Đã bốn ngày trôi qua mà tin tức của các cô vợ vẫn bặt tăm không chút dấu vết nào, vào buổi sáng năm người đàn ông bị vợ bỏ rơi họ vẫn đi làm rất đổi bình thường, nhưng khi chiều xuống cả năm người lại tụ lại một chổ điện thoại khắp nơi với những người họ quen biết trên các nước để tìm tung của các cô.
Thiếu Dương bàn tay vẫn bấm trên máy tính, chút chút lại cầm lấy chai rượu tu một ngụm, mắt vẫn nhìn vào màn hình để xem xét.
Ở góc bàn kia là Trịnh Thiên anh cũng không hơn gì Thiếu Dương, anh đã uống đến lon bia thứ 20 rồi, anh chốt lát lại gọi điện thoại hỏi các đàn em đã có tin gì chưa, khi nhận được câu trả lời chưa có, anh lại nổi điên la lối, làm cho đám anh em sợ hãi mỗi khi nghe chuông điện thoại reo lên.
Gia phong cũng liên lạc những chính quyền của các nơi, trên các nước anh dùng hết những mối quan hệ bao năm của mình mà tìm kiếm cô vợ nghịch ngợm của mình, anh tức giận nghiến răng ken két, miệng khẽ lầm bầm " vợ à em về đây sẽ biết tay tôi, tôi sẽ thao em một tháng khỏi xuống giường luôn cho em biết thế nào là lễ độ nhé ".
Kính Hào thì khổ sở không dám về nhà, vì khi về nhà mẹ anh lại hỏi chị hai hôm nay thế nào, ăn uống có được không? Có bị ói nhiều không? Ui thật sự là không biết phải trả lời sao với mẹ, đã vậy mẹ lại nói gọi Ngọc Tuyết sang ăn cơm chung, cứ mỗi lần như thế anh đành phải nói dối, anh sợ quá nên nói dối là đi công tác vài hôm, roi trốn sang nhà anh rể tá túc, hôm nay anh uống nhiều hơn hôm qua, đã là chai rượu thứ hai rồi mà vẫn chưa say.
Anh nhìn hình Ngọc Tuyết trong điện thoại miệng cứ nói thầm " em yêu ơi! Anh nhớ em nhiều lắm đó, mau nhanh về với anh đi em ".
Đình Nguyên thì thê thảm hơn, anh gần như không có tinh thần làm việc, anh phân tâm đến độ xém tí là hại chết bệnh nhân trên bàn mổ luôn, cũng may là có bác sĩ phó khoa mổ cùng lấy ấy, và đã cứu vãn kịp thời, Đình Nguyên thấy vậy đành báo nghỉ phép 1tuần cho thanh tịnh đầu óc.
Cũng vào lúc này tại một bãi biển xinh đẹp của nước Ý năm cô gái nhà ta đang rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống không bị mấy ông chồng làm phiền, kế bên là người vệ sĩ kim phi công của họ, anh cũng đang rất vui vẻ bên người yêu mới quen khi đến đây, anh và cô gái đang ôm ấp hạnh phúc nằm trên chiếc ghế gỗ dài đôi, nhưng ánh mắt vẫn theo sát các chị dâu đang ngồi trên các ngoài kia, anh biết những người nữ đó rất là quan trọng đối với các lão đại, họ mà có chuyện gì, thì anh chôn theo luôn chứ chẳng chơi đâu.
Ngữ Thần cười sáng lạng nhìn các bạn mình cô khẽ nói.
_ Này mọi người nói thử xem các ông chồng của chúng ta bây giờ đang như thế nào nhỉ?
Tuệ Nghi cười tươi tay đùa nghịch nước biển, giọng nhẹ đáp " thì đang tức điên lên chứ gì nữa.....ha.......ha........ha, nhìn mặt họ lúc này chắc là vui lắm luôn đó.
Cô nàng Gia Huyên nhanh miệng xen vào: " phải làm như vậy cho bọn họ biết mặt để sau nói bỏ cái thói trăng hoa và cái tính bá đạo khó ưa đi, thật là đáng ghét mà " .
