Nhân dịp năm mới chị xin chúc các bạn đọc giả, hạnh phúc, may mắn, cùng được nhiều vui vẻ bên gia đình cùng bạn bè nhé.
Chị xin tặng cho các bạn chương ngoại truyện vui này nha.
_______________________
Tám tháng sau lúc này tại lễ đường của một khách sạn lớn của thành phố N mọi người đang rất vui vẻ chờ đón sự xuất hiện của hai cô dâu, Ngọc Tuyết và Ngọc Như, người hồi hộp nhất vẫn là hai chú rể Kính Hào và Đình Nguyên.
Cánh cửa lễ đường bất ngờ mở ra hai dáng cô dâu xinh đẹp được ba mẹ nắm tay bước vào, với sự vỗ tay cùng lời khen ngợi của mọi người, cha mẹ đưa cô dâu đến bên chú rể, hai bên cha mẹ đều ngồi vào ghế, dưới sự chứng kiến của tất cả họ hàng hai bên cùng bạn bè thân hữu, và được sự chủ lễ chứng minh của các vị cao tăng đức cao vọng trọng.
Tất cả mọi người được nghe một bài pháp thoại của sư thầy, giảng về đạo nghĩa vợ chồng, về sự yêu thương hiếu kính đối với cha mẹ hai bên, thật là nhiều ý nghĩa.
Kế tiếp là lễ trao nhẫn và dâng trà cho cha mẹ hai bên và cuối lạy song thân hai bên, nghi thức lễ thành hôn đã xong, các chư thầy được người của Thiếu Dương hộ tống đưa về tận thiền viện.
Giờ đây mọi người vui vẻ dâng rượu chúc mừng cô dâu chú rể được trăm năm hạnh phúc, Ngữ Thần lúc này đã vào tháng cuối và cũng là gần đến ngày sinh rồi, nhưng vì em trai lấy vợ cô là chị gái nên nhất định không chịu ở nhà, mặc dù Thiếu Dương hết sức khuyên bảo cô nhưng không có kết quả, cô mang thai đôi long phụng nên bụng to hơn bình thường, đi đứng cũng rất khó khăn.
Còn Tuệ Nghi sinh được một cặp trai kháu khỉnh, đến nay cũng đã 3 tháng rồi, hôm nay vợ chồng cô cũng dẫn hai bé theo.
Ngữ Thần đang ngồi uống ly nước trai cây, còn Thiếu Dương thì đang đi loanh quanh mời rượu các đối tác của công ty.
Ngồi kế bên Ngữ Thần là mẹ chồng cô, bà không an tâm bỏ con dâu ngồi một mình, bà rất yêu thương đứa con dâu này.
Ngữ thần đang bỏ vào miệng mình một trái nho, bất ngờ bụng cô chợt đau nhói, Ngữ Thần liền nhăn mày, và những cơn đau cứ liên tục đến, cô đau đến nghiến răng, Ngữ Thần lo lắng nhìn mẹ chồng nói.
_ Mẹ ơi bụng con đau quá! .
Mẹ của Thiếu Dương nhìn con dâu đang nhăn nhó vì đau, bà liền nhanh chóng lên tiếng gọi vệ sĩ .
_ Các anh mau đi gọi thiếu chủ đến ngay, thiếu phu nhân sắp sinh, và chuẩn bị xe ngay cho tôi!
Các vệ sĩ chia ra người đi chuẩn bị xe, người đi gọi Thiếu Dương.
Thiếu Dương vừa nghe xong anh đưa ngay ly rượu cho vệ sĩ cầm, anh bước chân sãi dài đi về phía Ngữ Thần ngồi, anh đứng trước mặt cô, thấy cô đau đớn đến chảy cả mồ hôi, anh liền ôm bế cô lên đi ra hướng cửa với sự hộ tống mở đường của các vệ sĩ, theo sau là mẹ của anh.
Ngồi trên xe Ngữ Thần đau cô nghiến răng ken két, Thiếu Dương sợ cô đau quá mà cắn cả lưỡi mất, anh liền đưa cánh tay vào miệng cho cô cắn đở.
