Tôi chưa thích lấy vợ vì tôi còn muốn chơi, chị Linh thì cũng chưa thích lấy chồng vì sao thì tôi cũng đếch biết mặc dù bà ấy già lắm rồi. Tiểu Ly không thuộc nhóm của tôi và chị Linh, Tiểu Ly là đứa ba phải, nhỏ không quan tâm là có cưới hay không cưới, tóm lại là nhạc nào cũng nhảy.
Thế nên hôm nay, trong buổi, à ừm... tuyển dâu của mẹ tôi, chị Linh đa phần là nhường Tiểu Ly hết, mấy món ăn ban nãy cũng nhường công cho Tiểu Ly luôn:
Chị Linh cười tươi nhìn tôi, chả biết bà ấy đang khen mình hay là đang đá đểu Tiểu Ly hay là đang nhường nhịn nữa, nếu mà câu vừa rồi của chị Linh bao hàm cả ba ý trên thì bà già này đích thực rất là ghê gớm đây:
- Món này của Linh hả?
- Dạ vâng, cô thử đi ạ.
- Ừm. Cũng ngon không kém. Cả 2 đứa đều giỏi. Phong, nhìn gì nữa, ăn đi?
Tôi ậm ừ đáp rồi cắm cúi gắp đồ ăn. Chỉ có ba tôi và nhỏ Trân là ăn không biết ngày mai, cứ hết cái này lại gắp cái kia, người ta nói con gái giống bố đố có sai:
- Ặc ặc... ba ơi... Chưn nghẹn... nước đi ba ơi...
- Đây, mày ăn từ từ thôi, con gái con đứa không ý tứ gì cả - ba tôi nói thế những vẫn say sưa ăn
- Ba ăn nhiều thì có... ực... Chưn ăn nhanh quá thôi.
- Ba lớn nó khác, mày không giữ eo như mẹ mày... ế lộn... như mấy chị kìa.
- Kệ Chưn, ba béo, í hihi.
- Ờ ba béo, mày thì ốm lắm nhỉ?
Tôi chả nhớ là tôi đã đọc ở đâu cái sự tích rằng con gái là người tình kiếp trước của bố, kiếp này để tiếp nối duyên phận dang dở, còn con trai là... kẻ thù của bố thì phải:
- Bà già.
- Huh?
- Cho bà này.
Tiểu Ly không biết lôi đâu ra tấm sticker hình con mèo rồi tặng chị Linh. Chả hiểu sao chứ tôi thấy chị Linh cười tít cả mắt, hình như hai bà nội này có vấn đề hay sao ấy:
- Ôi chị cám ơn, cô Ly dễ thương quá.
- Tui ghét bà dễ sợ.
- Chị yêu cô lắm luôn.
Mẹ tôi thì chả biết lựa chọn xong chưa chứ tôi là thấy tôi nghiêng nghiêng về phía Tiểu Ly hơn rồi đấy, nhỏ dù biết không thắng được chị Linh nhưng vẫn không hề tỏ ra ganh ghét, đó là điều tôi cực mến ở Tiểu Ly. Còn chị Linh thì vẫn hiền như vậy, bà ấy không muốn ăn thua tí nào, đơn giản là vì bà ấy chưa thích tôi, thế nên cũng không có gì lạ:
- Linh, Ly này! - mẹ tôi gọi
- Dạ.
- Chắc hai đứa cũng biết ý cô hôm nay nhờ hai đứa làm bữa cơm chứ?
- Dạ vâng cháu biết ạ - Chị Linh nhanh nhẩu
Ba tôi ngoắc nhỏ Trân ra ngoài:
- Ba đợi Chưn với, gặm nốt miếng đã mà.
- Tao ở nhà chứ đi đâu mà đợi.
- Vậy thôi, ba đi luôn đi, Chưn ăn... á nhầm, chờ con với ba ơi.
Nhỏ Trân lí lắc chạy theo ba khi mẹ tôi liếc nó một cái nảy lửa.
Trở lại với câu chuyện, chị Linh và Tiểu Ly đều tỏ ra khá hồi hộp, vậy mà dám nói chưa có cảm tình gì với tôi, cái đồ bà già Linh:
- Cô chỉ muốn biết hai đứa nghĩ thế nào về thằng Phong, cứ thoải mái, cô không tra khảo đâu mà - mẹ tôi cười hiền
Chị Linh lớn hơn nên giành, chính xác là xung phong làm trước:
- Cháu thấy Phong rất tốt với cháu, nhưng mà Phong quậy lắm, suốt ngày trêu cháu. Tóm lại là... Phong như trẻ con ạ, hì hì.
Chị Linh thè lưỡi nhìn về phía tôi. Kế đến là Tiểu Ly:
- Phong Nhi... á lộn, anh Phong quan tâm con lắm ạ, với lại hay chở con đi chơi nữa, con rất... mến anh Phong.
Tiểu Ly mặt đỏ như đít khỉ, chà chà, sự so sánh này không hay lắm nhưng tôi thấy khá là đúng đấy:
- Ừm, cô hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm hai đứa khó xử, ăn đi, cô ra đây một xíu.
Mẹ tôi rời đi, chả biết ý gì nhưng mà hiện tại thì tôi đang phải đối mặt với hai bà cô lắm chuyện này. Tiểu Ly thì ngại chả nói gì, chị Linh thì vẫn thản nhiên ăn uống, bà ấy bị chai lì cảm xúc mà, lại còn đút cho tôi ăn nữa:
- Phong hâm, ăn này. Nhanh mỏi tay chị.
- Linh ăn như heo, béo rồi anh nghỉ chơi.
- Cho béo, Linh ăn cho to ra khỏi bị người ta xoa đầu.
- Đợi chục năm... à không, trăm năm nữa đi.
Tôi xoa đầu chị Linh, chuyển sang Tiểu Ly:
- Tiểu Ly, trà đào này!
- Đâu... làm gì có, Phong Nhi xạo, đấm cho cái đó.
- Mặt đỏ thế, ngại à?
- Kệ... Ly, Ly không thèm.
- Ai cho gì mà thèm với không thèm.
- Kệ em.
Vậy đấy, tôi không tài nào chọn Tiểu Ly hay là chị Linh được cả, chả khác nào nói hai người con gái tôi yêu là những món hàng ngoài chợ, thấy ai tốt thì lấy, không, không, không được. Tôi thấy mình quá ích kỷ, cố níu giữ hai người con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy một cách mù quáng... mà khoan, con trai thằng nào chả vậy, mẹ, tự nhiên bữa nay tôi lại chửi tôi, hâm như chị Linh rồi.
Tóm lại, cái buổi sáng hôm đó, chả giải quyết được cục phân gì cả, chị Linh vẫn là chị Linh, Tiểu Ly vẫn là cô bé thích uống trà đào, mọi thứ vẫn y như cũ và hẳn rồi, tôi vẫn không chọn được, haizzz.
À quên, tối nay tôi phải chở chị Linh đi diễn, hẹn tuần nay rồi. Tắm rửa gọn gàng sạch sẽ, tôi tót đi tới nhà chị Linh. Dù không dám khẳng định quá sớm nhưng tôi nghĩ chị Linh có cảm tình với tôi, bằng chứng là mỗi lúc nói tôi... dê, mặt chị Linh đỏ ửng lên, nhìn muốn yêu quá đi mất. Ôi chà, bữa nay bà chị của tôi điệu đà quá chừng, áo dài khăn đóng nguyên tông hồng, cộng thêm cặp bông tai kim cương với quả vòng cổ óng ánh kia nữa, cứ như Bạch Tuyết ấy nhỉ:
- Ui da, người yêu Phong đẹp quá. -
Chào Phong hâm, hì.
- Linh hâm đi đâu đấy?
- Linh hâm đi đánh đàn ạ.
- Không cho Linh đi đâu, muốn ôm Linh cơ?
- Hì hì.
Chị Linh cười rồi nhẹ nhàng lên xe. Công nhận là bữa nay đặc biệt xinh hơn những bữa khác, tóc còn để mái kiểu lưa thưa nhìn như mấy cô hot gơn mà tôi thấy trên facebook, đẹp:
- Linh ơi Linh à.
- Gì vậy?
- Anh yêu em.
- Biết rồi, dê, hì hì.
- Anh có làm gì đâu nói anh dê hả?
- Chị thích đó, làm sao?
- Bướng anh bẹo má đấy nghe chưa?
- Chả sợ.
Tôi đếu thích nói đùa, tôi nói gì là tôi phải làm luôn, nhất là với mấy tên cứng đầu như tên Linh hâm này, phải trị tận gốc không là lại nhờn thôi. Dừng xe giữa đường, tôi quay lại nhéo má chị Linh thật lực, nhéo như chưa từng được nhéo, ôi cái má ngọc ngà nó mới sướng tay làm sao:
- Aaa, đau chị mà, huhu, chị xin lỗi mà aaaaaaa.
- Lần sau có vậy không Linh?
- Dạ không mà... tha cho chị đi, huhu, đau quá.
- Nãy kêu không sợ nhỉ?
Tôi vẫn không buông tha, mục đích của tôi là để trêu cho chị Linh mếu tí thôi, ai ngờ:
- Kệ Phong, của Phong đấy, nhéo đi vài bữa béo ú lại nhăn.
Chị Linh không phản kháng nhưng cái câu nói vừa rồi, phải chăng là:
- Cái gì... của anh?
- Chị chả biết, đồ khó ưa.
Mừng như bắt được vàng, tôi nắm tay chị Linh áp lên má. Cô nàng e thẹn cúi đầu xuống cười mỉm, ôi mẹ ơi, yêu là chi, lệ hoen bờ mi:
- Gì vậy, buồn ỉa à?
- Im đi, đồ dơ dáy.
Chị Linh vẫn thẹn thùng như thế, nhưng với cái biểu cảm này thì tôi cam đoan, bà chị của tôi có thích tôi rồi đấy:
- Yeahhh, hàng về, Linh yêu Phong rồi.
- Chị... không thèm đâu.
- Thơm má cái đi đã không vứt Linh về nhà luôn.
- Đồ... dê.
Đây là lần thứ hai mà tôi thấy chị Linh ngại ngùng nhiều như thế, hôm đầu tiên gặp thì đáng lý ra cũng không tính làm gì, đến tôi bữa đó còn ngại, huống hồ. Chị Linh bặm môi rồi nhẹ nhàng hôn lên má tôi, cái khoảnh khắc ấy sao nó bay bổng và đáng nhớ quá chừng, ôi:
- Ghét Phong.
- Yêu em, hehe, ngại gì hả, ngại thì ôm anh này.
- Chở chị đi đi mà.
- Đề nghị nói chuyện liên quan một chút.
Chả rõ nữa, tôi thấy khi được Tiểu Ly hôn, cảm giác của tôi cũng là thinh thích, nhưng nó không như thế này. Cái lúc mà tôi nhận ra chị Linh thích tôi, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi nhà vệ sinh xổm mà tới nhà vệ sinh có bồn cầu, thật là không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Có vẻ là tôi đã tìm được tình yêu đích thực của tôi chăng? Nhanh vậy ư?
Hôm ấy là một buổi tối đặc biệt với tôi, lần đầu tiên tôi được xem chị Linh đánh đàn, nhưng không phải piano đâu, chị Linh đang chơi đàn bầu. Và hơn nữa, hôm nay, tôi có thể đường hoàng nắm tay người con gái ấy mà dõng dạc hô to, cô ấy là người yêu của tôi, người khiến cho trái tim tôi loạn nhịp ngay từ những ngày đầu:
- Toát hết mồ hôi rồi này, để anh lau cho, lại đây!
- Hì hì, thấy bọn chị diễn được không?
- Chả biết mấy người kia thế nào, ngồi ngắm mỗi Linh hâm của anh thôi à, hehe.
- Chỉ giỏi nịnh chị thôi, hì.
- Đang định chê Linh xấu nhưng thôi...
- Chị xấu đấy, chả cần nữa.
