Tình hình xem chừng rất là tình hình khi tối hôm ấy, nhỏ Vân đến gặp tôi, mặt nó xem khá nghiêm trọng đây:
- Phong, bảo này.
- Gì?
- Nó quen bồ mày à?
- Nó quen Linh trước cả tao, kkk.
Vân vẹo táng tôi một quả vào đầu:
- Tổ cha mày, mày ngu rồi.
- Sao?
- Bây giờ nó sẽ lấy bố mày để dọa mày, giờ mày mà chọn bồ mày là nó đì đầu bố chết cụ luôn.
- Cơ mà...
- Sao nữa?
Bất giác tôi nghĩ đến cả Tiểu Ly, xem ra cú này Mạnh đao làm gắt thật đây, nó dùng cả hai cô bạn của tôi để ép tôi tránh xa chị Linh. Tôi sẽ không bỏ chị Linh, không bao giờ. Nhưng vậy, còn nhỏ Vân, nó sẽ hãm hiếp, sẽ móc ass, sẽ... nhỏ bạn tôi. Còn Tiểu Ly, nó lại tiếp tục thả thính, sẽ khủng bố bé Ly của tôi, và còn một lô một lốc các phi vụ khác, xem ra nguy hiểm đây.
Tối muộn hôm ấy, khoảng hơn 10h, chị Linh gọi điện cho tôi:
- Gấu ơi chị về gần tới nhà rồi, qua phòng chị đi, chìa khóa chị để dưới cánh cửa đó.
- Gì đây, dụ dỗ trai nhà lành à?
- Đi mà, chị có cái này hay lắm.
- Chờ chút, tối nay ăn phở uống sữa chưa?
- Hì hì... chị chưa.
- Đem qua đấy, liệu mà ăn.
Chị Linh đi diễn liên tục, cũng may là đợt này không có lịch nhiều như mấy đợt cuối năm, không thì tôi chờ đợi ốm. Mà chị Linh cũng, e hèm, cũng gọi là nhớ tôi, nên đi cũng chuồn về trước, không tăng hai tăng ba như mấy người kia. Dạo này đi chơi còn không cho Kitkat ăn hay sao mà thằng nhỏ èo uột thế này:
- Kitkat ơi, mẹ Linh không cho con ăn hả, sao nằm ủ rũ thế?
Cu cậu thấy tôi, vẫy đuôi mừng. Càng nhìn tôi càng thấy Kitkat đáng yêu, lông nó dài che mất mắt nên lâu lâu cứ ngồi lấy chân phủi phủi, lại còn là chúa liếm mép, nhìn dễ thương cực, mỗi tội là mỗi lần đi ỉa, cứt dính vào lông đít hơi bị dơ vãi chày.
Bà Linh kêu gần về mà tôi nằm cả gần tiếng đồng hòi chả thấy đâu. Mệt quá tôi ngủ quên cha mất lúc nào không hay. Trong cơn mơ, tôi thấy Kitkat bò lên giường và bắt đầu, mà thế quái nào Kitkat lấy tay tôi nhấc lên mà chui vào được nhỉ, hay là:
- Linh... về hồi nào đấy?
Cô nàng chui tọt vào người tôi, gác đầu lên tay tôi ngủ ngon lành, lại còn giữ chặt tay tôi nữa:
- Chị về được 10p rồi, thấy gấu ngủ thương quá không nỡ gọi, hì hì.
- Lâu quá, làm anh chờ chết bà.
- Nói bậy.
Chị Linh nhăn mặt:
- Ấy xin lỗi, anh nhầm, hehe.
Chị Linh nhón người hôn nhẹ lên môi tôi, cười tít rồi ôm chặt lấy tôi, nóng vãi:
- Ngủ đi ông tướng, nhớ quá, hì.
- Dê trai thấy ớn... không biết xa tôi thì sao... haiz
- Chả có gì nhé, Linh chỉ có thương gấu thôi, chả thèm ai.
- Mai dậy sớm đánh đàn anh nghe!
- Dạ.
Lần đầu tiên chị Linh nói "dạ" với tôi. Bạn không biết đâu, con gái nói "dạ" nghe phê lòi, gái Nam đã dễ thương, gái Bắc càng đáng yêu tợn, thêm cái đôi má phúc hậu kia nữa, tôi bị cuồng chị Linh mất rồi:
- Ngủ đi, Linh hâm, anh yêu em nhiều.
- Chị cũng yêu bạn gấu của chị.
- Ôm nhé?
- Ôm, hì hì.
Một tình yêu trong sáng, không vụ lợi, không toan tính, một tình yêu mà tôi đã hằng mơ ước, nhưng rồi, nó cũng chẳng kéo dài được quá lâu...
Sáng sớm, chưa đến 6h30, tôi đã thấy đồ ăn thức uống đầy trên bàn và chị Linh thì vừa áp hai tay lạnh ngắt lên má tôi. Bất giác, tôi tỉnh dậy và kéo chị Linh vùi vào chăn, tình yêu bé nhỏ hơi bị già của tôi:
- Ngày nào cũng được ôm Linh trước khi iả thì tốt quá, dễ ra.
- Dơ vừa thôi, chị ghét gấu, bỏ chị ra đi.
- Nằm im, hư anh đánh đòn đấy, hâm.
- Gấu cũng hâm.
- Của Linh đó.
- Gấu của Linh, hì hì.
Chị Linh kéo tôi ngồi dậy:
- Gấu đánh răng đi rồi ăn sáng, đi làm nữa không trễ.
- Cưới được cục nợ này thì sống chẳng uổng phí.
- Còn lâu nhé, Linh ở giá.
- Anh không cho là Linh không được ở giá, Linh phải cưới chồng, vì anh muốn có con trai, hehe.
- Chả lấy, lêu, ăn sáng đi, nói hoài.
Sáng hôm đó, vừa đến công ty, Tiểu Ly đã lon ton chạy theo tôi, cô bé không nhí nhố như mọi khi, chỉ lặng lẽ đi theo sau và giật cả nảy khi tôi quay lại hù một cái:
- Đang định đi ỉa, có đi theo không?
- Ơ... vô duyên.
- Sao đi theo anh?
- Không có gì, hihi.
- Dạo này nhóc hơi bị lạ đấy.
Tôi bẹo má Tiểu Ly, cô bé cười tít mắt:
- Phong Nhi béo.
- Tiểu Ly lùn.
- Kệ em.
- Không kệ em.
- Ứ nói chuyện với Phong Nhi nữa, ngang như cua.
- Đi, ra ngoài uống nước, anh khao.
- Yeahhhhh.
Tiểu Ly dạo này cũng không tỏ ra quá gần gũi với tôi như trước nữa, cô bé biết chuyện của tôi với chị Linh, vậy nên chỉ, ừm, có lẽ chỉ xem tôi là một người anh trai, nhưng không phải là tôi bị thành anh trai, tôi muốn vậy. Nhưng Tiểu Ly không phải ghét bỏ tôi, cô bé vẫn luôn quan tâm và muốn được tôi quan tâm đấy chứ, ra đời rồi, đâu phải dễ mà kiếm được một người biết lo cho mình.
Nhưng đùa đấy, chả phải tự nhiên mà Tiểu Ly lọ mọ theo tôi cả buổi đâu, số là:
- Phong Nhi ơi, cái tên kia vẫn ám em, nó chuyển sang tìm đến nhà em rồi, mẹ em bảo dạo này có ai cứ đòi tìm em ấy.
Tiểu Ly lo lắng thấy rõ:
- Hắn tặng cho em toàn là... đầu lâu, rồi cả... cả...
- Gì?
- BCS nữa.
- Định mệnh!
Tôi hét toáng lên:
- Thôi mà đừng làm dữ nha.
- Dữ gì?
- Chứ tự nhiên ông la lên.
- Mới rớt mất cái ống hút, khốn nạn, mà nhóc nói gì ấy nhỉ?
Tiểu Ly đùng đùng nổi giận, đánh tôi tới tấp vào lưng:
- Sao đánh chế?
- Nói mà cứ nghĩ gì đâu vậy hả?
- Thì nói lại đi.... á á... đau đau... mất trinh rồi.
- Đồ điên.
- Ế Tiểu Ly đang dỗi này, yêu ghê, kkk.
- Tưởng ông... thương tui, hóa ra cũng chẳng khác gì bọn con trai khác, tui về.
Cô nàng giận dỗi đòi bỏ về, mà tôi đùa cho nó bớt căng thẳng thôi chứ thực sự thì tôi nghe thấy rồi, thằng Mạnh đao càng lúc cành bệnh hoạn. Tổ cha nhà nó nghĩ sao đi tặng bcs cho con gái, làm sao... xài được, sao không... tặng tôi:
- Thôi mà lại đây anh bẹo má miếng, gì mà giận.
- Ghét.
Cô bé lạch bạch đi lại ngồi cạnh tôi, gục đầu lên vai, níu chặt tay tôi, sợ sệt, lần này thì tôi thấy mọi chuyện nghiêm trọng thực sự rồi đấy:
- Phong Nhi, em sợ lắm.
-...
- Em có làm gì hắn ta đâu, sao lại ghẹo em...
Tôi không thể nói là tại tôi quen chị Linh nên thằng khốn nạn ấy mới bày trò chọc phá cả Tiểu Ly lẫn Vân vẹo, không thể, vì nếu nói ra, Tiểu Ly sẽ cho rằng tôi là một đứa ích kỷ, không muốn nói chuyện với tôi nữa. Mất chị Linh là mất đi một nửa trái tim, còn mất Tiểu Ly, tôi đã đánh mất nửa tâm hồn. Chả lẽ bây giờ tôi lại để cho một cô bé đáng yêu nhường này phải lo lắng, đó là điều thật khó chấp nhận:
- Yên tâm, có anh đây, không ai được phép ghẹo Tiểu Ly của anh hết.
- Xì, sến như phim.
- Thiệt đó, không tin...
- Thì sao?
- Thì thôi chứ sao, định mệnh em.
- Định mệnh là gì?
- Tức là định mệnh của Tiểu Ly là phải nghe lời anh, biết chửa?
Tiểu Ly lè lưỡi trêu tôi rồi chạy biến đi. Công nhận tôi vẫn thấy cô bé này thật sự giống một đứa trẻ con hơn là một cô thư ký giám đốc, lúc nào cũng nhí nhố, lúc nào cũng thích làm nũng. Không phải là tôi không thích Tiểu Ly nhõng nhẽo, nhưng mà tôi sợ mình không chiều em ấy được thôi:
- Tiểu Ly!
- Dạ?
- Khùng.
- Ông im đi, ông khùng thì có ấy.
