Khi Yến Mịch đã cầm ly sữa ấm nóng trên tay, cô cảm thấy có mùi gì đó trông như đố kỵ, ghen ghét ở trong ly sữa.
Thật sự...!không cách nào mà uống nổi.
- Sao lại không uống? Sáng nay cô có ăn gì đâu.
- Tôi....
- Hay là cô đã ngắm tôi đến no luôn rồi?!
Bắc Dật Quân nhếch mép lên đầy ý đùa cợt.
Lúc anh như này cũng chính là lúc Yến Mịch cảm thấy khó chịu nhất, cứ như là cô đang bị anh khinh thường mà đem ra làm món đồ chơi để chế nhạo vậy.
Thật đáng sợ!
- Anh đừng có ngắt lời tôi để nói những câu nói ghê tởm đó nữa.
Tôi không thích nghe anh nói vậy đâu.
Anh hãy nói cho những người thích nghe đi thì hơn.
Anh "ồ" lên một tiếng rồi bước ra khỏi chỗ của mình, bước dần đến chỗ của Yến Mịch.
- Cô không thích nghe thì tôi không được nói sao? Đâu ra cái quy định đó vậy? Do cô tự đặt ra à?
Ly sữa được đặt xuống bàn một cách thô thiển.
Trên gương mặt dễ thương của Yến Mịch bây giờ chỉ còn lại sự cau có, khó chịu, mặt nhăn mày nhó rất khó coi.
Nhưng, trong mắt của Bắc Dật Quân thì lại đáng yêu vô cùng.
Anh ngồi xuống và vươn cánh tay thon dài ra cằm cốc sữa lên.
- Uống đi! Đừng để bụng đói! Không tốt cho sức khoẻ đâu.
Ha! Cô khoẻ mạnh để làm gì? Để mặc sức cho anh chơi đùa hay sao?
- Sức khoẻ của tôi anh có thể quản được sao? Tôi cứ thích để bụng đói như vậy đấy.
Xem ra, Yến Mịch đây là giận thật rồi! Rất ít khi cô nói ra lời cộc cằn như vậy.
- Đừng có giận lẫy nữa! Được tôi quan tâm là phúc của cô đấy! Còn muốn làm nũng sao?
Bắc Dật Quân chậm rãi vuốt nhẹ máy tóc của Yến Mịch, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe, trầm ấm.
- Được rồi, nhưng lúc này thì anh mới làm xong vậy? Có thể cho tài xế đưa tôi về trước được không?
- Được, nếu cô ngoan ngoãn uống sữa thì tôi sẽ đưa cô về.bg-ssp-{height:px}
Hả? Không! Cô đâu có ý đó!
- Anh không cần đưa tôi về, anh chỉ cần kêu tài xế đưa tôi về là được rồi.
- Uống sữa đi!
Được rồi! Được rồi! Uống thì uống, cần gì phải làm quá như vậy.
...----------------...
Bắc Dật Quân cứ vậy mà đưa Yến Mịch đi.
Cạch!
- Tổng giám đốc, anh định đi đâu sao? Buổi chiều còn có cuộc họp....
- Cứ hủy hết cả đi, hôm nay tôi không đi làm nữa, giờ tôi phải đưa Yến Mịch về rồi.
Hả! Anh cưng vợ thì cũng phá r có chừng mực một chút chứ.
Cuộc họp như vậy mà nói hủy là hủy sao?
- Dạ!!!
Nhưng Yến Mịch lại cảm thấy rất khó chịu.
- Anh cần gì phải như vậy? Anh có công việc thì cứ ở lại làm việc đi! Tôi có thể nhờ tài xế đưa về mà!
Bắc Dật Quân lười biếng nói nhiều cứ vậy mà kéo tay cô bước đi.
- Đừng có lôi thôi nữa, cô không cảm thấy phiền sao?
...----------------...
Ở trên xe, vẫn là bầu không khí im lặng đó, nhưng đã không còn gay go như lúc sáng nữa rồi.
- Ể? Đây đâu phải là đường về biệt thự, anh đang đưa tôi đi đâu vậy?
Yến Mịch chợt hốt hoảng, cau mày nhìn anh một cách sợ hãi.
- Cô làm gì mà giật nảy lên thế? Tôi chỉ là đưa cô đi nhà hàng thôi.
Cả sáng không có gì bỏ vào bụng, chỉ uống một ly sữa thôi thì no được sao?
Anh rất nghiêm túc, cũng rất quan tâm đến cô.
Nhưng vẫn là cảm giác kì lạ đó, cô...!không hiểu đây là mơ hay thật, là kịch hay là anh đang thật sự quan tâm đến cô.
Thoát chốc, cô lại chìm vào suy nghĩ vẫn vơ.
Muốn tin đây là thực tại nhưng lại lo sợ mình đang nghĩ nhiều.