Dưới đại sảnh lúc này tất cả các phụ huynh cùng các bảo bối đã tề tựu gần như đầy đủ, các đầu bếp đang tất bật chăm chút cho các món ăn được đầy đủ và luôn giữ được độ nóng cho món ăn, các phục vụ là người làm trong nhà của các gia đình và được các lão đại chọn lựa kỹ càng mới đưa họ đến buổi tiệc này.
Ngữ Thần nhìn chung quanh cô tìm kiếm con trai mình, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng bảo bối đâu cả, cô bực mình vì tính cách của bảo bối thật khó gần gũi, bé khó tính y như một ông cụ già vậy, nét mặt thì trầm lặng ít khi nào thấy bảo bối nở nụ cười với ai ngoài bà nội, mẹ, và em gái, người làm cho bé cười nhiều nhất mà cũng nổi giận thất thường nhất chính là bé Xuân Phụng con gái cưng của Gia Huyên và luật sư Gia Phong.
Nhưng lạ nha bây giờ Xuân Phụng đang ở đây lẽ ra Thiếu Đông phải có mặt ở đây rồi, sao mà vẫn không thấy bé đâu, chẵn lẻ hai đứa chúng nó giận hờn nhau chuyện gì hay sao ta.
Ngữ Thần suy nghĩ xong cô bước tới nói với quản gia lên phòng gọi Thiếu Đông xuống dùng bữa trưa, cô lại quay sang Gia Huyên lên tiếng hỏi nhỏ bên tai bạn.
_ Huyên à! Hai bảo bối của chúng ta tụi nó giận dỗi gì nhau đúng không cậu?.
Gia Huyên nghe Ngữ Thần hỏi, cô vui vẻ trả lời.
_ Ồ cũng không có gì, chỉ tại Xuân Phụng không nghe lời Thiếu Đông mãi lo chạy giỡn nhanh quá rồi bị trơn té ngã, đầu gối bị thương chảy máu, Thiếu Đông lo lắng, tức giận nên la nó, Xuân Phụng sợ hãi nên khóc ấy mà, có gì đâu Thiếu Đông nó la như vậy là đúng mà cậu cứ mặc kệ bọn nó đi, trẻ con mà chúng nó lại chơi với nhau bây giờ thôi.
Ngữ Thần châu mày không vui khi nghe con trai lại đi quát tháo con gái như vậy, cô là ghét nhất con trai ỷ mạnh hà hiếp con gái, cô bực mình liền quay đầu không nói gì với Gia Huyên mà đi thẳng lên trên lầu, hướng phòng của bảo bối mà đến.
Ngữ Thần vừa lên đến nơi thì bóng dáng của quản gia cũng vừa quay lưng bước ra từ phòng của Thiếu Đông.
Đỗ quản gia thấy Ngữ Thần ông dừng lại đầu cuối thấp cung kính nói.
_ Thiếu phu nhân! Cậu Thiếu Đông không muốn ăn, cậu nói đang bận việc gì đó.
Ngữ Thần nghe xong cô còn thêm tức giận, cô nhìn quản gia giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Dạ bác xuống dùng cơm với mọi người đi ạ, thằng bé này để con lo cho.
Nói xong cô cuối chào ông rồi quay lưng bước đến trước phòng của con trai, cô đưa chân lên tung một cước vào cánh cửa phòng...... Rầm.....rầm, cánh cửa phòng lúc này đây nó đã hy sinh một cách oanh liệt vì cú đá đẹp mắt của ai kia.
Cửa mở rộng Ngữ Thần bước vào hai cánh tay chống hông, mắt cô mở to trừng trừng nhìn về phía con trai cũng đang bị giật mình vì tiếng cánh cửa bị đạp phát ra tiếng động lớn, bé nhìn mami mà hốt hoảng, bé đang nằm trên giường, liền nhảy nhanh xuống đất mà đứng.
Ngữ Thần nhìn con trai cô hét to với bé.
