Kỳ Thiếu Dương lúc này vẫn đang hăng hái thưởng thức mùi vị thơm ngon của sữa chảy ra từ bầu ngực căn tròn của vợ, bất ngờ trên đỉnh đầu của anh bị lãnh trọn một cái ký như trời giáng, vì đau quá Thiếu Dương liền nhả ra cái vật đang ngậm trong miệng, anh tức giận quay ra sau, với ý định tính sổ với người vừa ra tay với mình.
Thiếu Dương vừa xoay lại anh đụng ngay vao gương mặt đầy sát khí của mẹ, bà Dương Thục Uyên mặt giận dữ, hai mắt mở to nhìn con trai, bà nghiến răng nói.
_ Con đang làm cái trò gì vậy hả? Con định dành hết sữa của hai cháu cưng của mẹ hay sao? Con già đầu rồi mà làm mấy cái trò này nhìn chẳng ra làm sao cả, mau con bế Đông bảo bối sang phòng kế trông cho cháu mẹ ngủ ngon đó, không được chạy sang đây, trừ khi bảo bối đói bụng, mẹ sẽ ở đây trông chừng con đó.
_ Mau nhanh đi đi, mẹ cho vợ con ăn cơm trưa nữa.
Thiếu Dương bị mẹ đánh, rồi lại bị mắng cùng xua đuổi, anh đau khổ cuối đầu bế bảo Đông bối từ bước nặng nề đi sang phòng bên mà tránh nạn.
Bà Thục Uyên mắt nhìn thấy con trai đã rời khỏi, bà liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn Ngữ Thần thì ngượng ngùng đỏ hết mặt mũi khi bị mẹ chồng bắt gặp một cảnh xấu hổ chưa từng thấy trong cuộc đời của cô, Ngữ Thần trong lòng thầm mắng chửi cái tên dê cụ khốn khiếp Thiếu Dương kia.
Bà Thục Uyên dọn ra cơm lên bàn cho con dâu, bà nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bảo bối để cho con dâu ăn cơm, bà nhìn tiểu bảo bối xinh đẹp nhắm mắt ngủ say, bà hạnh phúc đến rơi cả nước mắt, giọng bà nghèn nghẹn, mắt nhìn Ngữ Thần nói.
_ Con gái à! Mẹ cảm ơn con rất nhiều, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời của Thiếu Dương, cảm ơn con đã cho nhà họ Kỳ những đứa cháu xinh đẹp, và đáng yêu như thế này, mẹ rất chân thành cảm ơn con nhiều lắm.
Thiếu Dương vừa xoay lại anh đụng ngay vao gương mặt đầy sát khí của mẹ, bà Dương Thục Uyên mặt giận dữ, hai mắt mở to nhìn con trai, bà nghiến răng nói.
_ Con đang làm cái trò gì vậy hả? Con định dành hết sữa của hai cháu cưng của mẹ hay sao? Con già đầu rồi mà làm mấy cái trò này nhìn chẳng ra làm sao cả, mau con bế Đông bảo bối sang phòng kế trông cho cháu mẹ ngủ ngon đó, không được chạy sang đây, trừ khi bảo bối đói bụng, mẹ sẽ ở đây trông chừng con đó.
_ Mau nhanh đi đi, mẹ cho vợ con ăn cơm trưa nữa.
Thiếu Dương bị mẹ đánh, rồi lại bị mắng cùng xua đuổi, anh đau khổ cuối đầu bế bảo Đông bối từ bước nặng nề đi sang phòng bên mà tránh nạn.
Bà Thục Uyên mắt nhìn thấy con trai đã rời khỏi, bà liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn Ngữ Thần thì ngượng ngùng đỏ hết mặt mũi khi bị mẹ chồng bắt gặp một cảnh xấu hổ chưa từng thấy trong cuộc đời của cô, Ngữ Thần trong lòng thầm mắng chửi cái tên dê cụ khốn khiếp Thiếu Dương kia.
Bà Thục Uyên dọn ra cơm lên bàn cho con dâu, bà nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bảo bối để cho con dâu ăn cơm, bà nhìn tiểu bảo bối xinh đẹp nhắm mắt ngủ say, bà hạnh phúc đến rơi cả nước mắt, giọng bà nghèn nghẹn, mắt nhìn Ngữ Thần nói.
_ Con gái à! Mẹ cảm ơn con rất nhiều, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời của Thiếu Dương, cảm ơn con đã cho nhà họ Kỳ những đứa cháu xinh đẹp, và đáng yêu như thế này, mẹ rất chân thành cảm ơn con nhiều lắm.