Lục Sóc khẽ "ừm", tay vẫn liên tục vuốt v e. khuôn mặt cô.
An Đào Đào sợ tới nỗi run lầy bẩy, chỉ sợ giây tiếp theo tên ác quỷ này sẽ lại bóp cổ mình: "Cửu Gia, anh đã về rồi sao? Đã xử lý xong công việc chưa?"
"Ừm." Lục Sóc trả lời bằng giọng mũi, dừng. động tác trên tay lại, nhìn cô chằm chằm, như muốn tìm tòi thứ gì đó trên khuôn mặt cô.
"Về nhà họ An cảm thấy thế nào?"
An Đào Đào cố kìm nén nỗi sợ hãi ở đáy lòng, cười đáp: "Về nhà mẹ đẻ đương nhiên cảm thấy rất vui rồi."
Cô vừa mới tỉnh ngủ, cả người mang theo hơi thở mềm mại ngọt ngào, nhất là đôi mắt sáng rực kia.
Lục Sóc không nói gì, nhẹ nhàng rời khỏi người cô.
An Đào Đào nằm trên giường, không đám động đậy.
"Ngoài việc đến nhà họ An, cô có đi đâu chơi không?" Lục Sóc rũ mắt, đường như đôi mắt sâu thẳm xẹt qua ý cười nhàn nhạt, tràn đầy hứng. thú.
An Đào Đào thầm giật mình, khẽ siết chặt tay.
Câu nói này của Lục Sóc nghe có vẻ đang thăm. đò, nhưng lại giống như có ý gì khác.
An Đào Đào đảo mắt, nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Không lâu sau, cô thả lỏng người, bàn tay nhỏ bé khẽ túm lấy áo trước ngực Lục Sóc, giọng nói mềm mại ngọt ngào.
"Ban đầu muốn đi ăn ở quán lẩu cay Tứ Xuyên ven đường, nhưng quá nhiều người, cũng ồn ào nữa, tôi không thích lắm nên về nhà luôn."
Vậy sao?" Lục Sóc hỏi lại, ánh mắt lại đán. vào bàn tay nhỏ bé của cô.
Bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay mảnh mai như cọng hành vậy.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Sóc, nên đầu ngón tay của An Đào Đào cuộn. chặt lại, cơ thể trở nên cứng đờ.
Thật mà, nếu Cửu gia không tin có thể hỏi Hoàng Sâm, anh ta biết rõ nhất."
Lục Sóc không nói gì, lại cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng chợt phả vào mặt An Đào Đào.
An Đào Đào chỉ cảm thấy mặt mình hơi ngứa ngáy, sau đó là cảm giác tê đại khó tả ập đến, khiến cả người cô cảm thấy khó chịu.
"Cửu gia, hay là anh đứng lên trước đi, anh đang đè lên người tôi đó."
Cô sắp không thở nổi... gần chết rồi đó!
Nghe thấy vậy, yết hầu Lục Sóc khẽ chuyển động, đôi mắt lại càng sâu thẳm dọa người, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
An Đào Đào mở to mắt, sợ tới nỗi không dám. nói gì nữa.
Cô cảm nhận được rất rõ, sau khi Lục Sóc. nghe thấy câu nói của cô đã có sự biến đổi.
Lúc này cô mới nhận ra, đường như câu nói của mình thật sự quá mờ ám, anh sẽ không vì một câu nói mà nổi lên thú tính đấy chứ?
Ngay lúc An Đào Đào đang buồn phiền, Lục Sóc bỗng túm lấy cổ tay, còn tay kia thì ôm eo cô.
"“Á! " An Đào Đào hét lên, lúc bình tĩnh lại thì
cô và Lục Sóc đã đổi vị trí cho nhau.
Lúc này, cô đang ngồi trên đùi Lục Sóc.
Còn Lục Sóc thì đang nằm trên giường, đôi mắt u ám nhìn cô không chớp mắt.
Giờ phút này, đầu óc An Đào Đào ngây ngốc căng thẳng, cô nhìn vào mắt Lục Sóc, giả vờ ngây ngô hỏi: "Cửu Gia, anh làm gì thế?"
"Lấy lòng tôi đi." Lục Sóc nắm lấy bàn tay cô cẩn thận vuốt v e, cảm giác mịn màng bỗng khiến anh cảm thấy thoải mái híp mắt lại, nhưng vẫn lộ ra ánh mắt thâm trầm dọa người.
An Đào Đào chớp đôi mắt mông lung, cứ như phủ thêm hơi nước ướt át.
Cô vốn đã vô cùng xinh đẹp, quyến rũ như yêu tỉnh, nhưng đột nhiên trở nên ngây ngô mềm mại, hai tính cách này xen lẫn vào nhau, nhưng, lại chẳng làm người ta bất ngờ, trái lại càng trở nên quyến rũ, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.
"Tôi không biết đâu..." An Đào Đào thật sự đã bị dọa sợ, ngay cả tay cũng chẳng biết nên để đâu.
"Người nhà họ An không đạy cho cô à?" Lục Sóc cẩn thận vuốt v e nốt ruồi lệ của cô, ánh mắt sâu thẳm có thể nhấn chìm người khác.
An Đào Đào mấp máy môi, chợt chẳng biết phải nói gì.
Nhà họ An có dạy An Định Nhiên hay không cô thì cô không biết, nhưng cô không biết nên làm thế nào thật.
Lục Sóc thấy cô không hiểu thì không hài lòng thúc giục: "Mau lên!"