An Đào Đào có chút phức tạp nhìn cô ấy vài lần, có chút khó tin nói: "Thật ra, trước đây chúng, tôi không có giấy đăng ký kết hôn. Hôm trước đột nhiên anh ta muốn tôi lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu, có thể là vì nhận giấy đăng ký, phỏng. chừng là để ứng phó với sóng gió trên Weibo.”
Chu Mễ nghe xong thì không khỏi trợn mắt.
Đi nhận giấy chứng nhận kết hôn để đối phó với sóng gì
Lục Cửu Gia thô bạo theo lời đồn sẽ tốt bụng. như vậy sao?
“Tuyệt đối là không thể, nếu như không thật sự quan tâm, Lục Cửu Gia sẽ chủ động nhận giấy đăng ký kết hôn cùng người khác sao, thật buồn cười!
Chu Nễ lại nhìn An Đào Đào vài lần, giống như cô ấy biết bí mật nhỏ gì đó, huých khuỷu tay vào cô rồi cười nói: "Tôi cảm thấy trên Weibo nói không sai, Lục Cửu Gia thật sự quan tâm đ ến cậu.”
"Không thể nào." An Đào Đào kịch liệt phủ nhận, hoàn toàn không đám tưởng tượng Lục Sóc sẽ quan tâm đ ến cô hay thế nào.
Không g iết chết cô đã tốt lắm rồi.
Còn bây giờ, cô là vợ hợp pháp của Lục Sóc, sự an toàn tính mạng được đảm bảo, chắc là sẽ an toàn hơn lúc mới bắt đầu một chút.
"Sao không thể được, tôi cảm thấy rất có thể." Chu Mễ mỉm cười nhéo khuôn mặt An Đào Đào, cảm thấy mềm mại và tỉnh tế khiến cho người ta. yêu thích đến mức không muốn buông tay: "Bạn yêu của tui xinh đẹp như vậy, cho dù là Lục Cửu Gia chắc chắn cũng không nhịn được.”
Khóe miệng An Đào Đào giật giật.
Dù nói như thế nào, cô cũng giống như yêu tỉnh mê hoặc trái tim quân vương.
"Nhìn thấy Lục Cửu Gia tốt với cậu như vậy, tôi cũng yên tâm." Chu Mễ thở phào nhẹ nhõm, giống như người mẹ già nhìn thấy hạnh phúc của con gái mình vậy.
Advertisement
An Đào Đào giật giật khóe môi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lúc đó, Triệu Tiểu Uyển ngồi trên ghế lướt Weibo, vẻ mặt cô ta chán chường giống như cô ta. không tin An Đào Đào là vợ của Lục Sóc, liên tục xem xét tấm giấy đăng ký kết hôn kia.
Giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi đập vào hai mắt cô ta. Cô ta không ngờ Lục Cửu Gia lại lên tiếng giúp An Đào Đào, hơn nữa còn là lời tuyên bố có cảm giác bảo vệ nhiều đến vậy
Cô ta vốn tưởng rằng sau chuyện này, Lục Cửu Gia cũng sẽ vứt bỏ An Đào Đào. Dù sao, sau khi gái bị chơi chán nhất định sẽ bị vứt bỏ. Cô ta đã chuẩn bị xuống địa ngục cùng An Đào Đào, nhưng bây giờ An Đào Đào không chỉ bình yên vô sự mà còn trở nên tôn quý như thế, khiến cho người ta cũng. không dám lăng mạ, bắt nạt nữa.
Triệu Tiểu Uyển thật sự không cam lòng, đôi tay đan vào nhau suýt nữa bị bóp nát.
Reng reng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Triệu Tiểu. Uyển nhanh chóng hoàn hổn, nhưng trong lòng, lại vô cùng sợ hãi, khiến cho cô ta như cá sắp chết vì mắc cạn.
Sau giờ học.
Triệu Tiểu Uyển xách cặp ra khỏi cổng trường.
"Trước kia luôn có tài xế đưa đón cô ta đi học, nhưng bây giờ không có một bóng người, Triệu “Tiểu Uyển tức giận lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tài xế.
Gọi cả một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy.
Triệu Tiểu Uyển tức giận nhét điện thoại vào trong túi, sau đó cô ta bắt taxi về nhà.
