Trở về ngôi nhà ngày nào đối với cô đó như là một điều tuyệt vời sau bao nhiêu ngày mọc rễ ở bệnh viện, anh ko đến trong khoảng thời gian đó làm cô thấy thật an tâm, sức khỏe tuy đã đỡ đi rất nhiều nhưng cơ thể vẫn còn yếu. Ánh mắt cô quét qua ngôi nhà một lượt rồi đi vào, căn nhà như vừa được xây lại, đẹp đến nỗi cô còn lầm tưởng mình vào nhầm nhà, nhưng ý nghĩ nhanh chóng bị thu lại sau khi ánh mắt cô dừng lai trên người Y Nhiên. Cô hơi kinh ngạc, sao Y Nhiên lại ở đây, và ngôi nhà sao lại thành ra như vậy? Y Nhiên hẳn vừa mới tắm xong, mái tóc ướt và làn da trắng mịn, trông như một thiên thần, Y Nhiên quá đẹp, rất đẹp. Y Nhiên thấy cô thì vui mừng, kéo tay cô ngồi xuống ghế:
- Cậu thấy thế nào? Đẹp chứ?
- Cậu làm gì vậy? - Cô kinh ngạc. Toàn bộ căn phòng đều được sửa lại một màu trắng đẹp vô cùng.- Tất cả...là cậu sao? - Cô lắp bắp hỏi.
- Tất nhiên rồi, coi như là món quà mừng cậu ra viện. Cậu nghỉ ngơi đi, tớ nấu ăn xong nhớ xuống ăn cùng. - Y Nhiên vui vẻ nhìn cô rồi rời khỏi phòng. Cô ko suy nghĩ nữa, thân thể mệt nhoài, tinh thần ko còn phấn chấn như trước, nằm xuống giường ngủ một giấc. Cô ngủ khoảng nửa tiếng rồi dậy tắm rửa, xuống ăn cơm. Khi cô bước xuống thì ko có bóng ai ở phía dưới, toàn bộ thức ăn đã được sắp sẵn trên bàn, Y Nhiên đi chỉ để lại một bức thư.
" Thiên Vy à, tớ xin lỗi vì ko thể dùng bữa cùng cậu khi cậu ra viện, đột nhiên tớ có việc gấp. Việc này rất quan trọng tớ ko thể ko đi. Cậu dùng tạm bữa nhé, lần sau tớ hứa sẽ đưa cậu đi ăn thoải mái luôn. Xin lỗi. T.T "
Cô bật cười - Con bé này, có việc thì cứ đi đi chứ, còn ra vẻ thành khẩn.
***********************
Một cô gái ăn mặc đơn giản, trông ko giống đã chuẩn bị cuộc hẹn trước.
- Hàn Vũ, sao đột nhiên lại muốn gặp em vậy? Phải báo trước cho người ta một tiếng chứ .- Y Nhiên đến gần anh, khuôn mặt dịu dàng.
- Cô muốn chết sao?- Anh mạnh tay đẩy cô ra, Y Nhiên mất đà ngã xuống đất. - Cô vốn chỉ là tình nhân, có tư cách để đem mối quan hệ này ra khoe sao? Muốn cả thế giới biết?
Y Nhiên giật mình, cô biết cô và Hàn Vũ qua lại với nhau nhưng chỉ mình cô có tình cảm với anh, anh coi cô như công cụ làm ấm giường, vậy lần này, trước nhà của bạn cô, cô lại hành động thân mật với anh như vậy, quả nhiên rất muốn đem khoe.
- Em...chỉ là muốn được ở bên anh. - Y Nhiên cắn môi đứng dậy, khuôn mặt đã nhanh chóng dàn dụa nước mắt.
- Cô nghĩ cô khóc tôi sẽ thương hại?- Anh lạnh nhạt nhìn cô.- Tôi biết cô như thế nào. Vậy nên lần này tôi sẽ tha. Nhưng cô đừng nghĩ tôi tha mà làm quá. - Anh tiện tay rút điếu thuốc và bắt đầu hút, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về một nơi thật xa xăm, đôi mắt sâu thẳm luôn tỏa ra sát khí. Y Nhiên đứng sau anh, đôi mắt tràn ngập nước.
- Hàn Vũ, đừng bỏ em. Em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Tại sao...chưa bao giờ anh nghĩ tới con người em? Tại sao? - Y Nhiên nức nở, trong lòng thật sự rất đau, cô yêu anh rất nhiều, vậy tại sao anh ko yêu cô?
- Chỉ vì lần đó mà tôi nhận cô, cô còn muốn đi xa hơn cùng tôi sao? - Anh quay lưng lại. Ánh mắt anh dừng trên người Y Nhiên, đôi môi nhếch lên. Anh đi tới trước cô, một tay ôm lấy gáy cô đẩy cô vào người, thì thầm vào tai cô:
- Đến một ngày cô sẽ thấy bất ngờ với người có vị trí mà cô ao ước.
