"Hạ Bạch hả, là cha. . . . . ."
"Có chuyện gì nói đi."
"Ha ha, đừng lớn tiếng như vậy, cha nhớ con...."
"Không phải là không muốn cho tiền nuôi dưỡng chứ!" Hạ Bạch nói thẳng vào vấn đề.
Với ông ta, không cần vui vẻ.
"Hạ Bạch con đừng nói như vậy, chuyện của mẹ con, đã qua nhiều năm rồi, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện này có được không?"
"Rốt cuộc chuyện gì?"
Bên đầu điện thoại kia sửng sốt một chút, "Mấy ngày nữa con sắp tựu trường lên cấp III rồi, cha muốn cho con một con một chút tiền, con tới cầm một chút đi."
Hạ Bạch hít sâu một hơi, "Bao nhiêu."
"5.000...." Cha có chút áy náy nói, "Dì Trương của con quản lý rất chặt, cha để dành nửa tháng mới có bao nhiêu, con...."
"Tôi lập tức đi qua." nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Hung hăng siết điện thoại, buộc mình nuốt nước mắt về trong bụng, cất bước đi xuống bậc thang....
trên bầu trời yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, phá vỡ thế giới yên tĩnh.
Cánh quạt phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, máy bay đáp trên mặt đất, bụi đất tung bay.
một đám bụi mù chưa lắng xuống, trên máy bay đi xuống một người đàn ông có vóc dáng cao lớn mạnh mẽ.
Thân hình anh kiên định, đi xuyên qua bụi.
Thân thể của anh cao gần 1m9, mặc dù tây trang thủ công số lượng có hạn trên thế giới, cũng bao bọc không nổi bắp thịt làm cho người ta máu nóng sôi trào.
Gương mặt đó càng thêm đẹp trai làm cho người ta hít thở không thông, giống như vị Thần ánh sáng Apollon, gương mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng.
không biết làm cho bao nhiêu thiên kim danh viện, thần hồn điên đảo, muốn ngừng mà không được.
Nhưng anh chưa từng đưa ánh mắt đặt ở trên người bất kỳ cô gái nào hơn nửa giây.
Bởi vì trong mắt anh, phụ nữ cũng chỉ là công cụ âm Dương Hòa Hợp khi cần thiết, là đồ chơi để anh phát tiết khi thiếu thốn.
Đối với đồ chơi, ai sẽ nhìn lâu?
Nơi này là một hòn đảo không có ghi chép trên bản đồ, anh có rất nhiều biệt thự.
Bí mật yên tĩnh, anh thích ở trong mỗi biệt thự nuôi một cô gái cố định.
Giống như là hậu cung, ngày nào muốn cô gái nào, anh sẽ đi nơi đó.
Cuồng vọng?
Chính xác.
Hoang đường?
không sai.
Nhưng anh có tư cách cuồng vọng hoang đường, bởi vì anh chính là thái tử Á châu trong truyền thuyết, con trai độc nhất của nhà họ Hoắc, Hoắc Lôi Đình.
Anh ho một cái, Địa Cầu đều muốn run một cái.
Đừng nói mấy người phụ nữ, coi như anh thật lộ liễu chơi đùa một hậu cung thì có ai dám thả cái rắm?
Vậy mà hôm nay thái độ anh lại khác thường, bảy, tám tiếng trước vừa mới rời khỏi biệt thự đảo đã trở lại.
cô gái nhỏ tối hôm qua mùi vị thật không tệ.
Anh đã chơi đùa cô gái không ít hơn cát đá dưới chân.
Đối với tình dục, đã sớm quen thuộc đến chán ghét mà vứt bỏ.
Chỉ là tối hôm qua, cô gái nhỏ hoang dã đó không biết từ nơi nào chộp tới, lại gợi cho anh ham muốn!
Để cho anh lần lượt muốn không đủ, cho tới sau nửa đêm vội vàng xử lý xong công việc, lại chạy trở về, muốn hung hăng muốn cô.
"Thiếu gia, cậu đã trở lại." Quản gia cung kính cúi người chào, đón anh đi vào bên trong biệt thự.
Hoắc Lôi Đình vừa cởi áo khoác tây trang, vừa hỏi, "cô gái kia tối hôm qua chết hay chưa?"
Tối hôm qua anh muốn quá ác, cô vừa nhỏ gầy, vừa mới bắt đầu đã hôn mê bất tỉnh.
Quản gia sững sờ, "Thiếu gia, không phải cậu nói, phải vứt bỏ cô ấy sao? Tại sao...."
"Vứt bỏ?" Anh nheo lại con ngươi nguy hiểm quét mắt nhìn quản gia.
Tối hôm qua anh làm xong chuyện đi ra ngoài, đến dưới lầu ăn cơm, nói với quản gia, đem cô gái trên lầu vứt bỏ.
Anh nghĩ, anh nói là cô gái mấy ngày trước anh đã chơi đùa chán, mà không phải ngày hôm qua.
Quản gia liền vội vàng giải thích, "Thiếu gia, hôm qua tôi mới vừa được điều tới nơi này, không biết trên lầu của cậu còn có một cô gái khác....."
"Tốt lắm." Anh chán ghét giai thích, công việc thuộc bổn phận của mình không làm tốt, còn tìm lấy cớ đẩy đưa, "Cút đi, ngày mai sẽ tới tính tiền lương tháng này."
Quản gia rất hiểu tính tình của anh rất kiên quyết, đối với người khác nghiêm khắc, đối với mình cũng nghiêm khắc.
Cũng không dám giải thích, không thể làm gì khác hơn là cúi người chào, xoay người rời đi.
Thân thể cao to ngồi vào trên ghế sô pha, anh khẽ than thở.
thật là tiếc nuối, đẹp như vậy lại bị vứt đi?
Vì vậy anh gọi người đi vào, "đi tìm cô gái ngày hôm qua trở lại cho tôi, tôi cho mọi người 1 ngày."
"Vâng."
Nếu cô gái nhỏ đó không ở nơi này, anh cũng không cần thiết ở lại nữa rồi.
Còn việc để xử lý, không bằng sớm xử lý xong, buổi tối lại gần gũi với cô gái nhỏ kia một phen.
Nghĩ tới, anh hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra cửa.