.Từ Ái Thuyên không quay đầu lại nhìn hắn, cô chơm chớp mắt thu hồi toàn bộ đau đớn vào trong lòng, giọng nói trầm tĩnh đáp lại
" Tôi lui xuống trả lại không gian riêng cho hai người "
Bỗng Hàn Tử Phong buông Bảo Trân ra, giọng cười lớn càng lúc càng gần cô hơn
" Nhưng tôi muốn cô đứng ở đây chứng kiến cảnh tôi và Bảo Trân ân ái với nhau, để cô biết ai mới là người phụ nữ mà tôi yêu!"
Hắn thô bạo giật tóc cô về phía sau, Từ Ái Thuyên rên lên đau đớn, nước mắt không kìm lại được cứ như thủy tinh lăn dài trên gò mát xanh xao. Đầu gối bị hắn ép quỳ xuống sàn lạnh băng, ra lệnh cho Từ Ái Thuyên
" Phục vụ cho cô ấy ăn"
Từ Ái Thuyên đau đớn đến nỗi da đầu như sắp bung ra, bưng khay thức ăn trên bàn lại giường cho Bảo Trân. Cả quá trình cô không được đứng lên, chỉ quỳ và bò lết trên sàn, đầu gối ngọc ngà đã sớm sưng tấy.
Cô tự cười nhạo mình, cả đời Từ Ái Thuyên sống trong nhung lụa, được cha mẹ trân trọng như bảo bối... Mà giờ đây phải quỳ trước mặt kẻ khác, khuất nhục mà hầu hạ. Cô không nhìn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt thỏa mãn của Bảo Trân.
Nàng đưa một thìa canh lên bên môi, mùi vị còn chưa nếm mà đã không hài lòng kêu lên
" Đây là thức ăn cho chó à?"
Tô canh nóng lập tức hất hết lên cơ thể mảnh khảnh của Từ Ái Thuyên, cô hét thất thanh lên một tiếng, không chịu đựng nỗi nữa, hung dữ quát vào mặt Bảo Trân
"Phải rồi, không phải chính con chó trước mặt tôi đây một hai đòi ăn hay sao?"
Từ Ái Thuyên trào phúng nhìn nàng, một câu nói tuôn ra khiến Bảo Trân giận run người, nàng không kiên nể mạnh tay tát liên tục vào mặt cô
" Con mất dạy, con khốn"
Từ Ái Thuyên hết mực chịu đựng rồi, cô vung tay đáp trả lại liền bị một bàn tay khác kìm chặt, lực đạo như muốn bẻ gãy tay cô. Là Hàn Tử Phong! Chỉ nghe tiếng rôm rốp thật gai óc, bàn tay trái của Từ Ái Thuyên sụi lơ. Cô thống khổ khóc cũng không ra tiếng.
Hắn đứng trước mặt cô, cơ thể tráng kiện tạo nên áp lực vô hình khiến Từ Ái Thuyên mất bình tĩnh.
" Từ Ái Thuyên cô hãy nhìn cho kĩ cảnh ngày hôm nay, dù cô có trăm mưu nghìn kế để bước chân vào nhà họ Hàn thì người phụ nữ tôi yêu vẫn là Bảo Trân, đã rõ chưa?"
Mắt hắn trợn lên dữ tợn, nhiệt độ trong phòng không biết từ khi nào đã giảm đến mức khiến Từ Ái Thuyên đóng băng. Cô chỉ biết lau nước mắt mà gật đầu, nỗi từng câu từng chữ hắn nói khiến tim cô đau như bị nghiền nát.
Bảo Trân ngồi thong thả trên giường nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt của kẻ thắng cuộc.
Hàn Tử Phong nhếch môi, cơ mặt đã giản ra không ít. Vỗ vỗ đầu cô như một người chủ nhân vỗ về một tên nô lệ thấp hèn đang khóc
" Tốt nhất là nên tự nguyện phục tùng tình nhân của tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình. "
Hắn xoay người bước đi, không gian xung quanh Từ Ái Thuyên cũng giảm bớt đi áp lực cùng lạnh lẽo. Hắn dùng chăn quấn quanh cơ thể lõa lồ của Bảo Trân rồi ôm nàng vào nhà tắm.
Từ bên trong vọng ra những tiếng nũng nịu, dường như muốn phô trương cho người bên ngoài nghe thấy
" Người ta bị anh hành cho mệt rồi nha, đừng có đòi nữa mà"
" Ưm ~ Bảo bối à hãy để anh yêu em "
Từ Ái Thuyên nắm chặt nắm đấm, móng tay sắt bén cứa vào da thịt nhưng vẫn không cảm thấy đau đớn. Lòng cô chợt lạnh. Đôi đồng tử đột nhiên không còn nhẫn nhịn mà trở nên tàn nhẫn cực kỳ hệt như con thú đã bước tới đường cùng, có thể làm ra những chuyện độc ác nhất. Tiếng nhấc dao cực kì sắc lạnh làm cho căn phòng như đóng băng, mỗi bước chân của Từ Ái Thuyên lại một gần nhà tắm hơn, cô vung dao...