Trở về ngôi nhà ngày nào đối với cô đó như là một điều tuyệt vời sau bao nhiêu ngày mọc rễ ở bệnh viện, anh ko đến trong khoảng thời gian đó làm cô thấy thật an tâm, sức khỏe tuy đã đỡ đi rất nhiều nhưng cơ thể vẫn còn yếu. Ánh mắt cô quét qua ngôi nhà một lượt rồi đi vào, căn nhà như vừa được xây lại, đẹp đến nỗi cô còn lầm tưởng mình vào nhầm nhà, nhưng ý nghĩ nhanh chóng bị thu lại sau khi ánh mắt cô dừng lai trên người Y Nhiên. Cô hơi kinh ngạc, sao Y Nhiên lại ở đây, và ngôi nhà sao lại thành ra như vậy? Y Nhiên hẳn vừa mới tắm xong, mái tóc ướt và làn da trắng mịn, trông như một thiên thần, Y Nhiên quá đẹp, rất đẹp. Y Nhiên thấy cô thì vui mừng, kéo tay cô ngồi xuống ghế:
- Cậu thấy thế nào? Đẹp chứ?
- Cậu làm gì vậy? - Cô kinh ngạc. Toàn bộ căn phòng đều được sửa lại một màu trắng đẹp vô cùng.- Tất cả...là cậu sao? - Cô lắp bắp hỏi.
- Tất nhiên rồi, coi như là món quà mừng cậu ra viện. Cậu nghỉ ngơi đi, tớ nấu ăn xong nhớ xuống ăn cùng. - Y Nhiên vui vẻ nhìn cô rồi rời khỏi phòng. Cô ko suy nghĩ nữa, thân thể mệt nhoài, tinh thần ko còn phấn chấn như trước, nằm xuống giường ngủ một giấc. Cô ngủ khoảng nửa tiếng rồi dậy tắm rửa, xuống ăn cơm. Khi cô bước xuống thì ko có bóng ai ở phía dưới, toàn bộ thức ăn đã được sắp sẵn trên bàn, Y Nhiên đi chỉ để lại một bức thư.
" Thiên Vy à, tớ xin lỗi vì ko thể dùng bữa cùng cậu khi cậu ra viện, đột nhiên tớ có việc gấp. Việc này rất quan trọng tớ ko thể ko đi. Cậu dùng tạm bữa nhé, lần sau tớ hứa sẽ đưa cậu đi ăn thoải mái luôn. Xin lỗi. T.T "
Cô bật cười - Con bé này, có việc thì cứ đi đi chứ, còn ra vẻ thành khẩn.
Một cô gái ăn mặc đơn giản, trông ko giống đã chuẩn bị cuộc hẹn trước.
- Hàn Vũ, sao đột nhiên lại muốn gặp em vậy? Phải báo trước cho người ta một tiếng chứ .- Y Nhiên đến gần anh, khuôn mặt dịu dàng.
- Cô muốn chết sao?- Anh mạnh tay đẩy cô ra, Y Nhiên mất đà ngã xuống đất. - Cô vốn chỉ là tình nhân, có tư cách để đem mối quan hệ này ra khoe sao? Muốn cả thế giới biết?
Y Nhiên giật mình, cô biết cô và Hàn Vũ qua lại với nhau nhưng chỉ mình cô có tình cảm với anh, anh coi cô như công cụ làm ấm giường, vậy lần này, trước nhà của bạn cô, cô lại hành động thân mật với anh như vậy, quả nhiên rất muốn đem khoe.
- Em...chỉ là muốn được ở bên anh. - Y Nhiên cắn môi đứng dậy, khuôn mặt đã nhanh chóng dàn dụa nước mắt.
- Cô nghĩ cô khóc tôi sẽ thương hại?- Anh lạnh nhạt nhìn cô.- Tôi biết cô như thế nào. Vậy nên lần này tôi sẽ tha. Nhưng cô đừng nghĩ tôi tha mà làm quá. - Anh tiện tay rút điếu thuốc và bắt đầu hút, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về một nơi thật xa xăm, đôi mắt sâu thẳm luôn tỏa ra sát khí. Y Nhiên đứng sau anh, đôi mắt tràn ngập nước.
- Hàn Vũ, đừng bỏ em. Em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Tại sao...chưa bao giờ anh nghĩ tới con người em? Tại sao? - Y Nhiên nức nở, trong lòng thật sự rất đau, cô yêu anh rất nhiều, vậy tại sao anh ko yêu cô?
- Chỉ vì lần đó mà tôi nhận cô, cô còn muốn đi xa hơn cùng tôi sao? - Anh quay lưng lại. Ánh mắt anh dừng trên người Y Nhiên, đôi môi nhếch lên. Anh đi tới trước cô, một tay ôm lấy gáy cô đẩy cô vào người, thì thầm vào tai cô:
- Đến một ngày cô sẽ thấy bất ngờ với người có vị trí mà cô ao ước.