Chị Linh phụng phịu toan bỏ đi, nhưng hồi hôm nào trước đây thì còn đi được chứ bây giờ tôi không cho phép thì đố mà dám đi:
- Đứng lại, lại đây với anh!
Kéo chị Linh lại gần, tôi ôm lấy bà chị đáng yêu của tôi, giữa... phòng:
- Bỏ chị... ra đi, kì cục quá...
- Ai dám chê Linh của anh, tụt quần luôn.
- Hâm... hì.
- Linh nói anh hâm là tụt quần Linh luôn.
- Đồ dê... tránh xa chị ra.
Chị Linh đẩy tôi ra rồi đi vào trong lấy balo đựng đồ. Một lát sau, cô nàng thay đồ như bình thường. Ái chà, lần đầu tiên thấy mặc quần short khoe đùi, mỗi tội bé tí tẹo, 30t mà cứ như đứa nhóc 15t ấy:
- Linhhhhh!
- Hả?
- Mặc quần dài vào coi, ăn mặc thế à?
- Ơ... chả liên quan.
- Quan cục cứt, cãi anh à?
Chị Linh mếu xị, đưa balo ra:
- Nhưng chị chỉ mang đồ này thôi.
- Ủa vậy hả, anh xin lỗi, lại đây nào.
Cô nàng lạch bạch lại gần cho tôi xoa đầu, balo thì đeo sau lưng cứ như bố đi đón con gái ấy.
Hai đứa tôi ngồi nói chuyện với mấy bà chị bạn diễn của chị Linh. Công bằng mà nói thì trong dàn nhạc thì chị Linh với một chị nữa là có nét nhất, mỗi tội chị kia có chồng con rồi không cũng hot gơn chẳng chơi, may mà tôi tóm kịp "bé Linh" về sớm:
- Linh hâm, về thôi, đói bụng quá.
- Chờ chị một lát, chị chào thầy đã.
Chị Linh tí tởn vào trong chào thầy rồi tươi tắn bước ra với một hình dán ngôi sao trên tay:
- Cái gì thế?
- Đây là phần thưởng của thầy, ai diễn tốt thì thầy sẽ cho một cái, cuối năm ai nhiều sao thầy sẽ xin cho một suất lên thành phố, hì hì.
- Ui, Linh hâm của anh giỏi ghê, mấy cái rồi?
- Chị chả được đâu, mới có mỗi ngôi sao này à, hì.
- Cố lên chứ, yêu anh là tự nhiên chơi hay à.
- Gớm, mơ tưởng vừa thôi.
Chở chị Linh dạo khắp phố phường, chúng tôi cứ đi mãi, chả biết và dường như cũng chả quan tâm nên dừng lại làm gì, vì chúng tôi muốn tận hưởng cái khoảnh khắc này, thật lâu hơn nữa. Chị Linh ngồi sau gục đầu vào lưng tôi và ôm tôi thật chắc. Không ai có thể kéo chị Linh khỏi tôi hết, vì tôi sẽ bảo vệ cô gái của tôi hết mình:
- Phong này.
- Hử?
- Chuyện... tụi mình có nói cho nhóc Ly không?
- Ừm... anh sẽ cố.
- Cô bé dễ thương lắm, chị không muốn cô bé buồn.
- Không sao đâu, Tiểu Ly nó trẻ con nhanh quên lắm, em đừng lo.
- Chị biết rồi, hì.
Có nhiều lúc, tôi thấy chị Linh rất lạ, cứ như là có hai con người trong bà chị của tôi vậy. Lúc thì lạnh nhạt, lúc thì nhõng nhẽo, chả biết nữa, có thể là tôi hơi nhạy cảm, hoặc là chị Linh chỉ muốn người duy nhất thấy cái sự nhõng nhẽo ấy của mình, là tôi mà thôi:
- Linh!
- Ưm...
- Anh yêu em.
- Hì hì.
- Có yêu không để biết đường vứt xuống đất này?
- Chả biết, chắc... cũng có, hì.
- Muốn ôm Linh quá ờ.
- Chị ôm rồi này, lắm chuyện.
- Nằm im đó, cấm động đậy.
- Lại nhăn, ông già Phong.
- Bà già Linh.
- Lêu lêu.
Chị Linh vẫn nằm im trên lưng tôi khi đã về đến nhà, cái ôm chặt ấy khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn, cảm ơn ba mẹ đã sinh ra tôi cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị Linh, cảm ơn Đảng và nhà nước đã tạo nên cái khu phố văn hóa để ngày hôm nay tôi có thể ôm, à không, có thể để cho con gái người ta ôm mà không bị quăng gạch vào đầu:
- Về chuồng rồi này, vào ngủ đi, Linh.
- Không về.
- Ôm hoài, vậy mà kêu không thích ôm.
- Chả thích ôm người lạ, ôm Phong thôi.
Chị Linh dụi đầu vào lưng tôi, cái cảm giác khó tả cực kì:
- Linh lì như trâu.
- Kệ, gấu của Linh, Linh không cho ai hết.
- Định bắt cóc gấu à?
- Bắt luôn, nuôi chỉ để đèo chị thôi.
- Linh dê.
- Linh tuổi rắn, không phải dê.
- Lì lợm, yêu lắm ấy.
- Hì.
Ngồi khoảng 5p, chị Linh mới chịu buông tha cho tôi. Công nhận cô nàng này ôm khỏe thật, nãy giờ mà không mỏi tay. Tổ cha nãy tôi có *** một quả chẳng biết có phải nghe thấy mà bỏ về không nữa:
- Bái bai gấu con, chị đi ngủ đây.
- Con gì mà con, to như trâu kêu gấu con.
- Chị không biết, gấu con của chị, lêu.
- Linh hâm.
- Gấu hâm.
- Yêu em.
- Không yêu gấu.
- Bái bai, à quên, hôn miếng nào.
Chị Linh nhắm nghiền mắt lại, nhăn nhó nhìn đáng yêu tởm, làm như bị hiếp dâm không bằng:
- Hôn má mà nhăn ghê vậy, giận không hôn nữa.
- Chị xin lỗi, chị đùa thôi mà - chị Linh mếu
- Dạo này nhõng nhẽo lắm nghe chưa?
- Hì hì, nhõng nhẽo gấu con mới thương chị.
Vâng, tình yêu đến và đi không ai biết trước cả. Tình cảm của chúng tôi tuy mới nhưng đã rất sâu đậm. Chả biết nữa, tôi chỉ mong tình yêu của tôi và chị Linh sẽ mãi mãi như vậy. Nhưng cuộc sống chả bao giờ như cuộc đời luôn, bạn luôn cảm thấy thượng đế đang trêu ngươi mình, mọi lúc. Giống như khi bạn làm rơi nửa miếng bánh mì, mặt phết kem luôn úp xuống đất vậy. Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Và tình yêu của tôi vừa chớm nở đã nguy cơ phải... vụt tắt...
Chap 16:
Bà chị Linh của tôi già nên bà í sến sẩm không chịu được. Thú thật là dù cái tên gấu con nghe thì sướng tai đấy cơ mà tôi thấy sến bỏ mẹ, tôi muốn nói chuyện thoải mái cơ, chứ cứ gấu con với chả heo con các kiểu nghe ghê quá.
Vừa về đến nhà, tôi lại nằm vật ra giường. Và chị Linh vẫn nghịch ngợm như vậy, ủa nhầm, chị Linh không nghịch đâu, chỉ hơi nhây thôi. Cô nàng gửi cho tôi một đoạn video, trùm chăn lên đầu như mấy bà sơ rồi hát vớ vẩn gì đó, khúc cuối còn xếp hình trái tim nữa, rõ thật là...
Nhưng tôi không khó chịu gì cả, tôi thấy vui nhiều lắm. Có vẻ chị Linh rất trân trọng tình yêu này, bằng chứng là từ lúc tối đến giờ, lúc nào cũng như em bé với tôi cả. Đấy, lại gọi điện này:
- A nô.
- Gấu ơi.
- Sao đấy, ngủ đi!
- Chị nhớ em.
- Dở hơi à, đang ỉa, có qua thì cũng phải đợi rửa đã.
- Dơ dáy, gớm.
- Linh hâm!
- Gấu hâm.
- Yêu Linh.
Chị Linh không nói gì, nhưng tôi nghe thấy tiếng khúc khích cười bên đầu dây:
- Cười gì, tụt quần đấy.
- Chị cũng yêu em, hì hì.
- Gọi anh đi.
- Không. Lêu lêu.
Nói đoạn, cô nàng cúp máy cái rụp khiến tôi chưng hửng, người đâu mà toàn lạnh lùng lúc quan trọng, thật là khó ưa.
Nhắm mắt, hy vọng giấc ngủ sẽ kéo tới thật nhanh để tôi lại được gặp bà chị đáng yêu của tôi, một lần nữa:
- Đậu má, đau quá á á á á!!!
Tôi giật thót tỉnh dậy khi tôi thấy đau nhói trên ngực. Sáng bảnh cả mắt rồi, còn con quỷ nhỏ Trân, nó đang ngồi lên ngực tôi và hí hoáy làm gì đó với cái khuôn mặt đẹp trai tài tử Nhiếp Phong của tôi:
- Con chó, mày làm gì đấy?
- Đâu có gì đâu, buộc cho hai chỏm tóc đi làm mà, hihi.
- Cút ra... ặc... nặng vãi cứt... ặc
- Xong này, bái bai hai Chưn đi học đây, yêu hai.
Con nhỏ chạy tót đi, không quên thơm má tôi một cái. Hây dà, từ bữa tôi gợi lại cái trò thơm má, Trân nó không quên lần nào, cứ đi đâu là đều chạy lại thơm má tôi. Nhỏ Trân nó không ngại người ngoài nghĩ gì, nó chỉ sợ người mà nó quan tâm không còn quan tâm nó nữa, vậy nên nó thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Chả bù cho tôi, tôi thương em gái tôi nhiều cơ mà tôi ít khi thể hiện điều đó, chỉ có thể hiện với gái thì không ngại thôi:
- Chạy từ từ không ngã đấy Trân.
- Em biết rồi, bai hai.
Lâu lắm tôi không để ý kĩ con bé, nó cũng lớn tướng phết rồi, 16t rồi, chẳng biết có anh nào chịu rước chưa. Mỗi lần xem phim mà có chuyện anh trai ngăn cấm em gái yêu nam chính, tôi muốn đáp cái ghế lên đầu thằng anh trai lập tức, cơ mà bây giờ tôi lại thấy mình giống thằng đó mới chết chứ, hừm. Ai muốn bắt em gái của tôi ít nhất phải... rắm to hơn tôi cái đã, đúng vậy.
Đang tính lết xác lên công ty, chị Linh lại í ới:
- Gấu ơi. Chị yêu em, hì hì.
- Lộ bản chất, cuồng râm.
- Trêu chị nhé, nhớ đấy.
- Nhớ chứ, nhớ Linh chết được đây này.
- Nói dối như cuội.
- Anh qua chở đi làm nha?
- Ưm, chị chờ.
Nói miết cũng quen nhưng người ngoài mà nhìn vào cuộc đối thoại giữa tôi và chị Linh chắc lại nghĩ hai đứa tôi bị khùng mất. Chị yêu em, anh yêu em, không thể hiểu nổi luôn.
Chị Linh ban đầu hay ngại, nhưng mà lúc thổ lộ xong cứ như con người khác, yêu không chịu được. Suốt ngày gọi tôi, cũng chả làm gì, hỏi vớ vẩn, cơ mà tính ra không yêu là không được đấy. Ví dụ nhé, à mà khoan, tốt nhất là không nên kể trước, tôi phải đi đón chị Linh đây.
Chị Linh ngoài đi diễn ra thì bình thường ăn mặc khá là... già, chuẩn với cái độ tuổi của bà ấy, suốt ngày chỉ sơ mi với quần tây, lâu lâu đổi gió thì có mấy quả áo tua rua tua rua, nhìn như cái giẻ lau nhà:
- Ôi, con chào thím Linh, thím đi đâu đấy ạ?
Chị Linh nhăn nhó, đánh tôi, lại đánh ngực, thánh dê:
- Không được trêu Linh, Linh không già.
