Tại phòng sách ba người đàn ông đang bàn luận công việc.
Lúc này trước cổng biệt thự có hai chiếc xe dừng lại cùng một lúc, một là chiếc môtô màu đen do một thanh niên trẻ chạy, trên người mặc bộ đồ tây ôm người màu đen, chiếc còn lại là một chiếc taxi màu trắng , bước xuống xe là một cô gái trẻ xinh xắn, trắng trẻo cao ráo, trên lưng cô đeo chiếc balô màu xanh dương, mặc chiếc đầm ngắn màu xanh nhạt nhẹ nhàng, cánh tay còn kéo theo cái vali màu đen cả hai đều một lượt tiến đến cửa.
Trước cổng có hai vệ sĩ đứng gác, Giang Kính Hào đi đến trước họ cậu cuối đầu chào rồi lên tiếng nói:
Chào các anh tôi là Giang Kính Hào em trai của chị Giang Ngữ Thần, chị ấy gọi tôi đến đây gặp chị, nhờ các anh báo dùm cho chị tôi.
Các vệ sĩ liền gật đầu, một người cầm bộ đàm nói cho người bên trong biết, ít giây sau người vệ sĩ nhìn Kính Hào nói:
_ Vâng xin mời cậu vào, cũng vừa lúc này cô gái cũng kéo vali đi vào theo sau, các vệ sĩ nhìn kĩ mặt cô gái, họ liền giật mình, họ nhanh chân chạy theo cô , một người liền đưa tay vác vali của cô đi vào trong, còn người kia thì cung kính cuối đầu nói:
_ Kỳ tiểu thư cô về mà sao không cho chúng tôi hay để ra đón cô, để cô phải cực nhọc như vậy, thật là có lỗi.
Kỳ Ngọc Tuyết cười tươi với họ rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Tôi vừa thi xong là chạy về ngay, tôi nghe nói anh hai đã có chị dâu, và có cả cháu cho tôi bồng luôn, tôi mừng quá liền chạy về ngay, không nói với anh hai và mọi người vì sợ bị ngăn cản, thôi tôi vào gặp chị dâu đây.
Các vệ sĩ đều cười tươi khi nghe cô chủ nói như vậy, họ gật đầu rồi hộ tống tiểu thư của mình vào trong.
Giang Kính Hào thì được các vệ sĩ đưa lên phòng của Thiếu Dương vì Ngữ Thần ở đó, Kính Hào vừa vào liền thấy được chị của mình ngồi trên giường, mà khắp người đều băng bó, có cả hai chị bạn thân của chị hai mình cũng ở đây Kính Hào nhìn chị lo lắng lên tiếng nói:
_ Chị hai! Chị bị gì ra đến nông nổi như vậy chứ?.
_ Hèn gì chị không dám về nhà luôn, chị có đở đao chút nào không chị hai?
Ngữ Thần nhìn em trai cô nhẹ cười nói: " em lại đây ngồi xuống ghế đi đã , em uống nước trái cây nha , nói xong cô nhìn sang Tuệ Nghi nói:
_ Cậu mở tủ lạnh lấy dùm cho Kính Hào một ly nước trái cây đi, Tuệ Nghi gật đầu rồi đi đến bên tủ lạnh mà lấy nước cho cả bốn người đang trong phòng.
Kính Hào nhận ly nước uống một ngụm lại tiếp tục hỏi chuyện với chị mình:
_ Nhưng tại sao chị lại bị thương? Không phải chị đang đi chơi sao hả?.
Ngữ Thần nghe em trai hỏi thật sự cô không biết phải trả lời sao nữa, mà không nói thì cũng không yên với cậu em này, nên lúc này cô đành nói đại một lý do vậy:
_ Đúng là chị đi chơi nhưng đang ngồi trên xe chạy ngang khu vực công ty chị thấy xếp đang bị bọn xấu bao vây, chị không đành lòng nên xuống xe trợ giúp, nên mới ra thế này nè, em đừng nói với mẹ nha.
Kính Hào gật nhẹ đầu như đã hiểu, lúc này ngoài cửa phòng có người mở cửa.
