Không bao lâu Kính Hào và Ngọc Tuyết đã đến trước cửa bar JR.
Ngọc Tuyết mặc trên người bộ đầm ngắn màu trắng cổ trái tim phía sau khoét hở lưng, tóc buộc cao gọn gàng, môi thoa một ít son dưỡng.
Kính Hào mặc bộ tây trang màu đen lịch lãm, hai người bước vào làm thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn đầy ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Hai người chọn một bàn phía trong góc khuất, Ngọc Tuyết gọi hai ly rượu mạnh cùng trái cây, cô cầm ly đưa lên trước mặt, miệng khẻ nói:
_ Em mời anh!
Hai người cụng nhẹ ly vào nhau liền đưa lên miệng uống một ngụm, tiếng nhạc sống vang lên làm cho cả cơ thể của mọi đều hưng phấn vui vẻ, Kính Hào ôm cô từ phía sau , chiếc xàm của anh đặt lên bờ vai mỏng manh của cô, anh thì thầm bên tai Ngọc Tuyết:
Em là vận mệnh của đời anh, hai chúng ta là duyên tiền định, nên anh sẽ không để mất đi em.
Dứt lời Kính Hào đưa miệng ngậm lấy vành tai của Ngọc Tuyết, một nguồn điện chạy từ khắp trong người cô Ngọc Tuyết vô lực chống cự, cô phát ra một tiếng rên nhẹ chỉ đủ anh nghe , người cô nhạy cảm rung lên từng chặp.
Kính Hào xoay người Ngọc Tuyết lại hai người đối mặt với nhau, anh mắt cả hai nhìn nhau đầy sự yêu thương cùng khao khát, anh liền không ngừng ngại liền cuối xuống hôn lên đôi môi mềm mạ đáng yêu của cô mà tha hồ liếm mút.
Thời gian trôi qua cũng hai tiếng sau đó, Ngọc Tuyết cũng hơi ngà say nhưng cô không chịu về, Kính Hào nói với cô anh vào nhà vệ sinh một chút, cô cười gật đầu cô ngồi ghế cầm lên ly rượu uống một chút.
Từ phía trong một người đàn ông trung niên bước đến bán của cô, người này nhìn cô miệng cười tươi nói:
Chào người đẹp anh là chủ ở đây, anh đã thích em rồi đó, em về làm vợ của anh, bỏ thằng trai trẻ nghèo sơ xác kia đi, nó không lo cho em nổi đâu, ngoan ngoãn đi vào phòng với anh nhé.
Miệng lão nói mà bàn tay lại giở trò vuốt ve trên người Ngọc Tuyết cô tức giận trừng mắt với lão kèm theo là một.....bốp....một cái tát vào mặt lão ta .
Lão tức giận nói lớn: " cái con này rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt , tụi bây đâu đem nó vào trong.
Vừa dứt lời một đám đàn ông mặt mày dữ tợn bước đến gần cô, một trong các tên đó vươn cánh tay toan nấm lấy Ngọc Tuyết, nhưng bàn tay đó đã bị người đá văng ra.
Kính Hào vừa ra đến thấy một cảnh người con gái của mình bị người khi dễ, anh kịp thời ngăn lại, anh kéo Ngọc Tuyết ra phía sau lưng, ánh mắt sắc bén anh nhìn đám người đầy tức giận, anh đứng với tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Lão chủ quán lớn tiếng nói: " đánh gãy chân thằng này tống nó ra đường, đem con này vào phòng tao ".
_ Dạ ông chủ!
Nhận được lệnh cả đám hơn mười tên nhào lên một lượt, Kính Hào đẩy Ngọc Tuyết vào trong góc phía sau lưng mình để bảo vệ, anh bắt đầu giao chiến với bọn chúng .
Ngọc Tuyết lo lắng cho anh nên cô lấy điện thoại nhấn số của anh hai, chuông reo hai tiếng bên kia đầu dây Kỳ Thiếu Dương nghe máy.
_ A lô anh hai oi cứu bọn em với!
Thiếu Dương nghe ra sự hoảng sợ trong giọng của em gái, anh cũng nghe được tiếng chửi bới, cùng đánh nhau bên đó anh liền nói:
_ Hai đứa ở đâu? Dạ ở bar JR anh mau cứu tụi em với Kính Hào sắp trụ không nổi rồi anh hai ơi, hu, hu, hu.
