vì sao dì Hoắc có vẻ mặt này, Thạch Mai đã hiểu rõ … Kết quả xấu nhất Bạch Xá cũng đã lường trước, cũng từng nói qua với nàng, hắn hoài nghi thân phận của gã áo trắng kia, xem ra không giả, đây mới là người khởi xướng mọi chuyện.
Ngoại ô.
Gã áo trắng đi tới trước núi Đại Vũ liền vội vã mở hộp gỗ ra, lấy ra khối ngọc Phật trắng… Gã cầm khối ngọc Phật quan sát nửa ngày, đây không phải tôn Phật, căn bản chính là một bức tượng tiên đồng mập mạp cười tủm tỉm, mà ở chỗ bệ rút là một bức tượng Quan Âm Bồ Tát, trên lưng Bồ Tát chỉ có bốn chữ to —— ‘a di đà phật’, ngay cả bản vẽ cũng chỉ có vài chữ —— ‘ngươi trúng kế’!
“Đây…”
“Ngọc Phật căn bản không ở trong cung, trước kia đã bị hủy mất rồi.” Bạch Xá rơi xuống phía sau gã, thấp giọng nói, “Đoan gia lúc trước trên giang hồ cướp đoạt hay tin tức sở hữu ngọc Phật đều là giả, hơn nữa cho dù có là thật thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, vì căn bản bảo tàng không hề tồn tại.”
“Ngươi nói cái gì?” Người nọ rống lên, “Không phải, ngươi gạt ta!”
“Nên tỉnh lại đi, lão Khoan, ngươi hại chết bao nhiêu người ngươi không biết sao?” Bạch Xá thở dài, lắc đầu, “Dì Hoắc nói tổ tiên ngươi là hoàng tộc xuống dốc chỉ là lừa gạt ngươi.”
“Ngươi!” Gã tháo mặt nạ vứt xuống đất, chỉ vào Bạch Xá, “Ngươi gạt ta!”
Lại nhìn khuôn mặt gã, quả nhiên là người bị cho rằng đã chết kia – thần dụ Kiều Lão Khoan.
Hoá ra, tất cả mọi chuyện đều là như thế.
Kiều Lão Khoan từ sớm đã lưu lạc giang hồ, cuộc sống nghèo khổ thành đạo tặc, sau lại cùng dì Hoắc nhận ra tướng tỉ đệ, nhưng lúc ấy dì Hoắc đã là đường chủ Hoả Diễm Đường, Quỷ Đao môn cũng coi như nhân vật nhất hào, nhưng gã lại chỉ là đạo tặc.
Kiều Lão Khoan lưu lại Quỷ Đao môn liền phát hiện xung quanh đều là đại nhân vật trên giang hồ, mà gã lại chỉ là một tên cướp người người phỉ nhổ. Tuy rằng Bạch Xá cùng gã xưng huynh gọi đệ, nhưng gã vẫn cảm thấy không ngóc đầu lên nổi. Vì để ngang bằng với mọi người, gã liều mạng luyện công, sau đó lại nghe được tin đồn, nói gã là tặc, thậm chí ngay cả dì Hoắc cũng bị mắng lây. Kiều Lão Khoan là người đa tâm, rất tự ti. Sau khi dì Hoắc nhìn ra, muốn cho gã tự tin lên một chút liền lừa gã: “Tiểu Khoan, ngươi có biết không, bọn chúng chỉ là lũ phàm phu tục tử, thật ra ngươi là hậu duệ hoàng tộc đấy.”
Sau đó, dì Hoắc kể chuyện hoàng tộc xuống dốc lừa Kiều Lão Khoan, còn thuận miệng nói cổ mộ của hoàng tộc ở ngay trên núi Đại Vũ. Bởi vì dì Hoắc cũng biết núi Đại Vũ có rất nhiều cổ mộ cho nên dễ dàng lừa gã cho qua.
Quả nhiên Kiều Lão Khoan tự tin lên rất nhiều. Nhưng mà như trước đã nói, gã là một người đa tâm, bắt đầu để ý chuyện cổ mộ, bảo tàng linh tinh. Lòng người sâu như hố, Kiều Lão Khoan cả ngày miên man suy nghĩ, nếu là hoàng tộc, có thể nào lưu lại bảo vật gì không?
Vừa vặn ngày ấy gã ở tửu lâu vô tình nghe được Đoan lão gia cùng Đoan Nghiễn nói chuyện núi Đại Vũ, truyền thuyết ngọc Phật và mô ngọc chứa bảo tàng, gã liền để tâm.
Vụng trộm đến Đoan gia, gã tìm được ngọc Phật giả ở nơi cấm địa, lúc bị người đuổi giết liền bị thương, dùng quy tức công giả chết, vì thế kéo theo bao nhiêu sự kiện giang hồ, chỉ vì một mục đich, đó là tìm lại bảo tàng của tổ tiên, thế nhưng không nghĩ tới, kế hoạch hoàn hảo như vậy, hy sinh nhiều người như vậy, kết quả lại là công dã tràng.
….
Ở cửa hàng hương, các cô nương đều ở cùng dì Hoắc, Toản Nguyệt thân với dì Hoắc nhất, mọi người đều đã biết chân tướng, vẫn luôn an ủi.