- Đi vào làm đê không lại nhốt vào nhà vệ sinh bây giờ.
Đuổi được Tiểu Ly đi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ vu vơ. Ngay lúc này thì thật sự là tôi vẫn chưa biết mình nên làm thế nào để vừa giữ được sự an toàn và thoải mái cho 2 cô bạn tôi, đồng thời phải không để chị Linh chịu thiệt thòi, thiệt là khó quá đi mất, tổ cha cái thằng mặt phụ khoa Mạnh đao, người gì mà thủ đoạn vãi cả bộ phận tiểu tiện nam còn mất dạy thì vãi cả bộ phận tiểu tiện nữ, định mệnh.
Hôm nay là ngày bình thường, vậy nên tôi phải dành ra 2h đồng hồ để ngủ và chờ đợi trong lúc chị Linh giảng dạy cho con bé Trân. Dạo này nhóc Trân tiến bộ dữ lắm, nó nhớ được các nốt nên đánh cứ như máy, mỗi tội là lười học bài nên chưa thể đánh mà không cần sheet nhạc, nhưng ít ra thì bây giờ, không có chị Linh, tôi cũng có thể nghe đàn:
- Linh ơi!
- Hửm?
- Anh yêu em, chụt chụt.
Con nhóc Trân giờ chẳng còn là trở ngại với tôi nữa, nhưng nó lầy lội bỏ mẹ, nó quay sang trêu chị Linh làm tình yêu của tôi đỏ hết cả mặt, đỏ như trĩ:
- Ôi chồ ôi, ghê, cô giáo yêu đương trong giờ học, chẹp chẹp, hỏng hết cả một thế hệ, thất bại của ngành giáo dục mà, hây dà.
- Con chó, Trân, im đi, học đi, cha mày.
- Thôi hai anh em thôi mà, chị không sao, hì. Gấu ngủ đi tẹo chị gọi.
- Ui giời lại còn gấu nữa, á á á ghê qúa đi, sến quá đi, sến vãi cả cứt.
- Định mệnh mày thích ăn cháo à?
Tôi giơ tay dọa đánh làm con nhỏ Trân chạy tung đít. Bực mình, tôi đóng cụ nó cửa phòng lại, kéo chị Linh lên giường ôm, thế cho nhanh:
- Ngại à?
- Chị không có... tại...
- Thôi không sao đâu, có anh đây, Linh chả cần lo gì hết.
- Chị tin gấu mà, hì hì. Cho chị hôn miếng đi!
- Dạo này dê lộ quá ha?
- Lêu lêu, gấu của Linh, đáng lẽ là không cần xin đâu.
Chị Linh hôn má tôi ngọt sớt, dạo này dê quá là dê, hư thật:
- Càng ngày càng dê chuyên nghiệp, chậc.
- Chị đâu có, tại gấu...
Cô nàng đỏ mặt, dụi đầu vào ngực tôi:
- Lại còn giả bộ ngại, kkk.
- Gấu không ghẹo chị là không vui hả?
- Ghẹo Linh để Linh ngại Linh ôm anh đó.
- Gấu bảo thì chị ôm chứ ghẹo chị hoài, ghét ghê.
- Thật không?
- Linh chả nói xạo.
Tôi vênh mặt:
- Bé Linh đâu, hôn môi 1 cái, hôn má một cái rồi gối đầu lên tay anh ngủ, nhanh.
Chị Linh thực hiện y chang những gì tôi nói, cứ như một con vẹt:
- Lợi dụng, gấu hư.
- Được hôn miễn phí lại còn giả bộ ngại.
- Nhưng mà chị...
- Thôi, cô đừng cố gắng nữa, tôi yêu cô lắm rồi đấy.
- Hì hì.
Mà thế không nào hôm nay lại dám mặc áo hở hang:
- Này này, ai bày mặc áo hở ngực thế hả?
Chị Linh bối rối cúi xuống ngắm rồi thẹn thùng kéo áo lên che. Thật ra cũng không hẳn là hở ngực, chỉ thấy khi nào chị Linh cúi xuống hay là nhìn từ trên xuống mà thôi:
- Chị xin lỗi, tại... nóng...
- Lần sau anh mà thấy mặc áo này nữa thì đừng bảo tại sao anh khó tính.
- Biết rồi, gấu như ông già ấy, mỗi mình gấu thấy chứ có ai đâu, xì.
- Không cần biết, thích cãi không, hả?
- Chị xin lỗi, lần sau chị không thế nữa.
Chị Linh giận dỗi trả lời, nhưng tôi biết chị Linh chẳng những không trách tôi mà trái lại, còn cảm kích nhiều hơn. Khi bạn thích một cô gái, thích thôi nhé, có thể bạn sẽ thích ngắm cô ấy sexy một chút, cơ mà khi bạn yêu cô gái ấy rất nhiều, bạn sẽ như tôi mà thôi, thật đấy:
- Linh hâm.
- Ưm?
- Sau này sinh con trai, anh đặt tên nó là Vân được không?
- Chả thích, tên Minh đi, nó sẽ đẹp như mẹ Linh, hì hì.
- Dê như mẹ Linh thì mệt.
- Gấu ấy. Hứ.
- Hahahaa...
Tôi với tay lấy quả áo Barcelona đưa cho chị Linh:
- Mặc cái này vào, càng nhìn càng thấy bực mình.
- Gấu khó tính quá à.
- Nói nhiều, thay đi.
- Nhưng mà... thay ở đâu... à thôi...
Chị Linh chẳng nói dứt câu, cô nàng tự nhiên cởi áo ra, để lộ thân hình trắng trẻo và căng tràn sức sống. Dĩ nhiên là một thằng con trai, tôi không thể nào mà cưỡng lại được. Tôi tiến lại, vuốt ve đôi gò má đáng yêu và đặt một nụ hôn lên môi chị Linh:
- Gấu ơi... chị...
Chị Linh đỏ mặt thấy rõ, nhưng rồi cũng nhắm tịt mắt lại, không phản kháng. Nhẹ nhàng, tôi khẽ ghé miệng nói nhỏ:
- Mặc áo vào anh chở về.
Chị Linh chả hiểu giận cái gì mà đè đầu đánh tôi túi bụi, sợ tụt cả trĩ vào trong.
Chuyện tình của chúng tôi đã và đang đẹp như truyện cổ tích, nhưng chả hiểu tại sao, ông trời lại nỡ lòng phá nát tình yêu đó, một cách tổn thương và không thể nào bi thảm hơn.
Chap 22:
Mọi chuyện bắt đầu từ buổi tối hôm ấy. Như mọi ngày, tôi chuẩn bị xe đến đón chị Linh qua dạy cho nhóc Trân. Mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình yên và vô sự, hoặc chí ít là chị Linh không để lộ điều đó ra bên ngoài:
- Chào gấu con, hì hì.
- Chào cục nợ, lên xe đi.
- Chờ chị một tẹo, chị mới mua cho gấu cái này hay lắm.
Cô nàng tí tởn vào trong nhà và lấy ra cho tôi một chiếc vòng tay, à chính xác là hai chiếc vòng tay bằng bạc được làm một cách tỉ mỉ, đặc biệt hơn, chiếc vòng của tôi còn khắc dòng chữ "Linh hâm's" và của chị Linh là "Gấu con's". Thế quái nào lại giống Tiểu Ly thế không biết nữa:
- Nhớ giữ gìn cẩn thận, mất là chị buồn đấy.
- Ừa, anh biết mà, đi nào. Fan GD mà xài phẩy ét là sao?
- Đây là sở hữu, không phải Sky đâu.
- Dỗi kìa, yêu ghê.
Trên đường đi hôm đó, chị Linh vòng tay ôm chặt lấy tôi một cách vô cùng mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận cái ôm rất chặt và rất nồng nhiệt đó. Tôi nghe thấy tiếng sụt sùi phía sau, nơi người con gái của tôi nhỏ bé và cần được che chở biết nhường nào:
- Linh, em khóc đó hả?
- Dạ... không, chị bị cảm thôi, hì.
- Lát về anh mua thuốc cho uống. Mà Linh của tôi đã bé tẹo mà ông trời sao cứ bắt Linh bị bệnh hoài vậy, để tôi bệnh cho này.
Chị Linh cười khúc khích, càng ngày càng ôm tôi chặt hơn, chị Linh áp đầu vào lưng tôi, thủ thỉ:
- Gấu ơi, chị yêu gấu nhiều lắm ấy.
- Mê sảng rồi, haha.
- Gấu của Linh, Linh chả cho ai hết, không ai được giành của Linh.
- Linh hâm.
- Hì hì.
Buổi học hôm đó của hai chị em diễn ra khá nhanh và chị Linh cho nhóc Trân nghỉ sớm với lý do chị Linh bị bệnh. Sau đó thì chị Linh đuổi tôi ra khỏi phòng để nói chuyện gì đó với nhóc Trân. Tôi chưa kịp nghe lén thì cô nàng đã từ trong trở ra, kéo tôi đi thật nhanh, chắc là mót ỉa. Sao lại khóc... thế này:
- Linh, sao đấy?
- Không có gì, chị bị nghẹt mũi nên hay chảy nước mắt thôi.
- Về mua thuốc luôn, đi.
- Chờ chị chào cô chú đã.
- Bữa nay ngoan ghê.
- Rồi, về thôi, gấu con.
Chị Linh vẫn giữ kín tâm sự của mình cho đến cả khi về tới nơi, chị Linh cũng không cho tôi biết, tôi chỉ thấy cô nàng quẹt nước mắt thật nhiều. Bằng linh cảm hơi tồi của mình, tôi dám chắc rằng đã có chuyện xảy ra, nhưng tôi không nghĩ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Như mọi ngày, tôi vẫn trèo lên phòng chơi với chị Linh. Hôm nay, chị Linh chẳng buồn nói gì, chỉ nằm im trong lòng tôi, sụt sịt liên hồi:
- Cô Ly là một cô gái tốt bụng, gấu nhỉ?
- Ừ, con nhỏ đáng yêu lắm, mỗi tội là suốt ngày nhí nha nhí nhố.
- Vậy sao mà chăm sóc ai được, hì hì.
- Chuẩn luôn, còn lâu mới bằng Linh của anh.
- Gấu này.
- Hử?
- Hôn chị đi, được không?
Tôi không chắc chị Linh đang nghĩ gì, thế nhưng tôi vẫn cúi xuống và đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn nồng cháy, một nụ hôn mà ở đó, chị Linh dường như đang cố níu giữ tôi ở lại, thật lâu, thật lâu. Nụ hôn của chúng tôi kéo dài hơn 5p đồng hồ. Tôi thấy chị Linh lại khóc, thật nhiều:
- Đừng khóc mà Linh, em biết anh đau không, đây này.