- Linh max già.
- Ò chị già đó, đi mà chở cô Ly, cô í trẻ, hứ.
Chị Linh giận dỗi vùng vằng đòi đi vào nhà, may mà tôi kịp kéo lại. Chà chà lâu không ngắm Linh hâm thật gần, ôm eo, nhìn cái mặt ngại ngùng này mới yêu làm sao, cứ đỏ ửng lên ấy nhỉ. Lạ quá, mấy hôm trước thì tôi tưởng chị Linh hết ngại rồi, tự nhiên bây giờ lại hay đỏ mặt thế:
- Ui da, Linh hâm của tôi đang thẹn, hí hí.
- Bỏ chị ra đi, người ta nhìn kìa.
- Không đấy, hôn miếng đi anh thả.
- Đồ dê... gấu gì mà... dê dễ sợ.
- Gấu này sinh năm dê, beeee beeeee.
Chị Linh nói vậy chứ vẫn hôn má tôi một phát, tê tái, tiếc là chưa chuyển lên môi được:
- Phê lòi, chắc bắt cóc Linh về để Linh hôn quá.
- Linh chỉ cần ăn no thôi, ai cho Linh ăn no là Linh thích, hì hì.
- Linh giống chó quá vậy?
- Tát chết nghe chưa, hứ.
- Thôi xin lỗi, đi làm nha, yêu em.
- Lợi dụng.
Tôi cũng hôn má chị Linh lại một miếng. Nói không phải trêu chứ đối với con trai, được gái hôn hay hôn gái đều chỉ có con trai lợi thôi, Linh nhờ?
Chở cục nợ của tôi lên chỗ làm... à quên nữa, chị Linh dạy nhạc trường cấp 2, lâu lâu, nói chuẩn là đi diễn mới là nhiều chứ dạy chẳng bao nhiêu, cô giáo của em gái tôi là hót gơn của trường đấy nhé, chị Linh lại xinh, hiền với cả giọng Bắc nữa nên mấy nhóc mê cực luôn, mà có mấy đứa biết tôi rồi, kk:
- Cô Linh vào dạy kìa, đỏ mặt coi học sinh trêu cho, haha.
- Kệ chị, gấu đi làm đi, trưa khỏi đón, chị nhờ bạn về, hì.
- Trai hay gái?
- Trai, đẹp trai nữa, lêu lêu.
Chị Linh trêu tôi rồi đi lên lớp, giá mà tôi bé bé chút cũng tót vào học chung luôn rồi, tiếc quá.
Lại vác xác lên công ty, chả hiểu sao dạo này lười như hủi. Hồi xưa, chính xác là mấy hôm trước, còn có Tiểu Ly, vậy nên tôi còn có hứng thú. Dạo này yêu chị Linh, thành ra cũng ngại gặp nhỏ Ly, cứ làm sao ấy. Mà con nhỏ này cũng kì, nó biết rằng tôi đắn đo giữa hai người mà nó vẫn cứ đáng yêu trước mặt tôi, thật là hết biết:
- Phong Nhi ơi hôm qua em mới mua cho Phong Nhi cục kẹo to đùng luôn.
- Kẹo gì mà to đùng.
- Kẹo tròn tròn xoắn xoắn í, em ứ biết tên.
- À biết rồi, thôi làm đi nhóc, giám đốc chửi giờ.
- Biết gòi, lơ tui nha, ghét.
Tôi thật là không còn tâm trí đâu để nói chuyện với Tiểu Ly nữa. Không phải là Tiểu Ly xấu hay tôi ghét nhỏ mà tại vì chị Linh đã chiếm mất cái đầu của tôi rồi. Nói không ngoa vì Linh hâm đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của tôi, giỏi nấu ăn và qua trọng nhất là ngoan, chứ cái thể loại đi bar nhiều hơn đi chùa như Tiểu Ly thì tôi cũng đến lạy.
Đợt này công ty đang tổ chức thể thao phong trào đại hội gì đó, mà công ty chuyên về máy tính nên phong trào nó cũng khác. Người ta thì đá bóng, bọn tôi thì có thêm môn đấu game, nôm na là esports, thể thao điện tử ấy. Mà công ty tôi toàn mấy con gà, chính xác là mấy game thi đấu thì không biết chơi, toàn chơi game cày cuốc. Tôi chỉ rành mỗi Fifa, mà chung lại thì tôi thuộc hàng nhất không cần đấu rồi, có ai chơi quái đâu:
- Phong, đăng ký môn gì rồi?
- Tao chịu, nghe bảo bắt buộc tham gia một môn mà phải không?
- Ừ. Thích chơi game hay ra ngoài chơi chạy nhảy?
- Chắc ra đá banh đá bóng cho khỏe.
- Vậy thi cái gì đăng ký hộ tao luôn, về cái.
- Đón vợ à?
- Ừ nó đi khám bệnh về.
Thằng này tên Huy, vào làm chung đợt với tôi, lấy vợ sớm vãi chày, mà con vợ nó nói chung cũng đẹp, mỗi tội dữ hơn sư tử, thấy anh chàng bị quát nạt suốt ngày. Phải gặp tôi, tôi nhét đầu nó vào bồn cầu, vợ như thế à.
Lọ mọ lên gặp Tiểu Ly đăng ký tham gia, con nhỏ lại đang giận tôi mới chết chứ. Vừa thấy tôi, Tiểu Ly đang cười nói bỗng nghiêm mặt lại, giả bộ nhìn giấy tờ. Và cũng chỉ cần thế, tôi quay ngoắt đi luôn, chảnh với bố à... đùa đấy, tôi chạy đi mua trà đào cho Tiểu Ly, gì chứ cứ nốc hết ly là nhỏ hết giận, tôi còn lạ quái gì:
- Tiểu Ly chinh ẹp, uống nước đi.
- Không uống, không thèm.
- Khi nào mới thèm?
- Không biết.
- Thôi, vậy anh tự uống.
Liếc qua liếc lại, con nhỏ vẫn chẳng thèm giành lấy ly trà như mọi lần, chắc bữa nay giận thật:
- Thôi mà, sáng anh buồn ngủ nên nói vậy thôi, Ly ơi, Ly à, Ly đáng yêu.
- Im đi.
- Uống nước thôi Ly ơi, uống nước đẹp da.
- Đẹp tự nhiên.
- Uống nước xinh gái.
- Xinh sẵn gòi.
Bí quá, tôi đành kéo cái ghế sang ngồi cạnh Tiểu Ly, gì chứ con nhỏ này khoái động chạm lắm, cứ ôm ấp tựa đầu tựa vai tí là nó hết chảnh ngay:
- Tránh ra, ai cho mà dựa.
- Vai của Phong, ứ phải của Ly mà Ly đuổi.
- Của... cái đầu ông.
- Thế giờ nàm thao, có viết hộ không hay để bậy bạ tại công ty luôn, chậc, thấy màu đỏ rồi nhé.
- Tầm bậy đi... màu... cam bộ.
Tiểu Ly đỏ mặt, má cái thứ con gái mất nết, áo vếu màu gì cũng khai tất tần tật ra nữa, tổ cha:
- Mất dạy, thế cũng nói được.
- Ông nói trước bộ...
- Tiểu Ly hí hoáy viết
- Này này tôi với thằng Huy đá bóng nhé.
- Gòi xong, đưa nước đây.
- Sao bảo không thèm.
- Viết xong là thèm, mệt thèm.
Thấy Tiểu Ly cứ nhí nha nhí nhố như này, tôi chẳng dám nói chuyện của tôi với chị Linh nữa, hôm bữa còn ôm ấp hôn hít, hôm nay lại như này không biết sao luôn. Thôi thì cứ kệ, tôi cố gắng xa lánh một thời gian là Tiểu Ly sẽ hiểu, mà nhỏ không hiểu thì kệ bố nhỏ chứ bố tôi cũng đâu rảnh mà đi giải thích, haiz.
Tình hình là sáng Chủ Nhật, chúng tôi sẽ đá với đám phòng kế hoạch, toàn dân công sở nhìn cái tướng đi còn không vững chứ đá đấm cái gì.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách chán nản và lặp đi lặp lại, tuy nhiên thì với tình yêu mới của mình, tôi vẫn thấy sự lặp lại đó thật đáng quý. Khi bạn còn bé, sự lặp lại ấy khiến bạn buồn ỉa, nó thậm chí còn chán hơn khi bạn ngồi trong toilet. Nhưng khi bạn lớn, bạn đi làm, sự lặp lại đó được gọi là sự ổn định, mà trong công việc, sự ổn định là một phạm trù rất quan trọng. Bạn sẽ... à mà khoan tôi đang nói cái quái gì thế nhỉ?
Sáng cuối tuần, như mọi ngày bình thường khác, chị Linh đều gọi điện đánh thức tôi:
- Gấu ơi, dậy đi, chị mới vừa dậy.
- Ngày nghỉ để anh ngủ chút coi... oáp.
- Gấu bảo chị gọi dậy đi đá bóng mà, giờ lại nhăn chị... hứ.
Tôi cười khổ:
- Ủa vậy hả? Xin lỗi, anh quên, í hị hị, Linh xinh ẹp, Linh đáng yêu.
- Chả thèm.
- Ăn sáng rồi đi chơi với anh nha?
- Cho 5p không tới thì chị ở nhà.
- Okay Linh hâm, anh yêu em, chụt chụt.
- Hì hì.
Dạo này chị Linh đi dạy toàn mặc đồ kín mít, chắc sợ tôi mắng. Mà cũng ngoan cơ, đi đâu xa là toàn gọi điện xin phép tôi, tôi không cho... vẫn cứ đi, nhây dễ sợ. Nhắc về dạy, con nhỏ Trân nó biết tôi với chị Linh có vấn đề mờ ám nên nó toàn đòi tôi rủ chị Linh đi chơi để nó nghỉ. Cơ mà bà chị dâu tương lai của nó chăm chỉ và nghiêm túc cực, chơi thì không biết chứ đã làm ra phải ra làm, toàn mắng tôi mặc dù nhỏ Trân quên bài.
Vừa qua đến nơi, tí nữa thì không nhận ra chị Linh. Hôm nay cô nàng mặc short khoe đùi, rách te tua, áo thì kiểu unisex gì gì đấy, to thùng thình, nhìn như con lật đật:
- Mặc đồ kiểu gì thế hả?
- Đẹp mà, gấu chả biết gì.
- Vài bữa anh chở đi mua quần, rách te tua kìa, khổ.
- Người nói yêu Linh đi, người nói thương Linh đi...
- Yêu em, umoahh umoahhh.
- Gấu mập.
Và đấu ở công ty, và dĩ nhiên có mặt Tiểu Ly. Không phải mê tín chứ tôi thấy lần nào hai bà gặp nhau cũng có chuyện, và lần này cũng thế.
Chap :
Tôi không biết Tiểu Ly đang nghĩ những gì, nhưng tôi có thể chắc chắc rằng lúc nào em ấy cũng là người đầu tiên ủng hộ tôi, bất kể đó là việc gì. Tiểu Ly không giỏi giang như Linh, cũng không rành nữ công gia chánh, nhưng cô bé rất cố gắng học tập và lúc nào cũng giữ cho mình một nụ cười trên môi. Tiểu Ly luôn là người khiến tôi phải đắn đo nhiều nhất mỗi khi quyết định làm một việc gì vì có thể tôi sẽ gây tổn thưong cho em ấy và tôi thì không bao giờ muốn làm điều đó một chút xíu nào cả.
Trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, à mà tính ra thì không phải là căng thẳng vì tình yêu, tôi chỉ căng thẳng quá mức vì... Linh mà thôi. Nói quên nhưng đâu phải cứ thế là quên ngay được, dù sao chúng tôi cũng bên nhau năm trời, đó không phải là quãng thời gian ngắn nhưng cũng chưa đủ dài để tôi phải quá bi lụy. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tôi không nên được phép nhớ đến Linh nữa, cô ta khiến tôi đau quá đủ rồi, chẳng phải sao. Tôi bước từng bước chân mệt mỏi lên phòng, nằm vật xuống giường. Bây giờ là h, chỉ còn tiếng nữa là Linh sẽ đến dạy nhạc cho nhóc Trân, tôi không chắc là Linh có đến hay không, thế nhưng tôi nghĩ là tôi không nên ở lại đây, vì dù sao tôi cũng đã hẹn với Tiểu Ly rồi, hơn nữa, Linh là người mà tôi phải quên đi, quên đi mau lên:
- Sao mệt mỏi vậy hai?