Thiếu Dương nghe em gái khóc, lòng anh như lữa đốt, anh liền lấy áo khoác mở nhẹ cửa phòng bước ra, tay anh bấm số Trịnh Thiên.
Trịnh Thiên bắt máy: "a lô"
Thiếu Dương liền nói: " gọi người theo đến bar JR cứu Ngọc Tuyết gấp cậu mau đến đó ngay ".
Lúc này tại quán bar Kính Hào hạ được mười mấy tên xong, nhưng từ ngoài lại có thêm người chạy vào, bọn chúng đuổi khách về hết đóng cửa quán , chúng quyết tâm hạ cho được Kính Hào, Ngọc Tuyết đứng trong góc cô càng khóc nhiều hơn khi thấy Kính Hào bị đánh trúng chảy máu ra từ miệng, cô không biết phải giúp anh thế nào nên chỉ biết khóc thêm thảm.
Kính Hào giờ đã thấm mệt anh hạ hơn ba mươi tên, mà bọn chúng lại kéo thêm người Kính Hào động tác bị chậm lại , bất ngờ phía sau một tên cầm một cây sắc canh đập vào anh, Ngọc Tuyết thấy được liền la lớn:
_ Anh Kính Hào cận thận phía sau đầu kìa.
Kính Hào nghe được anh liền né sang bên, một đòn này không trúng đầu nhưng lại trúng vào vai, Kính Hào mất đà liền ngã xuống đất, bọn kia thừa dịp anh té kẻ đấm người đá túi bụi, Ngọc Tuyết đau lòng khóc lớn rồi ngất xỉu tại chỗ.
" Rầm....rầm " tiếng cánh cửa bị đạp bung ra gần một trăm người mặc toàn đồ vest đen liền bước vào, đi chính giữa là hai nam nhân cao lớn, bước đi vẫn chắc uy nghiêm Thiếu Dương bước vào anh liền nhìn thấy Kính Hào nằm dưới đất, mặt đầy máu, còn cô em gái của anh thì đã ngất xỉu nằm trong góc tường, hai cánh tay Thiếu Dương nắm chặt, miệng anh nghiến răng lên tiếng:
_ Đưa em vợ và tiểu thư vào bệnh viện, lôi chủ quán đem về, sang bằng cái quán này đi.
_ Dạ ông chủ!.
Ngọc Tuyết mặc trên người bộ đầm ngắn màu trắng cổ trái tim phía sau khoét hở lưng, tóc buộc cao gọn gàng, môi thoa một ít son dưỡng.
Kính Hào mặc bộ tây trang màu đen lịch lãm, hai người bước vào làm thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn đầy ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Hai người chọn một bàn phía trong góc khuất, Ngọc Tuyết gọi hai ly rượu mạnh cùng trái cây, cô cầm ly đưa lên trước mặt, miệng khẻ nói:
_ Em mời anh!
Hai người cụng nhẹ ly vào nhau liền đưa lên miệng uống một ngụm, tiếng nhạc sống vang lên làm cho cả cơ thể của mọi đều hưng phấn vui vẻ, Kính Hào ôm cô từ phía sau , chiếc xàm của anh đặt lên bờ vai mỏng manh của cô, anh thì thầm bên tai Ngọc Tuyết:
Em là vận mệnh của đời anh, hai chúng ta là duyên tiền định, nên anh sẽ không để mất đi em.
Dứt lời Kính Hào đưa miệng ngậm lấy vành tai của Ngọc Tuyết, một nguồn điện chạy từ khắp trong người cô Ngọc Tuyết vô lực chống cự, cô phát ra một tiếng rên nhẹ chỉ đủ anh nghe , người cô nhạy cảm rung lên từng chặp.
Kính Hào xoay người Ngọc Tuyết lại hai người đối mặt với nhau, anh mắt cả hai nhìn nhau đầy sự yêu thương cùng khao khát, anh liền không ngừng ngại liền cuối xuống hôn lên đôi môi mềm mạ đáng yêu của cô mà tha hồ liếm mút.
Thời gian trôi qua cũng hai tiếng sau đó, Ngọc Tuyết cũng hơi ngà say nhưng cô không chịu về, Kính Hào nói với cô anh vào nhà vệ sinh một chút, cô cười gật đầu cô ngồi ghế cầm lên ly rượu uống một chút.