- Nín nào, ngoan, anh đây mà, ai dám trêu Linh là tiêu luôn nhé.
- Hì hì... khịt.
Cô nàng lại dụi đầu vào ngực tôi, khóc nức nở. Có vẻ chị Linh của tôi không giỏi che đậy cảm xúc cho lắm, hoặc là khi ở cạnh tôi, chị Linh bỗng trở nên nhỏ bé biết nhường nào.
Giá như ngày đó, tôi mạnh dạn hỏi chuyện chị Linh, giá như tôi phải tinh ý hơn một chút, thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế này, đã không thảm thương đến thế.
Đợi chị Linh nhắm mắt ngủ, tôi mới quyết định ra về. Đó là một quyết định vô cùng sai lầm của tôi, tôi đáng lý ra nên bỏ trận bóng đó, xem một trận bóng đá và vứt bỏ người mình yêu lạnh lẽo khi cô ấy đang buồn, quả thực tôi chẳng hiểu tôi đang nghĩ cái gì nữa, tại sao chứ?
Và như thói quen hàng ngày, vừa mở mắt tỉnh dậy, tôi đã với lấy điện thoại gọi ngay cho chị Linh... Và rồi, tôi như chết lặng khi chị Linh, đã gửi cho tôi một tin nhắn, rất dài và rất nhiều tâm trạng:
"Mình quen nhau cũng được gần nửa năm rồi, gấu nhỉ? Chị nhớ những ngày đầu, gấu cứ trêu chị hoài thôi. Nói thật là khi ấy, chị ghét gấu cực kì, chả muốn đi dạy để rồi có một tên nhóc cứ trêu ghẹo mình. Nhưng mà được vài hôm, gấu không ở nhà, chị lại thấy thiếu thiếu, chả biết nữa, hì.
Rồi gấu quan tâm chị nhiều hơn, cũng biết nịnh cho chị vui, cũng hay véo má chị nữa, chị thích được véo má lắm, nhưng má của Linh chỉ cho gấu thôi, không cho ai hết cả, hứa.
Chị nhớ buổi tối hôm ấy, gấu cứ đòi véo má chị suốt, chả hiểu chị nghĩ gì mà lúc đó lại nói như vậy, giờ nghĩ lại cứ thấy ngại quá đi mất. Nhưng cũng thật may, gấu không từ chối chị, gấu thương chị thật nhiều, gấu cho chị biết thế nào là một người để chị có thể dựa vào khi chị buồn và luôn bên cạnh cùng chị chia sẻ niềm vui. Chị yêu gấu nhiều lắm, nhiều hơn những gì chị có thể nói.
Chị rất muốn ôm gấu ngủ mỗi đêm và mỗi sáng sớm, chị có thể nấu đồ ăn sáng và gọi gấu dậy đi làm. Ước gì chị luôn có cơ hội để làm điều đó. Chị muốn được gấu hôn lên má chị mỗi lần chị hư, muốn được níu lấy tay gấu để chị không cảm thấy lạnh nữa. Chị không biết liệu trên đời này, chị sẽ thương một ai nhiều như thương gấu hay không nữa, chị già rồi, bà già của gấu mà, nhỉ?
Chị sẽ rời xa thành phố này một thời gian, có thể vài tháng, có thể vài năm, chị không chắc điều đó, nhưng gấu đừng đợi chị, gấu phải cưới vợ sinh con nhé
Cảm ơn gấu vì tất cả những ngày tháng qua, chị yêu gấu nhiều lắm, mãi mãi như vậy. Hy vọng gấu sẽ hạnh phúc, cô Ly sẽ làm được, chị tin điều đó. Ngày chị trở về, chị muốn bế cháu của chị đấy. Tạm biệt, em sẽ nhớ anh nhiều lắm đấy. Em yêu anh, gấu con của em."
Một cảm giác thật khó diễn tả đang đi qua đầu tôi. Trái tim tôi như muốn quặn thắt lại. Tại sao chứ? Rõ ràng vừa mới đây, chúng ta vừa hẹn nhau sẽ cùng đi du lịch khắp nơi, cùng nhau chúng ta sẽ có một thằng nhóc, tại sao giờ em lại bỏ tôi đi như thế, tại sao?
Hàng nghìn hàng trăm hàng vạn câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như một thằng điên, tôi lao ra khỏi nhà, chạy xe một cách cuồng loạn... Và rồi, tôi thấy, căn nhà ấy, căn phòng mà mỗi tối tôi đều trèo vào chơi với chị Linh, vẫn lấm la lấm lét tìm chỗ trốn khi mẹ chị Linh lên tìm. Bao nhiêu kỷ niệm giờ chỉ còn là nỗi nhớ vô hồn, đã chả còn ai nữa, căn nhà ấy. Không còn nữa, người con gái vẫn e thẹn đứng chờ tôi trước cổng, người con gái vẫn đánh đàn cho tôi nghe, người con gái tôi yêu thương nhất trên đời, người con gái đã hứa sẽ cùng tôi bỏ đi thật xa, nơi nào đó hai đứa sẽ được ở mãi bên nhau. Thế nhưng giờ đây, em đi rồi sao?
Tôi lục tung khắp thành phố, tôi tìm đến tất cả những nơi mà chị Linh hay tới, từ trường học cho đến nhà hát, tôi tìm mọi nơi nhưng câu trả lời mà tôi nhận được vẫn chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán.
Tôi như người mất hồn, tôi thất thểu lái xe về nhà, nằm phịch ra giường, tôi bấm điện thoại cho chị Linh, thật nhiều, nhưng tất cả chỉ là tiếng "bíp... bíp" vô vọng. Chưa bao giờ tôi khóc vì một người con gái, nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao, nước mắt cứ trào ra, sự bất lực khiến tôi cảm thấy thật khó chịu, tôi không thể làm được gì cả, sao chị Linh lại làm vậy với tôi, tôi cần nghe một lời giải thích, nhưng mà em...
Tôi thấy con bé Trân, nó đi vào phòng, thấy tôi, con nhỏ òa khóc, chạy lại ôm tôi:
- Hai ơi chị Linh không chơi với Chưn nữa, huhuhu...
- Chị Linh đi đâu?
- Chị Linh bảo, hức... chị Linh chuyển về Hà Nội... khịt... em không biết nữa...
- Thôi nín đi, anh cũng buồn như mày vậy...
Tôi an ủi con bé, nhưng thực tâm trong lòng mình, tôi vẫn đau, vẫn xót kinh khủng, tôi cảm thấy tôi vừa mất đi một nửa trái tim, một cảm giác mà có lẽ tôi không chắc mình sẽ chịu đựng nổi quá lâu nữa.
Suốt hai tuần liền, ngày nào tôi cũng qua nhà chị Linh, mọi người bảo tôi mù quáng, bảo tôi lụy tình, nhưng họ đâu có hiểu được, chị Linh quan trọng với tôi đến nhường nào, không có chị Linh, tôi cũng chẳng thiết tha gì nữa. Tiểu Ly có khuyên tôi, tôi mặc kệ. Vân vẹo cũng an ủi, tôi không nghe. Với tôi bây giờ, chị Linh quan trọng hơn tất cả, chỉ cần người con gái ấy ở bên, tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy, tôi cần cô ấy, thật nhiều...
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tôi vẫn từng tháng từng tuần tìm đến căn nhà ấy nhưng rút cục, nó vẫn lạnh lẽo và vắng vẻ đến đáng sợ. Đã 3 tháng trôi qua, hình bóng chị Linh vẫn biệt tăm biệt tích, vẫn chẳng có chút manh mối, có chút động viên nào dành cho tôi cả. Mối quah hệ của tôi với Tiểu Ly tuy thế lại tốt hơn, lại thân thiết như xưa, khi chị Linh chưa đến, nhưng vẫn có một khoảng cách, một khoảng cách rất xa mà tôi không chắc mình có thể cắt bỏ được...
Rồi cứ thế, nửa năm trôi qua, hình bóng chị Linh vẫn thế nhạt nhòa như sương khói, tôi đã thôi không tìm kiếm nữa, chỉ là vẫn hy vọng, hy vọng vào một phép màu, phép màu sẽ đưa chị Linh trở về bên cạnh tôi, để tôi lại được ôm lấy hình bóng bé nhỏ ấy một lần nữa.
Lúc này, Tiểu Ly, đã trở thành cô phó phòng, và là trợ lý... của tôi, trưởng phòng thiết kế. Đã lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy say mê với công việc đến vậy, tôi miệt mài tìm tòi và khám phá, tôi nhận thấy bản thân không nên chìm đắm trong nỗi nhớ không tên kia, tôi phải tìm lại chút gì đó cho bản thân mình. Có lẽ, đã đến lúc, tôi phải thật sự quên đi chị Linh, quên đi cô nàng gia sư khó tính hay bắt tôi cõng từ trên cầu thang xuống, quên đi để làm lại từ đầu, một cuộc sống mới như những gì chị Linh mong mỏi. Tin nhắn đó của chị Linh, tôi vẫn giữ lại, như là một kỉ niệm, một kỉ niệm mà tôi muốn chôn giấu mãi về sau, về một người con gái tôi yêu rất nhiều:
- Sếp ơi tối nay đi sinh nhật anh Khang nha.
- Ừa, phó phòng đấy nhé, nhí nha nhí nhố.
- Kệ Ly, Ly chu choe, pleuuuu.
Tiểu Ly nhí nhảnh, cô nàng vẫn cứ vui vẻ như thế, chẳng cần biết điều gì:
- Tiểu Ly!
- Dạ?
- Khùng!
- Sếp ghẹo Tiểu Ly là Tiểu Ly nghỉ chơi đó nha.
- Hahaa, lúc nào cũng như trẻ con, sắp có chồng rồi đây cô ạ.
Tiểu Ly cười tít, nhảy vào lòng tôi ngồi:
- Sếp không cưới Tiểu Ly thì thoi, ứ thèm ai, pleu pleu.
- Anh chắc 5 năm nữa.
- Tiểu Ly sẽ chờ anh, hì hì.
- Hứa nhé.
- Ly sắp có gấu gòi, yeaahhhh.
Cái chữ "gấu" ấy khiến tôi cảm thấy nôn nao lạ thường. Nếu như là nửa năm trước, lúc chị Linh bỏ đi, tôi có lẽ sẽ không để ai gọi mình như vậy, nhưng hôm nay, tôi lại chỉ thấy thật lạ, một cảm giác tươi mới. Hít một hơi dài, nhìn ra bầu trời chiều với ánh mặt trời kia, tôi tràn đầy hứng khởi, tràn đầy hy vọng về một cuộc sống mới, cuộc sống chỉ có tôi và Tiểu Ly, hai đứa rồi sẽ cùng nhau có những đứa trẻ thật đáng yêu, chúng sẽ lớn lên và chờ bác Linh của chúng trở về, như mong ước ngày xưa...