- Mày ăn gì đấy, đưa cho tao miếng nào!
- Cức.
- Đm lại ăn cứt, tao mua bánh không ăn tối ngày chỉ ăn cứt.
Nhóc Trân giận dỗi, nó ngồi hẳn người lên bụng tôi khiến tôi muốn lộn hết ruột gan ra ngoài:
Con nhỏ không đùa nữa, nó ăn xong cái của nợ gì đấy, nó nằm xuống cạnh tôi, ngủ khò:
- Giờ này giờ ngủ à, xuống dọn cơm ra cho ba mẹ ăn.
- Không, i mean éo.
- Éo cái cụ mày à, mất dạy.
- Đã bảo cụ ông cụ tôi giống nhau mà sao cứ đòi miết.
- cái ... mày, cút, ôm ấp nóng vãi lồng.
Con bé giường như thấy được tâm sự gì đó trong mắt tôi, đùa đấy, nó thấy tôi thường ngày mỗi lần nó ôm là lúc nào cũng nhỏ nhẹ, hôm nay lại cay cú, kiểu gì cũng có chuyện để nói:
- Con chó nào trêu hai để Chưn cắn chết cụ nó này.
- Bà gia sư của mày đấy.
- Chị Linh làm gì hai hả?
- À mà thôi, chuyện người lớn, con nít đừng xen vào. Mà này, đừng có nhắc đến tên tao trước mặt bà ấy, với lại đừng có nhắc đến Linh trước mặt tao, biết chưa?
Nhóc Trân ngơ ngác, chắc nó chỉ nghĩ đơn thuần là anh hai chị hai của nó đang giận nhau chứ đâu có biết là mọi chuyện đã thật sự lớn đến mức độ này. Con nhỏ ngoan ngoãn gật đầu rồi lạch bạch chuồn xuống nhà nấu cơm, chắc nó sợ tôi điên lên lại đè nó ra... chịch thì khổ. Đùa, định mệnh tôi đang nói cái quái gì thế nhỉ.
Nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, điện thoại đã réo inh ỏi, lại là Linh:
- Gấu ơi... qua đón... chị được không?
- Không, em bận rồi chị à, chị nhiều bạn trai lắm mà, chị gọi họ đón đi nhé, bài.
Tính tôi không thích nói nhiều, nhất là sau khi đã gặp phải một chuyện không thể hàn gắn như thế này, cơ mà chẳng hiểu sao tôi không nói một lời thật sự dứt khoát để chấm dứt cái ảo tưởng của Linh được. Tôi biết là cô ta không có ý đồ xấu đối với tôi hay là đào mỏ hay tương tự thế, vì nếu có thì hơn năm nay tôi đã biết rồi, cơ mà tôi chỉ sợ một ngày nào đó, cái tính trăng hoa của cô ta lại bộc lộ thì tôi không chắc lúc đó tôi có còn giữ được bình tĩnh để không tặng cho cô ta mấy cái tát hay không. thằng trong năm, càng nghĩ cầng thấy rợn người, cô ta là mẹ thiên hạ à?
Nghĩ ngợi mệt óc, tôi nhấc, à tôi bấm máy gọi điện cho Tiểu Ly, dù gì thì tôi cũng cố gắng bù đắp cho Tiểu Ly, tôi có lỗi với em ấy nhiều quá, cũng may là tôi chưa nói gì với em ấy về việc Linh trở lại và đi chơi với tôi cả tuần qua, nhưng tôi nghĩ là Tiểu Ly biết, chẳng hề chi, em ấy là nguời con gái tốt bụng nhất trên đời mà, thật đấy:
- Tiểu Ly bé bỏng, đi chơi nào!
- Yeahhh, đi tơi đi, qua đi mà, Tiểu Ly đói bụng gòi.
- Chờ anh p, anh qua liền, mặc đồ cutoe tí nhe.
- Lúc này Ly cũng chu choe hết, hông cần mặc, hihi.
Tôi không biết có phải là tôi bị thần tượng hóa Tiểu Ly hay không, cơ mà tôi có cảm giác, cứ mỗi khi buồn, nhìn thấy nụ cười của em ấy là tôi có thể lấy lại thăng bằng ngay lập tức, chả biết nữa, em ấy có phải là thần hộ mệnh mà thượng đế phái xuống chăm sóc tôi không nhỉ, hừm, tôi nghĩ là tôi méo nên đọc truyện nữa vì hình như tôi đang nói vớ vẩn thì phải.
Mất vài phút để đến với Tiểu Ly, cô bạn nhỏ của tôi hôm nay, chính xác là em ấy luôn luôn nghe lời tôi, bữa nay ăn bận đáng yêu cực kì, lại quần yếm, lần này thì quần chỉ ngắn ngang đùi chứ không dài như hôm nọ, đi sneaker, áo thun đỏ sát nách, nhìn cứ như:
- Dám chửi ta điên, chờ ta ăn hoa là ta bắn mi chết, bang bang bangggg.
- Con dở này, đi ăn đi, đói quá hóa rồ à?
- Mario cần gì xe, chờ tẹo ta chui xuống ống nước là qua màn khác, hihi.
- Ôi.
Hết nói nổi, tôi im lặng để Tiểu Ly kết thúc trò chơi Mario của mình rồi ngoan ngoãn leo lên xe. Dạo này Tiểu Ly cũng không gọi tôi là Phong Nhi như hồi xưa nữa, cô bé gọi tôi là "chó con", tại sao không gọi là "cún" nhỉ, khác gì đâu:
- Chó con, Ly muốn ăn cháo vịt.
- Qua mẹ nó rồi, sao không nói sớm.
- Aaaaa, huhuhuu, chó con mắng Ly, không chơi đâu, huhuhu...
Con nhỏ òa khóc, chắc là giả bộ thôi, cơ mà nó la lối om sòm quá làm bao nhiêu người qua đường dòm ngó tôi:
- Ế ế anh quay lại đây, đừng có khóc, Ly.
- Hức... khịt... quay lại đi...
- Hahaha, khóc rồi còn cười nhé, còn nguyên xô cứt ở nhà đang chờ bé Ly.
Cô bé giận dỗi đánh vào lưng tôi đau điếng:
- Ông im đi, tát cho gãy răng bây giờ.
- Sợ tóa, sợ tóa.
Hết phần trêu chọc, hai đứa tôi chuyển qua công đoạn ăn uống. Tiểu Ly ăn uống chả ra làm sao, cứ như con mèo con, ăn từng tí cháo một, trông đáng yêu tợn. Cơ mà Tiểu Ly ăn như mèo thì đúng còn tôi ăn cứ phải gọi là như lợn chứ méo phải cún nữa rồi, tôi chả biết bằng cách nào mà Tiểu Ly chỉ vừa xong / tô cháo đầu tiên thì tôi đã vã xong tô đầy ụ, bụng thì no căng cơ mà mồm thì vẫn cứ phải gọi là thòm thèm. Chán chả có gì làm, tôi ngồi lau mồ hôi, vén tóc cho Tiểu Ly. Cô nàng vừa ăn, lâu lâu lại ngóc đầu lên nhìn tôi cười tít, lại còn giơ tay lên toan đánh tôi nữa chứ, con gái con đứa thích thì nói cụ là thích đi lại còn làm bộ, bố lại đút cái dép vào mồm thì bảo sao vui tính nhé:
Chờ Tiểu Ly ăn xong tô cháo mà tôi ngỡ như cả thế kỷ trôi qua vậy, lâu vãi cả chày:
- Ăn lâu vãi lô, mẹ, đúng là cái đồ con gái.
- Sao chửi tui, tui ăn lâu đó, làm sao, không chờ thì thoi, đi đi, không thèm, huhuhuhu...
Lại mếu, thế méo nào cái con bé này nó thích mếu thế nhỉ, mà tính tôi chúa ghét đám con gái mít ướt, khóc thì khóc cũng vừa vừa thôi chứ, khóc tụt cả quần ra mà vẫn khóc được, tài thật:
- Thôi đê, đứng lên chở đi chơi, đừng có làm trò đê.
- Hứ, đồ chó... con.
- Vả chết cụ giờ.
- Cụ em chết lâu gòi, hihi.
- Cái , im mồm, lên xe đi, nhí nha nhí nhố.
- Cờ cờ.
Tôi bẹo má con nhỏ:
- Định mệnh thằng nào bày nói bậy đấy?
- Aaaa đau em, bỏ em ra đi, củ cải mà, củ cải, con cua nữa, uhuhu...
- Lần sau nói bậy nữa là ăn đấm nghe chưa?
Tiểu Ly xị mặt, chả nói năng gì, lầm lũi leo lên ôm eo tôi. Hai đứa chúng tôi đi chơi với nhau cũng nhiều, nói chung nguyên cái thành phố to tổ bố chúng tôi cũng lượn gần hết rồi, mội tội chưa biết chỗ này chơi bời gì hay ho cả, mới hôm qua được giới thiêu, hôm nay quyết định dẫn Tiểu Ly đi chơi... trượt patin, cái trò này hồi nhỏ tôi cũng đi trượt với đám bạn nhiều lắm, lần đầu chưa quen, ngã lên ngã xuống, có lần suýt cắm đầu vào cái bục bê tông mà người ta làm để mấy thằng trẻ trâu thể hiện. Nói đến patin mới nhớ, ngày xưa tôi có một thằng bạn, nhà nó ở gần chỗ chơi patin, thế là ngày éo nào cũng cắm đầu trượt, truợt từ Hà Nội, trượt đến Sài Gòn, trượt mòn thế giới, trượt tới Liên Xô, trượt vô Đà Nẵng, trượt thẳng vô nhà, trượt cho đến chết, trượt ngày lẫn đêm, trượt thêm ngày nữa, ngả ngửa thì thôi. Tóm lại là nó trượt liên tục, đến một hôm, tôi thấy cái cẳng chân nó lủng lẳng, máu me be bét còn nó thì la lối om sòm, chả hiểu sao tôi lại sợ vãi cả đái, lạ thật:
- Chó con, Ly không có biết trượt đâu, té oạch mông đó.
- Vào đây anh chỉ cho, đi.
- Thôi, đau mông lắm mà.
- Đi vào đây, nhanh.
Tiểu Ly miễn cưỡng đi theo tôi với đôi giày vừa buộc, cô nàng bám chặt tay tôi, cứ đi một tẹo lại sợ ngã, mà cái đứa chưa biết đi chưa ngã thì cái đứa biết đi là tôi đã bể đồ ngồi rồi:
- Đậu má, Ly ơi là Ly, đừng có bám anh nữa, thả ra anh bày cho mà đi.
Cô bé mếu xị nhưng cũng ngoan ngoãn thả tay tôi ra rôì nhẹ nhàng tiến tới. Tập cái patin này không khó lắm, mỗi tội là ban đầu phải chịu té đã, còn của nợ của tôi thì sợ té, thành thử ra:
- Tiểu Ly, em cứ cúi gập người thế té sấp mặt lờ đấy.
Cô nàng phải nó là tiếp thu hơi bị nhanh, mới nói vài câu đã đi được rồi, cơ mà, á hahahaha, té vỡ mông rồi:
- Ư hư huhuhu, đau quá, không chơi nữa đâu...
Tiểu Ly giận dỗi tháo đôi giày rồi chạy vọt ra dàn ghế bên ngoài ngồi, xoa mông liên tục. Chả hiểu sao tôi không bay lại hỏi han cô bé mà cứ thế cười sặc sụa. Mặc dù là hồi xưa tôi cũng té lên té xuống cơ mà chẳng hiểu sao nhìn cảnh tượng này lại thấy buồn cười:
- Ôi Tiểu Ly bé bỏng, nín đi nào, haha.