Ngữ Thần không khách sáo, cô cắn tay anh đến chảy cả máu, mỗi lần cơn co bóp ở bụng đến cô lại càng nghiến cánh tay anh mạnh hơn, cô rất tức giận cũng vì anh mà hại cho cô phải đau đớn như thế này, Thiếu Dương nhìn cô đau đến cả người cô rung rẫy, anh trong tim chợt nhói đau từng hồi.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đình Nguyên hôm nay làm chú rể, giờ người đở sinh cho Ngữ Thần là bác sĩ nữ trưởng khoa sản, cô nhanh chân ra ngoài đón Ngữ Thần các y tá bác sĩ nhanh chân đẩy cô vào phòng sanh.
Thiếu Dương đứng ngoài chờ mà anh không thể ngồi yên, anh cứ đia qua, rồi đi lại, nghe tiếng Ngữ Thần khóc la bên trong, trái tim anh như ngừng thở, anh muốn đi vào trong với vợ mình nhưng bị mẹ anh kéo giữ lại, anh ngồi xuống ghế hai bàn tay đưa lên vò đầu, rồi bức tóc.
Bổng tiếng hét to của Ngữ Thần vang lên,......á.......á, Thiếu Dương vừa nghe xong thì không thể ngồi yên nữa, anh đứng lên đạp tung cửa phòng sinh mà chạy vào đến bên Ngữ Thần đang mồ hôi nhễ nhại, anh yêu thương nắm lấy tay cô mà động viên.
Ngữ Thần vừa nhìn thấy anh chồng của mình, cơn đau cùng sự tức giận liền bùng phát, cô đưa tay nắm lấy tóc của Thiếu Dương mà kéo, vừa kéo cô vừa rặng theo lời bác sĩ chỉ, các y tá nhìn cảnh này không ai có thể nhịn cười được nữa, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc của mình...oa...oa...oa một bé trai đã ra đời, Ngữ Thần vui không thể tả, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì một cơn đau nữa lại đến, cô tức giận lại nắm giữ tóc của Thiếu Dương lần này cô còn mắng chửi anh.
_ Đồ đàn ông chết bầm, sao anh có giỏi không tự mà sinh đi, lại hại tôi phải chịu đau đớn như vậy hả, anh là đồ tồi, là đồ khốn khiếp, Kỳ Thiếu Dương tôi ghét anh nhất trên đời này có biết không hả?.
_ Á.......á....oa.....oa.....oa, đứa bé gái đã ra đời, bác sĩ liền bế bé đưa mặt bé cho Ngữ Thần nhìn, Ngữ Thần vừa nhìn xong mặt con, nhưng vì quá mệt mà cô liền ngất xỉu luôn, Thiếu Dương nhìn thấy vợ mình ngất đi anh lo lắng gào lớn.
_ Vợ ơi em bị sao làm vậy? Hãy mau tỉnh lại đi em ơi, bác sĩ vợ tôi bị gì vậy, mau hãy giúp cô ấy mau đi.
Bác sĩ nhìn Thiếu Dương từ tốn trả lời: " phu nhân chỉ do mệt nên ngất thôi, hãy để cô ấy nghỉ ngơi đi thưa Thiếu tổng, ngài hãy vào nhà vệ sinh xem lại tóc của ngài đi ạ ".
Thiếu Dương nghe cô bác sĩ nói anh an tâm hơn chút, nhưng khi nghe cô bác sĩ nói về tóc của mình, anh liền nhớ lại lúc nãy đầu của mình bị vợ nắm giữ thật thê thảm giờ vẫn còn đau ê ẩm, anh ngại ngùng mặt liền ửng đỏ, anh quay lưng bước đi ra ngoài, về phòng chờ đợi vợ và con lát nữa được ra phòng.
Vừa bước ra mẹ anh liền đi đến nhìn Thiếu Dương ý muốn hỏi về vợ và cháu nội của bà, anh hiểu ý nên liền nói.
_ Mẹ! Vợ con đã sinh được bình an rồi, và các cháu cũng rất khỏe mạnh đó mẹ, con đưa mẹ về phòng chờ, chút xíu nữa mấy mẹ con sẽ về phòng, nào con đở mẹ về phòng nha.