Sẽ có một ngày bạn tự hỏi, phải chăng cả thế giới đều đang muốn chống lại mình? Tôi không biết bằng huyền cơ nào đó hay bởi thứ khỉ gió gì mà khiến mẹ tôi, người mà tôi chưa từng xem là chướng ngại vật trong câu chuyện của tôi và Tiểu Ly, thì bỗng, hôm nay, lại hiên ngang xuất hiện và vả cho tôi vài bợp tai, kéo tôi khỏi sự hạnh phúc chưa được quá ngày. Chiều hôm đó, trong bữa ăn:
- Chiều nay thấy hai chở gái dề nha, ghê nha, hihi.
- Con nít con nôi biết giề, ăn đi.
- Chị Ly chịu hai rồi à?
Nhận thấy hai bậc phụ huynh đang liếc nhìn còn con nhỏ kia thì cứ chúi cái mỏ vào mà hỏi, bất giác tôi cảm thấy giật mình:
- Thôi đi, từ từ tao kể cho nghe, của nợ.
- Chưn không phải của nợ, Chưn là chủ nợ, hihi.
- Con điên.
- Chưn... ông điên í, đồ đao, đưa miếng gà đây.
Con nhỏ vòng tay qua gắp lấy miếng gà nấu bia thơm nức mũi của tôi kèm thèm nụ cười khoái trá. Mọi chuyện có thể xem là vui vẻ, cho đến khi:
- Phong này!
- Dạ?
Gương mặt mẹ tôi không bao giờ biểu lộ quá nhiều cảm xúc, phải nói là nghệ sĩ thì thường giỏi giấu đi cảm xúc thật của mình, mẹ tôi cũng vậy thôi:
- Con với con bé Ly vẫn còn tiếp tục à?
- Dạ vâng, sao mẹ lại hỏi vậy?
- Sao đợt trước mẹ thấy mày với con bé Linh quấn quít lắm mà?
Đậu phụ sao người lớn hay để ý mấy cái chuyện này thế nhỉ, bộ tôi già cái đầu như này rồi cũng không được phép yêu đương hay sao:
- Dạ đâu có, con với chị Linh chỉ là... hai chị em thôi.
Vừa nói câu này ra, tôi cảm thấy ngượng hết cả mồm trong khi nhỏ Trân thì cười phụt cơm:
- Con bé Ly ấy, mẹ thấy không ổn đâu.
- Sao mẹ lại nói vậy, Ly rất đáng yêu mà, con thích vậy.
Ba tôi thì ít khi tham gia vào mấy cái chuyện tình cảm của tôi hay của nhóc Trân, ba tôi rất thoáng và suy nghĩ tiến bộ vì ba tôi thường xuyên tiếp xúc với các đối tác người nước ngoài, vậy nên lối sống cũng như tính cách của ông cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều, mặc dù tôi nhớ là hồi còn nhỏ tôi thường bị ba mắng nhiều hơn là mẹ:
- Em cứ để con nó tự do đi, nó cũng lớn rồi, công ăn việc làm cũng ổn định, lấy vợ về chủ yếu có người bầu bạn là tốt rồi, quan trọng quá làm gì.
- Anh nói vậy là không đúng, lấy vợ về là phải chăm lo việc nhà cửa, bếp núc, nấu cơm, dọn dẹp, nữ công gia chánh, nhưng mà con bé Ly đó em thấy nó còn tiểu thư đài các quá, chưa làm được việc, đợt nó với con bé Linh dạo nọ, em biết là Linh làm hộ nó, em cũng không muốn làm nó xấu hổ, nhưng mà thật sự thì thằng Phong nhà mình đã lười, hai đứa lấy nhau rồi không lẽ ngày nào cũng ra đường ra quán ăn hay sao?
Từ nhỏ đến lớn tôi ít khi cãi nhau với ba mẹ, dù bất cứ chuyện gì, tôi cũng thường lẳng lặng bỏ đi, tôi nghĩ làm vậy là bất hiếu, thế nhưng, ngày hôm nay, có lẽ tôi phải hơi vượt qua ranh giới một tẹo để bảo vệ tình yêu của tôi, bảo vệ cô gái mà tôi đã quyết tâm đồng hành suốt quãng đời còn lại:
- Việc đó có thể từ từ học được mà mẹ, chẳng phải Ly cũng đã cố gắng rồi sao?
- Mẹ còn nghe nói nó đi ăn chơi nhảy nhót lắm phải không, gì chứ riêng cái khoản đó là mẹ thấy không thích mắt rồi, chưa kể lại còn xăm trổ, con gái con đứa mà xăm trổ thì còn ra cái thể thống gì? Không được, mẹ cấm tuyệt đối không được dắt nó về đây, nghe chưa?
Mẹ tôi quát lớn khiến cả nhà đều cảm thấy khá sửng sốt, chẳng hiểu sao mẹ tôi lại biết được chuyện Tiểu Ly ngày xưa hay đi bar đi bủng các kiểu, nhưng tóm lại thì chuyện đó cũng chỉ là một chuyện cỏn con, đâu thể lấy đó làm căn cứ đánh giá nhân phẩm một con người. Mẹ tôi học rộng hiểu nhiều, hà cớ gì hôm nay lại nói như vậy chứ:
- Mẹ, từ nhỏ đến giờ con không bao giờ cãi lại mẹ một câu nào cả, nhưng mà hôm nay, mẹ nói Ly như vậy là con không đồng ý, vì con tiếp xúc với Ly rất lâu rồi chứ không phải chỉ mới một vài tháng hay một vài ngày. Con thừa nhận là ngày xưa Ly có hay lui tới những chỗ đó, nhưng bây giờ em ấy chỉ ở nhà, đã vậy còn tích cực học nấu ăn nữa, tuần vừa rồi em ấy nấu cho con ắn, dù không thật ngon nhưng như vậy là đủ quá rồi. Mẹ à, bây giờ thời đại tân tiến, xăm mình chỉ là một hình thức thể hiện cá tính, Ly chỉ xăm một bông hoa thôi, chứ có phải xăm rồng rắn gì đâu mà mẹ nói là không ra thể thống gì, mẹ ơi, con thật sự cảm thấy mẹ rất lạ hôm nay đấy.
Thật sự thì mẹ tôi vẫn kĩ tính và lo lắng cho tương lai của tôi như thế, mặc dù vậy cách thể hiện sự quan tâm của mẹ lại khiến tôi cảm thấy như bị bó buộc, bị điều khiển, tôi không thích người khác cắm cái dây cáp vào đít mình rồi cứ thế mà bấm nút, tôi phải tự tay kiểm soát cuộc sống của chính tôi, vì tôi bây giờ đã chẳng còn là trẻ con nữa:
- Mẹ không nói nhiều nữa, nếu nó không thay đổi, mẹ không chấp nhận được loại con dâu như vậy trong nhà này, hiểu rồi chứ?
Khi mẹ tôi nói ra câu này, tức là lúc đó, tôi nhận ra mẹ không lắng nghe tôi nói, bà chỉ khăng khăng giữ lấy cái ý kiến cổ hủ đó cho riêng mình, thật sự tôi chưa bao giờ thấy buồn như vậy:
- Nếu mẹ cảm thấy không ổn thì con xin phép ba mẹ, con sẽ ra ở ngoài, con sẽ cưới Ly, vậy thôi.
Mẹ tôi hất tay gạt mâm cơm đổ vỡ tung tóe giữa nhà rồi tức tốc bỏ lên phòng trong sự sợ hãi của con bé Trân và lo lắng của ba tôi, chưa bao giờ nhà tôi lại căng thẳng như hôm nay:
- VẬY THÌ ĐỪNG ĐỂ TAO THẤY MẶT MÀY NỮA, CÚT KHỎI NHÀ!
Trong khi ba tôi còn đang chạy theo giữ chặt lấy mẹ không để mẹ làm gì thiếu suy nghĩ, nhỏ Trân đã nức nở níu lấy tôi:
- Hai ơi đừng vậy mà, từ từ rồi giải quyết, huhuhu... đừng mà hai!
- Ngoan, khi nào chị Ly vừa ý mẹ, anh lại về mà, đừng khóc, hai thương mày nhất trên đời, ngoan nào.
Con nhỏ cứ thế mà ôm chầm lấy tôi khóc, quả thực, chưa bao giờ tôi dám nghĩ ngày này lại có thể xảy ra với mình.
Tôi mang theo khá nhiều đồ đạc, có lẽ chuyến đi này thực sự là một chuyến đi dài ngày đây:
- Cực chẳng đã, anh sẽ nhờ chị Linh huấn luyện Ly, trong thời gian này, mày ở nhà phải ngoan ngoãn, nghe lời ba mẹ, đừng làm mẹ buồn nữa, biết không?
- Hhuuhuh... hai ơi ở nhà với em đi, em buồn lắm.
- Ngoan, hai sẽ kiếm chỗ nào gần đây được chưa, lâu lâu mẹ đi thì anh chạy về, không thì mày qua chơi với hai, hai chở mày đi học.
Thấy tôi nói vậy, con nhỏ cũng xuôi xị, không mè nheo nữa, chỉ có gương mặt là vẫn đỏ ửng lên.
Tôi gọi một chiếc taxi đến để chuyển đồ, không quên xin lỗi ba:
- Ba ơi, con xin lỗi, chỉ là con...
- Ba hiểu mà, đừng lo, mẹ mày cứ để đó ba sẽ từ từ khuyên, còn mày cũng phải làm cách nào với con bé Ly đi, ba thấy cứ làm mẹ mày vừa ý là ổn rôi.
- Dạ vâng, con biết rồi, con đi đây, lâu lâu con về.
- Ừ, cẩn thận đấy.
Tạm biệt em gái và ba, tôi cũng nhanh chóng thuê được một căn nhà khá tiện nghi ở đầu đường, cách nhà tôi chừng vài trăm mét. Nói là căn nhà cũng đúng mà nói là căn hộ cũng được, thực tế chỗ này khá bé, chỉ đủ cho người ở, tuy nhiên mọi thứ lại rất gọn gàng ngăn nắp và đầy đủ, không thiếu thứ gì, giá cả cũng hợp lý.