Người bước vào là một cô gái nhỏ xinh xắn, Ngọc Tuyết bước vào mắt nhìn chung quanh phong của anh mình, khi nhìn đến chiếc giường lớn Ngọc Tuyết thấy được một cô gái đang ngồi trên giường của anh hai của cô, mà cô thừa hiểu tính của anh mình rất ưa sạch sẽ không dễ gì để cho ai ngồi lên trên đó đâu, vậy chắc chắn người này là chị dâu Ngữ Thần rồi, đã xác định cô cười tươi bước đến gần hơn miệng nhẻ nói:
_ Em chào chị dâu!.
_ Em là Kỳ Ngọc Tuyết là em gái út của anh Kỳ Thiếu Dương, em mới từ Mỹ trở về ạ , nói xong cô đưa bàn tay ra bắt lấy tay của Ngữ Thần.
Ngữ Thần quá bất ngờ khi em gái của Thiếu Dương xuất hiện, mà bất ngờ hơn là cô bé lại gọi mình là chị dâu nữa chứ, Ngữ Thần mắc cở đỏ hết mặt mũi, cô cười tươi rồi bắt tay cô bé trước mặt.
Kính Hào lúc này đứng lên đi sang cô gái nhỏ cậu cười tươi nói với cô bé:
_ Tôi là em trai của chị Ngữ Thần tên tôi là Kính Hào rất vui được làm quen với em, cậu đưa tay ra bắt tay của Ngọc Tuyết, cô bé nhìn sang Kính Hào cười nhẹ rồi cũng đưa tay bắt lấy bàn tay của đối phương, khi hai da tay của hai bàn tay chạm vào nhau thì chợt có một luồng điện chạy khắp thân thể của hai người, làm vài sợi tóc mai dựng đứng, hai ánh mắt cả hai nhìn nhau như muốn xẹt điện, cả hai cười ngại ngùng tay từ từ rời ra .
Ngữ Thần cùng hai cô bạn nhìn thấy một cảnh này mà cười tươi rạng rỡ, cũng vừa lúc này ngoài cửa phòng ba người đàn ông bước vào.
Thiếu Dương giật mình vì sao trong phòng anh lại nhiều người như vậy, thế này thì mèo nhỏ của anh sao mà nghỉ ngơi được kia chứ, anh bực bội châu mày nhìn mọi người, vừa lúc này anh mới phát hiện ra cô em gái cưng của anh đang núp sau lưng Ngữ Thần, anh nghiem giọng lên tiếng:
_ Kỳ Ngọc Tuyết em mau ra đây cho anh!.
Cô bé nghe anh hai gọi nhưng không chịu bước ra cô ngồi phía sau lưng của Ngữ Thần thủ thỉ bên tai Ngữ Thần:
_ Chị dâu chị xem anh hai lại muốn đuổi em về Mỹ kìa, trong khi em vừa về đến thôi, chị nói giúp em một câu với.
Ngữ Thần nghe cô bé năn nỉ cô nhìn Thiếu Dương liền nói:
_ Anh hãy để em ấy ở lại chơi với em nha, anh đi làm em ở nhà một mình buồn lắm.
Thiếu Dương nghe vợ mình nói vậy anh cười tươi với cô nhưng chưa nói gì, anh đi đến gần bên giường để nói chuyện với Ngữ Thần, lúc này Ngọc Tuyết lại nghĩ là anh hai muốn bắt mình.
Thế là cô liền phóng xuống giường chạy đến sau lưng của Kính Hào hai cánh tay cô ôm eo anh chặt chẽ, cả gương mặt áp vào lưng anh mà núp.
Mọi người có mặt trong phòng đều ngỡ ngàng vì hành động của cô bé lúc này, Thiếu Dương nhìn thấy vậy anh giận dữ hét to:
_ Kỳ Ngọc Tuyết em đang ôm tên nào vậy hả? Con gái con lứa gì mà không có ý tứ gì hết vậy, mau ra đây cho anh!.
_ Ra đây nhanh lên! .
Ngọc Tuyết không dám thò mặt ra mà cô núp sau lưng lên tiếng nói:
_ Anh ấy là hôn phu của em, chứ không phải tên nào nha, em và anh ấy sống cùng nhau như vợ chồng đã ba năm rồi đó, và bây giờ trong bụng dám cũng đã có bảo bối rồi đó anh hai.
_ Cái..........gì!.
_ Kỳ Ngọc Tuyết.........em nói lại thử lần nữa xem.......nào!.
