Thiếu Dương cùng Gia Phong vừa ngồi lên chiếc trực thăng , thì điện thoại của Thiếu Dương reo lên, anh lo lắng nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở khóa anh nhìn màn hình hiển thị tên người gọi là Mẹ.
Ngón tay nhanh chóng bấm nghe, bên đầu dây bà Lữ Y Tình giọng tức giận nói:
Con quản lý vợ thế nào mà để nó đi chơi vui vẻ với em trai của chồng vậy, đến nỗi để người ta chụp hình lại luôn này, còn gì mặt mũi Kỳ gia của chúng ta hả con?.
Thiếu Dương vừa nghe điện thoại mà nét mặt tỏa ra một sát khí nguy hiểm giết người, làm cho Gia Phong đang ngồi kế bên nhìn thấy sợ liền xích xa anh ra.
Lúc này Thiếu Dương mới lên tiếng đáp lại mẹ mình:
Mẹ Phúc Kiên là do con nhờ em ấy chở vợ con đi chơi cho cô ấy đở buồn, vì hôm trước đở cho con bị người ám sát mà hai cánh tay đều bị thương không đi làm được.
Con sợ cô ấy ở nhà buồn nên mới nhờ, nhưng không ngờ, Thiếu Dương nói đến đây bất ngờ dừng lại, bên kia mẹ anh lo lắng hỏi:
_Nhưng sao vậy hả con? Nói cho mẹ nghe đi.
Thiếu Dương chậm chạp nói: " hai người đi chơi bị kẻ nào đó ra tay truy sát Phúc Kiên vết thương không nặng lắm, nhưng Ngữ Thần cô ấy vừa trải qua chuyện thập tử nhất sanh, bây giờ còn chưa có tỉnh lại, đứa bé vì vậy cũng mất rồi mẹ à, mẹ đừng nghe lời người xấu nói bậy có được không? Con đây đang rất đau lòng lắm khi cô ấy vì con mới bị hại thê thảm đến ra nông nỗi này ".
Bên kia đầu dây bà Y Tình sau khi nghe con trai nói rõ những chuyện vừa sảy ra, đứa cháu bà mong đợi bị người ta hại phải mất đi rồi, lúc này đầu bà xoay tròn, trước mắt không còn thấy gì, bà buông điện thoại, mắt nhắm lại ngất xỉu, đứng phía sau lưng là chồng bà, ông Kỳ Phúc Khanh , thấy vợ chao đảo ông liền dang hai cánh tay ôm lấy người vợ đở bà ngồi xuống ghế, miệng ông gọi lớn: Y Tình em bị làm sao vậy?
_ Người đâu gọi bác sĩ mau lên!.
Thiếu Dương đang nói chợt nghe tiếng điện thoại rớt xuống sàn rồi mất tính hiệu, anh có linh cảm không tốt, nên bảo bay về Kỳ gia xem xét.
Khi bác sĩ đến khám một lát sau bà tỉnh lại, ông Phúc Khanh lo lắng hỏi: có chuyện gì mà làm em lo lắng đến ngất luôn vậy hả? Mau nói cho anh nghe.
Lúc này ngoài sân biệt thự Kỳ gia, chiếc trực thăng vừa đáp xuống, Thiếu Dương cùng Gia Phong nhanh chân bước vào bên trong, anh nghe thuộc hạ nói mẹ bị ngất, chân liền bước nhanh lên phòng mẹ của minh, vừa mở cửa mẹ anh thấy anh bà liền khóc lớn.
Thiếu Dương lo lắng đi nhanh đến quỳ bên giường giọng anh lo lắng hỏi: " mẹ có bị đau ở đâu không? Con đưa mẹ đi bệnh viện nha? ".