Hứa Hiền đã trở lại, nói hoàng thượng muốn vào triều, nói lại tình huống với chúng thần, bắt toàn bộ vây cánh của Tần Hạng Liên, luận tội xử phạt. Tần Hạng Liên tội không thể tha, nhưng hoàng thượng vẫn niệm tình huynh đệ như tay chân, chỉ phế truất gã rồi giam trong đại lao, Thạch Mai thở dài, Trà Phúc và Loan Cảnh Nhi trong vương phủ, còn có đứa con sắp sinh của Loan Cảnh Nhi mới là vật hi sinh chân chính trong trò chơi tranh quyền đoạt lợi này.
Thạch Mai nghĩ, qua vài ngày nữa sẽ đi nói giúp gã, để hoàng thượng thả gã, đày đến một vùng nào đó làm vương gia không quyền, cứ thế sống với Trà Phúc và Loan Cảnh Nhi đi.
Rất nhanh Bạch Xá đã trở lại, mang theo cả thi thể của Kiều Lão Khoan. Kiều Lão Khoan tự biết nghiệp chướng nặng nề, không làm cho người khác khó xử liền
tự sát, chỉ nhờ Bạch Xá chuyển lại một câu xin lỗi cho dì Hoắc.
Dì Hoắc đã sớm có chuẩn bị, vừa rồi lúc ở chỗ tị nạn bị Kiều Lão Khoan bắt đi, bà đã biết người kia là ai … Bởi vì ngoại trừ người của Quỷ Đao môn thì không có ai khác biết chỗ lánh nạn là chỗ nào. Dì Hoắc không tránh khỏi thương cảm, mấy cô nương trong phủ đều khóc cùng bà, chuẩn bị tang sự cho Kiều Lão Khoan… Ba ngày sau, loạn trung có tự. Triều đình khôi phục, hoàng đế trọng chưởng triều chính, ngợi khen chi thần có công lần này. Ngày thứ ba thượng một lần đại hướng, hoàng thượng tuyên chỉ, phải nghiêm trị kẻ loạn giả lần này. Tần Hạng Liên cũng như cha con Đoan Nghiễn, đều ở trong đó. Nói đến cha con Đoan Nghiễn, Đoan lão gia tử thật sự không chết, chỉ là bọn họ đầu phục Tần Hạng Liên, diễn trò này chỉ vì muốn mượn lực lượng giang hồ trừ bỏ Bạch Xá, như thế mà thôi. Phó Tứ vì có công cứu giá, như nguyện chiến thắng được huynh trưởng của mình, chiếm được trưởng vị gia tộc, vang danh thiên hạ.
Thạch Mai vì thế mà dẩu miệng, “Lợi cho tên tiểu nhân kia quá!” Chẳng qua, sau đó hoàng thượng còn ban kiện làm cho Phó Tứ tức hộc máu, chính là phong Quỷ Đao môn làm môn phái đứng đầu thiên hạ, tuyển Bạch Xá làm phò mã, cùng hương phấn công chúa tùy ý thành hôn.
Như thế rất tốt, mức độ nổi tiếng của Bạch Xá lại ăn đứt Phó Tứ.
Tần Điệp luôn lấy chuyện này ra trêu ghẹo, “Biết Phó Tứ thua ở đâu không? Thua ở chỗ không phải con dâu hiền, há há!”
… Rất nhanh, mọi chuyện khôi phục lại bình thường, hương phấn trạch cũng khai trương lần nữa, lại mua bán, lúc này sinh ý càng thêm náo nhiệt.
Lại qua mấy tháng, đến ngày đại hôn của công chúa.
Thạch Mai mặc hỉ phục đỏ chạy ngoài cửa phòng hương đuổi theo Tiểu Phúc Tử muốn ôm nó cùng lên kiệu làm của hồi môn. Hồng Diệp và Toản Nguyệt ở sau đuổi theo bảo nàng mang đồ trang sức.
Quỷ Đao môn có nhiều người, bao đỏ thiệp hồng, chúc mừng đại hôn của gia chủ.
Giờ lành đã đến, Thạch Mai lên xe ngựa, lại nhìn thấy giữa đám dân chúng ngoài xe đứng xem có hai vị phu nhân, thoạt nhìn đều xinh đẹp trang nhã. Trong đó một người là Loan Cảnh Nhi, trong lòng ôm một đứa trẻ, một bên đứng là Trà Phúc. Thạch Mai biết, các nàng hôm nay phải rời khỏi kinh thành. Sau khi nàng thỉnh cầu với hoàng thượng, hoàng thượng đoạt đi binh quyền của Tần Hạng Liên, bảo gã tới một đảo nhỏ dồi dào ở Nam Hải mà yên vui làm Vương gia đi, hưởng phúc thì có nhưng quyền lực lại không.
Trà Phúc và Loan Cảnh Nhi muốn nhích người, định gặp Thạch Mai lần cuối cùng.
“Con trai hay con gái thế?” Thạch Mai vén mành nhìn ra bên ngoài.
Loan Cảnh Nhi làm khẩu hình miệng với nàng —- Con trai! Lại chỉ vào bụng Trà Phúc.