Nhà của cô ta ở khu biệt thự nổi tiếng, thực lực nhà họ Triệu bọn họ cũng không kém, cũng tồn tại ngang đọc ở khu nhà này. Cho nên, Triệu Tiểu Uyển hống hách không coi trọng bất kỳ ai.
Trước kia, bảo vệ ở cửa không thèm quan tâm. tới cô ta, nhưng hôm nay lại phá lệ lên tiếng: "Cô cả Triệu, cô về rồi à.”
Triệu Tiểu Uyển không thèm quan tâm, cô ta hất cằm rồi quay đầu rời đi.
Các nhân viên bảo vệ khẽ quát một tiếng, trong mắt hình như có thêm một chút đồng tình.
Đi được nửa đường, Triệu Tiểu Uyển đột nhiên nhìn thấy mấy chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đi về phía cô ta. Bọn họ đi nhanh như gió, dáng vẻ dữ tợn, mùi vị xã hội cũng rất đậm.
Triệu Tiểu Uyển kinh ngạc, đột nhiên cô ta phát hiện hình như bọn họ đi ra từ nhà cô ta.
Cô ta nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, càng lúc càng cảm thấy bất an.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không? Cô túm chặt cặp và đi nhanh về nhà.
Cửa lớn của biệt thự nghênh ngang mở rộng, nhưng bên trong lại trống rỗng, ngay cả đèn chùm trên đỉnh cũng không được giữ lại, nhìn thoáng, qua giống như bị trộm.
Nhưng Triệu Tiểu Uyển lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, bên ngoài có bảo vệ, trong khu biệt thự này cũng có camera giám sát, ai đám trộm đồ của nhà họ Triệu bọn họ?
Triệu Tiểu Uyển quay đầu, phát hiện bố Triệu và mẹ Triệu suy sụp ngồi ở đầu cầu thang, hoàn toàn yên lặng.
"Bố mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Triệu Tiểu Uyển chạy tới, vội vàng hỏi.
viên ngân hàng tới lấy đi toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà chúng ta, ngay cả nhà cũng bị ngân hàng lấy đi. Bây giờ chúng ta không còn gì nữa."
Triệu Tiểu Uyển mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Nói cách khác, bọn họ đã trở thành những. người nghèo không có gì?
Triệu Tiểu Uyển giống như là bị đả kích, cô ta liên tục lắc đầu, trong mắt đều là vẻ không thể tin: "Con không tin, nhà họ Triệu chúng ta khởi nghiệp từ lâu, sao lại có thể đễ đàng bị đánh bại như vậy được. Bố mẹ, có phải hai người đang lừa gạt con hay không?”
Bố Triệu nhìn chằm cô ta, ánh mắt lạnh lùng: "Bọn tao làm gì có thời gian rảnh rỗi lừa gạt mày. Bây giờ chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng, còn không bằng tên nhặt rác ngoài đường."
Triệu Tiểu Uyển nghe xong, không còn sức lực chống đỡ, lập tức ngã xui lơ trên mặt đất. Cô ta hít mũi, nước mắt trong mắt tràn ra: "Con không tin, con không muốn trở thành người nghèo. Bố đi cầu xin Cửu Gia có được hay không? Cho dù Cửu Gia bảo con làm cái gì con cũng đồng ý, con không
muốn trở thành người nghèo.”
Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, mẹ Triệu cũng nức nở.
Lập tức, trong biệt thự tràn ngập tiếng khóc, giống như có ai đó chết vậy.
Sắc mặt bố Triệu nóng nảy, ông ta tức giận quát lên:" Cầu cái gì mà xin, Cửu Gia nói chúng ta phải lập tức biến mất khỏi thành phố A, bằng không, ngay cả mạng cũng không còn. ”
Triệu Tiểu Uyển bị đọa sợ, nước mắt đảo. quanh hốc mắt thật lâu không dám rơi xuống: "Rời khỏi thành phố A sao? Nhưng thành phố A là nơi chúng ta bắt đầu. Nếu chúng ta rời đi thì sẽ đi đâu, con còn là sinh viên của trường Hathaway nữa, con vẫn chưa tốt nghiệp. ”
"Mày bị đuổi học rồi" Ông Triệu ném giấy báo đuổi học xuống.