Ngọc Tuyết cười xinh đẹp cô ôm chị dâu cũng góp lời: " chị dâu của em thật cao tay, anh hai gặp phải đối thủ khó xơi rồi, cho ảnh bỏ cái tật hiếp đáp phái nữ, ảnh lúc nào cũng la mắng em cả, không cho em về nước thăm ba mẹ, cứ bắt em học hoài luôn, học riết em muốn khùng luôn đó chị " .
Còn cô bác sĩ nhà ta thì ít nói hơn cô chỉ cười và ngồi nghe mọi người nói, cô đi theo là vì lo cho sức khỏe cho hai phụ nữ đang mang thai này, chứ cô cũng rất nhớ Đình Nguyên nhưng lại không dám liên lạc vì cô không muốn mọi người mất vui.
Tắm được hai tiếng các cô trở vào khách sạn nghỉ ngơi, Ngọc Như và Ngọc Tuyết bắt tay vào nấu cơm cho cả mọi người và tránh những món hai bà bầu không ăn được, từ mấy hôm nay mỗi ngày chỉ ăn, rồi chơi, tắm biển, hoặc đi dạo, uống cape các cô thật sự rất hưởng thụ sự thoải mái này, dự tính là đến hết tuần họ mới về.
Buổi tối tại một phòng VIP của bar Rok năm chàng trai đang say bí tỷ, chung quanh họ là gần hai muoi người đàn em trong ban được sự chỉ đạo của Trương Lục đi theo bảo vệ các lão đại, anh sợ họ say quá lại sảy ra chuyện không hay.
Trong phòng các vỏ chai rượu nằm ngổn ngang, Kính Hào đang say mê hát những bản nhạc buồn, nghe là biết tâm trạng người hát đang như thế nào ngay. Đình Nguyên và Gia Phong lúc này đi ra ngoài đi vệ sinh, lúc họ trở ra Đình Nguyên đụng phải một người đàn ông, anh vì say nên đi không được vững, anh lúc này nhẹ giọng lên tiếng.
_ Tôi thật xin lỗi anh! Tôi lỡ trúng anh, anh có sao không ạ?.
Tên kia nghe anh xin lỗi thì cứ tưởng là anh là người dễ bắt nạt, hắn trợn mắt nhìn Đình Nguyên nói lớn.
_ Thằng khốn mày không có mắt nhìn đường hay sao mà đụng vào ông vậy hả? Muốn tao bỏ qua cũng được, mày phải bò qua háng tao thì tao bỏ qua cho mày.
Đình Nguyên nghe hắn nói xong anh liền nổi giận gào lớn .
_ Tao nghĩ mày bị điên rồi, mày hãy cút khỏi mắt tao ngay đi trước khi tao nổi giận đó.
Tên đàn ông nghe liền tức giận hô lớn: " người đâu cho thằng nhóc này một bài học, rồi quăng nó ra ngoài cho tao! ".
Lúc này Gia Phong vừa mới ra đến nơi anh nhìn thấy Đình Nguyên bị một đám người bao vây đánh, anh tức giận liền xông vào cùng với Đình Nguyên hạ bọn chúng.
Ở gần đó có một phục vụ bàn cậu ta thấy được mấy vị khách trong phòng VIP của mình bị nguy cậu liền chạy nhanh vào phòng thông báo.
Thiếu Dương và Kính Hào cùng Trịnh Thiên liền chạy nhanh ra, theo sau là những đàn em của họ.
Vừa đến nơi nhìn một cảnh hỗn chiến, không cần nói nhiều hai mươi người của Thiếu Dương liền xong vào Đình Nguyên, và Gia Phong đi ra ngoài đứng xem, Gia Phong nhìn thấy tên đàn ông cầm đầu lúc nãy anh lên tiếng ra lệnh .
_ Đem thằng khốn đó về K3 cho tôi!.