Thạch Mai nhìn theo, khó trách cảm thấy Trà Phúc béo hơn, hoá ra cũng có rồi, như thế rất tốt! Tần Hạng Liên lúc này lại có việc để làm, có thể khuyến khích hai đứa con ngày sau tạo phản làm hoàng đế, nhưng chuyện này phải để rất lâu sau đấy, ai biết được.
Thạch Mai vừa lòng hạ mành, ôm Tiểu Phúc Tử, “Thật tốt quá, Tiểu Phúc Tử!”
Xe ngựa mang công chúa vào hoàng cung, Bạch Xá đã cưỡi bạch mã đợi.
Thạch Mai bỗng nhớ lại cảnh lần đầu gặp gỡ. Tối hôm đó nàng và Hương nhi trốn vào hoàng cung, cũng ở trên con đường này, Bạch Xá giúp các nàng giải vây, từ đó về sau liền keo sơn gắn bó.
Trên kim điện, bách quan chúc, hoàng thượng thật tri kỷ, biết quan hệ của Thạch Mai và thái hậu, bởi vậy mới tổ chức hôn lễ long trọng y như với công chúa thật, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của hoàng thái hậu.
Thạch Mai hạ cỗ kiệu, vén rèm che lên để nhìn Bạch Xá phía trước, người này cũng lạ, vẫn là một thân áo trắng, đại khái Tần Điệp cứng rắn vây khối lụa hồng tân lang trên người hắn, bộ dáng có chút buồn cười.
Bạch Xá nhìn Thạch Mai. Hoa phục đại hôn của công chúa là hoàng thái hậu tự mình tìm trăm người làm, dùng mấy tháng mới hoàn thành, hoa mỹ tuyệt luân. Bạch Xá kéo nàng, dưới tấm mành che của mũ phượng là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Thạch Mai. Thạch Mai vốn nên cầm hồng trù, nhưng nàng cũng không phải người rõ quy củ, Bạch Xá lại lười nói, kéo tay nàng vào hoàng cung kính trà hoàng thượng và hoàng thái hậu.
Thạch Mai tiếp hoàng thái hậu lại được một viên ngọc như ý, nói là nếu Bạch Xá đối xử với nàng không tốt thì phải đánh lại. Mọi người đều cười, một thị vệ từ ngoài chạy vào, ở bên tai hoàng thượng nói mấy câu. Hoàng thượng tức đến xanh mặt, “Hôm nay trẫm gả muội tử, Phiên vương đến làm gì?!”
Thái hậu nhíu mày, “Làm sao?”
Thạch Mai cũng không hiểu lắm nhưng nói đến hai chữ ‘Phiên vương’, trong đầu liền lộp bộp.
“À, Tra Ha Khắc nói công chúa cho hắn hương sớm sinh quý tử là giả, hắn điều tra ra phi tử với thị vệ có gian tình nên đã giết chết đôi gian phu dâm phụ kia rồi, giờ muốn tìm công chúa nói công đạo, không thì sẽ mang quân sang đánh.”
Thạch Mai vừa nghe thiếu chút nữa liền tăng xông, vừa vặn lúc này nhớ ra, ai nha, bởi vì thời gian trước nhiều chuyện quá, quên giải thích với Tra Ha Khắc! Nguy rồi.
“Cái gì?” Hoàng thượng không hiểu lắm.
Thạch Mai kể lại đầu đuôi câu chuyện, hoàng thượng cũng ngớ người theo.
“Mẫu hậu…” Hoàng thượng nhìn hoàng thái hậu, “Giờ phải làm thế nào cho phải?”
Bạch Xá gật đầu.
Hoàng thái hậu tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: “Hương phấn công chúa này, vốn không phải Trần Thức Mi con của ta, là ta thấy nàng cùng Thức Mi tương tự nên giữ lại bên người. Thức Mi đã chết trong một lần ngoài ý muốn rồi.” Thái hậu nói xong liền bảo gã thị vệ đang trợn mắt há mồm kia ra ngoài bảo với Tra Ha Khắc, “Ngươi đi nói, ngày đại hôn Bạch Xá đã mang theo hương phấn công chúa bỏ trốn, không liên quan gì đến hoàng thất chúng ta, muốn tìm thì bảo Tra Ha Khắc tự mình tìm Quỷ Đao môn tính sổ đi.”
Hoàng thương cười, gật đầu với thị vệ kia, “Cứ như vậy đi.”
“Rõ!” Thị vệ vội vã chạy đi truyền lời.
Thạch Mai ngây ngốc.
Sau khi buông trà, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt Thạch Mai, cười hiền lành.
Thạch Mai còn chưa hiểu, Bạch Xá đã ôm nàng, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, xoay người bỏ chạy ra cửa cung, nhảy lên ngựa trắng, vung dây cương… Hướng ra khỏi cửa thành.
Công chúa và phò mã đã bỏ trốn vào ngày đại hôn!
Trong lúc nhất thời dân chúng toàn thành nổ tung, mọi người đều không rõ, đại hôn rồi còn bỏ trốn cái gì?! Thế nhưng Bạch Xá và Thạch Mai thực sự ở ẩn, từ nay về sau, trời Nam đất Bắc, tiêu diêu tự tại.