Nằm vật ra giường, tôi chỉ muốn đánh một giấc thật sâu cho quên hết những khó khăn hiện tại, nhưng sao khó quá đi mất. Giờ là strongp, tôi cũng nhanh chóng bật dậy sắp xếp đồ đạc. Vật lộn cũng gần tiếng đồng hồ, mọi thứ mới gọi là tạm ổn. Bắt máy gọi cho Tiểu Ly, nãy giờ em ấy nhắn tin mà tôi không để ý:
- Anh đây!
- Chó con, chụt chụt.
- Có trò gì chơi đấy?
- Bữa nay mẹ chỉ em nấu nhiều món lắm, vài bữa nấu cho chó con ăn, hì hì.
- Giỏi ghê, đang làm gì đấy?
Tiểu Ly vô tư và hồn nhiên, tôi không muốn em ấy phải lo lắng về chuyện xảy ra giữa gia đình tôi, vậy nên tôi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng mà:
- Hả, đang tới nhà anh á, thôi thôi, đừng, đứng ngoài cổng chờ anh một tẹo, biết chưa?
- Dạ vâng... có chuyện gì dạ?
- Chờ tí anh tới.
Đúng như tôi nói đấy, cuộc đời luôn lắm điều éo le và dường như lúc này mọi thứ được sắp đặt để làm khó tôi vậy, chẳng chuyện nào ra hồn và cũng chẳng có chuyện nào là thành công cả, đang định giấu không nói cho Tiểu Ly thì em ấy lại mò tới nhà tôi, thường ngày có bao giờ dám tới nhà tôi đâu cơ chứ, đúng là lạ kỳ.
Chạy xe chừng p, tôi đã thấy Tiểu Ly đang ngồi chờ trước cửa nhà, lại mặc áo yếm rồi đeo kính các kiểu, trông cứ như mấy con Minions:
- Ly, lại đây!
Cô nàng lạch bạch chạy đến chỗ tôi, trên tay mang theo cái hộp gì đó:
- Có món gì đấy?
- Mẹ em mới làm bánh, em đem sang biếu hai bác ạ.
Tiểu Ly phồng má chu môi nhìn tôi rồi lấy tay chỉnh lại cổ áo cho tôi, mà lùn quá thành ra phải nhón mất mấy cái:
- Nhăn gòi nè, hư.
- Vãi, rồi sao không gọi cửa đưa vào nhà?
- Thì chó con bảo chờ, em đâu biết đâu.
- , bữa nay ngoan dữ vậy?
- Lúc nào Ly chẳng ngoan, nói tầm bậy hông à.
Tôi kéo cô nàng lên xe, chẳng hiểu đi cái gì tới đây nữa:
- Nãy ai chở đến à?
- Bạn em ạ.
- Rồi sao quăng ở đây, lỡ anh không có nhà thì sao?
- Em biết kiểu gì chó con cũng về chơi với em mà, chả sợ đâu, pleuuuuu.
Tôi cố gắng giữ hết sức bình tĩnh, đưa Tiểu Ly đến căn hộ mới "tậu" của tôi:
- Nhà ai đây ạ?
- Từ giờ đây là nhà anh, à không, là nhà hai đứa mình, haha.
- Là sao?
Không muốn nói nhiều và cũng không muốn Tiểu Ly có những hành động quá khích, tôi lôi me ấy lên giường ôm lấy và bắt đầu kể chuyện cho em nghe. Tiểu Ly thường ngày lì lợm lắm, chẳng hiểu sao bữa nay vừa nghe cũng vừa sụt sịt, chắc cũng sợ, chắc cũng lo lắng, dù gì thì em ấy cũng đang cố gắng thay đổi, tuy là chỉ mới bắt đầu thôi.
Kết thúc câu chuyện, Tiểu Ly bé bỏng càng xiết chặt tôi hơn, cảm giác như con Minion bé tẹo này muốn kí sinh vào tôi luôn vậy, đáng yêu quá chừng:
- Sao đấy, sợ rồi à, haha?
- Tại Ly không tốt, hức, Ly hư, đáng lẽ Ly phải biết phụ mẹ mới phải, huuhuhu...
Cô bé vừa nói vừa khóc, cơ mà vẫn không quên chùi nước mắt lên áo tôi, thật là mất dại mà:
- Thôi ngoan nào, khóc gì mà khóc, anh đây, thôi. Thế có chịu chấp nhận thử thách không, cô tiểu thư bé nhỏ?
- Dạ... có, hức... em hông có thèm sợ đâu, em lớn gòi.
- Đúng ồi, ngoan lắm, thôi dọn qua đây ở với anh đi!
- Không có đâu nha, pleuuuu, toi khong phải loại người dễ dãi đâu, đồ dê.
Tôi mỉm cười nham hiểm:
- Vậy giờ thử về coi nà?
- Toi khong về thì cũng chả sợ, chó con thương toi lắm nè, hì hì, muoaaahhhzz.
- Xã giao phát nhờ.
Tôi nói chưa dứt câu thì con nhỏ đã vung tay tát tôi lật cả hàm:
- Im đi, cắt chym giờ.
- Vãi.
- Nói nhiều, ngủ đi, nằm xuống cho Ly ôm coi, nhìn gì mà nhìn.
Vậy là sau khi khiến Tiểu Ly buồn nhiều lần rồi ăn hành lại gấp đôi, tôi nhận ra, bây giờ, Tiểu Ly nói cái quái gì tôi cũng nghe hết trơn, lạ thật, phải chăng đó là ý đồ của em ấy?
Tiểu Ly càng ngày càng có xu hướng trẻ con đi, hồi đầu mới quen em ấy làm mặt chảnh lắm, gạ gẫm mãi mới chịu nói chuyện đấy chứ, bây giờ thì cứ như cái đuôi của tôi, à không đúng, em ấy là cái đuôi của tôi, nhưng mà là dạo trước, còn bây giờ thì em ấy là cái đít của tôi, còn tôi là cái đuôi, tôi phải bám em ấy thật chắc mới được, hừm hừm:
- Chó con ơi, mở mắt nhìn điện thọi nè.
- Điện thoại chứ thọi thọi cục cức.
- Kệ toi, dô diên, mở mắt ga coi.
Cô nàng đang lí lắc chu môi chu mỏ áp vào má tôi để chuẩn bị tự sướng:
- , tách, aaaa, ai mà dễ chương dạy trời, biết ai khong, là Tiểu Ly nè, hihi.
- Con điên này, ngủ hay về để biết đường nào, nhoi như giòi.
- Chờ chúc chờ chúc up face đã.
Tôi không thích làm gì cũng update lên facebook, vì tôi không quen để người khác bình phẩm cuộc sống của mình cũng như là tôi cũng chẳng có cái quái gì để mà up lên, một khi tôi đã làm, tức là điều đó cực kì hay ho, hút hàng nghìn... à nhầm, okay, chỉ vài chục vài trăm nhưng đó thực sự là những bức ảnh độc đáo, tôi thích vậy. Cơ mà cái con minion của tôi lại trái ngược hoàn toàn, làm gì cũng có thể đưa lên mạng xã hội, từ ăn ngủ, ỉa đái, đi vệ sinh, nấu ăn, làm việc, trang điểm... tất cả mọi thứ mà Tiểu Ly có thể làm thì em ấy đều đăng lên mạng. Nhớ có lần em ấy để mỗi cái icon mặt buồn mà mấy trăm likes trong khi tôi viết cái stt dài vãi đái thì đéo ai thèm đọc, mẹ kiếp, gái đẹp chỉ có thế thôi sao:
- Caption hay hông nè, hì hì?
Tiểu Ly đưa tôi cái điện thoại và đập vào mắt tôi là hình ảnh tôi nhưng... cụt cha nó đầu, chỉ thấy mỗi phần cổ và phần má mà Tiểu Ly đang chu mỏ hôn lên với dòng caption Hàn Quất vãi cả nồi "Tiểu Ly cách cách và đại hiệp bí ẩn", à nhầm, Trung Quốc chứ:
- Vãi cả caption, nghe bệnh hoạn vãi.
- Đưa điện thọi cho toi đây, không coi thì thoi, đi ngủ nè, zzzzz.
Cô nàng nói rồi thì nhanh chóng chui vào người tôi nằm nhắm mắt, chả biết có ngủ hay lại nhõng nhẽo nữa, cơ mà tôi thích cực:
- Không về à?
- Khong thèm đâuuuu.
- Ai cho cái gì mà không thèm?
- Pleuuuuuuu, đồ béo.
Tôi không thích cãi nhau với Tiểu Ly, vì em ấy là một đứa nhóc con, và có cãi thì dù có thắng tôi cũng chẳng vui vẻ gì vì em ấy là người tôi yêu cơ mà, cãi nhau với em ấy thì tôi được cái gì cơ chứ, không không, không thể được, thà là bị em ý mắng mỏ còn hơn là vậy, đúng thế, tôi là một người đàn ông ga lăng nhất vũ trụ:
- Tuần sau nghỉ phép đi trốn với anh đi.
- Bố em hút rất nhiều thuốc, má em khóc mắt lệ nhò... bố anh...
- Aaaaa, đao quớ, huhuhuh, tự nhiên tát Ly, hhuhuhu... mấy người ghét Ly chứ gì, hức... huhuhuhu...
- Câm mồm ngay, hát vớ vẩn, đùa à?
- Ai thèm đùa đâu, huhuhu...
- Thôi nín đi, con lạy mẹ, diễn đủ chưa, quá lắm rồi.
Bị tôi bắt thóp, Tiểu Ly giận dỗi đánh tôi một cái rồi vòng tay ôm tôi lại:
- Chó con dẫn Ly đi tơi nè, đi tơi thoi.
- Thích đi đâu, ra Bắc chơi chuyến không hay đi nước ngoài chơi?
Tiểu Ly dụi dụi đầu vào ngực tôi, một lúc lâu:
- Đi Đà Lạt đi, lên đó lạnh lạnh được ôm nè, hì hì.
- Dở hơi cám lợn vãi đái, thôi cũng được, đi thì đi, thương em nhất quả đất.
Tiểu Ly nhí nhố rướn người lên hôn môi tôi một cái rất nhanh rồi lại vùi đầu vào lòng tôi, hạnh phúc nhỏ bé của tôi đấy, chỉ có thế thôi, nhưng sao cứ mãi trắc trở như vậy, đến khi nào thì chúng tôi mới có thể toàn tâm toàn ý mà ở bên nhau, khi nào đây?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chap 21:
Tình hình xem chừng rất là tình hình khi tối hôm ấy, nhỏ Vân đến gặp tôi, mặt nó xem khá nghiêm trọng đây:
- Phong, bảo này.
- Gì?
- Nó quen bồ mày à?
- Nó quen Linh trước cả tao, kkk.
Vân vẹo táng tôi một quả vào đầu:
- Tổ cha mày, mày ngu rồi.