Hai mươi phút sau bác sĩ và y tá đẫy Ngữ Thần và hai bảo bối vào phòng, Thiếu Dương vui mừng đi đến ôm lấy Ngữ Thần đặt lên giường, hai cô y tá đặt hai bảo bối nằm kế bên cô, Thiếu Dương yêu thương nhìn đến bảo bối anh liền mở lời khen .
_ Vợ ơi! Bảo bối của chúng ta xinh đẹp quá, con gái một nửa giống em nữa giống anh nè, còn con trai rất giống anh, và có chút giống bà nội nè vợ.
Mẹ của Thiếu Dương đi từ ngoài cửa vào trên tay bà cầm hộp đựng thức ăn, bà mừng rỡ vì thấy cháu đã ra phòng rồi, bà để đồ lên bàn, bà vui vẻ đi đến bên cháu mà nựng nịu.
Ôi cháu nội của bà các cháu dễ thương quá đi thôi, con dâu mẹ cảm ơn con rất nhiều, con đã vất vả quá rồi, con ăn súp cho khỏe nha con.
Bà nhìn sang Thiếu Dương nói: " con trai lấy sup cho con dâu ăn đi con, mau mẹ sẽ trông cháu cho ".
Thiếu Dương lọng cọng lấy thức ăn đổ ra chén, rồi nhẹ nhàng bưng sang giường nhẹ nhàng thổi ngụi rồi đút cho vợ ăn.
Ngữ Thần vừa ăn xong lúc này tiểu bảo bối cũng khóc lớn, cô lo lắng muốn cho con bú, nhưng cô không biết cho thế nào, mẹ chồng vui vẻ đứng lên nhìn cô nhẹ nói.
_ Con hãy lau ngực sạch sẽ rồi cho tiểu bảo bối uống trước đi, anh trai sẽ uống sau.
Thiếu Dương đi lấy khăn cho vợ lau rồi bế tiểu nữ dễ thương lên cho vợ anh cho con uống sữa.
Nhìn bầu ngực tròn trịa của vợ Thiếu Dương cảm thấy lưỡi đắng cổ khô, cảm giác cơ thể rất là khó chịu, nhìn miệng bảo bối núp mà anh thèm nhỏ nước dãi thật là xấu hổ quá mức, nhưng được nhìn như vậy thôi anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Chị xin tặng cho các bạn chương ngoại truyện vui này nha.
_______________________
Tám tháng sau lúc này tại lễ đường của một khách sạn lớn của thành phố N mọi người đang rất vui vẻ chờ đón sự xuất hiện của hai cô dâu, Ngọc Tuyết và Ngọc Như, người hồi hộp nhất vẫn là hai chú rể Kính Hào và Đình Nguyên.
Cánh cửa lễ đường bất ngờ mở ra hai dáng cô dâu xinh đẹp được ba mẹ nắm tay bước vào, với sự vỗ tay cùng lời khen ngợi của mọi người, cha mẹ đưa cô dâu đến bên chú rể, hai bên cha mẹ đều ngồi vào ghế, dưới sự chứng kiến của tất cả họ hàng hai bên cùng bạn bè thân hữu, và được sự chủ lễ chứng minh của các vị cao tăng đức cao vọng trọng.
Tất cả mọi người được nghe một bài pháp thoại của sư thầy, giảng về đạo nghĩa vợ chồng, về sự yêu thương hiếu kính đối với cha mẹ hai bên, thật là nhiều ý nghĩa.
Kế tiếp là lễ trao nhẫn và dâng trà cho cha mẹ hai bên và cuối lạy song thân hai bên, nghi thức lễ thành hôn đã xong, các chư thầy được người của Thiếu Dương hộ tống đưa về tận thiền viện.
Giờ đây mọi người vui vẻ dâng rượu chúc mừng cô dâu chú rể được trăm năm hạnh phúc, Ngữ Thần lúc này đã vào tháng cuối và cũng là gần đến ngày sinh rồi, nhưng vì em trai lấy vợ cô là chị gái nên nhất định không chịu ở nhà, mặc dù Thiếu Dương hết sức khuyên bảo cô nhưng không có kết quả, cô mang thai đôi long phụng nên bụng to hơn bình thường, đi đứng cũng rất khó khăn.
