Triệu Tử Vương. Cái tên này đã năm năm đằng đẵng trôi qua rồi cô mới được nghe lại nhưng loại cảm giác tội lỗi năm ấy vẫn như khắc trong xương cốt, không thể nào quên được.
Đúng vậy, năm năm trước Triệu Tử Vương là con trai của Ngoạn Nghiêm, một bác làm vườn cho nhà họ Từ cô. Anh thường xuyên tới phụ giúp cha mình làm việc nên đã gặp được cô, không ngờ lại đem lòng yêu mến.
Triệu Tử Vương thường xuyên lui tới nhà cô hơn, vốn hiểu được thân phận và địa vị thấp hèn của mình, anh chỉ dám đứng từ xa mà ngắm người con gái mình yêu. Cho đến một ngày, anh cầm trên tay một bông hồng nhỏ mà chân thành ngỏ lời yêu cô, không may bị quản gia Kim bắt gặp. Sự việc tới tai Từ lão gia và Từ phu nhân, họ cho rằng Triệu Tử Vương cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn trèo cao! Vì vậy cha anh bị sa thải.
Ái Thuyên và Hàn Tử Phong có hôn ước từ nhỏ, nhà họ Hàn nghe được tin này cũng không tránh khỏi việc gây khó dễ cho Triệu Ngoạn Nghiêm, hại cha anh lên cơn đột quỵ mà chết. Cô vẫn nhớ như in cái buổi chiều mưa năm xưa, mẹ cô đã vung roi lên quất vào cơ thể ướt đẫm của Triệu Tử Vương mà sỉ vả
" Mày là đồ trôi sông lạc chợ, mày là đồ không có mẹ, đồ nghèo nàn rách rưới thì sao có tư dám mơ tưởng tới con tao?"
Cô vẫn nhớ như in sự đáng sợ của chàng trai mười chín tuổi ấy, thê lương ôm xác cha mình mà nhìn Từ phu nhân bằng ánh mắt hận thù tột độ. Anh vẫn không khóc, chỉ đứng dậy lạnh lẽo chỉ tay vào Từ gia nói một câu đáng sợ
" Các người sẽ không yên thân!"
Cả khu biệt thự yên tĩnh đến lạ lùng, giờ này chỉ còn một mình Từ Ái Thuyên và bà Trương ở lại, người làm cũng đã ra về cả.
Bầu không khí chẳng nóng cũng chẳng lạnh nhưng vẫn khiến Từ Ái Thuyên run bần bật, cô đang lo lắng! Đích xác là vậy, cha mẹ cô và Cao Vỹ liệu có an toàn không? Triệu Tử Vương sẽ không làm gì tổn hại đến tính mạng của họ chứ?
Bàn tay mảnh khảnh của Từ Ái Thuyên xiếc chặt như thể đang đắn đo đưa ra quyết định. Cô cắn răng đứng dậy, đúng vậy, cô phải về nhà! Sự xuất hiện của Triệu Tử Vương đem lại cho cô cảm giác nguy hiểm hơn là cảm thấy tội lỗi.
Trùng hợp thay khi cô đang lấy giỏ xách bước ra khỏi cửa thì bà Trương lật đật cầm theo cái hộp màu đỏ chạy vào
" Thưa cô chủ, lúc nãy có người đặt chiếc hộp ngay trước cửa nhà rồi nhấn chuông, khi tôi ra thì không thấy ai cả. "
Bà giao chiếc hộp màu đỏ huyền bí cho Từ Ái Thuyên, thận trọng quan sát gương mặt cô. Từ Ái Thuyên cầm chiếc hộp nhưng không hiểu sao trong lòng dâng lên nỗi ớn lạnh khó tả.
Chiếc hộp đỏ đựng trang sức được thiết kế tinh xảo, bề mặt được chạm hoa văn bằng vàng rồng, trên chóp còn đính một viên đá quý sang trọng kiểu thịnh hành nhất hiện nay. Nhìn thôi cũng đã khiến người ta nén thở, ắt hẳn người gửi chiếc hộp phải có gia thế không thể xem thường. Là gửi cho cô sao?