Đảo mắt một năm nữa lại trôi qua. Việc làm ăn của cửa hàng hương càng ngày càng tốt. Nghe nói Tra Ha Khắc không còn muốn đuổi giết hai người nữa mà ngược lại còn muốn bãi rượu tạ môi. Hình như lúc hắn đuổi giết Bạch Xá và Thạch Mai thì gặp phải sơn tặc, sau đó được một cô nương cứu, vì thế tìm được tình yêu đích thực của đời mình rồi.
“Hoàng thượng?” Thạch Mai nhẹ nhàng gọi một tiếng. Hoàng thượng hít sâu một hơi, ấn trán, giống như đau đầu, một lúc sau liền túm áo Hứa Hiền ói ra một trận, phun ra vô số nước đen, Thạch Mai vội vàng đi rót nước.
Thật lâu sau hoàng thượng mới bình ổn hơi thở, khàn giọng gọi, “Thạch Mai…”
“Hoàng thượng.” Thạch Mai kinh hỉ, thật sự khỏi rồi?!
“Trẫm đang ở đâu?” Hoàng thượng lắc đầu, cố gắng hồi tưởng, ngay lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra, “Tần Hạng Liên…”
“Hoàng thượng, hiện tại không phải lúc nói chuyện này, ” Hứa Hiền nói, “Chúng ta phải đi ngày! Uông tướng quân, Trần tướng quân đã điều động binh mã đợi ngoài thành, chúng ta đưa ngài và thái hậu ra đến đó là thành công một nửa rồi.”
Hoàng thượng lập tức gật đầu đi theo hai người.
Hứa Hiền mang hoàng đế ra khỏi cung, trong khi đó Thạch Mai quay lại chỗ thái hậu. Vừa mới đến giường thái hậu liền nghe mấy tiếng cành cạch bên ngoài cửa sổ.
Thạch Mai và thái hậu đều cả kinh, ngồi xuống. Thái hậu sai nha hoàn đi mở cửa sổ… Nha hoàn vừa thấy liền cười ngoắc tay với Thạch Mai. Thạch Mai nhìn vẻ mặt của nha hoàn kia, trong lòng không còn lo lắng —— hay là… Chân còn chưa kịp đi giày liền bước vội về phía cửa sổ. Quả nhiên là bóng dáng màu trắng quen thuộc.
“Mai Tử!” Bạch Xá vội vàng ôm nàng ra ngoài, nhìn khắp lượt, đau lòng nói, “Làm khổ ngươi rồi.”
“Ngươi không sao chứ?!” Thạch Mai muốn xem thương thế của hắn, “Rõ ràng Phó Tứ đả thương ngươi mà.”
“Không.” Bạch Xá cười, “Phó Tứ và ta diễn trò đấy.”
Thạch Mai kinh ngạc, “Hắn không phải người xấu sao?”
Bạch Xá nhíu mày, “Người xấu là người xấu, chẳng qua hắn biết nhìn tình thế, cảm thấy ta có vẻ có phần thắng, nếu đi theo Tần Hạng Liên thì sớm hay muộn cũng rơi đầu. Cho nên hắn ra điều kiện …”
“A!” Thạch Mai lập tức hiểu ra, “Hắn muốn làm công thần cứu giá, vang danh bốn bể, có phải không?”
Bạch Xá gật đầu, “Ngươi thông minh đấy.”
“Lợi cho hắn quá!” Thạch Mai buồn bực, “Ngươi nói gã này sao lại ham danh thế chứ?”
“Người sống trên đời, không phải là đều ham danh lợi hay sao?!” Bạch Xá ôm Thạch Mai suy nghĩ một chút, “Gầy quá? Sờ chẳng thích chút nào, ăn nhiều một chút!”
Thạch Mai ôm cổ hắn, làm nũng, “Ta đói chết!”
Bạch Xá và nàng ôm nhau nói chuyện, đột nhiên nghe một tiếng vút réo cắt ngang trời đêm.
Thạch Mai ngẩng đầu, chỉ thấy một quả tên lệnh thẳng hướng chân trời, dưới màn đêm nhìn cực kỳ rõ ràng.
Thạch Mai cảm thấy rất đẹp, Bạch Xá thấp giọng nói bên tai: “Đại quân đã đánh tới, ta sẽ đưa ngươi và hoàng thái hậu đi trước.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Lúc này… Tần Điệp đã rải mê hương mà Thạch Mai đưa cho khắp hoàng cung, vậy nên thái giám cung nữ, cộng thêm thủ vệ của Tần Hạng Liên, một đám hôn mê.
Bạch Xá mang đám Thạch Mai ra cửa cung, để thái hậu lên xe ngựa trước, Phó Tứ tự mình hộ tống người đi. Bạch Xá lại dắt Thạch Mai về thư phòng của hoàng thượng.
“Tới đây làm gì?” Thạch Mai khó hiểu.
“Tìm đồ!” Bạch Xá tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không phát hiện ra cơ quan gì.
“À.”
“Ngươi định tìm cái gì?”
Bạch Xá thấp giọng hỏi Thạch Mai: “Ngươi nói, nếu hoàng thượng muốn giấu đồ, người sẽ giấu ở đâu?”