Còn Tuệ Nghi sinh được một cặp trai kháu khỉnh, đến nay cũng đã 3 tháng rồi, hôm nay vợ chồng cô cũng dẫn hai bé theo.
Ngữ Thần đang ngồi uống ly nước trai cây, còn Thiếu Dương thì đang đi loanh quanh mời rượu các đối tác của công ty.
Ngồi kế bên Ngữ Thần là mẹ chồng cô, bà không an tâm bỏ con dâu ngồi một mình, bà rất yêu thương đứa con dâu này.
Ngữ thần đang bỏ vào miệng mình một trái nho, bất ngờ bụng cô chợt đau nhói, Ngữ Thần liền nhăn mày, và những cơn đau cứ liên tục đến, cô đau đến nghiến răng, Ngữ Thần lo lắng nhìn mẹ chồng nói.
_ Mẹ ơi bụng con đau quá! .
Mẹ của Thiếu Dương nhìn con dâu đang nhăn nhó vì đau, bà liền nhanh chóng lên tiếng gọi vệ sĩ .
_ Các anh mau đi gọi thiếu chủ đến ngay, thiếu phu nhân sắp sinh, và chuẩn bị xe ngay cho tôi!
Các vệ sĩ chia ra người đi chuẩn bị xe, người đi gọi Thiếu Dương.
Thiếu Dương vừa nghe xong anh đưa ngay ly rượu cho vệ sĩ cầm, anh bước chân sãi dài đi về phía Ngữ Thần ngồi, anh đứng trước mặt cô, thấy cô đau đớn đến chảy cả mồ hôi, anh liền ôm bế cô lên đi ra hướng cửa với sự hộ tống mở đường của các vệ sĩ, theo sau là mẹ của anh.
Ngồi trên xe Ngữ Thần đau cô nghiến răng ken két, Thiếu Dương sợ cô đau quá mà cắn cả lưỡi mất, anh liền đưa cánh tay vào miệng cho cô cắn đở.
Ngữ Thần không khách sáo, cô cắn tay anh đến chảy cả máu, mỗi lần cơn co bóp ở bụng đến cô lại càng nghiến cánh tay anh mạnh hơn, cô rất tức giận cũng vì anh mà hại cho cô phải đau đớn như thế này, Thiếu Dương nhìn cô đau đến cả người cô rung rẫy, anh trong tim chợt nhói đau từng hồi.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đình Nguyên hôm nay làm chú rể, giờ người đở sinh cho Ngữ Thần là bác sĩ nữ trưởng khoa sản, cô nhanh chân ra ngoài đón Ngữ Thần các y tá bác sĩ nhanh chân đẩy cô vào phòng sanh.
Thiếu Dương đứng ngoài chờ mà anh không thể ngồi yên, anh cứ đia qua, rồi đi lại, nghe tiếng Ngữ Thần khóc la bên trong, trái tim anh như ngừng thở, anh muốn đi vào trong với vợ mình nhưng bị mẹ anh kéo giữ lại, anh ngồi xuống ghế hai bàn tay đưa lên vò đầu, rồi bức tóc.
Bổng tiếng hét to của Ngữ Thần vang lên,......á.......á, Thiếu Dương vừa nghe xong thì không thể ngồi yên nữa, anh đứng lên đạp tung cửa phòng sinh mà chạy vào đến bên Ngữ Thần đang mồ hôi nhễ nhại, anh yêu thương nắm lấy tay cô mà động viên.
Ngữ Thần vừa nhìn thấy anh chồng của mình, cơn đau cùng sự tức giận liền bùng phát, cô đưa tay nắm lấy tóc của Thiếu Dương mà kéo, vừa kéo cô vừa rặng theo lời bác sĩ chỉ, các y tá nhìn cảnh này không ai có thể nhịn cười được nữa, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc của mình...oa...oa...oa một bé trai đã ra đời, Ngữ Thần vui không thể tả, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì một cơn đau nữa lại đến, cô tức giận lại nắm giữ tóc của Thiếu Dương lần này cô còn mắng chửi anh.
_ Đồ đàn ông chết bầm, sao anh có giỏi không tự mà sinh đi, lại hại tôi phải chịu đau đớn như vậy hả, anh là đồ tồi, là đồ khốn khiếp, Kỳ Thiếu Dương tôi ghét anh nhất trên đời này có biết không hả?.