_ Kỳ Thiếu Đông ai cho con được cái quyền nạt nộ la mắng người khác như vậy hả? Mà người con nạt nộ lại là con gái của dì Gia Huyên nữa kia chứ, con lớn lắm sao mà bài đặt ra oai làm anh rồi, bé thua con chỉ có vài tháng thôi chứ không nhiều gì đâu, đừng có mà lên mặt làm anh rồi la mắng đến độ con bé sợ hãi mà khóc thét, con thật là quá đáng, đã vậy còn giở trò hờn dỗi không chịu xuống ăn cơm nữa chứ.
_ Được, nếu con đã không muốn ăn thì mẹ đây sẽ thuận theo ý của con, và con sẽ bị phạt cho cái tội mà con đã gây ra.
Nói dứt lời Ngữ Thần kéo lê Thiếu đông về phòng luyện võ, cô bắt bé quỳ trên hai tấm thảm có gai, hai cánh tay cột dang ngang, phía bên trên hai cánh tay cô cột hai thanh gổ có gài hai cây kim mai quần áo loại to nhất, nếu bé mà hạ bất cứ cánh tay nào xuống thì bé sẽ bị cây kim đó đâm vào cánh tay, mặc dù nó không làm bé chảy máu, nhưng nó rất là đau nha.
Ngữ Thần bày xong hình phạt cô liếc mắt nhìn cậu con trai cứng đầu một cái, rồi an nhiên bước ra khỏi phòng tập, và cô cũng khóa lại cửa, chìa khóa cô cho vào túi áo mình, rồi bình thản đi đến đại sảnh.
Đỗ quản gia từ nãy đến giờ ông đã nhìn thấy mọi việc, ông rùng mình vì thiếu phu nhân này thật là một nữ nhân mạnh mẽ, sắc lạnh, cùng nghiêm khắc, nhưng hình phạt như vậy ông e rằng tiểu thiếu gia sẽ không cầm cự được bao nhiêu lâu đâu, ông không biết nên làm gì, nếu dính vào chuyện dạy con của thiếu phu nhân, ông sợ chính ông cũng sẽ bị luyên lụy, ông suy nghĩ " thôi mình cứ ở đây tiếp tục theo dõi tình hình của tiểu thiếu gia, có gì rồi mới tính tiếp phương pháp giải vây.
Ngữ Thần nhìn chung quanh cô tìm kiếm con trai mình, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng bảo bối đâu cả, cô bực mình vì tính cách của bảo bối thật khó gần gũi, bé khó tính y như một ông cụ già vậy, nét mặt thì trầm lặng ít khi nào thấy bảo bối nở nụ cười với ai ngoài bà nội, mẹ, và em gái, người làm cho bé cười nhiều nhất mà cũng nổi giận thất thường nhất chính là bé Xuân Phụng con gái cưng của Gia Huyên và luật sư Gia Phong.
Nhưng lạ nha bây giờ Xuân Phụng đang ở đây lẽ ra Thiếu Đông phải có mặt ở đây rồi, sao mà vẫn không thấy bé đâu, chẵn lẻ hai đứa chúng nó giận hờn nhau chuyện gì hay sao ta.
Ngữ Thần suy nghĩ xong cô bước tới nói với quản gia lên phòng gọi Thiếu Đông xuống dùng bữa trưa, cô lại quay sang Gia Huyên lên tiếng hỏi nhỏ bên tai bạn.
_ Huyên à! Hai bảo bối của chúng ta tụi nó giận dỗi gì nhau đúng không cậu?.
Gia Huyên nghe Ngữ Thần hỏi, cô vui vẻ trả lời.
_ Ồ cũng không có gì, chỉ tại Xuân Phụng không nghe lời Thiếu Đông mãi lo chạy giỡn nhanh quá rồi bị trơn té ngã, đầu gối bị thương chảy máu, Thiếu Đông lo lắng, tức giận nên la nó, Xuân Phụng sợ hãi nên khóc ấy mà, có gì đâu Thiếu Đông nó la như vậy là đúng mà cậu cứ mặc kệ bọn nó đi, trẻ con mà chúng nó lại chơi với nhau bây giờ thôi.