- Sao?
- Bây giờ nó sẽ lấy bố mày để dọa mày, giờ mày mà chọn bồ mày là nó đì đầu bố chết cụ luôn.
- Cơ mà...
- Sao nữa?
Bất giác tôi nghĩ đến cả Tiểu Ly, xem ra cú này Mạnh đao làm gắt thật đây, nó dùng cả hai cô bạn của tôi để ép tôi tránh xa chị Linh. Tôi sẽ không bỏ chị Linh, không bao giờ. Nhưng vậy, còn nhỏ Vân, nó sẽ hãm hiếp, sẽ móc ass, sẽ... nhỏ bạn tôi. Còn Tiểu Ly, nó lại tiếp tục thả thính, sẽ khủng bố bé Ly của tôi, và còn một lô một lốc các phi vụ khác, xem ra nguy hiểm đây.
Tối muộn hôm ấy, khoảng hơn 10h, chị Linh gọi điện cho tôi:
- Gấu ơi chị về gần tới nhà rồi, qua phòng chị đi, chìa khóa chị để dưới cánh cửa đó.
- Gì đây, dụ dỗ trai nhà lành à?
- Đi mà, chị có cái này hay lắm.
- Chờ chút, tối nay ăn phở uống sữa chưa?
- Hì hì... chị chưa.
- Đem qua đấy, liệu mà ăn.
Chị Linh đi diễn liên tục, cũng may là đợt này không có lịch nhiều như mấy đợt cuối năm, không thì tôi chờ đợi ốm. Mà chị Linh cũng, e hèm, cũng gọi là nhớ tôi, nên đi cũng chuồn về trước, không tăng hai tăng ba như mấy người kia. Dạo này đi chơi còn không cho Kitkat ăn hay sao mà thằng nhỏ èo uột thế này:
- Kitkat ơi, mẹ Linh không cho con ăn hả, sao nằm ủ rũ thế?
Cu cậu thấy tôi, vẫy đuôi mừng. Càng nhìn tôi càng thấy Kitkat đáng yêu, lông nó dài che mất mắt nên lâu lâu cứ ngồi lấy chân phủi phủi, lại còn là chúa liếm mép, nhìn dễ thương cực, mỗi tội là mỗi lần đi ỉa, cứt dính vào lông đít hơi bị dơ vãi chày.
Bà Linh kêu gần về mà tôi nằm cả gần tiếng đồng hòi chả thấy đâu. Mệt quá tôi ngủ quên cha mất lúc nào không hay. Trong cơn mơ, tôi thấy Kitkat bò lên giường và bắt đầu, mà thế quái nào Kitkat lấy tay tôi nhấc lên mà chui vào được nhỉ, hay là:
- Linh... về hồi nào đấy?
Cô nàng chui tọt vào người tôi, gác đầu lên tay tôi ngủ ngon lành, lại còn giữ chặt tay tôi nữa:
- Chị về được 10p rồi, thấy gấu ngủ thương quá không nỡ gọi, hì hì.
- Lâu quá, làm anh chờ chết bà.
- Nói bậy.
Chị Linh nhăn mặt:
- Ấy xin lỗi, anh nhầm, hehe.
Chị Linh nhón người hôn nhẹ lên môi tôi, cười tít rồi ôm chặt lấy tôi, nóng vãi:
- Ngủ đi ông tướng, nhớ quá, hì.
- Dê trai thấy ớn... không biết xa tôi thì sao... haiz
- Chả có gì nhé, Linh chỉ có thương gấu thôi, chả thèm ai.
- Mai dậy sớm đánh đàn anh nghe!
- Dạ.
Lần đầu tiên chị Linh nói "dạ" với tôi. Bạn không biết đâu, con gái nói "dạ" nghe phê lòi, gái Nam đã dễ thương, gái Bắc càng đáng yêu tợn, thêm cái đôi má phúc hậu kia nữa, tôi bị cuồng chị Linh mất rồi:
- Ngủ đi, Linh hâm, anh yêu em nhiều.
- Chị cũng yêu bạn gấu của chị.
- Ôm nhé?
- Ôm, hì hì.
Một tình yêu trong sáng, không vụ lợi, không toan tính, một tình yêu mà tôi đã hằng mơ ước, nhưng rồi, nó cũng chẳng kéo dài được quá lâu...
Sáng sớm, chưa đến 6h30, tôi đã thấy đồ ăn thức uống đầy trên bàn và chị Linh thì vừa áp hai tay lạnh ngắt lên má tôi. Bất giác, tôi tỉnh dậy và kéo chị Linh vùi vào chăn, tình yêu bé nhỏ hơi bị già của tôi:
- Ngày nào cũng được ôm Linh trước khi iả thì tốt quá, dễ ra.
- Dơ vừa thôi, chị ghét gấu, bỏ chị ra đi.
- Nằm im, hư anh đánh đòn đấy, hâm.
- Gấu cũng hâm.
- Của Linh đó.
- Gấu của Linh, hì hì.
Chị Linh kéo tôi ngồi dậy:
- Gấu đánh răng đi rồi ăn sáng, đi làm nữa không trễ.
- Cưới được cục nợ này thì sống chẳng uổng phí.
- Còn lâu nhé, Linh ở giá.
- Anh không cho là Linh không được ở giá, Linh phải cưới chồng, vì anh muốn có con trai, hehe.
- Chả lấy, lêu, ăn sáng đi, nói hoài.
Sáng hôm đó, vừa đến công ty, Tiểu Ly đã lon ton chạy theo tôi, cô bé không nhí nhố như mọi khi, chỉ lặng lẽ đi theo sau và giật cả nảy khi tôi quay lại hù một cái:
- Đang định đi ỉa, có đi theo không?
- Ơ... vô duyên.
- Sao đi theo anh?
- Không có gì, hihi.
- Dạo này nhóc hơi bị lạ đấy.
Tôi bẹo má Tiểu Ly, cô bé cười tít mắt:
- Phong Nhi béo.
- Tiểu Ly lùn.
- Kệ em.
- Không kệ em.
- Ứ nói chuyện với Phong Nhi nữa, ngang như cua.
- Đi, ra ngoài uống nước, anh khao.
- Yeahhhhh.
Tiểu Ly dạo này cũng không tỏ ra quá gần gũi với tôi như trước nữa, cô bé biết chuyện của tôi với chị Linh, vậy nên chỉ, ừm, có lẽ chỉ xem tôi là một người anh trai, nhưng không phải là tôi bị thành anh trai, tôi muốn vậy. Nhưng Tiểu Ly không phải ghét bỏ tôi, cô bé vẫn luôn quan tâm và muốn được tôi quan tâm đấy chứ, ra đời rồi, đâu phải dễ mà kiếm được một người biết lo cho mình.
Nhưng đùa đấy, chả phải tự nhiên mà Tiểu Ly lọ mọ theo tôi cả buổi đâu, số là:
- Phong Nhi ơi, cái tên kia vẫn ám em, nó chuyển sang tìm đến nhà em rồi, mẹ em bảo dạo này có ai cứ đòi tìm em ấy.
Tiểu Ly lo lắng thấy rõ:
- Hắn tặng cho em toàn là... đầu lâu, rồi cả... cả...
- Gì?
- BCS nữa.
- Định mệnh!
Tôi hét toáng lên:
- Thôi mà đừng làm dữ nha.
- Dữ gì?
- Chứ tự nhiên ông la lên.
- Mới rớt mất cái ống hút, khốn nạn, mà nhóc nói gì ấy nhỉ?
Tiểu Ly đùng đùng nổi giận, đánh tôi tới tấp vào lưng:
- Sao đánh chế?
- Nói mà cứ nghĩ gì đâu vậy hả?
- Thì nói lại đi.... á á... đau đau... mất trinh rồi.
- Đồ điên.
- Ế Tiểu Ly đang dỗi này, yêu ghê, kkk.
- Tưởng ông... thương tui, hóa ra cũng chẳng khác gì bọn con trai khác, tui về.
Cô nàng giận dỗi đòi bỏ về, mà tôi đùa cho nó bớt căng thẳng thôi chứ thực sự thì tôi nghe thấy rồi, thằng Mạnh đao càng lúc cành bệnh hoạn. Tổ cha nhà nó nghĩ sao đi tặng bcs cho con gái, làm sao... xài được, sao không... tặng tôi:
- Thôi mà lại đây anh bẹo má miếng, gì mà giận.
- Ghét.
Cô bé lạch bạch đi lại ngồi cạnh tôi, gục đầu lên vai, níu chặt tay tôi, sợ sệt, lần này thì tôi thấy mọi chuyện nghiêm trọng thực sự rồi đấy:
- Phong Nhi, em sợ lắm.
-...
- Em có làm gì hắn ta đâu, sao lại ghẹo em...
Tôi không thể nói là tại tôi quen chị Linh nên thằng khốn nạn ấy mới bày trò chọc phá cả Tiểu Ly lẫn Vân vẹo, không thể, vì nếu nói ra, Tiểu Ly sẽ cho rằng tôi là một đứa ích kỷ, không muốn nói chuyện với tôi nữa. Mất chị Linh là mất đi một nửa trái tim, còn mất Tiểu Ly, tôi đã đánh mất nửa tâm hồn. Chả lẽ bây giờ tôi lại để cho một cô bé đáng yêu nhường này phải lo lắng, đó là điều thật khó chấp nhận:
- Yên tâm, có anh đây, không ai được phép ghẹo Tiểu Ly của anh hết.
- Xì, sến như phim.
- Thiệt đó, không tin...
- Thì sao?
- Thì thôi chứ sao, định mệnh em.
- Định mệnh là gì?
- Tức là định mệnh của Tiểu Ly là phải nghe lời anh, biết chửa?
Tiểu Ly lè lưỡi trêu tôi rồi chạy biến đi. Công nhận tôi vẫn thấy cô bé này thật sự giống một đứa trẻ con hơn là một cô thư ký giám đốc, lúc nào cũng nhí nhố, lúc nào cũng thích làm nũng. Không phải là tôi không thích Tiểu Ly nhõng nhẽo, nhưng mà tôi sợ mình không chiều em ấy được thôi:
- Tiểu Ly!
- Dạ?
- Khùng.
- Ông im đi, ông khùng thì có ấy.
- Đi vào làm đê không lại nhốt vào nhà vệ sinh bây giờ.