“Ò…” Thạch Mai ngẩng đầu nghĩ, “Giấu ở chỗ không ai tìm được?”
“Ngươi nói… Nếu hoàng thượng chiếm được mảnh ngọc Phật kia, hắn sẽ giấu chỗ nào?”
“A!” Thạch Mai lập tức sáng tỏ, “Ta hiểu rồi.”
Hai người chia ra tìm, cuối cùng chạy tới chính điện.
Đại điện hùng vĩ khí phái, đặc biệt là mấy cột gỗ chạm khắc vĩ long, Thạch Mai đi đi lại lại quanh cây cột… Ngẩng đầu lên xem, “Cao thế!”
Bạch Xá nghĩ một lát, tóm cây cột rồi một đường đi lên, sau khi đến đỉnh đoan liền phát hiện cây cột phía trên cùng có một khe hở. Hoá ra trần đại điện này cần chín căn lập trụ, năm căn là thật, bốn căn là giả. Mà ở trong một cây lập trụ trong đó có một cái hộp. Bạch Xá lập tức nhảy tới, ôm hộp gỗ kia nhảy xuống.
Thạch Mai chạy tới, “Tìm được rồi sao?”
Bạch Xá gật đầu, mở ra, quả nhiên… bên trong có một pho tượng ngọc Phật!
“Đây không phải mô ngọc, là ngọc Phật thật!” Thạch Mai lấy ngọc Phật ra xem, nhìn trước nhìn sau, ở chỗ bệ đỡ tìm được một cơ quan, từ bên trong lấy ra một pho tượng ngọc Phật nhỏ hơn, trên lưng ngọc Phật nhỏ kia có khắc văn dạng, Thạch Mai nghĩ, lôi cái vỉ hấp vẫn đem bên người ra xem, chỉ thấy hai bức hoạ trên đó sau khi hợp lại với nhau liền trở thành một tấm bản đồ đầy đủ.
“Tìm được rồi!” Thạch Mai vui sướng kêu lên.
Bạch Xá không phản ứng gì, đột nhiên nói vọng ra ngoài cửa: “Tìm được rồi, ngươi có thể đi ra rồi đấy.”
Thạch Mai sửng sốt, đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy ở cửa… Xuất hiện một người. Là cái người trước giờ vẫn giả trang Bạch Xá làm chuyện xấu, gã áo trắng mang ngân đao.
“Lại là ngươi?!” Thạch Mai quả quyết giơ ngọc Phật lên như muốn đập xuống.
“Khuyên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Gã áo trắng nói, sau đó từ ngoài cửa kéo vào một người bị trói chặt —— dì Hoắc.
“Dì Hoắc?!” Thạch Mai kinh ngạc.
Dì Hoắc không nói gì mà chỉ thở dài.
“Đưa ngọc Phật cho ta, chúng ta không ai nợ ai.” Gã áo trắng nói, “Nếu không thì đám người Tần Hạng Liên rất nhanh sẽ biết chỗ lánh nạn của Quỷ Đao môn, như thế thì già trẻ lớn bé đều sẽ phải chết!”
“Ngươi có phải người không thế?!” Thạch Mai tức giận, “Ngọc Phật cho ngươi, thả người!”
Gã vươn tay, “Đưa qua đây.”
Thạch Mai đặt ngọc Phật vào hộp, cũng nhét bản vẽ vào, Bạch Xá nhẹ nhàng đạp một cước vào cái hộp kia… Cái hộp trượt qua, người nọ đưa tay cầm lấy.
Lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu, mọi người biết đại quân đã đến, xem ra song phương đã bắt đầu giao chiến!
Người nọ cầm hộp, ném dì Hoắc lại rồi xoay người chạy đi.
Thạch Mai đi tới cởi trói cho dì Hoắc. Dì Hoắc ngồi dưới đất không nói lời nào.
“Dì Hoắc?” Thạch Mai hỏi han nàng, “Người không sao chứ?”
Dì Hoắc ngẩng đầu nhìn Bạch Xá, “Cho hắn thống khoái đi, xét đến cùng là ta không tốt.”
Bạch Xá gật đầu, “Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.”
Lúc này một đệ tử của Quỷ Đao môn xông tới, “Thiếu chủ, Tần Hạng Liên đã bị hoàng thượng bắt giữ, chiến sự chấm dứt.”
Tần Điệp cũng tới, “Bang chủ, đều đã làm thỏa đáng!”
Bạch Xá gật đầu, ý bảo Tần Điệp chiếu cố Thạch Mai, hắn đi một lát rồi sẽ trở lại.
Thạch Mai nâng dì Hoắc dậy, trở về cửa hàng hương, vì sao dì Hoắc có vẻ mặt này, Thạch Mai đã hiểu rõ … Kết quả xấu nhất Bạch Xá cũng đã lường trước, cũng từng nói qua với nàng, hắn hoài nghi thân phận của gã áo trắng kia, xem ra không giả, đây mới là người khởi xướng mọi chuyện.
Ngoại ô.