Từ Ái Thuyên hơi run rẩy, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng, đánh bạo mở chiếc hộp kia ra.
Đập vào mắt cô là một thứ đáng sợ vô cùng! Một ngón tay bị chặt lìa đặt trong hộp, mùi tanh của máu thừa cơ xông lên. Trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn cầu hôn đính đá quý lộng lẫy. Những viên kim cương nhuộm máu đỏ tươi hắt lên thứ ánh sáng quỷ dị đến gai người khiến Từ Ái Thuyên kinh hô, hoảng sợ đánh rơi chiếc hộp xuống nền đá, ngón tay bị rơi ra bên ngoài.
Bà Trương đã sớm bị dọa đến nỗi té xỉu.
Nếu nhìn kĩ thì... Trời ạ! Trên ngón tay có một vết sẹo nhỏ. Là tay của Từ Cao Vỹ, anh trai cô!
Từ Ái Thuyên thảng thốt che miệng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô yếu đuối đến vậy. Tiếng khóc ứ nghẹn nơi cổ họng nhưng nước mắt vẫn tuôn trào trên ngũ quan trắng bệt. Cô ngã trên sàn đá lạnh lẽo, nước mắt thấm mặn bờ môi. Là Triệu Tử Vương làm sao? Sao có thể tàn nhẫn như thế cơ chứ?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột gọi tới, Từ Ái Thuyên gấp gáp chạy đi nhấc máy, bất chấp cả chân mình đứng không vững mà té ngã. Chắc chắn là anh hai gọi rồi, xin ai đó hãy cho cô biết là họ vẫn bình an, làm ơn đi.
Điện thoại được nhấc, từ bên kia truyền đến một chất giọng lạnh đến thấu xương
" Em đã thấy nhẫn cầu hôn của tôi gửi chưa cô gái? Bây giờ tôi đã đủ tư cách để nói lời yêu với em rồi đúng chứ?"
Đúng vậy, năm năm trước Triệu Tử Vương là con trai của Ngoạn Nghiêm, một bác làm vườn cho nhà họ Từ cô. Anh thường xuyên tới phụ giúp cha mình làm việc nên đã gặp được cô, không ngờ lại đem lòng yêu mến.
Triệu Tử Vương thường xuyên lui tới nhà cô hơn, vốn hiểu được thân phận và địa vị thấp hèn của mình, anh chỉ dám đứng từ xa mà ngắm người con gái mình yêu. Cho đến một ngày, anh cầm trên tay một bông hồng nhỏ mà chân thành ngỏ lời yêu cô, không may bị quản gia Kim bắt gặp. Sự việc tới tai Từ lão gia và Từ phu nhân, họ cho rằng Triệu Tử Vương cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn trèo cao! Vì vậy cha anh bị sa thải.
Ái Thuyên và Hàn Tử Phong có hôn ước từ nhỏ, nhà họ Hàn nghe được tin này cũng không tránh khỏi việc gây khó dễ cho Triệu Ngoạn Nghiêm, hại cha anh lên cơn đột quỵ mà chết. Cô vẫn nhớ như in cái buổi chiều mưa năm xưa, mẹ cô đã vung roi lên quất vào cơ thể ướt đẫm của Triệu Tử Vương mà sỉ vả
" Mày là đồ trôi sông lạc chợ, mày là đồ không có mẹ, đồ nghèo nàn rách rưới thì sao có tư dám mơ tưởng tới con tao?"
Cô vẫn nhớ như in sự đáng sợ của chàng trai mười chín tuổi ấy, thê lương ôm xác cha mình mà nhìn Từ phu nhân bằng ánh mắt hận thù tột độ. Anh vẫn không khóc, chỉ đứng dậy lạnh lẽo chỉ tay vào Từ gia nói một câu đáng sợ
" Các người sẽ không yên thân!"