Đuổi được Tiểu Ly đi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ vu vơ. Ngay lúc này thì thật sự là tôi vẫn chưa biết mình nên làm thế nào để vừa giữ được sự an toàn và thoải mái cho 2 cô bạn tôi, đồng thời phải không để chị Linh chịu thiệt thòi, thiệt là khó quá đi mất, tổ cha cái thằng mặt phụ khoa Mạnh đao, người gì mà thủ đoạn vãi cả bộ phận tiểu tiện nam còn mất dạy thì vãi cả bộ phận tiểu tiện nữ, định mệnh.
Hôm nay là ngày bình thường, vậy nên tôi phải dành ra 2h đồng hồ để ngủ và chờ đợi trong lúc chị Linh giảng dạy cho con bé Trân. Dạo này nhóc Trân tiến bộ dữ lắm, nó nhớ được các nốt nên đánh cứ như máy, mỗi tội là lười học bài nên chưa thể đánh mà không cần sheet nhạc, nhưng ít ra thì bây giờ, không có chị Linh, tôi cũng có thể nghe đàn:
- Linh ơi!
- Hửm?
- Anh yêu em, chụt chụt.
Con nhóc Trân giờ chẳng còn là trở ngại với tôi nữa, nhưng nó lầy lội bỏ mẹ, nó quay sang trêu chị Linh làm tình yêu của tôi đỏ hết cả mặt, đỏ như trĩ:
- Ôi chồ ôi, ghê, cô giáo yêu đương trong giờ học, chẹp chẹp, hỏng hết cả một thế hệ, thất bại của ngành giáo dục mà, hây dà.
- Con chó, Trân, im đi, học đi, cha mày.
- Thôi hai anh em thôi mà, chị không sao, hì. Gấu ngủ đi tẹo chị gọi.
- Ui giời lại còn gấu nữa, á á á ghê qúa đi, sến quá đi, sến vãi cả cứt.
- Định mệnh mày thích ăn cháo à?
Tôi giơ tay dọa đánh làm con nhỏ Trân chạy tung đít. Bực mình, tôi đóng cụ nó cửa phòng lại, kéo chị Linh lên giường ôm, thế cho nhanh:
- Ngại à?
- Chị không có... tại...
- Thôi không sao đâu, có anh đây, Linh chả cần lo gì hết.
- Chị tin gấu mà, hì hì. Cho chị hôn miếng đi!
- Dạo này dê lộ quá ha?
- Lêu lêu, gấu của Linh, đáng lẽ là không cần xin đâu.
Chị Linh hôn má tôi ngọt sớt, dạo này dê quá là dê, hư thật:
- Càng ngày càng dê chuyên nghiệp, chậc.
- Chị đâu có, tại gấu...
Cô nàng đỏ mặt, dụi đầu vào ngực tôi:
- Lại còn giả bộ ngại, kkk.
- Gấu không ghẹo chị là không vui hả?
- Ghẹo Linh để Linh ngại Linh ôm anh đó.
- Gấu bảo thì chị ôm chứ ghẹo chị hoài, ghét ghê.
- Thật không?
- Linh chả nói xạo.
Tôi vênh mặt:
- Bé Linh đâu, hôn môi 1 cái, hôn má một cái rồi gối đầu lên tay anh ngủ, nhanh.
Chị Linh thực hiện y chang những gì tôi nói, cứ như một con vẹt:
- Lợi dụng, gấu hư.
- Được hôn miễn phí lại còn giả bộ ngại.
- Nhưng mà chị...
- Thôi, cô đừng cố gắng nữa, tôi yêu cô lắm rồi đấy.
- Hì hì.
Mà thế không nào hôm nay lại dám mặc áo hở hang:
- Này này, ai bày mặc áo hở ngực thế hả?
Chị Linh bối rối cúi xuống ngắm rồi thẹn thùng kéo áo lên che. Thật ra cũng không hẳn là hở ngực, chỉ thấy khi nào chị Linh cúi xuống hay là nhìn từ trên xuống mà thôi:
- Chị xin lỗi, tại... nóng...
- Lần sau anh mà thấy mặc áo này nữa thì đừng bảo tại sao anh khó tính.
- Biết rồi, gấu như ông già ấy, mỗi mình gấu thấy chứ có ai đâu, xì.
- Không cần biết, thích cãi không, hả?
- Chị xin lỗi, lần sau chị không thế nữa.
Chị Linh giận dỗi trả lời, nhưng tôi biết chị Linh chẳng những không trách tôi mà trái lại, còn cảm kích nhiều hơn. Khi bạn thích một cô gái, thích thôi nhé, có thể bạn sẽ thích ngắm cô ấy sexy một chút, cơ mà khi bạn yêu cô gái ấy rất nhiều, bạn sẽ như tôi mà thôi, thật đấy:
- Linh hâm.
- Ưm?
- Sau này sinh con trai, anh đặt tên nó là Vân được không?
- Chả thích, tên Minh đi, nó sẽ đẹp như mẹ Linh, hì hì.
- Dê như mẹ Linh thì mệt.
- Gấu ấy. Hứ.
- Hahahaa...
Tôi với tay lấy quả áo Barcelona đưa cho chị Linh:
- Mặc cái này vào, càng nhìn càng thấy bực mình.
- Gấu khó tính quá à.
- Nói nhiều, thay đi.
- Nhưng mà... thay ở đâu... à thôi...
Chị Linh chẳng nói dứt câu, cô nàng tự nhiên cởi áo ra, để lộ thân hình trắng trẻo và căng tràn sức sống. Dĩ nhiên là một thằng con trai, tôi không thể nào mà cưỡng lại được. Tôi tiến lại, vuốt ve đôi gò má đáng yêu và đặt một nụ hôn lên môi chị Linh:
- Gấu ơi... chị...
Chị Linh đỏ mặt thấy rõ, nhưng rồi cũng nhắm tịt mắt lại, không phản kháng. Nhẹ nhàng, tôi khẽ ghé miệng nói nhỏ:
- Mặc áo vào anh chở về.
Chị Linh chả hiểu giận cái gì mà đè đầu đánh tôi túi bụi, sợ tụt cả trĩ vào trong.
Chuyện tình của chúng tôi đã và đang đẹp như truyện cổ tích, nhưng chả hiểu tại sao, ông trời lại nỡ lòng phá nát tình yêu đó, một cách tổn thương và không thể nào bi thảm hơn.
Chap 22:
Mọi chuyện bắt đầu từ buổi tối hôm ấy. Như mọi ngày, tôi chuẩn bị xe đến đón chị Linh qua dạy cho nhóc Trân. Mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình yên và vô sự, hoặc chí ít là chị Linh không để lộ điều đó ra bên ngoài:
- Chào gấu con, hì hì.
- Chào cục nợ, lên xe đi.
- Chờ chị một tẹo, chị mới mua cho gấu cái này hay lắm.
Cô nàng tí tởn vào trong nhà và lấy ra cho tôi một chiếc vòng tay, à chính xác là hai chiếc vòng tay bằng bạc được làm một cách tỉ mỉ, đặc biệt hơn, chiếc vòng của tôi còn khắc dòng chữ "Linh hâm's" và của chị Linh là "Gấu con's". Thế quái nào lại giống Tiểu Ly thế không biết nữa:
- Nhớ giữ gìn cẩn thận, mất là chị buồn đấy.
- Ừa, anh biết mà, đi nào. Fan GD mà xài phẩy ét là sao?
- Đây là sở hữu, không phải Sky đâu.
- Dỗi kìa, yêu ghê.
Trên đường đi hôm đó, chị Linh vòng tay ôm chặt lấy tôi một cách vô cùng mãnh liệt, tôi có thể cảm nhận cái ôm rất chặt và rất nồng nhiệt đó. Tôi nghe thấy tiếng sụt sùi phía sau, nơi người con gái của tôi nhỏ bé và cần được che chở biết nhường nào:
- Linh, em khóc đó hả?
- Dạ... không, chị bị cảm thôi, hì.
- Lát về anh mua thuốc cho uống. Mà Linh của tôi đã bé tẹo mà ông trời sao cứ bắt Linh bị bệnh hoài vậy, để tôi bệnh cho này.
Chị Linh cười khúc khích, càng ngày càng ôm tôi chặt hơn, chị Linh áp đầu vào lưng tôi, thủ thỉ:
- Gấu ơi, chị yêu gấu nhiều lắm ấy.
- Mê sảng rồi, haha.
- Gấu của Linh, Linh chả cho ai hết, không ai được giành của Linh.
- Linh hâm.
- Hì hì.
Buổi học hôm đó của hai chị em diễn ra khá nhanh và chị Linh cho nhóc Trân nghỉ sớm với lý do chị Linh bị bệnh. Sau đó thì chị Linh đuổi tôi ra khỏi phòng để nói chuyện gì đó với nhóc Trân. Tôi chưa kịp nghe lén thì cô nàng đã từ trong trở ra, kéo tôi đi thật nhanh, chắc là mót ỉa. Sao lại khóc... thế này:
- Linh, sao đấy?
- Không có gì, chị bị nghẹt mũi nên hay chảy nước mắt thôi.
- Về mua thuốc luôn, đi.
- Chờ chị chào cô chú đã.
- Bữa nay ngoan ghê.
- Rồi, về thôi, gấu con.
Chị Linh vẫn giữ kín tâm sự của mình cho đến cả khi về tới nơi, chị Linh cũng không cho tôi biết, tôi chỉ thấy cô nàng quẹt nước mắt thật nhiều. Bằng linh cảm hơi tồi của mình, tôi dám chắc rằng đã có chuyện xảy ra, nhưng tôi không nghĩ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Như mọi ngày, tôi vẫn trèo lên phòng chơi với chị Linh. Hôm nay, chị Linh chẳng buồn nói gì, chỉ nằm im trong lòng tôi, sụt sịt liên hồi:
- Cô Ly là một cô gái tốt bụng, gấu nhỉ?
- Ừ, con nhỏ đáng yêu lắm, mỗi tội là suốt ngày nhí nha nhí nhố.
- Vậy sao mà chăm sóc ai được, hì hì.
- Chuẩn luôn, còn lâu mới bằng Linh của anh.
- Gấu này.
- Hử?
- Hôn chị đi, được không?
Tôi không chắc chị Linh đang nghĩ gì, thế nhưng tôi vẫn cúi xuống và đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn nồng cháy, một nụ hôn mà ở đó, chị Linh dường như đang cố níu giữ tôi ở lại, thật lâu, thật lâu. Nụ hôn của chúng tôi kéo dài hơn 5p đồng hồ. Tôi thấy chị Linh lại khóc, thật nhiều:
- Đừng khóc mà Linh, em biết anh đau không, đây này.
- Nín nào, ngoan, anh đây mà, ai dám trêu Linh là tiêu luôn nhé.
- Hì hì... khịt.
