Người túm lấy An Đào Đào là một nữ sinh. Đối mặt với sự tức giận của cô ta, An Đào Đào thầm trợn mắt.
Có phải mấy nữ sinh trong trường học quý tộc này đều bị bệnh rồi không?
Cô hất tay nữ sinh viên ra, mặt không cảm xúc nói: "Tôi biết chút y thuật, cậu ta bị cảm nắng, hiện giờ cần thoáng khí, các cô vây quanh như vậy rất bất lợi cho bệnh tình của cậu ta. Mau tránh sang một bên nhường khoảng trống ra để cho người bệnh hít thở không khí trong lành đi.”
Các nữ sinh bị vẻ mặt nghiêm túc của cô đọa sợ, cô gái trẻ tuổi này thật sự biết y thuật ư?
Trông cách nói năng thì giống như thế thật, nhưng cũng chỉ là vì tiếp cận Kỷ Thần mà đọc vài cuốn sách y rồi tự nhận mình biết y thuật thôi sao?
" Cô cho là tôi sẽ bị cô hù sao?" Nữ sinh hừ lạnh: “Gì mà biết y thuật cơ chứ? Chắc chắn là vì tiếp cận Kỷ Thần nên cô mới nói bừa như vậy.
Các chị em, đừng tin lời cô ta, đừng bao giờ để người có ý xấu như vậy tiếp cận Kỷ Thần.”
“Đúng đó, đừng tưởng rằng làm thế là có thể tiếp cận Kỷ Thần.”
“Bác sĩ của trường sắp đến đây rồi. cô đừng có mà quyết định lung tung.”
An Đào Đào: "....”
Chung quanh lộn xộn, bầu không khí rất nóng, cũng rất ồn, sắc mặt của Kỷ Thần đang nằm trên đất cũng càng thêm tái nhợt. Tay chân của. cậu ta rõ ràng đã hơi run rẩy, tình trạng mỗi lúc một tệ hơn.
"Đi ra ngoài hết cho tôi, để cho ở đây thoáng, khí. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì thì các cô đều là hung thủ.” An Đào Đào lạnh lùng quát, rồi lấy túi châm cứu trong cặp ra.
Kim châm cứu sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Đám nữ sinh đều bị dọa sợ: “Triệu Tiểu Uyển. à, có lẽ cô ta thật sự biết chút y thuật, chúng ta vẫn nên lùi lại thôi...”
Triệu Tiểu Uyển chính là nữ sinh vừa tám lấy tay An Đào Đào, cô ta không tình nguyện mà lùi lại, có lẽ đã bị đọa thật rồi.
An Đào Đào cúi người xem thử nhiệt độ trên người Kỷ Thần, rất nóng.
Cô lại lật mí mắt của cậu ta lên xem thử.
Kiểm tra cong, cô rút kim châm cứu ra ghim vào người Kỷ Thần.
“Này, cô ta cũng đâu phải là bác sĩ, sao lại ghim kim lên người Kỷ Thần?” Triệu Tiểu Uyển la to, ước gì có thể đẩy An Đào Đào ra ngoài.
Mấy cô nữ sinh khác im lặng, cũng không, xem trọng An Đào Đào.
Loại châm này có thể tùy tiện ghim lên người ư? Lỡ như ghim tào lao thì biết làm thế nào?
Các cô không hể tin một cô gái trẻ tuổi lại biết châm cứu.
Triệu Tiểu Uyển thật sự không chịu nổi nữa, hùng hổ chạy qua.
“Con ả này đừng có ghim bậy ghim bạ lên người Kỷ Thần chứ? Cô biết anh ấy có thân phận gì không? Nếu làm anh ấy bị thương thì cô chịu trách nhiệm nổi không?”
“Đừng qua đây!” Giọng An Đào Đào lạnh lùng: “Nếu qua đây, tôi sẽ ghim kim châm lên người của cô đấy, tôi nói được làm được.”
Triệu Tiểu Uyển bị khí thế mạnh mẽ do cô đột ngột phát ra dọa sợ, nên vô thức lùi về sau một. bước.
“Con ả thối...” Triệu Tiểu Uyển oán giận khẽ mắng.
An Đào Đào tiếp tục châm cứu, chẳng mấy chốc sắc mặt ửng đỏ của Kỷ Thần đã biến mất, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở lại bình thường.
Cô nhìn thoáng qua, thoáng chốc thả lỏng. Cũng may cứu chữa kịp thời, cơn cảm nắng đã biến mất, bằng không dựa theo tình huống nghiêm trọng này của cậu ta thì trễ chút nữa thôi là khó bảo toàn tánh mạng.
Ân Đào Đào tấm tắc thở dài, rút từng cây châm ra.
Triệu Tiểu Uyển thấy cô đang rút châm thì nhăn mày: “Sao cô lại rút châm rồi? Kỷ Thần vẫn chưa tỉnh mài”
An Đào Đào bỏ châm trong cặp, cười nói: “Tôi là thầy y hay cô là thầy y? Không biết gì thì đừng đứng đó nói bậy, phiền lắm.”
Sắc mặt Triệu Tiểu Uyển chợt thay đổi, chưa từng có ai đám nói năng với cô ta kiểu đó, bởi vì cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Triệu, mà ai ai cũng yêu quý.
Con ả này xong đời rồi!
“Nếu Kỷ Thần không tỉnh lại thì cô cứ chờ đời mình tàn lụi đi.” Triệu Tiểu Uyển buông một câu tàn nhẫn.
Mà lúc này...
Kỷ Thần đang mơ màng tỉnh lại.
Tầm mắt của cậu ta hơi mông lung, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, nhất là nốt ruổi lệ kia, cực kỳ bắt mắt và đẹp đẽ.
Cậu ta cảm thấy đường như mình đã nhìn thấy tiên nữ.
“Tiên nữ...” Kỷ Thần mơ màng nỉ non.
“Kỷ Thần, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Triệu. Tiểu Uyển thấy Kỷ Thần đã tỉnh lại thì cả người kích động.
Đám nữ sinh cũng y như thế, Kỷ Thần chính là hoàng tử bạch mã trong cảm nhận của bọn họ, nên cậu ta không được xảy ra chuyện gì.
An Đào Đào phủi tay đứng dậy.
Kỷ Thần đã thoát khỏi nguy hiểm, nên cô không còn chuyện gì nữa. Bây giờ cô còn phải đi nộp hồ sơ đây này.
Đợi đến khi bóng đáng An Đào Đào biến mất, đám nữ sinh mới vô thức phản ứng lại hình như y thuật của cô gái trẻ kia cũng giỏi.
Chỉ ghim vài châm thôi mà đã cứu Kỷ Thần lại, kỹ thuật châm cứu cũng cừ quá đi!.
Nghe thấy những lời khen này, Triệu Tiểu Uyển tức đến phát đi
Cô ta cả giận nói: “Có gì đâu mà cừ, chắc chắn chỉ trùng hợp mà thôi. Đợi lát nữa bác sĩ của trường đến là biết Kỷ Thần có khỏe hay không."