_ Á.......á....oa.....oa.....oa, đứa bé gái đã ra đời, bác sĩ liền bế bé đưa mặt bé cho Ngữ Thần nhìn, Ngữ Thần vừa nhìn xong mặt con, nhưng vì quá mệt mà cô liền ngất xỉu luôn, Thiếu Dương nhìn thấy vợ mình ngất đi anh lo lắng gào lớn.
_ Vợ ơi em bị sao làm vậy? Hãy mau tỉnh lại đi em ơi, bác sĩ vợ tôi bị gì vậy, mau hãy giúp cô ấy mau đi.
Bác sĩ nhìn Thiếu Dương từ tốn trả lời: " phu nhân chỉ do mệt nên ngất thôi, hãy để cô ấy nghỉ ngơi đi thưa Thiếu tổng, ngài hãy vào nhà vệ sinh xem lại tóc của ngài đi ạ ".
Thiếu Dương nghe cô bác sĩ nói anh an tâm hơn chút, nhưng khi nghe cô bác sĩ nói về tóc của mình, anh liền nhớ lại lúc nãy đầu của mình bị vợ nắm giữ thật thê thảm giờ vẫn còn đau ê ẩm, anh ngại ngùng mặt liền ửng đỏ, anh quay lưng bước đi ra ngoài, về phòng chờ đợi vợ và con lát nữa được ra phòng.
Vừa bước ra mẹ anh liền đi đến nhìn Thiếu Dương ý muốn hỏi về vợ và cháu nội của bà, anh hiểu ý nên liền nói.
_ Mẹ! Vợ con đã sinh được bình an rồi, và các cháu cũng rất khỏe mạnh đó mẹ, con đưa mẹ về phòng chờ, chút xíu nữa mấy mẹ con sẽ về phòng, nào con đở mẹ về phòng nha.
Hai mươi phút sau bác sĩ và y tá đẫy Ngữ Thần và hai bảo bối vào phòng, Thiếu Dương vui mừng đi đến ôm lấy Ngữ Thần đặt lên giường, hai cô y tá đặt hai bảo bối nằm kế bên cô, Thiếu Dương yêu thương nhìn đến bảo bối anh liền mở lời khen .
_ Vợ ơi! Bảo bối của chúng ta xinh đẹp quá, con gái một nửa giống em nữa giống anh nè, còn con trai rất giống anh, và có chút giống bà nội nè vợ.
Mẹ của Thiếu Dương đi từ ngoài cửa vào trên tay bà cầm hộp đựng thức ăn, bà mừng rỡ vì thấy cháu đã ra phòng rồi, bà để đồ lên bàn, bà vui vẻ đi đến bên cháu mà nựng nịu.
Ôi cháu nội của bà các cháu dễ thương quá đi thôi, con dâu mẹ cảm ơn con rất nhiều, con đã vất vả quá rồi, con ăn súp cho khỏe nha con.
Bà nhìn sang Thiếu Dương nói: " con trai lấy sup cho con dâu ăn đi con, mau mẹ sẽ trông cháu cho ".
Thiếu Dương lọng cọng lấy thức ăn đổ ra chén, rồi nhẹ nhàng bưng sang giường nhẹ nhàng thổi ngụi rồi đút cho vợ ăn.
Ngữ Thần vừa ăn xong lúc này tiểu bảo bối cũng khóc lớn, cô lo lắng muốn cho con bú, nhưng cô không biết cho thế nào, mẹ chồng vui vẻ đứng lên nhìn cô nhẹ nói.
_ Con hãy lau ngực sạch sẽ rồi cho tiểu bảo bối uống trước đi, anh trai sẽ uống sau.
Thiếu Dương đi lấy khăn cho vợ lau rồi bế tiểu nữ dễ thương lên cho vợ anh cho con uống sữa.
Nhìn bầu ngực tròn trịa của vợ Thiếu Dương cảm thấy lưỡi đắng cổ khô, cảm giác cơ thể rất là khó chịu, nhìn miệng bảo bối núp mà anh thèm nhỏ nước dãi thật là xấu hổ quá mức, nhưng được nhìn như vậy thôi anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.