Gã áo trắng đi tới trước núi Đại Vũ liền vội vã mở hộp gỗ ra, lấy ra khối ngọc Phật trắng… Gã cầm khối ngọc Phật quan sát nửa ngày, đây không phải tôn Phật, căn bản chính là một bức tượng tiên đồng mập mạp cười tủm tỉm, mà ở chỗ bệ rút là một bức tượng Quan Âm Bồ Tát, trên lưng Bồ Tát chỉ có bốn chữ to —— ‘a di đà phật’, ngay cả bản vẽ cũng chỉ có vài chữ —— ‘ngươi trúng kế’!
“Đây…”
“Ngọc Phật căn bản không ở trong cung, trước kia đã bị hủy mất rồi.” Bạch Xá rơi xuống phía sau gã, thấp giọng nói, “Đoan gia lúc trước trên giang hồ cướp đoạt hay tin tức sở hữu ngọc Phật đều là giả, hơn nữa cho dù có là thật thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, vì căn bản bảo tàng không hề tồn tại.”
“Ngươi nói cái gì?” Người nọ rống lên, “Không phải, ngươi gạt ta!”
“Nên tỉnh lại đi, lão Khoan, ngươi hại chết bao nhiêu người ngươi không biết sao?” Bạch Xá thở dài, lắc đầu, “Dì Hoắc nói tổ tiên ngươi là hoàng tộc xuống dốc chỉ là lừa gạt ngươi.”
“Ngươi!” Gã tháo mặt nạ vứt xuống đất, chỉ vào Bạch Xá, “Ngươi gạt ta!”
Lại nhìn khuôn mặt gã, quả nhiên là người bị cho rằng đã chết kia – thần dụ Kiều Lão Khoan.
Hoá ra, tất cả mọi chuyện đều là như thế.
Kiều Lão Khoan từ sớm đã lưu lạc giang hồ, cuộc sống nghèo khổ thành đạo tặc, sau lại cùng dì Hoắc nhận ra tướng tỉ đệ, nhưng lúc ấy dì Hoắc đã là đường chủ Hoả Diễm Đường, Quỷ Đao môn cũng coi như nhân vật nhất hào, nhưng gã lại chỉ là đạo tặc.
Kiều Lão Khoan lưu lại Quỷ Đao môn liền phát hiện xung quanh đều là đại nhân vật trên giang hồ, mà gã lại chỉ là một tên cướp người người phỉ nhổ. Tuy rằng Bạch Xá cùng gã xưng huynh gọi đệ, nhưng gã vẫn cảm thấy không ngóc đầu lên nổi. Vì để ngang bằng với mọi người, gã liều mạng luyện công, sau đó lại nghe được tin đồn, nói gã là tặc, thậm chí ngay cả dì Hoắc cũng bị mắng lây. Kiều Lão Khoan là người đa tâm, rất tự ti. Sau khi dì Hoắc nhìn ra, muốn cho gã tự tin lên một chút liền lừa gã: “Tiểu Khoan, ngươi có biết không, bọn chúng chỉ là lũ phàm phu tục tử, thật ra ngươi là hậu duệ hoàng tộc đấy.”
Sau đó, dì Hoắc kể chuyện hoàng tộc xuống dốc lừa Kiều Lão Khoan, còn thuận miệng nói cổ mộ của hoàng tộc ở ngay trên núi Đại Vũ. Bởi vì dì Hoắc cũng biết núi Đại Vũ có rất nhiều cổ mộ cho nên dễ dàng lừa gã cho qua.
Quả nhiên Kiều Lão Khoan tự tin lên rất nhiều. Nhưng mà như trước đã nói, gã là một người đa tâm, bắt đầu để ý chuyện cổ mộ, bảo tàng linh tinh. Lòng người sâu như hố, Kiều Lão Khoan cả ngày miên man suy nghĩ, nếu là hoàng tộc, có thể nào lưu lại bảo vật gì không?
Vừa vặn ngày ấy gã ở tửu lâu vô tình nghe được Đoan lão gia cùng Đoan Nghiễn nói chuyện núi Đại Vũ, truyền thuyết ngọc Phật và mô ngọc chứa bảo tàng, gã liền để tâm.
Vụng trộm đến Đoan gia, gã tìm được ngọc Phật giả ở nơi cấm địa, lúc bị người đuổi giết liền bị thương, dùng quy tức công giả chết, vì thế kéo theo bao nhiêu sự kiện giang hồ, chỉ vì một mục đich, đó là tìm lại bảo tàng của tổ tiên, thế nhưng không nghĩ tới, kế hoạch hoàn hảo như vậy, hy sinh nhiều người như vậy, kết quả lại là công dã tràng.
….
Ở cửa hàng hương, các cô nương đều ở cùng dì Hoắc, Toản Nguyệt thân với dì Hoắc nhất, mọi người đều đã biết chân tướng, vẫn luôn an ủi.
Hứa Hiền đã trở lại, nói hoàng thượng muốn vào triều, nói lại tình huống với chúng thần, bắt toàn bộ vây cánh của Tần Hạng Liên, luận tội xử phạt. Tần Hạng Liên tội không thể tha, nhưng hoàng thượng vẫn niệm tình huynh đệ như tay chân, chỉ phế truất gã rồi giam trong đại lao, Thạch Mai thở dài, Trà Phúc và Loan Cảnh Nhi trong vương phủ, còn có đứa con sắp sinh của Loan Cảnh Nhi mới là vật hi sinh chân chính trong trò chơi tranh quyền đoạt lợi này.