Bà lắc đầu bàn tay đưa lên vuốt tóc con trai, giọng nghẹn ngào nói: " mẹ xin lỗi vì đã chưa tìm hiểu rõ thật hư mà vội trách cứ con dâu, mẹ không ngờ con bé lại bị thương trầm trọng như vậy, nhưng đau nhất là cháu nội của mẹ, nó chưa kịp nhìn mặt bà nội mà phải mất đi rồi " nói xong bà lại khóc lớn, ba của Thiếu Dương nghe xong liền giật mình, ông nhìn sang con trai như ý hỏi có đúng không, Thiếu Dương liền gật đầu khẻ nói: " cô ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, con cũng không biết khi nào sẽ tỉnh, Phúc Kiên thì đã tỉnh và ra giường, chuyện này không được để lộ ra bên ngoài nha ba mẹ, sẽ rất nguy hiểm cho họ, con đang xử lý, mẹ hãy giữ sức khỏe, con đi đến đó với cô ấy đây, có gì con gọi điện thoại cho ba mẹ sau nha.
Hai ông bà nhìn con trai gật đầu, anh cuối đầu chào hai người rồi nhanh bước đi ra, Gia Phong và anh liền lên trực thăng bay gấp đến bệnh viện.
Trong ít phút chiếc trực thăng đã đậu trên sân thượng của bệnh viện, Thiếu Dương liền nhanh chân đi xuống, bước chân vội vã vào thang máy bấm xuống phòng hồi sức, anh bỏ mặc Gia Phong phía sau, tay cầm lên điện thoại Thiếu Dương gọi cho Đình Nguyên:
_A lô! cậu đang ở đâu Đình Nguyên?.
Bên kia Đình Nguyên lên tiếng trả lời: " tôi đang trong phòng hồi sức ".
_Được tôi vào ngay trong đó đấy, nói hết ý Thiếu Dương liền cúp điện thoại, chân bước nhanh đến phòng hồi sức, lúc này Đình Nguyên đã đứng đợi sẵn, anh đưa quần áo chống khuẩn cho Thiếu Dương mặt vào, đội nón, đeo khẩu trang, tất cả đều xong anh nhanh chân đi theo Đình Nguyên vào thăm Ngữ Thần, nhìn cô gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền, cánh môi khô nứt nẻ, trái tim Thiếu Dương như ai xác muối, anh đau đớn vô cùng .
Đình Nguyên nhìn Thiếu Dương anh từ tốn lên tiếng: mọi thứ đều ổn, chỉ là tôi không biết chính xác khi nào cô ấy tỉnh lại, còn tùy thuộc vào khả năng sinh tồn của cô nữa.
Mà tôi kiểm tra trong máu của cô ấy có chất thuốc kích dục, loại rất mạnh, tôi có hỏi Phúc Kiên thì mới biết bị người hạ trong nước uống, bắp đùi trái có một vết dao găm, theo Phúc Kiên kể là do cô ấy tự đăm để không bị thuốc khống chế, tụi kia được lệnh hiếp xong rồi hủy dung, nếu phản kháng thì giết luôn, nghe đâu người thuê là một người nữ, nhưng bọn đàn em không thấy mặt cô ta, chỉ có tên Đỗ Bân đó biết mặt, nó đang chạy trốn rồi.
Thiếu Dương vẫn giữ thái độ trầm mặc, anh đưa bàn tay xoa nhẹ lên má của cô, rồi lại cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, anh khẻ thì thầm bên tai Ngữ Thần:
_Em hãy mau tỉnh lại đi, tôi rất nhớ em, tôi yêu em Ngữ Thần, em an tâm những tên làm em ra như vậy, dù là gái hay trai thì tôi đây cũng sẽ lột da chúng nó trả thù món nợ này chúng thiếu em.
Thiếu Dương nhìn sang Đình Nguyên lên tiếng: tôi nhờ vào cậu tất cả đấy, hãy giúp cô ấy, cảm ơn cậu Đình Nguyên!.
Nói xong anh liền đi khỏi phòng hồi sức, ra bên ngoài anh đã thấy Trịnh Thiên cùng Gia Phong và hai cô bạn của Ngữ Thần bọn họ đứng đợi anh , Trịnh Thiên nhìn Thiếu Dương anh liền nói:
Chúng ta vào bên trong phòng VIP đặt sẵn cho Ngữ Thần chúng ta ngồi bàn chuyện một chút, Thiếu Dương gật nhẹ đầu rồi tất cả bước đi vào phòng V01.
