Sau hơn 45 phút khuyên lơn, bài tỏ suy nghĩ và nói những gì chính mình đã từng trải nghiệm trong cuộc sống này mà mình đã có hơn bốn mươi năm qua cho tiểu thiếu gia Kỳ Thiếu Đông nghe, lúc đầu quản gia Đỗ còn nghe cậu nhóc ừ hữ, nhưng lúc sau vì mãi mê nói mà ông cũng không còn nghe tiếng của cậu ấy đáp trả, quản gia Đỗ nói xong ông ngừng lại muốn đi lấy nước, ông lên tiếng hỏi Thiếu Đông .
_ Tiểu thiếu gia cậu có khác nước không? tôi đi lấy đem vào cho cậu, tôi có chìa khóa dự phòng, tôi đem nước vào cho cậu nha?.
Quản gia hỏi xong ông đứng ngoài cửa chờ đợi câu trả lời, nhưng đợi khoảng năm phút mà vẫn không nghe Thiếu Đông trả lời, ông lo lắng đưa mắt nhìn vào cái lỗ nhỏ, lúc này quản gia mới giật mình và hoãn hốt khi mắt ông nhìn thấy bên trong phòng tiểu thiếu gia đã ngất xỉu, đầu cậu bé gục xuống, hai cánh tay buông thả xuống, làm những cây kim ghim thẳng vào cánh tay, dòng máu đỏ cũng từ đó mà chảy ra, nhỏ từng giọt xuống nền thảm xanh, nhìn như vậy quản gia quá đau xót, ông vội nhanh chân chạy xuống dưới đại sảnh mà gọi thiếu gia Kỳ Dương và thiếu phu nhân lên .
Tại đại sảnh lúc này ăn cũng đã xong, chỉ là các bảo bối còn đang chơi trò chơi rất hăng say chúng chưa có ý định ngừng lại .
Thiếu Dương đang ngồi cùng vợ uống trà với mọi người, quản gia từ trên lầu chạy xuống đến nơi Ngữ Thần ngồi ông thở hổn hển mắt nhìn cô nói .
_ Thiếu phu nhân tiểu thiếu gia bị ngất xỉu rồi ạ.
Ngữ Thần vừa nghe xong cô liền đứng lên, Thiếu Dương ngồi kế bên anh liền nhìn quản gia ý hỏi là tại sao con trai bị như vậy .
Ngữ Thần nhanh mắt đã nhìn ra điều này cô nhanh miệng trả lời thay cho quản gia .
_ Là do em phạt con đấy, nó quá hư không biết nghe lời, và không biết nhận lỗi của mình, nhưng em cũng không ngờ nó lại gan lì như vậy, chịu được đến giờ này mới ngất đi, tốt đàn ông là phải vậy, thôi em lên xem nó thế nào đã .
Nghe vợ nói vậy anh muốn tức giận cũng không thể làm được, anh nhanh chân chạy theo vợ để lên xem con trai bị như thế nào, quản gia cũng vội vàng đi theo hai người.
Cô bé Xuân Phụng nãy giờ ngồi kế Ngữ Thần cô đã nghe rõ những gì người lớn nói, cô biết anh Thiếu Đông đang không khỏe, và khi những người lớn rời khỏi, cô bé cũng liền đi theo sau đuôi lên trên lầu.
Ngữ Thần vừa mở cửa bước trong vào phòng tập, thì một cảnh tượng trước mắt làm cho trái tim cô đau đớn và co thắt, con trai bé bỏng của cô nó đã ngất, những giọt máu đỏ vẫn còn đang chảy xuống từ hai cánh tay của con vì bị những cây kim đâm vào, Ngữ Thần đưa bàn tay lên ôm lấy ngực của mình, cả thân thể cô chao đảo đứng không được vững, Thiếu Dương liền nhanh tay ôm lấy cả người vợ từ phía sau, anh ra lệnh cho quản gia đưa Thiếu Đông xuống.
Cũng ngay lúc này cô bé Xuân Phụng cũng vừa chạy vào, mắt cô bé nhìn thấy trên người và cánh tay của anh Thiếu Đông toàn là máu đỏ, mà đôi mắt của Thiếu Đông lại nhắm không chịu mở cô bé sợ hãi chạy đến ôm lấy người cậu mà khóc gọi lớn .
_ Anh Thiếu Đông ơi! Anh bị làm sao vậy, anh hãy mở mắt ra nhìn Xuân Phụng đi!.......em biết lỗi rồi em sẽ nghe theo những gì anh căn dặn mà.......anh hãy mở mắt ra nhìn Xuân Phụng đi anh ơi.......hu.........hu.......hu....... anh ơi.......hu......hu.......hu.
Tiếng khóc thê lương của Xuân Phụng làm cho Thiếu Đông tỉnh lại cậu bé nhìn thấy trên mặt bé toàn là nước mắt, cậu xót xa đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt, giọng nhẹ cậu nói.
_ Xuân Phụng em đừng khóc nữa, anh không có chuyện gì đâu, ngoan ngoãn về phòng với anh nha.
Cậu bé nói xong thì quay sang nhìn mẹ và cha, cậu nhìn ra được mẹ cậu đang khóc vì đau lòng, Thiếu Đông cười nhẹ nói với mẹ.