Thạch Mai nghĩ, qua vài ngày nữa sẽ đi nói giúp gã, để hoàng thượng thả gã, đày đến một vùng nào đó làm vương gia không quyền, cứ thế sống với Trà Phúc và Loan Cảnh Nhi đi.
Rất nhanh Bạch Xá đã trở lại, mang theo cả thi thể của Kiều Lão Khoan. Kiều Lão Khoan tự biết nghiệp chướng nặng nề, không làm cho người khác khó xử liền
tự sát, chỉ nhờ Bạch Xá chuyển lại một câu xin lỗi cho dì Hoắc.
Dì Hoắc đã sớm có chuẩn bị, vừa rồi lúc ở chỗ tị nạn bị Kiều Lão Khoan bắt đi, bà đã biết người kia là ai … Bởi vì ngoại trừ người của Quỷ Đao môn thì không có ai khác biết chỗ lánh nạn là chỗ nào. Dì Hoắc không tránh khỏi thương cảm, mấy cô nương trong phủ đều khóc cùng bà, chuẩn bị tang sự cho Kiều Lão Khoan… Ba ngày sau, loạn trung có tự. Triều đình khôi phục, hoàng đế trọng chưởng triều chính, ngợi khen chi thần có công lần này. Ngày thứ ba thượng một lần đại hướng, hoàng thượng tuyên chỉ, phải nghiêm trị kẻ loạn giả lần này. Tần Hạng Liên cũng như cha con Đoan Nghiễn, đều ở trong đó. Nói đến cha con Đoan Nghiễn, Đoan lão gia tử thật sự không chết, chỉ là bọn họ đầu phục Tần Hạng Liên, diễn trò này chỉ vì muốn mượn lực lượng giang hồ trừ bỏ Bạch Xá, như thế mà thôi. Phó Tứ vì có công cứu giá, như nguyện chiến thắng được huynh trưởng của mình, chiếm được trưởng vị gia tộc, vang danh thiên hạ.
Thạch Mai vì thế mà dẩu miệng, “Lợi cho tên tiểu nhân kia quá!” Chẳng qua, sau đó hoàng thượng còn ban kiện làm cho Phó Tứ tức hộc máu, chính là phong Quỷ Đao môn làm môn phái đứng đầu thiên hạ, tuyển Bạch Xá làm phò mã, cùng hương phấn công chúa tùy ý thành hôn.
Như thế rất tốt, mức độ nổi tiếng của Bạch Xá lại ăn đứt Phó Tứ.
Tần Điệp luôn lấy chuyện này ra trêu ghẹo, “Biết Phó Tứ thua ở đâu không? Thua ở chỗ không phải con dâu hiền, há há!”
… Rất nhanh, mọi chuyện khôi phục lại bình thường, hương phấn trạch cũng khai trương lần nữa, lại mua bán, lúc này sinh ý càng thêm náo nhiệt.
Lại qua mấy tháng, đến ngày đại hôn của công chúa.
Thạch Mai mặc hỉ phục đỏ chạy ngoài cửa phòng hương đuổi theo Tiểu Phúc Tử muốn ôm nó cùng lên kiệu làm của hồi môn. Hồng Diệp và Toản Nguyệt ở sau đuổi theo bảo nàng mang đồ trang sức.
Quỷ Đao môn có nhiều người, bao đỏ thiệp hồng, chúc mừng đại hôn của gia chủ.
Giờ lành đã đến, Thạch Mai lên xe ngựa, lại nhìn thấy giữa đám dân chúng ngoài xe đứng xem có hai vị phu nhân, thoạt nhìn đều xinh đẹp trang nhã. Trong đó một người là Loan Cảnh Nhi, trong lòng ôm một đứa trẻ, một bên đứng là Trà Phúc. Thạch Mai biết, các nàng hôm nay phải rời khỏi kinh thành. Sau khi nàng thỉnh cầu với hoàng thượng, hoàng thượng đoạt đi binh quyền của Tần Hạng Liên, bảo gã tới một đảo nhỏ dồi dào ở Nam Hải mà yên vui làm Vương gia đi, hưởng phúc thì có nhưng quyền lực lại không.
Trà Phúc và Loan Cảnh Nhi muốn nhích người, định gặp Thạch Mai lần cuối cùng.
“Con trai hay con gái thế?” Thạch Mai vén mành nhìn ra bên ngoài.
Loan Cảnh Nhi làm khẩu hình miệng với nàng —- Con trai! Lại chỉ vào bụng Trà Phúc.
Thạch Mai nhìn theo, khó trách cảm thấy Trà Phúc béo hơn, hoá ra cũng có rồi, như thế rất tốt! Tần Hạng Liên lúc này lại có việc để làm, có thể khuyến khích hai đứa con ngày sau tạo phản làm hoàng đế, nhưng chuyện này phải để rất lâu sau đấy, ai biết được.
Thạch Mai vừa lòng hạ mành, ôm Tiểu Phúc Tử, “Thật tốt quá, Tiểu Phúc Tử!”