- Không chơi cái này nữa, đau mông gòi.
- Ừ, thôi nghỉ tí rồi đi mua đồ không?
- Thôi, đồ em tự mua được, em cũng đi làm bộ, pleuuu.
- Ơ tôi có nói là tôi mua cho cô đâu, há há há, quê kìa, Ly bé bỏng đang dỗi, chu choe chu choe quá.
Đấy, niềm hạnh phúc mà tôi nói đấy, nó chỉ đơn giản vậy thôi mà, cớ sao ông trời không bao giờ cho nó được kéo dài vậy, tại sao chứ. Tôi vừa đứng dậy, toan kéo Tiểu Ly ra ngoài, thì điện thoại, từ nhóc Trân, con nhóc thở hổn hển, xem chừng đang khóc rồi, nó ấp úng, nấc nghẹn:
- Hai ơi... hức... chị Linh... hức... chị Linh bị sao đó, đang đọc sách thì... hức, xỉu rồi... co giật nữa, hai về đi...
Trong khoảnh khắc, tôi nghe hai bên tai mình lùng bùng, tôi chẳng còn biết phải làm sao nữa, một bên là Linh, một bên là Tiểu Ly, và rồi, tôi đã có cho mình một quyết định hết sức sai lầm, một quyết định mà có lẽ sẽ khiến tôi phải hối tiếc cả cuộc đời.
Chap :
Nói tôi không còn tình cảm với Linh nữa là điều không đúng, vậy nên khi vừa nghe đến chuyện Linh bị bệnh, lòng tôi cứ thế mà nôn nao hết cả lên. Thế nhưng lúc này, chẳng phải là, tôi đang đi chơi với Tiểu Ly sao, tại sao tôi lại có thể bỏ rơi em ấy một lần nữa, thiệt tình là tôi cũng không hiểu lúc đó tôi đang nghĩ gì, chỉ biết rằng Linh đang gặp nguy hiểm còn Ly thì không, vậy nên, tôi tự chống chế rằng, đó chỉ là tình cảm... giữa người với người, vậy đấy, tôi là một thằng tồi tệ.
Chẳng chần chừ nữa, tôi chạy đến trước mặt Tiểu Ly, nắm lấy tay em, quỳ xuống và van xin:
- Ly à, cho anh xin lỗi, anh nợ em quá nhiều rôì, anh...
Tiểu Ly gạt nước mắt, cô bé không muốn gây khó xử cho tôi một tí tẹo nào cả:
- Bà già bị sao vậy, đi nhanh lên còn ngồi đây nữa.
- Ừ, chờ anh lấy xe.
Tôi chả biết lúc đó tôi đang nghĩ cái quái gì nữa, tôi chỉ cắm đầu cắm cổ chạy xe thật nhanh đến bệnh viện, nơi mà nhóc Trân đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Tôi hồi hộp chạy tới, với vẻ mặt lo lắng của nhỏ Trân thì tôi không chắc là Linh có ổn hay không nữa. Không gian tĩnh lặng bao trùm, nhỏ Trân thì đang sụt sịt, chỉ có Tiểu Ly là lại gần và dỗ dành nó mà thôi:
Tôi ngồi thừ ra ghế, cố gắng tạo cho mình sự thoải mái nhất định, dù sao thì chuyện cũng đã lỡ xảy ra rồi, có nghĩ ngợi hay gì đi chăng nữa thì cũng chỉ cầu mong cho Linh bình an vô sự, như thế thì tôi cũng không bị áp lực còn Tiểu Ly sẽ không phải khó xử nữa.
Chúng tôi chờ đợi, rất lâu, cho đến khi vị bác sĩ tiến ra từ phòng cấp cứu, mặt ông ấy giãn ra, tỏ vẻ hài lòng, chắc là:
- Bạn con sao rồi ạ, bác sĩ?
- Làm việc quá sức, thức khuya nhiều, tóm lại là cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ, có thể xuất viện được rồi.
- Dạ con cảm ơn bác sĩ ạ.
Chẳng chần chừ nữa, cả nhóm chúng tôi định tiến vào, thế nhưng, bằng một chút tâm lý của phụ nữ, Tiểu Ly đã nhẹ nhàng kéo nhóc Trân lại và để cho một mình tôi tiến vào trong với Linh. Lúc này, Linh đang nằm ngoan ngoãn trên giường với một vẻ mặt hiền đến lạ kỳ. Linh của tôi xưa giờ vẫn thế, chỉ khác là sau khi nghe được sự tích tình yêu quá đỗi dày đặc của Linh, tôi có cảm giác cô gái mà tôi yêu lúc này chỉ như một người lạ, một người lạ từng yêu. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Linh, cô nàng định nói một điều gì đó nhưng tôi đã ra hiệu là không cần. Tôi nắm tay Linh, một tay vuốt ve gò má đáng yêu của cô ấy, một cảm xúc khó tả diễn ra bên trong tôi, tôi không biết làm như thế nào cho phải nữa:
- Anh xin lỗi vì đã đối xử với em không tốt trong những ngày qua, anh...
- Hì hì... chị xin lỗi... tại chị... hư... khụ khụ... chị sẽ thay đổi, chị hứa...
Nhìn ánh mắt đượm buồn xen lẫn tâm sự của Linh lúc ấy, quả thực tôi đã mềm lòng, tôi không còn giữ được chính kiến của mình như cách đây nửa ngày nữa, tôi cảm thấy mình cần làm một điều gì đó, chí ít là trong lúc này, để chăm sóc Linh, để ở bên cạnh cô ấy, khi mà giờ đây, Linh chẳng có một ai thân thích bên cạnh cả, chỉ có tôi, người mà Linh có thể đã yêu thật sự, thật sự rất sâu nặng. Tôi cảm thấy mình có lỗi, có phải tôi đã quá cay nghiệt khi đay nghiến Linh bằng những lời lẽ thật sự khó nghe, nhưng không thể trách tôi được, đó cũng là sự thật mà Linh đã che giấu bấy lâu nay, một sự thật mà đáng lý ra tôi phải được biết, vậy nên, có bực tức, có đau khổ cũng là lẽ thường tình:
- Đã bảo ăn uống cho đầy đủ vào, sao em không nghe lời anh?
- Chị... nhớ gấu, chị... không ăn uống được gì nữa...
- Thôi, đừng nghĩ lung tung nữa, nghỉ đi, anh ra ngoài một chút...
Linh níu tay tôi khi tôi vừa toan đứng dậy ra ngoài, có lẽ, hơn ai hết, lúc này, tôi phải là người ở lại bên cạnh để chăm sóc Linh. Tiểu Ly và Linh không thể hòa hợp, mặc dù bên ngoài cả hai đều khá tốt với nhau, cơ mà tôi chắc chắn họ sẽ gặp những khoảng lặng khi ở cạnh nhau, điều đó là không thể. Nhóc Trân thì còn phải về đi học, nó càng không được ở lại đây, vậy nên chỉ còn mỗi tôi, người vẫn còn cái mác là "người yêu" của Linh, sẽ phải ở bên cạnh cô ấy, dù bất kì giá nào đi chăng nữa:
- Anh ra chở Trân về đã rồi anh vào với em, có muốn ăn gì không?
- Chị không cần đâu, gấu ở lại với chị là được rồi, hì.
- Đừng có bướng, lát anh mua cháo cho em, ăn uống cho đầy đủ đi, người thì bé tí tẹo, suốt ngày bệnh.
- Hì hì...
Tiểu Ly đang trò chuyện gì đó với nhóc Trân ở phía bên ngoài, dường như sự xuất hiện của tôi đã làm cho câu chuyện của cả hai miễn cưỡng phải dừng lại:
- Hai chị em lấy xe của anh về đi, đêm nay anh... ừm... ở lại với chị Linh.
Nhỏ Trân nhanh nhẩu, nó biết nó không nên nói gì vào lúc này cả, nó chuồn thật nhanh ra phía ngoài sân, để lại tôi và Tiểu Ly với một sự ngại ngùng không thể diễn tả. Nhưng Tiểu Ly luôn luôn là một cô gái tốt, đừng nói cô ấy không biết nghĩ gì cho người khác, cô ấy thậm chí còn hy sinh bản thân mình để người ta có được hạnh phúc, dù rằng nó có khiến cô ấy phải chịu ấm ức và đau khổ. Tiểu Ly nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên má tôi trước khi rời đi. Tôi thấy, em ấy khóc. Chẳng rõ nữa, cứ như đây là một cuộc chia ly thật sự vậy, rằng nếu Tiểu Ly ích kỉ nghĩ đến bản thân lúc này, tôi và em ấy có thể sẽ được bên nhau, nhưng cả hai đều không thể cảm thấy thoải mái. Vậy nên, Tiểu Ly bé bỏng của tôi đã chọn phần thiệt cho mình, em ấy muốn tôi phải thật sự quên đi Linh trước khi hai đứa có thể tiếp tục bên nhau và mãi mãi không xa rời, em ấy, đành buông tay:
- Em với Trân đi taxi được mà, anh ở lại với chị Linh đi, em không sao đâu, hihi...
- Anh... xin lỗi...
Những câu xin lỗi sáo rỗng chẳng biết tôi đã tuôn ra được bao nhiêu lần rồi, mặc dù chẳng bao giờ thực hiện được nhưng Tiểu Ly vẫn không một lời oán trách đối với tôi, trái lại, em ấy vẫn tin tưởng và tuyệt đối tha thứ cho tôi, có phải chăng, đối với tôi, Tiểu Ly thực sự là một thiên thần.
Chờ cho cả lên taxi an toàn, tôi mới yên tâm chở Linh về. Trên đường đi Linh ôm chặt lấy tôi, thế nhưng, tôi cũng không có đủ dũng khí để nói gì với Linh lúc này cả, thật sự là tôi và Linh đã hình thành nên một bức tường quá lớn, nó khiến tôi cảm thấy thực sự khó chịu và không thể thoải mái được nữa, tại sao, cô ấy đã từng là người tôi yêu, thậm chí là cả bây giờ, tôi vẫn rất yêu cô ấy, thế nhưng, để chấp nhận sự thật, với tôi là quá khó, thật sự quá khó. Tôi luôn có cảm giác lo lắng với Linh, tôi không biết liệu khi nào thì cô ấy lại trở về cái tính đào hoa còn khi nào thì tôi biến thành trẻ trâu với cọc sừng trên đầu nữa. Nhưng chí ít là với năm đã qua, tôi có thể khẳng định, Linh không phải là người xấu, cô ấy rất tốt, rất giỏi nữa, thế nhưng về mặt tình yêu, cô ấy là một người thực sự không đáng tin cậy một chút nào cả, có lẽ, sau đợt này, tôi phải một lần nữa khẳng định, tôi và Linh không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa, dù tôi rất muốn, thế nhưng, Tiểu Ly mới là người tôi phải chọn, đúng vậy.
Chở Linh về đến nơi, nằm yên trên giường, tôi lại bắt đầu hành trình mua cháo. Tôi la cà khắp các con phố, tôi cố gắng kéo thật dài thời gian ra, phần vì tôi sợ phải gặp Linh, phải đối mặt với cô ấy, phần vì tôi muốn hít thở chút ít bầu không khí bên ngoài này, nó đem lại cho tôi sự dễ chịu, sự dễ chịu mà trước nay, tôi không biết là nó có tồn tại.
Linh đang ngủ, tôi nhẹ nhàng tiến đến với tô cháo trên tay, tôi ngồi xuống cạnh Linh, ngắm nhìn người con gái tôi đã từng rất yêu ngủ. Linh vẫn vậy, vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ, cái vẻ quyến rũ đến lạ kỳ mà tôi chưa từng thấy ở bất kì người con gái nào khác, kể cả Tiểu Ly, đó có lẽ cũng là lý do mà tôi quay lưng với cô bé mà tôi đã từng theo đuổi rất lâu để chuyển sang với Linh, thế nhưng, giờ đây, tôi chỉ nhận lại toàn thất vọng, tại sao như vậy chứ:
- Gấu ơi... chị lạnh lắm.