Triệu Tiểu Uyển nhìn chằm chằm thông báo đuổi học trên mặt đất, rốt cuộc chịu không nổi đả kích nên hoàn toàn sụp đổ: Không… Là con khốn An Đào Đào kia hại con, con muốn di giế t chết cô ta, giế t chết cô ta ”
Chu Mễ nghe xong thì không khỏi trợn mắt.
Đi nhận giấy chứng nhận kết hôn để đối phó với sóng gì
Lục Cửu Gia thô bạo theo lời đồn sẽ tốt bụng. như vậy sao?
“Tuyệt đối là không thể, nếu như không thật sự quan tâm, Lục Cửu Gia sẽ chủ động nhận giấy đăng ký kết hôn cùng người khác sao, thật buồn cười!
Chu Nễ lại nhìn An Đào Đào vài lần, giống như cô ấy biết bí mật nhỏ gì đó, huých khuỷu tay vào cô rồi cười nói: "Tôi cảm thấy trên Weibo nói không sai, Lục Cửu Gia thật sự quan tâm đ ến cậu.”
"Không thể nào." An Đào Đào kịch liệt phủ nhận, hoàn toàn không đám tưởng tượng Lục Sóc sẽ quan tâm đ ến cô hay thế nào.
Không g iết chết cô đã tốt lắm rồi.
Còn bây giờ, cô là vợ hợp pháp của Lục Sóc, sự an toàn tính mạng được đảm bảo, chắc là sẽ an toàn hơn lúc mới bắt đầu một chút.
"Sao không thể được, tôi cảm thấy rất có thể." Chu Mễ mỉm cười nhéo khuôn mặt An Đào Đào, cảm thấy mềm mại và tỉnh tế khiến cho người ta. yêu thích đến mức không muốn buông tay: "Bạn yêu của tui xinh đẹp như vậy, cho dù là Lục Cửu Gia chắc chắn cũng không nhịn được.”
Khóe miệng An Đào Đào giật giật.
Dù nói như thế nào, cô cũng giống như yêu tỉnh mê hoặc trái tim quân vương.
"Nhìn thấy Lục Cửu Gia tốt với cậu như vậy, tôi cũng yên tâm." Chu Mễ thở phào nhẹ nhõm, giống như người mẹ già nhìn thấy hạnh phúc của con gái mình vậy.
Advertisement
An Đào Đào giật giật khóe môi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lúc đó, Triệu Tiểu Uyển ngồi trên ghế lướt Weibo, vẻ mặt cô ta chán chường giống như cô ta. không tin An Đào Đào là vợ của Lục Sóc, liên tục xem xét tấm giấy đăng ký kết hôn kia.
Giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi đập vào hai mắt cô ta. Cô ta không ngờ Lục Cửu Gia lại lên tiếng giúp An Đào Đào, hơn nữa còn là lời tuyên bố có cảm giác bảo vệ nhiều đến vậy
Cô ta vốn tưởng rằng sau chuyện này, Lục Cửu Gia cũng sẽ vứt bỏ An Đào Đào. Dù sao, sau khi gái bị chơi chán nhất định sẽ bị vứt bỏ. Cô ta đã chuẩn bị xuống địa ngục cùng An Đào Đào, nhưng bây giờ An Đào Đào không chỉ bình yên vô sự mà còn trở nên tôn quý như thế, khiến cho người ta cũng. không dám lăng mạ, bắt nạt nữa.
Triệu Tiểu Uyển thật sự không cam lòng, đôi tay đan vào nhau suýt nữa bị bóp nát.
Reng reng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Triệu Tiểu. Uyển nhanh chóng hoàn hổn, nhưng trong lòng, lại vô cùng sợ hãi, khiến cho cô ta như cá sắp chết vì mắc cạn.
Sau giờ học.
Triệu Tiểu Uyển xách cặp ra khỏi cổng trường.
"Trước kia luôn có tài xế đưa đón cô ta đi học, nhưng bây giờ không có một bóng người, Triệu “Tiểu Uyển tức giận lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tài xế.
Gọi cả một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy.
Triệu Tiểu Uyển tức giận nhét điện thoại vào trong túi, sau đó cô ta bắt taxi về nhà.
Nhà của cô ta ở khu biệt thự nổi tiếng, thực lực nhà họ Triệu bọn họ cũng không kém, cũng tồn tại ngang đọc ở khu nhà này. Cho nên, Triệu Tiểu Uyển hống hách không coi trọng bất kỳ ai.