Lúc này trước cổng biệt thự có hai chiếc xe dừng lại cùng một lúc, một là chiếc môtô màu đen do một thanh niên trẻ chạy, trên người mặc bộ đồ tây ôm người màu đen, chiếc còn lại là một chiếc taxi màu trắng , bước xuống xe là một cô gái trẻ xinh xắn, trắng trẻo cao ráo, trên lưng cô đeo chiếc balô màu xanh dương, mặc chiếc đầm ngắn màu xanh nhạt nhẹ nhàng, cánh tay còn kéo theo cái vali màu đen cả hai đều một lượt tiến đến cửa.
Trước cổng có hai vệ sĩ đứng gác, Giang Kính Hào đi đến trước họ cậu cuối đầu chào rồi lên tiếng nói:
Chào các anh tôi là Giang Kính Hào em trai của chị Giang Ngữ Thần, chị ấy gọi tôi đến đây gặp chị, nhờ các anh báo dùm cho chị tôi.
Các vệ sĩ liền gật đầu, một người cầm bộ đàm nói cho người bên trong biết, ít giây sau người vệ sĩ nhìn Kính Hào nói:
_ Vâng xin mời cậu vào, cũng vừa lúc này cô gái cũng kéo vali đi vào theo sau, các vệ sĩ nhìn kĩ mặt cô gái, họ liền giật mình, họ nhanh chân chạy theo cô , một người liền đưa tay vác vali của cô đi vào trong, còn người kia thì cung kính cuối đầu nói:
_ Kỳ tiểu thư cô về mà sao không cho chúng tôi hay để ra đón cô, để cô phải cực nhọc như vậy, thật là có lỗi.
Kỳ Ngọc Tuyết cười tươi với họ rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Tôi vừa thi xong là chạy về ngay, tôi nghe nói anh hai đã có chị dâu, và có cả cháu cho tôi bồng luôn, tôi mừng quá liền chạy về ngay, không nói với anh hai và mọi người vì sợ bị ngăn cản, thôi tôi vào gặp chị dâu đây.
Các vệ sĩ đều cười tươi khi nghe cô chủ nói như vậy, họ gật đầu rồi hộ tống tiểu thư của mình vào trong.
Giang Kính Hào thì được các vệ sĩ đưa lên phòng của Thiếu Dương vì Ngữ Thần ở đó, Kính Hào vừa vào liền thấy được chị của mình ngồi trên giường, mà khắp người đều băng bó, có cả hai chị bạn thân của chị hai mình cũng ở đây Kính Hào nhìn chị lo lắng lên tiếng nói:
_ Chị hai! Chị bị gì ra đến nông nổi như vậy chứ?.
_ Hèn gì chị không dám về nhà luôn, chị có đở đao chút nào không chị hai?
Ngữ Thần nhìn em trai cô nhẹ cười nói: " em lại đây ngồi xuống ghế đi đã , em uống nước trái cây nha , nói xong cô nhìn sang Tuệ Nghi nói:
_ Cậu mở tủ lạnh lấy dùm cho Kính Hào một ly nước trái cây đi, Tuệ Nghi gật đầu rồi đi đến bên tủ lạnh mà lấy nước cho cả bốn người đang trong phòng.
Kính Hào nhận ly nước uống một ngụm lại tiếp tục hỏi chuyện với chị mình:
_ Nhưng tại sao chị lại bị thương? Không phải chị đang đi chơi sao hả?.
Ngữ Thần nghe em trai hỏi thật sự cô không biết phải trả lời sao nữa, mà không nói thì cũng không yên với cậu em này, nên lúc này cô đành nói đại một lý do vậy:
_ Đúng là chị đi chơi nhưng đang ngồi trên xe chạy ngang khu vực công ty chị thấy xếp đang bị bọn xấu bao vây, chị không đành lòng nên xuống xe trợ giúp, nên mới ra thế này nè, em đừng nói với mẹ nha.
Kính Hào gật nhẹ đầu như đã hiểu, lúc này ngoài cửa phòng có người mở cửa.