- Để anh lấy chăn cho em...
Linh níu lấy tay tôi, ôm chầm lấy tôi, cô ấy khóc thật nhiều trên vai tôi, cái cảm giác ấy nó mới khó tả và day dứt biết chừng nào. Tôi rất muốn ôm Linh vào lòng mà an ủi, mà vỗ về cô ấy, thế nhưng trong thâm tâm, tôi đã tự dặn lòng mình, tôi phải cứng rắn, Tiểu Ly mới là người tôi cần...
Nhưng rồi, tôi đã thật sự gục ngã trước cám dỗ quá lớn ấy, Linh đặt một nụ hôn lên môi tôi, ấm áp và nồng nhiệt, cái bản năng của một thằng con trai thức tỉnh, lúc này, tôi không biết phải làm gì nữa, và rồi, chuyện gì đến cũng đã đến, đêm ấy, là một đêm đáng quên với tôi, tôi đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Ly, ngàn lần xin lỗi của tôi cũng không thay đổi được bất cứ điều gì cả, tôi là một thằng đểu cáng, một thằng sở khanh và là một thằng con trai không có chính kiến, không đủ kiên nghị để đứng vững trước những cám dỗ, có lẽ, tôi không đủ tốt để yêu và được yêu.
Và rồi... cuối cùng, tôi cũng đã biết được bộ mặt thật của Linh, một cô gái khiến tôi phải thật sự ghê tởm... thế nhưng, Tiểu Ly, em ấy...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chap 15:
Tôi chưa thích lấy vợ vì tôi còn muốn chơi, chị Linh thì cũng chưa thích lấy chồng vì sao thì tôi cũng đếch biết mặc dù bà ấy già lắm rồi. Tiểu Ly không thuộc nhóm của tôi và chị Linh, Tiểu Ly là đứa ba phải, nhỏ không quan tâm là có cưới hay không cưới, tóm lại là nhạc nào cũng nhảy.
Thế nên hôm nay, trong buổi, à ừm... tuyển dâu của mẹ tôi, chị Linh đa phần là nhường Tiểu Ly hết, mấy món ăn ban nãy cũng nhường công cho Tiểu Ly luôn:
Chị Linh cười tươi nhìn tôi, chả biết bà ấy đang khen mình hay là đang đá đểu Tiểu Ly hay là đang nhường nhịn nữa, nếu mà câu vừa rồi của chị Linh bao hàm cả ba ý trên thì bà già này đích thực rất là ghê gớm đây:
- Món này của Linh hả?
- Dạ vâng, cô thử đi ạ.
- Ừm. Cũng ngon không kém. Cả 2 đứa đều giỏi. Phong, nhìn gì nữa, ăn đi?
Tôi ậm ừ đáp rồi cắm cúi gắp đồ ăn. Chỉ có ba tôi và nhỏ Trân là ăn không biết ngày mai, cứ hết cái này lại gắp cái kia, người ta nói con gái giống bố đố có sai:
- Ặc ặc... ba ơi... Chưn nghẹn... nước đi ba ơi...
- Đây, mày ăn từ từ thôi, con gái con đứa không ý tứ gì cả - ba tôi nói thế những vẫn say sưa ăn
- Ba ăn nhiều thì có... ực... Chưn ăn nhanh quá thôi.
- Ba lớn nó khác, mày không giữ eo như mẹ mày... ế lộn... như mấy chị kìa.
- Kệ Chưn, ba béo, í hihi.
- Ờ ba béo, mày thì ốm lắm nhỉ?
Tôi chả nhớ là tôi đã đọc ở đâu cái sự tích rằng con gái là người tình kiếp trước của bố, kiếp này để tiếp nối duyên phận dang dở, còn con trai là... kẻ thù của bố thì phải:
- Bà già.
- Huh?
- Cho bà này.
Tiểu Ly không biết lôi đâu ra tấm sticker hình con mèo rồi tặng chị Linh. Chả hiểu sao chứ tôi thấy chị Linh cười tít cả mắt, hình như hai bà nội này có vấn đề hay sao ấy:
- Ôi chị cám ơn, cô Ly dễ thương quá.
- Tui ghét bà dễ sợ.
- Chị yêu cô lắm luôn.
Mẹ tôi thì chả biết lựa chọn xong chưa chứ tôi là thấy tôi nghiêng nghiêng về phía Tiểu Ly hơn rồi đấy, nhỏ dù biết không thắng được chị Linh nhưng vẫn không hề tỏ ra ganh ghét, đó là điều tôi cực mến ở Tiểu Ly. Còn chị Linh thì vẫn hiền như vậy, bà ấy không muốn ăn thua tí nào, đơn giản là vì bà ấy chưa thích tôi, thế nên cũng không có gì lạ:
- Linh, Ly này! - mẹ tôi gọi
- Dạ.
- Chắc hai đứa cũng biết ý cô hôm nay nhờ hai đứa làm bữa cơm chứ?
- Dạ vâng cháu biết ạ - Chị Linh nhanh nhẩu
Ba tôi ngoắc nhỏ Trân ra ngoài:
- Ba đợi Chưn với, gặm nốt miếng đã mà.
- Tao ở nhà chứ đi đâu mà đợi.
- Vậy thôi, ba đi luôn đi, Chưn ăn... á nhầm, chờ con với ba ơi.
Nhỏ Trân lí lắc chạy theo ba khi mẹ tôi liếc nó một cái nảy lửa.
Trở lại với câu chuyện, chị Linh và Tiểu Ly đều tỏ ra khá hồi hộp, vậy mà dám nói chưa có cảm tình gì với tôi, cái đồ bà già Linh:
- Cô chỉ muốn biết hai đứa nghĩ thế nào về thằng Phong, cứ thoải mái, cô không tra khảo đâu mà - mẹ tôi cười hiền
Chị Linh lớn hơn nên giành, chính xác là xung phong làm trước:
- Cháu thấy Phong rất tốt với cháu, nhưng mà Phong quậy lắm, suốt ngày trêu cháu. Tóm lại là... Phong như trẻ con ạ, hì hì.
Chị Linh thè lưỡi nhìn về phía tôi. Kế đến là Tiểu Ly:
- Phong Nhi... á lộn, anh Phong quan tâm con lắm ạ, với lại hay chở con đi chơi nữa, con rất... mến anh Phong.
Tiểu Ly mặt đỏ như đít khỉ, chà chà, sự so sánh này không hay lắm nhưng tôi thấy khá là đúng đấy:
- Ừm, cô hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm hai đứa khó xử, ăn đi, cô ra đây một xíu.
Mẹ tôi rời đi, chả biết ý gì nhưng mà hiện tại thì tôi đang phải đối mặt với hai bà cô lắm chuyện này. Tiểu Ly thì ngại chả nói gì, chị Linh thì vẫn thản nhiên ăn uống, bà ấy bị chai lì cảm xúc mà, lại còn đút cho tôi ăn nữa:
- Phong hâm, ăn này. Nhanh mỏi tay chị.
- Linh ăn như heo, béo rồi anh nghỉ chơi.
- Cho béo, Linh ăn cho to ra khỏi bị người ta xoa đầu.
- Đợi chục năm... à không, trăm năm nữa đi.
Tôi xoa đầu chị Linh, chuyển sang Tiểu Ly:
- Tiểu Ly, trà đào này!
- Đâu... làm gì có, Phong Nhi xạo, đấm cho cái đó.
- Mặt đỏ thế, ngại à?
- Kệ... Ly, Ly không thèm.
- Ai cho gì mà thèm với không thèm.
- Kệ em.
Vậy đấy, tôi không tài nào chọn Tiểu Ly hay là chị Linh được cả, chả khác nào nói hai người con gái tôi yêu là những món hàng ngoài chợ, thấy ai tốt thì lấy, không, không, không được. Tôi thấy mình quá ích kỷ, cố níu giữ hai người con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy một cách mù quáng... mà khoan, con trai thằng nào chả vậy, mẹ, tự nhiên bữa nay tôi lại chửi tôi, hâm như chị Linh rồi.
Tóm lại, cái buổi sáng hôm đó, chả giải quyết được cục phân gì cả, chị Linh vẫn là chị Linh, Tiểu Ly vẫn là cô bé thích uống trà đào, mọi thứ vẫn y như cũ và hẳn rồi, tôi vẫn không chọn được, haizzz.
À quên, tối nay tôi phải chở chị Linh đi diễn, hẹn tuần nay rồi. Tắm rửa gọn gàng sạch sẽ, tôi tót đi tới nhà chị Linh. Dù không dám khẳng định quá sớm nhưng tôi nghĩ chị Linh có cảm tình với tôi, bằng chứng là mỗi lúc nói tôi... dê, mặt chị Linh đỏ ửng lên, nhìn muốn yêu quá đi mất. Ôi chà, bữa nay bà chị của tôi điệu đà quá chừng, áo dài khăn đóng nguyên tông hồng, cộng thêm cặp bông tai kim cương với quả vòng cổ óng ánh kia nữa, cứ như Bạch Tuyết ấy nhỉ:
- Ui da, người yêu Phong đẹp quá. -
Chào Phong hâm, hì.
- Linh hâm đi đâu đấy?
- Linh hâm đi đánh đàn ạ.
- Không cho Linh đi đâu, muốn ôm Linh cơ?
- Hì hì.
Chị Linh cười rồi nhẹ nhàng lên xe. Công nhận là bữa nay đặc biệt xinh hơn những bữa khác, tóc còn để mái kiểu lưa thưa nhìn như mấy cô hot gơn mà tôi thấy trên facebook, đẹp:
- Linh ơi Linh à.
- Gì vậy?
- Anh yêu em.
- Biết rồi, dê, hì hì.
- Anh có làm gì đâu nói anh dê hả?
- Chị thích đó, làm sao?
- Bướng anh bẹo má đấy nghe chưa?
- Chả sợ.
Tôi đếu thích nói đùa, tôi nói gì là tôi phải làm luôn, nhất là với mấy tên cứng đầu như tên Linh hâm này, phải trị tận gốc không là lại nhờn thôi. Dừng xe giữa đường, tôi quay lại nhéo má chị Linh thật lực, nhéo như chưa từng được nhéo, ôi cái má ngọc ngà nó mới sướng tay làm sao:
- Aaa, đau chị mà, huhu, chị xin lỗi mà aaaaaaa.
- Lần sau có vậy không Linh?
- Dạ không mà... tha cho chị đi, huhu, đau quá.
- Nãy kêu không sợ nhỉ?
Tôi vẫn không buông tha, mục đích của tôi là để trêu cho chị Linh mếu tí thôi, ai ngờ:
- Kệ Phong, của Phong đấy, nhéo đi vài bữa béo ú lại nhăn.
Chị Linh không phản kháng nhưng cái câu nói vừa rồi, phải chăng là:
- Cái gì... của anh?
- Chị chả biết, đồ khó ưa.
Mừng như bắt được vàng, tôi nắm tay chị Linh áp lên má. Cô nàng e thẹn cúi đầu xuống cười mỉm, ôi mẹ ơi, yêu là chi, lệ hoen bờ mi:
- Gì vậy, buồn ỉa à?
- Im đi, đồ dơ dáy.
Chị Linh vẫn thẹn thùng như thế, nhưng với cái biểu cảm này thì tôi cam đoan, bà chị của tôi có thích tôi rồi đấy:
- Yeahhh, hàng về, Linh yêu Phong rồi.
- Chị... không thèm đâu.
- Thơm má cái đi đã không vứt Linh về nhà luôn.
- Đồ... dê.
Đây là lần thứ hai mà tôi thấy chị Linh ngại ngùng nhiều như thế, hôm đầu tiên gặp thì đáng lý ra cũng không tính làm gì, đến tôi bữa đó còn ngại, huống hồ. Chị Linh bặm môi rồi nhẹ nhàng hôn lên má tôi, cái khoảnh khắc ấy sao nó bay bổng và đáng nhớ quá chừng, ôi:
- Ghét Phong.