Xe ngựa mang công chúa vào hoàng cung, Bạch Xá đã cưỡi bạch mã đợi.
Thạch Mai bỗng nhớ lại cảnh lần đầu gặp gỡ. Tối hôm đó nàng và Hương nhi trốn vào hoàng cung, cũng ở trên con đường này, Bạch Xá giúp các nàng giải vây, từ đó về sau liền keo sơn gắn bó.
Trên kim điện, bách quan chúc, hoàng thượng thật tri kỷ, biết quan hệ của Thạch Mai và thái hậu, bởi vậy mới tổ chức hôn lễ long trọng y như với công chúa thật, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của hoàng thái hậu.
Thạch Mai hạ cỗ kiệu, vén rèm che lên để nhìn Bạch Xá phía trước, người này cũng lạ, vẫn là một thân áo trắng, đại khái Tần Điệp cứng rắn vây khối lụa hồng tân lang trên người hắn, bộ dáng có chút buồn cười.
Bạch Xá nhìn Thạch Mai. Hoa phục đại hôn của công chúa là hoàng thái hậu tự mình tìm trăm người làm, dùng mấy tháng mới hoàn thành, hoa mỹ tuyệt luân. Bạch Xá kéo nàng, dưới tấm mành che của mũ phượng là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Thạch Mai. Thạch Mai vốn nên cầm hồng trù, nhưng nàng cũng không phải người rõ quy củ, Bạch Xá lại lười nói, kéo tay nàng vào hoàng cung kính trà hoàng thượng và hoàng thái hậu.
Thạch Mai tiếp hoàng thái hậu lại được một viên ngọc như ý, nói là nếu Bạch Xá đối xử với nàng không tốt thì phải đánh lại. Mọi người đều cười, một thị vệ từ ngoài chạy vào, ở bên tai hoàng thượng nói mấy câu. Hoàng thượng tức đến xanh mặt, “Hôm nay trẫm gả muội tử, Phiên vương đến làm gì?!”
Thái hậu nhíu mày, “Làm sao?”
Thạch Mai cũng không hiểu lắm nhưng nói đến hai chữ ‘Phiên vương’, trong đầu liền lộp bộp.
“À, Tra Ha Khắc nói công chúa cho hắn hương sớm sinh quý tử là giả, hắn điều tra ra phi tử với thị vệ có gian tình nên đã giết chết đôi gian phu dâm phụ kia rồi, giờ muốn tìm công chúa nói công đạo, không thì sẽ mang quân sang đánh.”
Thạch Mai vừa nghe thiếu chút nữa liền tăng xông, vừa vặn lúc này nhớ ra, ai nha, bởi vì thời gian trước nhiều chuyện quá, quên giải thích với Tra Ha Khắc! Nguy rồi.
“Cái gì?” Hoàng thượng không hiểu lắm.
Thạch Mai kể lại đầu đuôi câu chuyện, hoàng thượng cũng ngớ người theo.
“Mẫu hậu…” Hoàng thượng nhìn hoàng thái hậu, “Giờ phải làm thế nào cho phải?”
Bạch Xá gật đầu.
Hoàng thái hậu tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: “Hương phấn công chúa này, vốn không phải Trần Thức Mi con của ta, là ta thấy nàng cùng Thức Mi tương tự nên giữ lại bên người. Thức Mi đã chết trong một lần ngoài ý muốn rồi.” Thái hậu nói xong liền bảo gã thị vệ đang trợn mắt há mồm kia ra ngoài bảo với Tra Ha Khắc, “Ngươi đi nói, ngày đại hôn Bạch Xá đã mang theo hương phấn công chúa bỏ trốn, không liên quan gì đến hoàng thất chúng ta, muốn tìm thì bảo Tra Ha Khắc tự mình tìm Quỷ Đao môn tính sổ đi.”
Hoàng thương cười, gật đầu với thị vệ kia, “Cứ như vậy đi.”
“Rõ!” Thị vệ vội vã chạy đi truyền lời.
Thạch Mai ngây ngốc.
Sau khi buông trà, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt Thạch Mai, cười hiền lành.
Thạch Mai còn chưa hiểu, Bạch Xá đã ôm nàng, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, xoay người bỏ chạy ra cửa cung, nhảy lên ngựa trắng, vung dây cương… Hướng ra khỏi cửa thành.
Công chúa và phò mã đã bỏ trốn vào ngày đại hôn!
Trong lúc nhất thời dân chúng toàn thành nổ tung, mọi người đều không rõ, đại hôn rồi còn bỏ trốn cái gì?! Thế nhưng Bạch Xá và Thạch Mai thực sự ở ẩn, từ nay về sau, trời Nam đất Bắc, tiêu diêu tự tại.
Đảo mắt một năm nữa lại trôi qua. Việc làm ăn của cửa hàng hương càng ngày càng tốt. Nghe nói Tra Ha Khắc không còn muốn đuổi giết hai người nữa mà ngược lại còn muốn bãi rượu tạ môi. Hình như lúc hắn đuổi giết Bạch Xá và Thạch Mai thì gặp phải sơn tặc, sau đó được một cô nương cứu, vì thế tìm được tình yêu đích thực của đời mình rồi.