Trịnh Thiên thấy tất cả đã ngồi ổn định, anh liền lên tiếng báo cáo:
Thiếu Dương à tôi vẫn đang cho người tìm tên Đỗ Bân ngày đêm, đàn em quy thuận rất nhiều, trừ những tên hôm đó có dính vào, số còn lại thu nhận và cho đi huấn luyện rồi.
Tổng giám đốc bệnh viện này kêu gọi sự hợp tác với chúng ta, để có thể đưa bệnh viện đi lên, nhưng tôi nói là thu mua luôn, nhưng vẫn giữ nguyên nhân sự của bệnh viện kể cả chức tổng giám đốc đó, lợi nhuận chia 7/3 về chuyên môn do Đình Nguyên giải quyết, phải có chữ ký của Đình Nguyên mới được thực hiện ca mổ bất kỳ.
Còn về khu du lịch đó, đã xong hết rồi, bên đó đã ký vào hợp đồng , chỉ chờ cậu ký nữa là hoàn tất.
Thiếu Dương nghe xong chỉ gật nhẹ đầu, anh từ tốn lên tiếng: " khi nào bắt được tên khốn Đỗ Bân cậu phải báo cho tôi ngay, tôi có một bất ngờ cho nó ".
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, Gia Phong bước ra mở cửa, các đàn em đem thức ăn chiều vào cho mọi người, xong rồi liền lui ra.
Trịnh Thiên lên tiếng mời tất cả cùng ăn, nhưng hai cô bé vệ sĩ họ ngại nên không dùng, họ chỉ đứng vào một góc mà canh gác.
Ba người ăn cũng gần xong, chợt chuông báo có bệnh nhân bệnh trở xấu, bác sĩ mau về phòng hồi sức, khi nghe báo tên bệnh nhân là Giang Ngữ Thần, Thiếu Dương liền quẳng cả chén cơm trên tay anh phóng nhanh ra khỏi phòng, chạy sang phòng hồi sức, bốn người còn lại cũng tung cửa chạy theo sau anh.
Ngón tay nhanh chóng bấm nghe, bên đầu dây bà Lữ Y Tình giọng tức giận nói:
Con quản lý vợ thế nào mà để nó đi chơi vui vẻ với em trai của chồng vậy, đến nỗi để người ta chụp hình lại luôn này, còn gì mặt mũi Kỳ gia của chúng ta hả con?.
Thiếu Dương vừa nghe điện thoại mà nét mặt tỏa ra một sát khí nguy hiểm giết người, làm cho Gia Phong đang ngồi kế bên nhìn thấy sợ liền xích xa anh ra.
Lúc này Thiếu Dương mới lên tiếng đáp lại mẹ mình:
Mẹ Phúc Kiên là do con nhờ em ấy chở vợ con đi chơi cho cô ấy đở buồn, vì hôm trước đở cho con bị người ám sát mà hai cánh tay đều bị thương không đi làm được.
Con sợ cô ấy ở nhà buồn nên mới nhờ, nhưng không ngờ, Thiếu Dương nói đến đây bất ngờ dừng lại, bên kia mẹ anh lo lắng hỏi:
_Nhưng sao vậy hả con? Nói cho mẹ nghe đi.
Thiếu Dương chậm chạp nói: " hai người đi chơi bị kẻ nào đó ra tay truy sát Phúc Kiên vết thương không nặng lắm, nhưng Ngữ Thần cô ấy vừa trải qua chuyện thập tử nhất sanh, bây giờ còn chưa có tỉnh lại, đứa bé vì vậy cũng mất rồi mẹ à, mẹ đừng nghe lời người xấu nói bậy có được không? Con đây đang rất đau lòng lắm khi cô ấy vì con mới bị hại thê thảm đến ra nông nỗi này ".