" Tôi lui xuống trả lại không gian riêng cho hai người "
Bỗng Hàn Tử Phong buông Bảo Trân ra, giọng cười lớn càng lúc càng gần cô hơn
" Nhưng tôi muốn cô đứng ở đây chứng kiến cảnh tôi và Bảo Trân ân ái với nhau, để cô biết ai mới là người phụ nữ mà tôi yêu!"
Hắn thô bạo giật tóc cô về phía sau, Từ Ái Thuyên rên lên đau đớn, nước mắt không kìm lại được cứ như thủy tinh lăn dài trên gò mát xanh xao. Đầu gối bị hắn ép quỳ xuống sàn lạnh băng, ra lệnh cho Từ Ái Thuyên
" Phục vụ cho cô ấy ăn"
Từ Ái Thuyên đau đớn đến nỗi da đầu như sắp bung ra, bưng khay thức ăn trên bàn lại giường cho Bảo Trân. Cả quá trình cô không được đứng lên, chỉ quỳ và bò lết trên sàn, đầu gối ngọc ngà đã sớm sưng tấy.
Cô tự cười nhạo mình, cả đời Từ Ái Thuyên sống trong nhung lụa, được cha mẹ trân trọng như bảo bối... Mà giờ đây phải quỳ trước mặt kẻ khác, khuất nhục mà hầu hạ. Cô không nhìn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt thỏa mãn của Bảo Trân.
Nàng đưa một thìa canh lên bên môi, mùi vị còn chưa nếm mà đã không hài lòng kêu lên
" Đây là thức ăn cho chó à?"
Tô canh nóng lập tức hất hết lên cơ thể mảnh khảnh của Từ Ái Thuyên, cô hét thất thanh lên một tiếng, không chịu đựng nỗi nữa, hung dữ quát vào mặt Bảo Trân
"Phải rồi, không phải chính con chó trước mặt tôi đây một hai đòi ăn hay sao?"
Từ Ái Thuyên trào phúng nhìn nàng, một câu nói tuôn ra khiến Bảo Trân giận run người, nàng không kiên nể mạnh tay tát liên tục vào mặt cô
" Con mất dạy, con khốn"
Từ Ái Thuyên hết mực chịu đựng rồi, cô vung tay đáp trả lại liền bị một bàn tay khác kìm chặt, lực đạo như muốn bẻ gãy tay cô. Là Hàn Tử Phong! Chỉ nghe tiếng rôm rốp thật gai óc, bàn tay trái của Từ Ái Thuyên sụi lơ. Cô thống khổ khóc cũng không ra tiếng.
Hắn đứng trước mặt cô, cơ thể tráng kiện tạo nên áp lực vô hình khiến Từ Ái Thuyên mất bình tĩnh.
" Từ Ái Thuyên cô hãy nhìn cho kĩ cảnh ngày hôm nay, dù cô có trăm mưu nghìn kế để bước chân vào nhà họ Hàn thì người phụ nữ tôi yêu vẫn là Bảo Trân, đã rõ chưa?"
Mắt hắn trợn lên dữ tợn, nhiệt độ trong phòng không biết từ khi nào đã giảm đến mức khiến Từ Ái Thuyên đóng băng. Cô chỉ biết lau nước mắt mà gật đầu, nỗi từng câu từng chữ hắn nói khiến tim cô đau như bị nghiền nát.
Bảo Trân ngồi thong thả trên giường nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt của kẻ thắng cuộc.
Hàn Tử Phong nhếch môi, cơ mặt đã giản ra không ít. Vỗ vỗ đầu cô như một người chủ nhân vỗ về một tên nô lệ thấp hèn đang khóc
" Tốt nhất là nên tự nguyện phục tùng tình nhân của tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình. "
Hắn xoay người bước đi, không gian xung quanh Từ Ái Thuyên cũng giảm bớt đi áp lực cùng lạnh lẽo. Hắn dùng chăn quấn quanh cơ thể lõa lồ của Bảo Trân rồi ôm nàng vào nhà tắm.
Từ bên trong vọng ra những tiếng nũng nịu, dường như muốn phô trương cho người bên ngoài nghe thấy
" Người ta bị anh hành cho mệt rồi nha, đừng có đòi nữa mà"
" Ưm ~ Bảo bối à hãy để anh yêu em "
Từ Ái Thuyên nắm chặt nắm đấm, móng tay sắt bén cứa vào da thịt nhưng vẫn không cảm thấy đau đớn. Lòng cô chợt lạnh. Đôi đồng tử đột nhiên không còn nhẫn nhịn mà trở nên tàn nhẫn cực kỳ hệt như con thú đã bước tới đường cùng, có thể làm ra những chuyện độc ác nhất. Tiếng nhấc dao cực kì sắc lạnh làm cho căn phòng như đóng băng, mỗi bước chân của Từ Ái Thuyên lại một gần nhà tắm hơn, cô vung dao...