Trước kia, bảo vệ ở cửa không thèm quan tâm. tới cô ta, nhưng hôm nay lại phá lệ lên tiếng: "Cô cả Triệu, cô về rồi à.”
Triệu Tiểu Uyển không thèm quan tâm, cô ta hất cằm rồi quay đầu rời đi.
Các nhân viên bảo vệ khẽ quát một tiếng, trong mắt hình như có thêm một chút đồng tình.
Đi được nửa đường, Triệu Tiểu Uyển đột nhiên nhìn thấy mấy chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đi về phía cô ta. Bọn họ đi nhanh như gió, dáng vẻ dữ tợn, mùi vị xã hội cũng rất đậm.
Triệu Tiểu Uyển kinh ngạc, đột nhiên cô ta phát hiện hình như bọn họ đi ra từ nhà cô ta.
Cô ta nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, càng lúc càng cảm thấy bất an.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không? Cô túm chặt cặp và đi nhanh về nhà.
Cửa lớn của biệt thự nghênh ngang mở rộng, nhưng bên trong lại trống rỗng, ngay cả đèn chùm trên đỉnh cũng không được giữ lại, nhìn thoáng, qua giống như bị trộm.
Nhưng Triệu Tiểu Uyển lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, bên ngoài có bảo vệ, trong khu biệt thự này cũng có camera giám sát, ai đám trộm đồ của nhà họ Triệu bọn họ?
Triệu Tiểu Uyển quay đầu, phát hiện bố Triệu và mẹ Triệu suy sụp ngồi ở đầu cầu thang, hoàn toàn yên lặng.
"Bố mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Triệu Tiểu Uyển chạy tới, vội vàng hỏi.
viên ngân hàng tới lấy đi toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà chúng ta, ngay cả nhà cũng bị ngân hàng lấy đi. Bây giờ chúng ta không còn gì nữa."
Triệu Tiểu Uyển mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Nói cách khác, bọn họ đã trở thành những. người nghèo không có gì?
Triệu Tiểu Uyển giống như là bị đả kích, cô ta liên tục lắc đầu, trong mắt đều là vẻ không thể tin: "Con không tin, nhà họ Triệu chúng ta khởi nghiệp từ lâu, sao lại có thể đễ đàng bị đánh bại như vậy được. Bố mẹ, có phải hai người đang lừa gạt con hay không?”
Bố Triệu nhìn chằm cô ta, ánh mắt lạnh lùng: "Bọn tao làm gì có thời gian rảnh rỗi lừa gạt mày. Bây giờ chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng, còn không bằng tên nhặt rác ngoài đường."
Triệu Tiểu Uyển nghe xong, không còn sức lực chống đỡ, lập tức ngã xui lơ trên mặt đất. Cô ta hít mũi, nước mắt trong mắt tràn ra: "Con không tin, con không muốn trở thành người nghèo. Bố đi cầu xin Cửu Gia có được hay không? Cho dù Cửu Gia bảo con làm cái gì con cũng đồng ý, con không
muốn trở thành người nghèo.”
Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, mẹ Triệu cũng nức nở.
Lập tức, trong biệt thự tràn ngập tiếng khóc, giống như có ai đó chết vậy.
Sắc mặt bố Triệu nóng nảy, ông ta tức giận quát lên:" Cầu cái gì mà xin, Cửu Gia nói chúng ta phải lập tức biến mất khỏi thành phố A, bằng không, ngay cả mạng cũng không còn. ”
Triệu Tiểu Uyển bị đọa sợ, nước mắt đảo. quanh hốc mắt thật lâu không dám rơi xuống: "Rời khỏi thành phố A sao? Nhưng thành phố A là nơi chúng ta bắt đầu. Nếu chúng ta rời đi thì sẽ đi đâu, con còn là sinh viên của trường Hathaway nữa, con vẫn chưa tốt nghiệp. ”
"Mày bị đuổi học rồi" Ông Triệu ném giấy báo đuổi học xuống.
Triệu Tiểu Uyển nhìn chằm chằm thông báo đuổi học trên mặt đất, rốt cuộc chịu không nổi đả kích nên hoàn toàn sụp đổ: Không… Là con khốn An Đào Đào kia hại con, con muốn di giế t chết cô ta, giế t chết cô ta ”