Mami con rất xin lỗi mẹ, con đã sai rồi, mami đừng giận con nữa nha.
Ngữ Thần vừa nghe con trai nói lời xin lỗi mình, cô liền òa lên ôm chặt con trai vào lòng mà khóc lớn, cô khóc như chưa từng được khóc vậy.
_ Tiểu thiếu gia cậu có khác nước không? tôi đi lấy đem vào cho cậu, tôi có chìa khóa dự phòng, tôi đem nước vào cho cậu nha?.
Quản gia hỏi xong ông đứng ngoài cửa chờ đợi câu trả lời, nhưng đợi khoảng năm phút mà vẫn không nghe Thiếu Đông trả lời, ông lo lắng đưa mắt nhìn vào cái lỗ nhỏ, lúc này quản gia mới giật mình và hoãn hốt khi mắt ông nhìn thấy bên trong phòng tiểu thiếu gia đã ngất xỉu, đầu cậu bé gục xuống, hai cánh tay buông thả xuống, làm những cây kim ghim thẳng vào cánh tay, dòng máu đỏ cũng từ đó mà chảy ra, nhỏ từng giọt xuống nền thảm xanh, nhìn như vậy quản gia quá đau xót, ông vội nhanh chân chạy xuống dưới đại sảnh mà gọi thiếu gia Kỳ Dương và thiếu phu nhân lên .
Tại đại sảnh lúc này ăn cũng đã xong, chỉ là các bảo bối còn đang chơi trò chơi rất hăng say chúng chưa có ý định ngừng lại .
Thiếu Dương đang ngồi cùng vợ uống trà với mọi người, quản gia từ trên lầu chạy xuống đến nơi Ngữ Thần ngồi ông thở hổn hển mắt nhìn cô nói .
_ Thiếu phu nhân tiểu thiếu gia bị ngất xỉu rồi ạ.
Ngữ Thần vừa nghe xong cô liền đứng lên, Thiếu Dương ngồi kế bên anh liền nhìn quản gia ý hỏi là tại sao con trai bị như vậy .
Ngữ Thần nhanh mắt đã nhìn ra điều này cô nhanh miệng trả lời thay cho quản gia .
_ Là do em phạt con đấy, nó quá hư không biết nghe lời, và không biết nhận lỗi của mình, nhưng em cũng không ngờ nó lại gan lì như vậy, chịu được đến giờ này mới ngất đi, tốt đàn ông là phải vậy, thôi em lên xem nó thế nào đã .
Nghe vợ nói vậy anh muốn tức giận cũng không thể làm được, anh nhanh chân chạy theo vợ để lên xem con trai bị như thế nào, quản gia cũng vội vàng đi theo hai người.
Cô bé Xuân Phụng nãy giờ ngồi kế Ngữ Thần cô đã nghe rõ những gì người lớn nói, cô biết anh Thiếu Đông đang không khỏe, và khi những người lớn rời khỏi, cô bé cũng liền đi theo sau đuôi lên trên lầu.
Ngữ Thần vừa mở cửa bước trong vào phòng tập, thì một cảnh tượng trước mắt làm cho trái tim cô đau đớn và co thắt, con trai bé bỏng của cô nó đã ngất, những giọt máu đỏ vẫn còn đang chảy xuống từ hai cánh tay của con vì bị những cây kim đâm vào, Ngữ Thần đưa bàn tay lên ôm lấy ngực của mình, cả thân thể cô chao đảo đứng không được vững, Thiếu Dương liền nhanh tay ôm lấy cả người vợ từ phía sau, anh ra lệnh cho quản gia đưa Thiếu Đông xuống.
Cũng ngay lúc này cô bé Xuân Phụng cũng vừa chạy vào, mắt cô bé nhìn thấy trên người và cánh tay của anh Thiếu Đông toàn là máu đỏ, mà đôi mắt của Thiếu Đông lại nhắm không chịu mở cô bé sợ hãi chạy đến ôm lấy người cậu mà khóc gọi lớn .
_ Anh Thiếu Đông ơi! Anh bị làm sao vậy, anh hãy mở mắt ra nhìn Xuân Phụng đi!.......em biết lỗi rồi em sẽ nghe theo những gì anh căn dặn mà.......anh hãy mở mắt ra nhìn Xuân Phụng đi anh ơi.......hu.........hu.......hu....... anh ơi.......hu......hu.......hu.
Tiếng khóc thê lương của Xuân Phụng làm cho Thiếu Đông tỉnh lại cậu bé nhìn thấy trên mặt bé toàn là nước mắt, cậu xót xa đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt, giọng nhẹ cậu nói.
_ Xuân Phụng em đừng khóc nữa, anh không có chuyện gì đâu, ngoan ngoãn về phòng với anh nha.
Cậu bé nói xong thì quay sang nhìn mẹ và cha, cậu nhìn ra được mẹ cậu đang khóc vì đau lòng, Thiếu Đông cười nhẹ nói với mẹ.
Mami con rất xin lỗi mẹ, con đã sai rồi, mami đừng giận con nữa nha.
Ngữ Thần vừa nghe con trai nói lời xin lỗi mình, cô liền òa lên ôm chặt con trai vào lòng mà khóc lớn, cô khóc như chưa từng được khóc vậy.