Ngữ Thần ở trong lòng Thiếu Dương vẫn còn đang khóc thút thít, đúng lúc này cửa phòng mổ mở ra.
Đình Nguyên nét mặt bình thản nhìn Thiếu Dương cùng Ngữ Thần anh từ tốn nói .
_ Mọi người an tâm đi cậu ấy không sao đâu, chỉ bị gãy hai cái xương sườn và bầm dập chút ít thôi.
_ Hả! Gãy xương sườn sao?
_ Hu....hu....hu, Ngữ Thần khóc lớn, hai cô bạn đi đến gần bên cô Gia Huyên khẻ an ủi:
_ Cậu nín đi, Kính Hào nó bị như vậy là nhẹ lắm rồi, mà tôi nghe nói nó đánh gục hơn ba mươi người đó, chứ thua kém gì đâu, vài tuần là lành thôi, lúc này Tuệ Nghi nói vào:
_ Đúng rồi cậu đừng có như vậy mà, bản thân cậu bị thương tôi không nghe cậu than thở, nếu là gia đình cậu bị là cậu lại như vậy, cậu có nín khóc không hả? Tuệ Nghi nhìn Ngữ Thần cô tức giận nói lớn làm Ngữ Thần giật mình không khóc nữa.
Thiếu Dương châu mày khó chịu khi anh thấy vợ mình bị nạt nộ, Tuệ Nghi thấy anh như vậy cô không sợ, cô lên tiếng nói với anh:
_ Anh nhìn tôi cái gì, tính của Ngữ Thần chúng tôi biết rõ hơn anh đó, anh có thấy cô ấy đã hết khóc rồi hay không hả?.
Thiếu Dương mở to mắt nhìn cô bạn của vợ mình anh thầm nghĩ " người sao chơi bạn giống y chang, ngang tàng, dữ dằn dễ sợ " .
Mọi người nhìn Thiếu Dương bị nuốt chửng, không ai có thể nhịn cười cho được, Ngữ Thần thấy vậy liền lên tiếng:
_ Tuệ Nghi cậu thôi đi!.
Tuệ Nghi nghe bạn mình nói cô liền im lặng, cô thừa biết khi Ngữ Thần mà nổi giận lên thì các cô không ai có thể ngăn cản được cậu ấy.
Mọi người đang chăm chú theo dõi xem phim mỹ nhân cứu anh hùng, bất ngờ một tiếng khóc vang lên, mỗi lúc mỗi gần, lôi kéo sự quan tâm của tất cả mọi người nhìn sang hướng phát ra tiếng khóc.
Một dáng người cao ráo, mái tóc nâu đen xõa dài, nước da trắng mịn, cả gương mặt cô ửng đỏ vì khóc quá nhiều.
Bước chân cô đi nhanh như là chạy, cô vừa đi vừa khóc, cô không thèm nhìn hai bên, đầu chỉ nhắm thẳng vào cửa phòng mổ mà đi tới, hai cánh tay cô mở mạnh cửa phòng mổ nhanh bước vào trong, miệng Ngọc Tuyết không kiên dè gọi lớn:
_ Kính Hào!.....Kính Hào!.....anh đâu rồi?....hu...hu...hu.
Trong phòng mổ các y tá thấy Ngọc Tuyết nói lớn nhưng không một ai dám nói gì, vì họ biết người này là thiên kim tiểu thư của nhà họ Kỳ và cũng là chủ nhân của cái bệnh viện này.
Từ bên trong một nữ y tá tuổi trung niên đi đến gần Ngọc Tuyết khẻ nói.
_ Tiểu thư cậu Kính Hào nằm trong này, cô đi theo tôi nha.
Ngọc Tuyết mừng rỡ vì sắp được gặp Kính Hào, cô nín khóc và ngoan ngoãn đi theo người y tá đó.
Vào đến bên trong Ngọc Tuyết nhận ra được anh, nhưng cô thấy cả người anh và mặt đều bị băng bó và thế là.
_ Hu......hu.......hu........cô ôm cả người anh miệng vừa khóc vừa nói lớn: " Kính Hào! Anh bị làm sao vậy? Anh mở mắt ra nhìn em đi anh ơi!......hu........hu.........hu ".