Nói xong cả bọn kéo nhau vào phòng nhậu tiếp, không bao lâu người của Thiếu Dương đã dẹp xong bọn thủ hạ của tên kia, cả đám áp giải tên đàn ông ngu xuẩn dám đụng vào các lão đại của họ về K3 tổng dinh của ban hội.
Thiếu Dương bàn tay vẫn bấm trên máy tính, chút chút lại cầm lấy chai rượu tu một ngụm, mắt vẫn nhìn vào màn hình để xem xét.
Ở góc bàn kia là Trịnh Thiên anh cũng không hơn gì Thiếu Dương, anh đã uống đến lon bia thứ 20 rồi, anh chốt lát lại gọi điện thoại hỏi các đàn em đã có tin gì chưa, khi nhận được câu trả lời chưa có, anh lại nổi điên la lối, làm cho đám anh em sợ hãi mỗi khi nghe chuông điện thoại reo lên.
Gia phong cũng liên lạc những chính quyền của các nơi, trên các nước anh dùng hết những mối quan hệ bao năm của mình mà tìm kiếm cô vợ nghịch ngợm của mình, anh tức giận nghiến răng ken két, miệng khẽ lầm bầm " vợ à em về đây sẽ biết tay tôi, tôi sẽ thao em một tháng khỏi xuống giường luôn cho em biết thế nào là lễ độ nhé ".
Kính Hào thì khổ sở không dám về nhà, vì khi về nhà mẹ anh lại hỏi chị hai hôm nay thế nào, ăn uống có được không? Có bị ói nhiều không? Ui thật sự là không biết phải trả lời sao với mẹ, đã vậy mẹ lại nói gọi Ngọc Tuyết sang ăn cơm chung, cứ mỗi lần như thế anh đành phải nói dối, anh sợ quá nên nói dối là đi công tác vài hôm, roi trốn sang nhà anh rể tá túc, hôm nay anh uống nhiều hơn hôm qua, đã là chai rượu thứ hai rồi mà vẫn chưa say.
Anh nhìn hình Ngọc Tuyết trong điện thoại miệng cứ nói thầm " em yêu ơi! Anh nhớ em nhiều lắm đó, mau nhanh về với anh đi em ".
Đình Nguyên thì thê thảm hơn, anh gần như không có tinh thần làm việc, anh phân tâm đến độ xém tí là hại chết bệnh nhân trên bàn mổ luôn, cũng may là có bác sĩ phó khoa mổ cùng lấy ấy, và đã cứu vãn kịp thời, Đình Nguyên thấy vậy đành báo nghỉ phép 1tuần cho thanh tịnh đầu óc.
Cũng vào lúc này tại một bãi biển xinh đẹp của nước Ý năm cô gái nhà ta đang rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống không bị mấy ông chồng làm phiền, kế bên là người vệ sĩ kim phi công của họ, anh cũng đang rất vui vẻ bên người yêu mới quen khi đến đây, anh và cô gái đang ôm ấp hạnh phúc nằm trên chiếc ghế gỗ dài đôi, nhưng ánh mắt vẫn theo sát các chị dâu đang ngồi trên các ngoài kia, anh biết những người nữ đó rất là quan trọng đối với các lão đại, họ mà có chuyện gì, thì anh chôn theo luôn chứ chẳng chơi đâu.
Ngữ Thần cười sáng lạng nhìn các bạn mình cô khẽ nói.
_ Này mọi người nói thử xem các ông chồng của chúng ta bây giờ đang như thế nào nhỉ?
Tuệ Nghi cười tươi tay đùa nghịch nước biển, giọng nhẹ đáp " thì đang tức điên lên chứ gì nữa.....ha.......ha........ha, nhìn mặt họ lúc này chắc là vui lắm luôn đó.
Cô nàng Gia Huyên nhanh miệng xen vào: " phải làm như vậy cho bọn họ biết mặt để sau nói bỏ cái thói trăng hoa và cái tính bá đạo khó ưa đi, thật là đáng ghét mà " .