Bên kia đầu dây bà Y Tình sau khi nghe con trai nói rõ những chuyện vừa sảy ra, đứa cháu bà mong đợi bị người ta hại phải mất đi rồi, lúc này đầu bà xoay tròn, trước mắt không còn thấy gì, bà buông điện thoại, mắt nhắm lại ngất xỉu, đứng phía sau lưng là chồng bà, ông Kỳ Phúc Khanh , thấy vợ chao đảo ông liền dang hai cánh tay ôm lấy người vợ đở bà ngồi xuống ghế, miệng ông gọi lớn: Y Tình em bị làm sao vậy?
_ Người đâu gọi bác sĩ mau lên!.
Thiếu Dương đang nói chợt nghe tiếng điện thoại rớt xuống sàn rồi mất tính hiệu, anh có linh cảm không tốt, nên bảo bay về Kỳ gia xem xét.
Khi bác sĩ đến khám một lát sau bà tỉnh lại, ông Phúc Khanh lo lắng hỏi: có chuyện gì mà làm em lo lắng đến ngất luôn vậy hả? Mau nói cho anh nghe.
Lúc này ngoài sân biệt thự Kỳ gia, chiếc trực thăng vừa đáp xuống, Thiếu Dương cùng Gia Phong nhanh chân bước vào bên trong, anh nghe thuộc hạ nói mẹ bị ngất, chân liền bước nhanh lên phòng mẹ của minh, vừa mở cửa mẹ anh thấy anh bà liền khóc lớn.
Thiếu Dương lo lắng đi nhanh đến quỳ bên giường giọng anh lo lắng hỏi: " mẹ có bị đau ở đâu không? Con đưa mẹ đi bệnh viện nha? ".
Bà lắc đầu bàn tay đưa lên vuốt tóc con trai, giọng nghẹn ngào nói: " mẹ xin lỗi vì đã chưa tìm hiểu rõ thật hư mà vội trách cứ con dâu, mẹ không ngờ con bé lại bị thương trầm trọng như vậy, nhưng đau nhất là cháu nội của mẹ, nó chưa kịp nhìn mặt bà nội mà phải mất đi rồi " nói xong bà lại khóc lớn, ba của Thiếu Dương nghe xong liền giật mình, ông nhìn sang con trai như ý hỏi có đúng không, Thiếu Dương liền gật đầu khẻ nói: " cô ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, con cũng không biết khi nào sẽ tỉnh, Phúc Kiên thì đã tỉnh và ra giường, chuyện này không được để lộ ra bên ngoài nha ba mẹ, sẽ rất nguy hiểm cho họ, con đang xử lý, mẹ hãy giữ sức khỏe, con đi đến đó với cô ấy đây, có gì con gọi điện thoại cho ba mẹ sau nha.
Hai ông bà nhìn con trai gật đầu, anh cuối đầu chào hai người rồi nhanh bước đi ra, Gia Phong và anh liền lên trực thăng bay gấp đến bệnh viện.
Trong ít phút chiếc trực thăng đã đậu trên sân thượng của bệnh viện, Thiếu Dương liền nhanh chân đi xuống, bước chân vội vã vào thang máy bấm xuống phòng hồi sức, anh bỏ mặc Gia Phong phía sau, tay cầm lên điện thoại Thiếu Dương gọi cho Đình Nguyên:
_A lô! cậu đang ở đâu Đình Nguyên?.
Bên kia Đình Nguyên lên tiếng trả lời: " tôi đang trong phòng hồi sức ".
_Được tôi vào ngay trong đó đấy, nói hết ý Thiếu Dương liền cúp điện thoại, chân bước nhanh đến phòng hồi sức, lúc này Đình Nguyên đã đứng đợi sẵn, anh đưa quần áo chống khuẩn cho Thiếu Dương mặt vào, đội nón, đeo khẩu trang, tất cả đều xong anh nhanh chân đi theo Đình Nguyên vào thăm Ngữ Thần, nhìn cô gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền, cánh môi khô nứt nẻ, trái tim Thiếu Dương như ai xác muối, anh đau đớn vô cùng .