_ Ngọc Tuyết! Em nín khóc đi mà, anh không sao đâu, em khóc làm tim của anh đau lắm đó.
Đình Nguyên nét mặt bình thản nhìn Thiếu Dương cùng Ngữ Thần anh từ tốn nói .
_ Mọi người an tâm đi cậu ấy không sao đâu, chỉ bị gãy hai cái xương sườn và bầm dập chút ít thôi.
_ Hả! Gãy xương sườn sao?
_ Hu....hu....hu, Ngữ Thần khóc lớn, hai cô bạn đi đến gần bên cô Gia Huyên khẻ an ủi:
_ Cậu nín đi, Kính Hào nó bị như vậy là nhẹ lắm rồi, mà tôi nghe nói nó đánh gục hơn ba mươi người đó, chứ thua kém gì đâu, vài tuần là lành thôi, lúc này Tuệ Nghi nói vào:
_ Đúng rồi cậu đừng có như vậy mà, bản thân cậu bị thương tôi không nghe cậu than thở, nếu là gia đình cậu bị là cậu lại như vậy, cậu có nín khóc không hả? Tuệ Nghi nhìn Ngữ Thần cô tức giận nói lớn làm Ngữ Thần giật mình không khóc nữa.
Thiếu Dương châu mày khó chịu khi anh thấy vợ mình bị nạt nộ, Tuệ Nghi thấy anh như vậy cô không sợ, cô lên tiếng nói với anh:
_ Anh nhìn tôi cái gì, tính của Ngữ Thần chúng tôi biết rõ hơn anh đó, anh có thấy cô ấy đã hết khóc rồi hay không hả?.
Thiếu Dương mở to mắt nhìn cô bạn của vợ mình anh thầm nghĩ " người sao chơi bạn giống y chang, ngang tàng, dữ dằn dễ sợ " .
Mọi người nhìn Thiếu Dương bị nuốt chửng, không ai có thể nhịn cười cho được, Ngữ Thần thấy vậy liền lên tiếng:
_ Tuệ Nghi cậu thôi đi!.
Tuệ Nghi nghe bạn mình nói cô liền im lặng, cô thừa biết khi Ngữ Thần mà nổi giận lên thì các cô không ai có thể ngăn cản được cậu ấy.
Mọi người đang chăm chú theo dõi xem phim mỹ nhân cứu anh hùng, bất ngờ một tiếng khóc vang lên, mỗi lúc mỗi gần, lôi kéo sự quan tâm của tất cả mọi người nhìn sang hướng phát ra tiếng khóc.
Một dáng người cao ráo, mái tóc nâu đen xõa dài, nước da trắng mịn, cả gương mặt cô ửng đỏ vì khóc quá nhiều.
Bước chân cô đi nhanh như là chạy, cô vừa đi vừa khóc, cô không thèm nhìn hai bên, đầu chỉ nhắm thẳng vào cửa phòng mổ mà đi tới, hai cánh tay cô mở mạnh cửa phòng mổ nhanh bước vào trong, miệng Ngọc Tuyết không kiên dè gọi lớn:
_ Kính Hào!.....Kính Hào!.....anh đâu rồi?....hu...hu...hu.
Trong phòng mổ các y tá thấy Ngọc Tuyết nói lớn nhưng không một ai dám nói gì, vì họ biết người này là thiên kim tiểu thư của nhà họ Kỳ và cũng là chủ nhân của cái bệnh viện này.
Từ bên trong một nữ y tá tuổi trung niên đi đến gần Ngọc Tuyết khẻ nói.
_ Tiểu thư cậu Kính Hào nằm trong này, cô đi theo tôi nha.
Ngọc Tuyết mừng rỡ vì sắp được gặp Kính Hào, cô nín khóc và ngoan ngoãn đi theo người y tá đó.
Vào đến bên trong Ngọc Tuyết nhận ra được anh, nhưng cô thấy cả người anh và mặt đều bị băng bó và thế là.
_ Hu......hu.......hu........cô ôm cả người anh miệng vừa khóc vừa nói lớn: " Kính Hào! Anh bị làm sao vậy? Anh mở mắt ra nhìn em đi anh ơi!......hu........hu.........hu ".
_ Ngọc Tuyết! Em nín khóc đi mà, anh không sao đâu, em khóc làm tim của anh đau lắm đó.