Ngọc Tuyết cười xinh đẹp cô ôm chị dâu cũng góp lời: " chị dâu của em thật cao tay, anh hai gặp phải đối thủ khó xơi rồi, cho ảnh bỏ cái tật hiếp đáp phái nữ, ảnh lúc nào cũng la mắng em cả, không cho em về nước thăm ba mẹ, cứ bắt em học hoài luôn, học riết em muốn khùng luôn đó chị " .
Còn cô bác sĩ nhà ta thì ít nói hơn cô chỉ cười và ngồi nghe mọi người nói, cô đi theo là vì lo cho sức khỏe cho hai phụ nữ đang mang thai này, chứ cô cũng rất nhớ Đình Nguyên nhưng lại không dám liên lạc vì cô không muốn mọi người mất vui.
Tắm được hai tiếng các cô trở vào khách sạn nghỉ ngơi, Ngọc Như và Ngọc Tuyết bắt tay vào nấu cơm cho cả mọi người và tránh những món hai bà bầu không ăn được, từ mấy hôm nay mỗi ngày chỉ ăn, rồi chơi, tắm biển, hoặc đi dạo, uống cape các cô thật sự rất hưởng thụ sự thoải mái này, dự tính là đến hết tuần họ mới về.
Buổi tối tại một phòng VIP của bar Rok năm chàng trai đang say bí tỷ, chung quanh họ là gần hai muoi người đàn em trong ban được sự chỉ đạo của Trương Lục đi theo bảo vệ các lão đại, anh sợ họ say quá lại sảy ra chuyện không hay.
Trong phòng các vỏ chai rượu nằm ngổn ngang, Kính Hào đang say mê hát những bản nhạc buồn, nghe là biết tâm trạng người hát đang như thế nào ngay. Đình Nguyên và Gia Phong lúc này đi ra ngoài đi vệ sinh, lúc họ trở ra Đình Nguyên đụng phải một người đàn ông, anh vì say nên đi không được vững, anh lúc này nhẹ giọng lên tiếng.
_ Tôi thật xin lỗi anh! Tôi lỡ trúng anh, anh có sao không ạ?.
Tên kia nghe anh xin lỗi thì cứ tưởng là anh là người dễ bắt nạt, hắn trợn mắt nhìn Đình Nguyên nói lớn.
_ Thằng khốn mày không có mắt nhìn đường hay sao mà đụng vào ông vậy hả? Muốn tao bỏ qua cũng được, mày phải bò qua háng tao thì tao bỏ qua cho mày.
Đình Nguyên nghe hắn nói xong anh liền nổi giận gào lớn .
_ Tao nghĩ mày bị điên rồi, mày hãy cút khỏi mắt tao ngay đi trước khi tao nổi giận đó.
Tên đàn ông nghe liền tức giận hô lớn: " người đâu cho thằng nhóc này một bài học, rồi quăng nó ra ngoài cho tao! ".
Lúc này Gia Phong vừa mới ra đến nơi anh nhìn thấy Đình Nguyên bị một đám người bao vây đánh, anh tức giận liền xông vào cùng với Đình Nguyên hạ bọn chúng.
Ở gần đó có một phục vụ bàn cậu ta thấy được mấy vị khách trong phòng VIP của mình bị nguy cậu liền chạy nhanh vào phòng thông báo.
Thiếu Dương và Kính Hào cùng Trịnh Thiên liền chạy nhanh ra, theo sau là những đàn em của họ.
Vừa đến nơi nhìn một cảnh hỗn chiến, không cần nói nhiều hai mươi người của Thiếu Dương liền xong vào Đình Nguyên, và Gia Phong đi ra ngoài đứng xem, Gia Phong nhìn thấy tên đàn ông cầm đầu lúc nãy anh lên tiếng ra lệnh .
_ Đem thằng khốn đó về K3 cho tôi!.
Nói xong cả bọn kéo nhau vào phòng nhậu tiếp, không bao lâu người của Thiếu Dương đã dẹp xong bọn thủ hạ của tên kia, cả đám áp giải tên đàn ông ngu xuẩn dám đụng vào các lão đại của họ về K3 tổng dinh của ban hội.