- Yêu em, hehe, ngại gì hả, ngại thì ôm anh này.
- Chở chị đi đi mà.
- Đề nghị nói chuyện liên quan một chút.
Chả rõ nữa, tôi thấy khi được Tiểu Ly hôn, cảm giác của tôi cũng là thinh thích, nhưng nó không như thế này. Cái lúc mà tôi nhận ra chị Linh thích tôi, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi nhà vệ sinh xổm mà tới nhà vệ sinh có bồn cầu, thật là không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Có vẻ là tôi đã tìm được tình yêu đích thực của tôi chăng? Nhanh vậy ư?
Hôm ấy là một buổi tối đặc biệt với tôi, lần đầu tiên tôi được xem chị Linh đánh đàn, nhưng không phải piano đâu, chị Linh đang chơi đàn bầu. Và hơn nữa, hôm nay, tôi có thể đường hoàng nắm tay người con gái ấy mà dõng dạc hô to, cô ấy là người yêu của tôi, người khiến cho trái tim tôi loạn nhịp ngay từ những ngày đầu:
- Toát hết mồ hôi rồi này, để anh lau cho, lại đây!
- Hì hì, thấy bọn chị diễn được không?
- Chả biết mấy người kia thế nào, ngồi ngắm mỗi Linh hâm của anh thôi à, hehe.
- Chỉ giỏi nịnh chị thôi, hì.
- Đang định chê Linh xấu nhưng thôi...
- Chị xấu đấy, chả cần nữa.
Chị Linh phụng phịu toan bỏ đi, nhưng hồi hôm nào trước đây thì còn đi được chứ bây giờ tôi không cho phép thì đố mà dám đi:
- Đứng lại, lại đây với anh!
Kéo chị Linh lại gần, tôi ôm lấy bà chị đáng yêu của tôi, giữa... phòng:
- Bỏ chị... ra đi, kì cục quá...
- Ai dám chê Linh của anh, tụt quần luôn.
- Hâm... hì.
- Linh nói anh hâm là tụt quần Linh luôn.
- Đồ dê... tránh xa chị ra.
Chị Linh đẩy tôi ra rồi đi vào trong lấy balo đựng đồ. Một lát sau, cô nàng thay đồ như bình thường. Ái chà, lần đầu tiên thấy mặc quần short khoe đùi, mỗi tội bé tí tẹo, 30t mà cứ như đứa nhóc 15t ấy:
- Linhhhhh!
- Hả?
- Mặc quần dài vào coi, ăn mặc thế à?
- Ơ... chả liên quan.
- Quan cục cứt, cãi anh à?
Chị Linh mếu xị, đưa balo ra:
- Nhưng chị chỉ mang đồ này thôi.
- Ủa vậy hả, anh xin lỗi, lại đây nào.
Cô nàng lạch bạch lại gần cho tôi xoa đầu, balo thì đeo sau lưng cứ như bố đi đón con gái ấy.
Hai đứa tôi ngồi nói chuyện với mấy bà chị bạn diễn của chị Linh. Công bằng mà nói thì trong dàn nhạc thì chị Linh với một chị nữa là có nét nhất, mỗi tội chị kia có chồng con rồi không cũng hot gơn chẳng chơi, may mà tôi tóm kịp "bé Linh" về sớm:
- Linh hâm, về thôi, đói bụng quá.
- Chờ chị một lát, chị chào thầy đã.
Chị Linh tí tởn vào trong chào thầy rồi tươi tắn bước ra với một hình dán ngôi sao trên tay:
- Cái gì thế?
- Đây là phần thưởng của thầy, ai diễn tốt thì thầy sẽ cho một cái, cuối năm ai nhiều sao thầy sẽ xin cho một suất lên thành phố, hì hì.
- Ui, Linh hâm của anh giỏi ghê, mấy cái rồi?
- Chị chả được đâu, mới có mỗi ngôi sao này à, hì.
- Cố lên chứ, yêu anh là tự nhiên chơi hay à.
- Gớm, mơ tưởng vừa thôi.
Chở chị Linh dạo khắp phố phường, chúng tôi cứ đi mãi, chả biết và dường như cũng chả quan tâm nên dừng lại làm gì, vì chúng tôi muốn tận hưởng cái khoảnh khắc này, thật lâu hơn nữa. Chị Linh ngồi sau gục đầu vào lưng tôi và ôm tôi thật chắc. Không ai có thể kéo chị Linh khỏi tôi hết, vì tôi sẽ bảo vệ cô gái của tôi hết mình:
- Phong này.
- Hử?
- Chuyện... tụi mình có nói cho nhóc Ly không?
- Ừm... anh sẽ cố.
- Cô bé dễ thương lắm, chị không muốn cô bé buồn.
- Không sao đâu, Tiểu Ly nó trẻ con nhanh quên lắm, em đừng lo.
- Chị biết rồi, hì.
Có nhiều lúc, tôi thấy chị Linh rất lạ, cứ như là có hai con người trong bà chị của tôi vậy. Lúc thì lạnh nhạt, lúc thì nhõng nhẽo, chả biết nữa, có thể là tôi hơi nhạy cảm, hoặc là chị Linh chỉ muốn người duy nhất thấy cái sự nhõng nhẽo ấy của mình, là tôi mà thôi:
- Linh!
- Ưm...
- Anh yêu em.
- Hì hì.
- Có yêu không để biết đường vứt xuống đất này?
- Chả biết, chắc... cũng có, hì.
- Muốn ôm Linh quá ờ.
- Chị ôm rồi này, lắm chuyện.
- Nằm im đó, cấm động đậy.
- Lại nhăn, ông già Phong.
- Bà già Linh.
- Lêu lêu.
Chị Linh vẫn nằm im trên lưng tôi khi đã về đến nhà, cái ôm chặt ấy khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn, cảm ơn ba mẹ đã sinh ra tôi cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chị Linh, cảm ơn Đảng và nhà nước đã tạo nên cái khu phố văn hóa để ngày hôm nay tôi có thể ôm, à không, có thể để cho con gái người ta ôm mà không bị quăng gạch vào đầu:
- Về chuồng rồi này, vào ngủ đi, Linh.
- Không về.
- Ôm hoài, vậy mà kêu không thích ôm.
- Chả thích ôm người lạ, ôm Phong thôi.
Chị Linh dụi đầu vào lưng tôi, cái cảm giác khó tả cực kì:
- Linh lì như trâu.
- Kệ, gấu của Linh, Linh không cho ai hết.
- Định bắt cóc gấu à?
- Bắt luôn, nuôi chỉ để đèo chị thôi.
- Linh dê.
- Linh tuổi rắn, không phải dê.
- Lì lợm, yêu lắm ấy.
- Hì.
Ngồi khoảng 5p, chị Linh mới chịu buông tha cho tôi. Công nhận cô nàng này ôm khỏe thật, nãy giờ mà không mỏi tay. Tổ cha nãy tôi có *** một quả chẳng biết có phải nghe thấy mà bỏ về không nữa:
- Bái bai gấu con, chị đi ngủ đây.
- Con gì mà con, to như trâu kêu gấu con.
- Chị không biết, gấu con của chị, lêu.
- Linh hâm.
- Gấu hâm.
- Yêu em.
- Không yêu gấu.
- Bái bai, à quên, hôn miếng nào.
Chị Linh nhắm nghiền mắt lại, nhăn nhó nhìn đáng yêu tởm, làm như bị hiếp dâm không bằng:
- Hôn má mà nhăn ghê vậy, giận không hôn nữa.
- Chị xin lỗi, chị đùa thôi mà - chị Linh mếu
- Dạo này nhõng nhẽo lắm nghe chưa?
- Hì hì, nhõng nhẽo gấu con mới thương chị.
Vâng, tình yêu đến và đi không ai biết trước cả. Tình cảm của chúng tôi tuy mới nhưng đã rất sâu đậm. Chả biết nữa, tôi chỉ mong tình yêu của tôi và chị Linh sẽ mãi mãi như vậy. Nhưng cuộc sống chả bao giờ như cuộc đời luôn, bạn luôn cảm thấy thượng đế đang trêu ngươi mình, mọi lúc. Giống như khi bạn làm rơi nửa miếng bánh mì, mặt phết kem luôn úp xuống đất vậy. Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Và tình yêu của tôi vừa chớm nở đã nguy cơ phải... vụt tắt...
Chap 16:
Bà chị Linh của tôi già nên bà í sến sẩm không chịu được. Thú thật là dù cái tên gấu con nghe thì sướng tai đấy cơ mà tôi thấy sến bỏ mẹ, tôi muốn nói chuyện thoải mái cơ, chứ cứ gấu con với chả heo con các kiểu nghe ghê quá.
Vừa về đến nhà, tôi lại nằm vật ra giường. Và chị Linh vẫn nghịch ngợm như vậy, ủa nhầm, chị Linh không nghịch đâu, chỉ hơi nhây thôi. Cô nàng gửi cho tôi một đoạn video, trùm chăn lên đầu như mấy bà sơ rồi hát vớ vẩn gì đó, khúc cuối còn xếp hình trái tim nữa, rõ thật là...
Nhưng tôi không khó chịu gì cả, tôi thấy vui nhiều lắm. Có vẻ chị Linh rất trân trọng tình yêu này, bằng chứng là từ lúc tối đến giờ, lúc nào cũng như em bé với tôi cả. Đấy, lại gọi điện này:
- A nô.
- Gấu ơi.
- Sao đấy, ngủ đi!
- Chị nhớ em.
- Dở hơi à, đang ỉa, có qua thì cũng phải đợi rửa đã.
- Dơ dáy, gớm.
- Linh hâm!
- Gấu hâm.
- Yêu Linh.
Chị Linh không nói gì, nhưng tôi nghe thấy tiếng khúc khích cười bên đầu dây:
- Cười gì, tụt quần đấy.
- Chị cũng yêu em, hì hì.
- Gọi anh đi.
- Không. Lêu lêu.
Nói đoạn, cô nàng cúp máy cái rụp khiến tôi chưng hửng, người đâu mà toàn lạnh lùng lúc quan trọng, thật là khó ưa.
Nhắm mắt, hy vọng giấc ngủ sẽ kéo tới thật nhanh để tôi lại được gặp bà chị đáng yêu của tôi, một lần nữa:
- Đậu má, đau quá á á á á!!!
Tôi giật thót tỉnh dậy khi tôi thấy đau nhói trên ngực. Sáng bảnh cả mắt rồi, còn con quỷ nhỏ Trân, nó đang ngồi lên ngực tôi và hí hoáy làm gì đó với cái khuôn mặt đẹp trai tài tử Nhiếp Phong của tôi:
- Con chó, mày làm gì đấy?
- Đâu có gì đâu, buộc cho hai chỏm tóc đi làm mà, hihi.
- Cút ra... ặc... nặng vãi cứt... ặc
- Xong này, bái bai hai Chưn đi học đây, yêu hai.
Con nhỏ chạy tót đi, không quên thơm má tôi một cái. Hây dà, từ bữa tôi gợi lại cái trò thơm má, Trân nó không quên lần nào, cứ đi đâu là đều chạy lại thơm má tôi. Nhỏ Trân nó không ngại người ngoài nghĩ gì, nó chỉ sợ người mà nó quan tâm không còn quan tâm nó nữa, vậy nên nó thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Chả bù cho tôi, tôi thương em gái tôi nhiều cơ mà tôi ít khi thể hiện điều đó, chỉ có thể hiện với gái thì không ngại thôi:
- Chạy từ từ không ngã đấy Trân.
- Em biết rồi, bai hai.
Lâu lắm tôi không để ý kĩ con bé, nó cũng lớn tướng phết rồi, 16t rồi, chẳng biết có anh nào chịu rước chưa. Mỗi lần xem phim mà có chuyện anh trai ngăn cấm em gái yêu nam chính, tôi muốn đáp cái ghế lên đầu thằng anh trai lập tức, cơ mà bây giờ tôi lại thấy mình giống thằng đó mới chết chứ, hừm. Ai muốn bắt em gái của tôi ít nhất phải... rắm to hơn tôi cái đã, đúng vậy.