Ngữ Thần châu mày không vui khi nghe con trai lại đi quát tháo con gái như vậy, cô là ghét nhất con trai ỷ mạnh hà hiếp con gái, cô bực mình liền quay đầu không nói gì với Gia Huyên mà đi thẳng lên trên lầu, hướng phòng của bảo bối mà đến.
Ngữ Thần vừa lên đến nơi thì bóng dáng của quản gia cũng vừa quay lưng bước ra từ phòng của Thiếu Đông.
Đỗ quản gia thấy Ngữ Thần ông dừng lại đầu cuối thấp cung kính nói.
_ Thiếu phu nhân! Cậu Thiếu Đông không muốn ăn, cậu nói đang bận việc gì đó.
Ngữ Thần nghe xong cô còn thêm tức giận, cô nhìn quản gia giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Dạ bác xuống dùng cơm với mọi người đi ạ, thằng bé này để con lo cho.
Nói xong cô cuối chào ông rồi quay lưng bước đến trước phòng của con trai, cô đưa chân lên tung một cước vào cánh cửa phòng...... Rầm.....rầm, cánh cửa phòng lúc này đây nó đã hy sinh một cách oanh liệt vì cú đá đẹp mắt của ai kia.
Cửa mở rộng Ngữ Thần bước vào hai cánh tay chống hông, mắt cô mở to trừng trừng nhìn về phía con trai cũng đang bị giật mình vì tiếng cánh cửa bị đạp phát ra tiếng động lớn, bé nhìn mami mà hốt hoảng, bé đang nằm trên giường, liền nhảy nhanh xuống đất mà đứng.
Ngữ Thần nhìn con trai cô hét to với bé.
_ Kỳ Thiếu Đông ai cho con được cái quyền nạt nộ la mắng người khác như vậy hả? Mà người con nạt nộ lại là con gái của dì Gia Huyên nữa kia chứ, con lớn lắm sao mà bài đặt ra oai làm anh rồi, bé thua con chỉ có vài tháng thôi chứ không nhiều gì đâu, đừng có mà lên mặt làm anh rồi la mắng đến độ con bé sợ hãi mà khóc thét, con thật là quá đáng, đã vậy còn giở trò hờn dỗi không chịu xuống ăn cơm nữa chứ.
_ Được, nếu con đã không muốn ăn thì mẹ đây sẽ thuận theo ý của con, và con sẽ bị phạt cho cái tội mà con đã gây ra.
Nói dứt lời Ngữ Thần kéo lê Thiếu đông về phòng luyện võ, cô bắt bé quỳ trên hai tấm thảm có gai, hai cánh tay cột dang ngang, phía bên trên hai cánh tay cô cột hai thanh gổ có gài hai cây kim mai quần áo loại to nhất, nếu bé mà hạ bất cứ cánh tay nào xuống thì bé sẽ bị cây kim đó đâm vào cánh tay, mặc dù nó không làm bé chảy máu, nhưng nó rất là đau nha.
Ngữ Thần bày xong hình phạt cô liếc mắt nhìn cậu con trai cứng đầu một cái, rồi an nhiên bước ra khỏi phòng tập, và cô cũng khóa lại cửa, chìa khóa cô cho vào túi áo mình, rồi bình thản đi đến đại sảnh.
Đỗ quản gia từ nãy đến giờ ông đã nhìn thấy mọi việc, ông rùng mình vì thiếu phu nhân này thật là một nữ nhân mạnh mẽ, sắc lạnh, cùng nghiêm khắc, nhưng hình phạt như vậy ông e rằng tiểu thiếu gia sẽ không cầm cự được bao nhiêu lâu đâu, ông không biết nên làm gì, nếu dính vào chuyện dạy con của thiếu phu nhân, ông sợ chính ông cũng sẽ bị luyên lụy, ông suy nghĩ " thôi mình cứ ở đây tiếp tục theo dõi tình hình của tiểu thiếu gia, có gì rồi mới tính tiếp phương pháp giải vây.