Người bước vào là một cô gái nhỏ xinh xắn, Ngọc Tuyết bước vào mắt nhìn chung quanh phong của anh mình, khi nhìn đến chiếc giường lớn Ngọc Tuyết thấy được một cô gái đang ngồi trên giường của anh hai của cô, mà cô thừa hiểu tính của anh mình rất ưa sạch sẽ không dễ gì để cho ai ngồi lên trên đó đâu, vậy chắc chắn người này là chị dâu Ngữ Thần rồi, đã xác định cô cười tươi bước đến gần hơn miệng nhẻ nói:
_ Em chào chị dâu!.
_ Em là Kỳ Ngọc Tuyết là em gái út của anh Kỳ Thiếu Dương, em mới từ Mỹ trở về ạ , nói xong cô đưa bàn tay ra bắt lấy tay của Ngữ Thần.
Ngữ Thần quá bất ngờ khi em gái của Thiếu Dương xuất hiện, mà bất ngờ hơn là cô bé lại gọi mình là chị dâu nữa chứ, Ngữ Thần mắc cở đỏ hết mặt mũi, cô cười tươi rồi bắt tay cô bé trước mặt.
Kính Hào lúc này đứng lên đi sang cô gái nhỏ cậu cười tươi nói với cô bé:
_ Tôi là em trai của chị Ngữ Thần tên tôi là Kính Hào rất vui được làm quen với em, cậu đưa tay ra bắt tay của Ngọc Tuyết, cô bé nhìn sang Kính Hào cười nhẹ rồi cũng đưa tay bắt lấy bàn tay của đối phương, khi hai da tay của hai bàn tay chạm vào nhau thì chợt có một luồng điện chạy khắp thân thể của hai người, làm vài sợi tóc mai dựng đứng, hai ánh mắt cả hai nhìn nhau như muốn xẹt điện, cả hai cười ngại ngùng tay từ từ rời ra .
Ngữ Thần cùng hai cô bạn nhìn thấy một cảnh này mà cười tươi rạng rỡ, cũng vừa lúc này ngoài cửa phòng ba người đàn ông bước vào.
Thiếu Dương giật mình vì sao trong phòng anh lại nhiều người như vậy, thế này thì mèo nhỏ của anh sao mà nghỉ ngơi được kia chứ, anh bực bội châu mày nhìn mọi người, vừa lúc này anh mới phát hiện ra cô em gái cưng của anh đang núp sau lưng Ngữ Thần, anh nghiem giọng lên tiếng:
_ Kỳ Ngọc Tuyết em mau ra đây cho anh!.
Cô bé nghe anh hai gọi nhưng không chịu bước ra cô ngồi phía sau lưng của Ngữ Thần thủ thỉ bên tai Ngữ Thần:
_ Chị dâu chị xem anh hai lại muốn đuổi em về Mỹ kìa, trong khi em vừa về đến thôi, chị nói giúp em một câu với.
Ngữ Thần nghe cô bé năn nỉ cô nhìn Thiếu Dương liền nói:
_ Anh hãy để em ấy ở lại chơi với em nha, anh đi làm em ở nhà một mình buồn lắm.
Thiếu Dương nghe vợ mình nói vậy anh cười tươi với cô nhưng chưa nói gì, anh đi đến gần bên giường để nói chuyện với Ngữ Thần, lúc này Ngọc Tuyết lại nghĩ là anh hai muốn bắt mình.
Thế là cô liền phóng xuống giường chạy đến sau lưng của Kính Hào hai cánh tay cô ôm eo anh chặt chẽ, cả gương mặt áp vào lưng anh mà núp.
Mọi người có mặt trong phòng đều ngỡ ngàng vì hành động của cô bé lúc này, Thiếu Dương nhìn thấy vậy anh giận dữ hét to:
_ Kỳ Ngọc Tuyết em đang ôm tên nào vậy hả? Con gái con lứa gì mà không có ý tứ gì hết vậy, mau ra đây cho anh!.
_ Ra đây nhanh lên! .
Ngọc Tuyết không dám thò mặt ra mà cô núp sau lưng lên tiếng nói:
_ Anh ấy là hôn phu của em, chứ không phải tên nào nha, em và anh ấy sống cùng nhau như vợ chồng đã ba năm rồi đó, và bây giờ trong bụng dám cũng đã có bảo bối rồi đó anh hai.
_ Cái..........gì!.
_ Kỳ Ngọc Tuyết.........em nói lại thử lần nữa xem.......nào!.