Đang tính lết xác lên công ty, chị Linh lại í ới:
- Gấu ơi. Chị yêu em, hì hì.
- Lộ bản chất, cuồng râm.
- Trêu chị nhé, nhớ đấy.
- Nhớ chứ, nhớ Linh chết được đây này.
- Nói dối như cuội.
- Anh qua chở đi làm nha?
- Ưm, chị chờ.
Nói miết cũng quen nhưng người ngoài mà nhìn vào cuộc đối thoại giữa tôi và chị Linh chắc lại nghĩ hai đứa tôi bị khùng mất. Chị yêu em, anh yêu em, không thể hiểu nổi luôn.
Chị Linh ban đầu hay ngại, nhưng mà lúc thổ lộ xong cứ như con người khác, yêu không chịu được. Suốt ngày gọi tôi, cũng chả làm gì, hỏi vớ vẩn, cơ mà tính ra không yêu là không được đấy. Ví dụ nhé, à mà khoan, tốt nhất là không nên kể trước, tôi phải đi đón chị Linh đây.
Chị Linh ngoài đi diễn ra thì bình thường ăn mặc khá là... già, chuẩn với cái độ tuổi của bà ấy, suốt ngày chỉ sơ mi với quần tây, lâu lâu đổi gió thì có mấy quả áo tua rua tua rua, nhìn như cái giẻ lau nhà:
- Ôi, con chào thím Linh, thím đi đâu đấy ạ?
Chị Linh nhăn nhó, đánh tôi, lại đánh ngực, thánh dê:
- Không được trêu Linh, Linh không già.
- Linh max già.
- Ò chị già đó, đi mà chở cô Ly, cô í trẻ, hứ.
Chị Linh giận dỗi vùng vằng đòi đi vào nhà, may mà tôi kịp kéo lại. Chà chà lâu không ngắm Linh hâm thật gần, ôm eo, nhìn cái mặt ngại ngùng này mới yêu làm sao, cứ đỏ ửng lên ấy nhỉ. Lạ quá, mấy hôm trước thì tôi tưởng chị Linh hết ngại rồi, tự nhiên bây giờ lại hay đỏ mặt thế:
- Ui da, Linh hâm của tôi đang thẹn, hí hí.
- Bỏ chị ra đi, người ta nhìn kìa.
- Không đấy, hôn miếng đi anh thả.
- Đồ dê... gấu gì mà... dê dễ sợ.
- Gấu này sinh năm dê, beeee beeeee.
Chị Linh nói vậy chứ vẫn hôn má tôi một phát, tê tái, tiếc là chưa chuyển lên môi được:
- Phê lòi, chắc bắt cóc Linh về để Linh hôn quá.
- Linh chỉ cần ăn no thôi, ai cho Linh ăn no là Linh thích, hì hì.
- Linh giống chó quá vậy?
- Tát chết nghe chưa, hứ.
- Thôi xin lỗi, đi làm nha, yêu em.
- Lợi dụng.
Tôi cũng hôn má chị Linh lại một miếng. Nói không phải trêu chứ đối với con trai, được gái hôn hay hôn gái đều chỉ có con trai lợi thôi, Linh nhờ?
Chở cục nợ của tôi lên chỗ làm... à quên nữa, chị Linh dạy nhạc trường cấp 2, lâu lâu, nói chuẩn là đi diễn mới là nhiều chứ dạy chẳng bao nhiêu, cô giáo của em gái tôi là hót gơn của trường đấy nhé, chị Linh lại xinh, hiền với cả giọng Bắc nữa nên mấy nhóc mê cực luôn, mà có mấy đứa biết tôi rồi, kk:
- Cô Linh vào dạy kìa, đỏ mặt coi học sinh trêu cho, haha.
- Kệ chị, gấu đi làm đi, trưa khỏi đón, chị nhờ bạn về, hì.
- Trai hay gái?
- Trai, đẹp trai nữa, lêu lêu.
Chị Linh trêu tôi rồi đi lên lớp, giá mà tôi bé bé chút cũng tót vào học chung luôn rồi, tiếc quá.
Lại vác xác lên công ty, chả hiểu sao dạo này lười như hủi. Hồi xưa, chính xác là mấy hôm trước, còn có Tiểu Ly, vậy nên tôi còn có hứng thú. Dạo này yêu chị Linh, thành ra cũng ngại gặp nhỏ Ly, cứ làm sao ấy. Mà con nhỏ này cũng kì, nó biết rằng tôi đắn đo giữa hai người mà nó vẫn cứ đáng yêu trước mặt tôi, thật là hết biết:
- Phong Nhi ơi hôm qua em mới mua cho Phong Nhi cục kẹo to đùng luôn.
- Kẹo gì mà to đùng.
- Kẹo tròn tròn xoắn xoắn í, em ứ biết tên.
- À biết rồi, thôi làm đi nhóc, giám đốc chửi giờ.
- Biết gòi, lơ tui nha, ghét.
Tôi thật là không còn tâm trí đâu để nói chuyện với Tiểu Ly nữa. Không phải là Tiểu Ly xấu hay tôi ghét nhỏ mà tại vì chị Linh đã chiếm mất cái đầu của tôi rồi. Nói không ngoa vì Linh hâm đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của tôi, giỏi nấu ăn và qua trọng nhất là ngoan, chứ cái thể loại đi bar nhiều hơn đi chùa như Tiểu Ly thì tôi cũng đến lạy.
Đợt này công ty đang tổ chức thể thao phong trào đại hội gì đó, mà công ty chuyên về máy tính nên phong trào nó cũng khác. Người ta thì đá bóng, bọn tôi thì có thêm môn đấu game, nôm na là esports, thể thao điện tử ấy. Mà công ty tôi toàn mấy con gà, chính xác là mấy game thi đấu thì không biết chơi, toàn chơi game cày cuốc. Tôi chỉ rành mỗi Fifa, mà chung lại thì tôi thuộc hàng nhất không cần đấu rồi, có ai chơi quái đâu:
- Phong, đăng ký môn gì rồi?
- Tao chịu, nghe bảo bắt buộc tham gia một môn mà phải không?
- Ừ. Thích chơi game hay ra ngoài chơi chạy nhảy?
- Chắc ra đá banh đá bóng cho khỏe.
- Vậy thi cái gì đăng ký hộ tao luôn, về cái.
- Đón vợ à?
- Ừ nó đi khám bệnh về.
Thằng này tên Huy, vào làm chung đợt với tôi, lấy vợ sớm vãi chày, mà con vợ nó nói chung cũng đẹp, mỗi tội dữ hơn sư tử, thấy anh chàng bị quát nạt suốt ngày. Phải gặp tôi, tôi nhét đầu nó vào bồn cầu, vợ như thế à.
Lọ mọ lên gặp Tiểu Ly đăng ký tham gia, con nhỏ lại đang giận tôi mới chết chứ. Vừa thấy tôi, Tiểu Ly đang cười nói bỗng nghiêm mặt lại, giả bộ nhìn giấy tờ. Và cũng chỉ cần thế, tôi quay ngoắt đi luôn, chảnh với bố à... đùa đấy, tôi chạy đi mua trà đào cho Tiểu Ly, gì chứ cứ nốc hết ly là nhỏ hết giận, tôi còn lạ quái gì:
- Tiểu Ly chinh ẹp, uống nước đi.
- Không uống, không thèm.
- Khi nào mới thèm?
- Không biết.
- Thôi, vậy anh tự uống.
Liếc qua liếc lại, con nhỏ vẫn chẳng thèm giành lấy ly trà như mọi lần, chắc bữa nay giận thật:
- Thôi mà, sáng anh buồn ngủ nên nói vậy thôi, Ly ơi, Ly à, Ly đáng yêu.
- Im đi.
- Uống nước thôi Ly ơi, uống nước đẹp da.
- Đẹp tự nhiên.
- Uống nước xinh gái.
- Xinh sẵn gòi.
Bí quá, tôi đành kéo cái ghế sang ngồi cạnh Tiểu Ly, gì chứ con nhỏ này khoái động chạm lắm, cứ ôm ấp tựa đầu tựa vai tí là nó hết chảnh ngay:
- Tránh ra, ai cho mà dựa.
- Vai của Phong, ứ phải của Ly mà Ly đuổi.
- Của... cái đầu ông.
- Thế giờ nàm thao, có viết hộ không hay để bậy bạ tại công ty luôn, chậc, thấy màu đỏ rồi nhé.
- Tầm bậy đi... màu... cam bộ.
Tiểu Ly đỏ mặt, má cái thứ con gái mất nết, áo vếu màu gì cũng khai tất tần tật ra nữa, tổ cha:
- Mất dạy, thế cũng nói được.
- Ông nói trước bộ...
- Tiểu Ly hí hoáy viết
- Này này tôi với thằng Huy đá bóng nhé.
- Gòi xong, đưa nước đây.
- Sao bảo không thèm.
- Viết xong là thèm, mệt thèm.
Thấy Tiểu Ly cứ nhí nha nhí nhố như này, tôi chẳng dám nói chuyện của tôi với chị Linh nữa, hôm bữa còn ôm ấp hôn hít, hôm nay lại như này không biết sao luôn. Thôi thì cứ kệ, tôi cố gắng xa lánh một thời gian là Tiểu Ly sẽ hiểu, mà nhỏ không hiểu thì kệ bố nhỏ chứ bố tôi cũng đâu rảnh mà đi giải thích, haiz.
Tình hình là sáng Chủ Nhật, chúng tôi sẽ đá với đám phòng kế hoạch, toàn dân công sở nhìn cái tướng đi còn không vững chứ đá đấm cái gì.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách chán nản và lặp đi lặp lại, tuy nhiên thì với tình yêu mới của mình, tôi vẫn thấy sự lặp lại đó thật đáng quý. Khi bạn còn bé, sự lặp lại ấy khiến bạn buồn ỉa, nó thậm chí còn chán hơn khi bạn ngồi trong toilet. Nhưng khi bạn lớn, bạn đi làm, sự lặp lại đó được gọi là sự ổn định, mà trong công việc, sự ổn định là một phạm trù rất quan trọng. Bạn sẽ... à mà khoan tôi đang nói cái quái gì thế nhỉ?
Sáng cuối tuần, như mọi ngày bình thường khác, chị Linh đều gọi điện đánh thức tôi:
- Gấu ơi, dậy đi, chị mới vừa dậy.
- Ngày nghỉ để anh ngủ chút coi... oáp.
- Gấu bảo chị gọi dậy đi đá bóng mà, giờ lại nhăn chị... hứ.
Tôi cười khổ:
- Ủa vậy hả? Xin lỗi, anh quên, í hị hị, Linh xinh ẹp, Linh đáng yêu.
- Chả thèm.
- Ăn sáng rồi đi chơi với anh nha?
- Cho 5p không tới thì chị ở nhà.
- Okay Linh hâm, anh yêu em, chụt chụt.
- Hì hì.
Dạo này chị Linh đi dạy toàn mặc đồ kín mít, chắc sợ tôi mắng. Mà cũng ngoan cơ, đi đâu xa là toàn gọi điện xin phép tôi, tôi không cho... vẫn cứ đi, nhây dễ sợ. Nhắc về dạy, con nhỏ Trân nó biết tôi với chị Linh có vấn đề mờ ám nên nó toàn đòi tôi rủ chị Linh đi chơi để nó nghỉ. Cơ mà bà chị dâu tương lai của nó chăm chỉ và nghiêm túc cực, chơi thì không biết chứ đã làm ra phải ra làm, toàn mắng tôi mặc dù nhỏ Trân quên bài.
Vừa qua đến nơi, tí nữa thì không nhận ra chị Linh. Hôm nay cô nàng mặc short khoe đùi, rách te tua, áo thì kiểu unisex gì gì đấy, to thùng thình, nhìn như con lật đật:
- Mặc đồ kiểu gì thế hả?
- Đẹp mà, gấu chả biết gì.
- Vài bữa anh chở đi mua quần, rách te tua kìa, khổ.