Cả khu biệt thự yên tĩnh đến lạ lùng, giờ này chỉ còn một mình Từ Ái Thuyên và bà Trương ở lại, người làm cũng đã ra về cả.
Bầu không khí chẳng nóng cũng chẳng lạnh nhưng vẫn khiến Từ Ái Thuyên run bần bật, cô đang lo lắng! Đích xác là vậy, cha mẹ cô và Cao Vỹ liệu có an toàn không? Triệu Tử Vương sẽ không làm gì tổn hại đến tính mạng của họ chứ?
Bàn tay mảnh khảnh của Từ Ái Thuyên xiếc chặt như thể đang đắn đo đưa ra quyết định. Cô cắn răng đứng dậy, đúng vậy, cô phải về nhà! Sự xuất hiện của Triệu Tử Vương đem lại cho cô cảm giác nguy hiểm hơn là cảm thấy tội lỗi.
Trùng hợp thay khi cô đang lấy giỏ xách bước ra khỏi cửa thì bà Trương lật đật cầm theo cái hộp màu đỏ chạy vào
" Thưa cô chủ, lúc nãy có người đặt chiếc hộp ngay trước cửa nhà rồi nhấn chuông, khi tôi ra thì không thấy ai cả. "
Bà giao chiếc hộp màu đỏ huyền bí cho Từ Ái Thuyên, thận trọng quan sát gương mặt cô. Từ Ái Thuyên cầm chiếc hộp nhưng không hiểu sao trong lòng dâng lên nỗi ớn lạnh khó tả.
Chiếc hộp đỏ đựng trang sức được thiết kế tinh xảo, bề mặt được chạm hoa văn bằng vàng rồng, trên chóp còn đính một viên đá quý sang trọng kiểu thịnh hành nhất hiện nay. Nhìn thôi cũng đã khiến người ta nén thở, ắt hẳn người gửi chiếc hộp phải có gia thế không thể xem thường. Là gửi cho cô sao?
Từ Ái Thuyên hơi run rẩy, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng, đánh bạo mở chiếc hộp kia ra.
Đập vào mắt cô là một thứ đáng sợ vô cùng! Một ngón tay bị chặt lìa đặt trong hộp, mùi tanh của máu thừa cơ xông lên. Trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn cầu hôn đính đá quý lộng lẫy. Những viên kim cương nhuộm máu đỏ tươi hắt lên thứ ánh sáng quỷ dị đến gai người khiến Từ Ái Thuyên kinh hô, hoảng sợ đánh rơi chiếc hộp xuống nền đá, ngón tay bị rơi ra bên ngoài.
Bà Trương đã sớm bị dọa đến nỗi té xỉu.
Nếu nhìn kĩ thì... Trời ạ! Trên ngón tay có một vết sẹo nhỏ. Là tay của Từ Cao Vỹ, anh trai cô!
Từ Ái Thuyên thảng thốt che miệng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô yếu đuối đến vậy. Tiếng khóc ứ nghẹn nơi cổ họng nhưng nước mắt vẫn tuôn trào trên ngũ quan trắng bệt. Cô ngã trên sàn đá lạnh lẽo, nước mắt thấm mặn bờ môi. Là Triệu Tử Vương làm sao? Sao có thể tàn nhẫn như thế cơ chứ?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột gọi tới, Từ Ái Thuyên gấp gáp chạy đi nhấc máy, bất chấp cả chân mình đứng không vững mà té ngã. Chắc chắn là anh hai gọi rồi, xin ai đó hãy cho cô biết là họ vẫn bình an, làm ơn đi.
Điện thoại được nhấc, từ bên kia truyền đến một chất giọng lạnh đến thấu xương
" Em đã thấy nhẫn cầu hôn của tôi gửi chưa cô gái? Bây giờ tôi đã đủ tư cách để nói lời yêu với em rồi đúng chứ?"