Từ phía trong một người đàn ông trung niên bước đến bán của cô, người này nhìn cô miệng cười tươi nói:
Chào người đẹp anh là chủ ở đây, anh đã thích em rồi đó, em về làm vợ của anh, bỏ thằng trai trẻ nghèo sơ xác kia đi, nó không lo cho em nổi đâu, ngoan ngoãn đi vào phòng với anh nhé.
Miệng lão nói mà bàn tay lại giở trò vuốt ve trên người Ngọc Tuyết cô tức giận trừng mắt với lão kèm theo là một.....bốp....một cái tát vào mặt lão ta .
Lão tức giận nói lớn: " cái con này rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt , tụi bây đâu đem nó vào trong.
Vừa dứt lời một đám đàn ông mặt mày dữ tợn bước đến gần cô, một trong các tên đó vươn cánh tay toan nấm lấy Ngọc Tuyết, nhưng bàn tay đó đã bị người đá văng ra.
Kính Hào vừa ra đến thấy một cảnh người con gái của mình bị người khi dễ, anh kịp thời ngăn lại, anh kéo Ngọc Tuyết ra phía sau lưng, ánh mắt sắc bén anh nhìn đám người đầy tức giận, anh đứng với tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Lão chủ quán lớn tiếng nói: " đánh gãy chân thằng này tống nó ra đường, đem con này vào phòng tao ".
_ Dạ ông chủ!
Nhận được lệnh cả đám hơn mười tên nhào lên một lượt, Kính Hào đẩy Ngọc Tuyết vào trong góc phía sau lưng mình để bảo vệ, anh bắt đầu giao chiến với bọn chúng .
Ngọc Tuyết lo lắng cho anh nên cô lấy điện thoại nhấn số của anh hai, chuông reo hai tiếng bên kia đầu dây Kỳ Thiếu Dương nghe máy.
_ A lô anh hai oi cứu bọn em với!
Thiếu Dương nghe ra sự hoảng sợ trong giọng của em gái, anh cũng nghe được tiếng chửi bới, cùng đánh nhau bên đó anh liền nói:
_ Hai đứa ở đâu? Dạ ở bar JR anh mau cứu tụi em với Kính Hào sắp trụ không nổi rồi anh hai ơi, hu, hu, hu.
Thiếu Dương nghe em gái khóc, lòng anh như lữa đốt, anh liền lấy áo khoác mở nhẹ cửa phòng bước ra, tay anh bấm số Trịnh Thiên.
Trịnh Thiên bắt máy: "a lô"
Thiếu Dương liền nói: " gọi người theo đến bar JR cứu Ngọc Tuyết gấp cậu mau đến đó ngay ".
Lúc này tại quán bar Kính Hào hạ được mười mấy tên xong, nhưng từ ngoài lại có thêm người chạy vào, bọn chúng đuổi khách về hết đóng cửa quán , chúng quyết tâm hạ cho được Kính Hào, Ngọc Tuyết đứng trong góc cô càng khóc nhiều hơn khi thấy Kính Hào bị đánh trúng chảy máu ra từ miệng, cô không biết phải giúp anh thế nào nên chỉ biết khóc thêm thảm.
Kính Hào giờ đã thấm mệt anh hạ hơn ba mươi tên, mà bọn chúng lại kéo thêm người Kính Hào động tác bị chậm lại , bất ngờ phía sau một tên cầm một cây sắc canh đập vào anh, Ngọc Tuyết thấy được liền la lớn:
_ Anh Kính Hào cận thận phía sau đầu kìa.
Kính Hào nghe được anh liền né sang bên, một đòn này không trúng đầu nhưng lại trúng vào vai, Kính Hào mất đà liền ngã xuống đất, bọn kia thừa dịp anh té kẻ đấm người đá túi bụi, Ngọc Tuyết đau lòng khóc lớn rồi ngất xỉu tại chỗ.
" Rầm....rầm " tiếng cánh cửa bị đạp bung ra gần một trăm người mặc toàn đồ vest đen liền bước vào, đi chính giữa là hai nam nhân cao lớn, bước đi vẫn chắc uy nghiêm Thiếu Dương bước vào anh liền nhìn thấy Kính Hào nằm dưới đất, mặt đầy máu, còn cô em gái của anh thì đã ngất xỉu nằm trong góc tường, hai cánh tay Thiếu Dương nắm chặt, miệng anh nghiến răng lên tiếng:
_ Đưa em vợ và tiểu thư vào bệnh viện, lôi chủ quán đem về, sang bằng cái quán này đi.
_ Dạ ông chủ!.