Đình Nguyên nhìn Thiếu Dương anh từ tốn lên tiếng: mọi thứ đều ổn, chỉ là tôi không biết chính xác khi nào cô ấy tỉnh lại, còn tùy thuộc vào khả năng sinh tồn của cô nữa.
Mà tôi kiểm tra trong máu của cô ấy có chất thuốc kích dục, loại rất mạnh, tôi có hỏi Phúc Kiên thì mới biết bị người hạ trong nước uống, bắp đùi trái có một vết dao găm, theo Phúc Kiên kể là do cô ấy tự đăm để không bị thuốc khống chế, tụi kia được lệnh hiếp xong rồi hủy dung, nếu phản kháng thì giết luôn, nghe đâu người thuê là một người nữ, nhưng bọn đàn em không thấy mặt cô ta, chỉ có tên Đỗ Bân đó biết mặt, nó đang chạy trốn rồi.
Thiếu Dương vẫn giữ thái độ trầm mặc, anh đưa bàn tay xoa nhẹ lên má của cô, rồi lại cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, anh khẻ thì thầm bên tai Ngữ Thần:
_Em hãy mau tỉnh lại đi, tôi rất nhớ em, tôi yêu em Ngữ Thần, em an tâm những tên làm em ra như vậy, dù là gái hay trai thì tôi đây cũng sẽ lột da chúng nó trả thù món nợ này chúng thiếu em.
Thiếu Dương nhìn sang Đình Nguyên lên tiếng: tôi nhờ vào cậu tất cả đấy, hãy giúp cô ấy, cảm ơn cậu Đình Nguyên!.
Nói xong anh liền đi khỏi phòng hồi sức, ra bên ngoài anh đã thấy Trịnh Thiên cùng Gia Phong và hai cô bạn của Ngữ Thần bọn họ đứng đợi anh , Trịnh Thiên nhìn Thiếu Dương anh liền nói:
Chúng ta vào bên trong phòng VIP đặt sẵn cho Ngữ Thần chúng ta ngồi bàn chuyện một chút, Thiếu Dương gật nhẹ đầu rồi tất cả bước đi vào phòng V01.
Trịnh Thiên thấy tất cả đã ngồi ổn định, anh liền lên tiếng báo cáo:
Thiếu Dương à tôi vẫn đang cho người tìm tên Đỗ Bân ngày đêm, đàn em quy thuận rất nhiều, trừ những tên hôm đó có dính vào, số còn lại thu nhận và cho đi huấn luyện rồi.
Tổng giám đốc bệnh viện này kêu gọi sự hợp tác với chúng ta, để có thể đưa bệnh viện đi lên, nhưng tôi nói là thu mua luôn, nhưng vẫn giữ nguyên nhân sự của bệnh viện kể cả chức tổng giám đốc đó, lợi nhuận chia 7/3 về chuyên môn do Đình Nguyên giải quyết, phải có chữ ký của Đình Nguyên mới được thực hiện ca mổ bất kỳ.
Còn về khu du lịch đó, đã xong hết rồi, bên đó đã ký vào hợp đồng , chỉ chờ cậu ký nữa là hoàn tất.
Thiếu Dương nghe xong chỉ gật nhẹ đầu, anh từ tốn lên tiếng: " khi nào bắt được tên khốn Đỗ Bân cậu phải báo cho tôi ngay, tôi có một bất ngờ cho nó ".
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, Gia Phong bước ra mở cửa, các đàn em đem thức ăn chiều vào cho mọi người, xong rồi liền lui ra.
Trịnh Thiên lên tiếng mời tất cả cùng ăn, nhưng hai cô bé vệ sĩ họ ngại nên không dùng, họ chỉ đứng vào một góc mà canh gác.
Ba người ăn cũng gần xong, chợt chuông báo có bệnh nhân bệnh trở xấu, bác sĩ mau về phòng hồi sức, khi nghe báo tên bệnh nhân là Giang Ngữ Thần, Thiếu Dương liền quẳng cả chén cơm trên tay anh phóng nhanh ra khỏi phòng, chạy sang phòng hồi sức, bốn người còn lại cũng tung cửa chạy theo sau anh.