Cô nàng lại dụi đầu vào ngực tôi, khóc nức nở. Có vẻ chị Linh của tôi không giỏi che đậy cảm xúc cho lắm, hoặc là khi ở cạnh tôi, chị Linh bỗng trở nên nhỏ bé biết nhường nào.
Giá như ngày đó, tôi mạnh dạn hỏi chuyện chị Linh, giá như tôi phải tinh ý hơn một chút, thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế này, đã không thảm thương đến thế.
Đợi chị Linh nhắm mắt ngủ, tôi mới quyết định ra về. Đó là một quyết định vô cùng sai lầm của tôi, tôi đáng lý ra nên bỏ trận bóng đó, xem một trận bóng đá và vứt bỏ người mình yêu lạnh lẽo khi cô ấy đang buồn, quả thực tôi chẳng hiểu tôi đang nghĩ cái gì nữa, tại sao chứ?
Và như thói quen hàng ngày, vừa mở mắt tỉnh dậy, tôi đã với lấy điện thoại gọi ngay cho chị Linh... Và rồi, tôi như chết lặng khi chị Linh, đã gửi cho tôi một tin nhắn, rất dài và rất nhiều tâm trạng:
"Mình quen nhau cũng được gần nửa năm rồi, gấu nhỉ? Chị nhớ những ngày đầu, gấu cứ trêu chị hoài thôi. Nói thật là khi ấy, chị ghét gấu cực kì, chả muốn đi dạy để rồi có một tên nhóc cứ trêu ghẹo mình. Nhưng mà được vài hôm, gấu không ở nhà, chị lại thấy thiếu thiếu, chả biết nữa, hì.
Rồi gấu quan tâm chị nhiều hơn, cũng biết nịnh cho chị vui, cũng hay véo má chị nữa, chị thích được véo má lắm, nhưng má của Linh chỉ cho gấu thôi, không cho ai hết cả, hứa.
Chị nhớ buổi tối hôm ấy, gấu cứ đòi véo má chị suốt, chả hiểu chị nghĩ gì mà lúc đó lại nói như vậy, giờ nghĩ lại cứ thấy ngại quá đi mất. Nhưng cũng thật may, gấu không từ chối chị, gấu thương chị thật nhiều, gấu cho chị biết thế nào là một người để chị có thể dựa vào khi chị buồn và luôn bên cạnh cùng chị chia sẻ niềm vui. Chị yêu gấu nhiều lắm, nhiều hơn những gì chị có thể nói.
Chị rất muốn ôm gấu ngủ mỗi đêm và mỗi sáng sớm, chị có thể nấu đồ ăn sáng và gọi gấu dậy đi làm. Ước gì chị luôn có cơ hội để làm điều đó. Chị muốn được gấu hôn lên má chị mỗi lần chị hư, muốn được níu lấy tay gấu để chị không cảm thấy lạnh nữa. Chị không biết liệu trên đời này, chị sẽ thương một ai nhiều như thương gấu hay không nữa, chị già rồi, bà già của gấu mà, nhỉ?
Chị sẽ rời xa thành phố này một thời gian, có thể vài tháng, có thể vài năm, chị không chắc điều đó, nhưng gấu đừng đợi chị, gấu phải cưới vợ sinh con nhé
Cảm ơn gấu vì tất cả những ngày tháng qua, chị yêu gấu nhiều lắm, mãi mãi như vậy. Hy vọng gấu sẽ hạnh phúc, cô Ly sẽ làm được, chị tin điều đó. Ngày chị trở về, chị muốn bế cháu của chị đấy. Tạm biệt, em sẽ nhớ anh nhiều lắm đấy. Em yêu anh, gấu con của em."
Một cảm giác thật khó diễn tả đang đi qua đầu tôi. Trái tim tôi như muốn quặn thắt lại. Tại sao chứ? Rõ ràng vừa mới đây, chúng ta vừa hẹn nhau sẽ cùng đi du lịch khắp nơi, cùng nhau chúng ta sẽ có một thằng nhóc, tại sao giờ em lại bỏ tôi đi như thế, tại sao?
Hàng nghìn hàng trăm hàng vạn câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như một thằng điên, tôi lao ra khỏi nhà, chạy xe một cách cuồng loạn... Và rồi, tôi thấy, căn nhà ấy, căn phòng mà mỗi tối tôi đều trèo vào chơi với chị Linh, vẫn lấm la lấm lét tìm chỗ trốn khi mẹ chị Linh lên tìm. Bao nhiêu kỷ niệm giờ chỉ còn là nỗi nhớ vô hồn, đã chả còn ai nữa, căn nhà ấy. Không còn nữa, người con gái vẫn e thẹn đứng chờ tôi trước cổng, người con gái vẫn đánh đàn cho tôi nghe, người con gái tôi yêu thương nhất trên đời, người con gái đã hứa sẽ cùng tôi bỏ đi thật xa, nơi nào đó hai đứa sẽ được ở mãi bên nhau. Thế nhưng giờ đây, em đi rồi sao?
Tôi lục tung khắp thành phố, tôi tìm đến tất cả những nơi mà chị Linh hay tới, từ trường học cho đến nhà hát, tôi tìm mọi nơi nhưng câu trả lời mà tôi nhận được vẫn chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán.
Tôi như người mất hồn, tôi thất thểu lái xe về nhà, nằm phịch ra giường, tôi bấm điện thoại cho chị Linh, thật nhiều, nhưng tất cả chỉ là tiếng "bíp... bíp" vô vọng. Chưa bao giờ tôi khóc vì một người con gái, nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao, nước mắt cứ trào ra, sự bất lực khiến tôi cảm thấy thật khó chịu, tôi không thể làm được gì cả, sao chị Linh lại làm vậy với tôi, tôi cần nghe một lời giải thích, nhưng mà em...
Tôi thấy con bé Trân, nó đi vào phòng, thấy tôi, con nhỏ òa khóc, chạy lại ôm tôi:
- Hai ơi chị Linh không chơi với Chưn nữa, huhuhu...
- Chị Linh đi đâu?
- Chị Linh bảo, hức... chị Linh chuyển về Hà Nội... khịt... em không biết nữa...
- Thôi nín đi, anh cũng buồn như mày vậy...
Tôi an ủi con bé, nhưng thực tâm trong lòng mình, tôi vẫn đau, vẫn xót kinh khủng, tôi cảm thấy tôi vừa mất đi một nửa trái tim, một cảm giác mà có lẽ tôi không chắc mình sẽ chịu đựng nổi quá lâu nữa.
Suốt hai tuần liền, ngày nào tôi cũng qua nhà chị Linh, mọi người bảo tôi mù quáng, bảo tôi lụy tình, nhưng họ đâu có hiểu được, chị Linh quan trọng với tôi đến nhường nào, không có chị Linh, tôi cũng chẳng thiết tha gì nữa. Tiểu Ly có khuyên tôi, tôi mặc kệ. Vân vẹo cũng an ủi, tôi không nghe. Với tôi bây giờ, chị Linh quan trọng hơn tất cả, chỉ cần người con gái ấy ở bên, tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy, tôi cần cô ấy, thật nhiều...
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tôi vẫn từng tháng từng tuần tìm đến căn nhà ấy nhưng rút cục, nó vẫn lạnh lẽo và vắng vẻ đến đáng sợ. Đã 3 tháng trôi qua, hình bóng chị Linh vẫn biệt tăm biệt tích, vẫn chẳng có chút manh mối, có chút động viên nào dành cho tôi cả. Mối quah hệ của tôi với Tiểu Ly tuy thế lại tốt hơn, lại thân thiết như xưa, khi chị Linh chưa đến, nhưng vẫn có một khoảng cách, một khoảng cách rất xa mà tôi không chắc mình có thể cắt bỏ được...
Rồi cứ thế, nửa năm trôi qua, hình bóng chị Linh vẫn thế nhạt nhòa như sương khói, tôi đã thôi không tìm kiếm nữa, chỉ là vẫn hy vọng, hy vọng vào một phép màu, phép màu sẽ đưa chị Linh trở về bên cạnh tôi, để tôi lại được ôm lấy hình bóng bé nhỏ ấy một lần nữa.
Lúc này, Tiểu Ly, đã trở thành cô phó phòng, và là trợ lý... của tôi, trưởng phòng thiết kế. Đã lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy say mê với công việc đến vậy, tôi miệt mài tìm tòi và khám phá, tôi nhận thấy bản thân không nên chìm đắm trong nỗi nhớ không tên kia, tôi phải tìm lại chút gì đó cho bản thân mình. Có lẽ, đã đến lúc, tôi phải thật sự quên đi chị Linh, quên đi cô nàng gia sư khó tính hay bắt tôi cõng từ trên cầu thang xuống, quên đi để làm lại từ đầu, một cuộc sống mới như những gì chị Linh mong mỏi. Tin nhắn đó của chị Linh, tôi vẫn giữ lại, như là một kỉ niệm, một kỉ niệm mà tôi muốn chôn giấu mãi về sau, về một người con gái tôi yêu rất nhiều:
- Sếp ơi tối nay đi sinh nhật anh Khang nha.
- Ừa, phó phòng đấy nhé, nhí nha nhí nhố.
- Kệ Ly, Ly chu choe, pleuuuu.
Tiểu Ly nhí nhảnh, cô nàng vẫn cứ vui vẻ như thế, chẳng cần biết điều gì:
- Tiểu Ly!
- Dạ?
- Khùng!
- Sếp ghẹo Tiểu Ly là Tiểu Ly nghỉ chơi đó nha.
- Hahaa, lúc nào cũng như trẻ con, sắp có chồng rồi đây cô ạ.
Tiểu Ly cười tít, nhảy vào lòng tôi ngồi:
- Sếp không cưới Tiểu Ly thì thoi, ứ thèm ai, pleu pleu.
- Anh chắc 5 năm nữa.
- Tiểu Ly sẽ chờ anh, hì hì.
- Hứa nhé.
- Ly sắp có gấu gòi, yeaahhhh.
Cái chữ "gấu" ấy khiến tôi cảm thấy nôn nao lạ thường. Nếu như là nửa năm trước, lúc chị Linh bỏ đi, tôi có lẽ sẽ không để ai gọi mình như vậy, nhưng hôm nay, tôi lại chỉ thấy thật lạ, một cảm giác tươi mới. Hít một hơi dài, nhìn ra bầu trời chiều với ánh mặt trời kia, tôi tràn đầy hứng khởi, tràn đầy hy vọng về một cuộc sống mới, cuộc sống chỉ có tôi và Tiểu Ly, hai đứa rồi sẽ cùng nhau có những đứa trẻ thật đáng yêu, chúng sẽ lớn lên và chờ bác Linh của chúng trở về, như mong ước ngày xưa...