Ánh mắt của Hàn Tử Phong nguy hiểm cực độ. Tập đoàn Từ thị so về địa vị cũng không kém Hàn thị là bao, nay liền bị thu mua gọn trơn trong vòng một nốt nhạc, nhưng theo hắn nghĩ Từ gia không có lí do gì để bán đi một tập đoàn đang lớn mạnh như thế được.
Còn có... cả Từ gia đều mất tích một cách bí ẩn. Hắn bỗng nhớ lại một câu nói của Từ Ái Thuyên: " Tôi muốn về nhà, cha mẹ tôi đang gặp nguy hiểm... " trong lời nói của cô khi đấy còn ẩn chứa cả sự hoảng sợ cùng bất lực.
Hàn Tử Phong nhíu nhẹ mi tâm, toàn thân âu phục toát ra vẻ lạnh lùng như băng tuyết. Trong chuyện này nhất định có nhiều khúc mắt. Hắn lãnh đạm truyền đạt mệnh lệnh cho Hoàng Diệp
" Cậu điều tra về tên Triệu Tử Vương đó cho tôi. Và trong thời gian sớm nhất phải tìm ra được tung tích của Từ gia. "
________
Từ Ái Thuyên mở mắt trong tình trạng toàn thân đau đớn không ngừng. Cô cảm giác rằng lục phủ ngũ tạng như bị phanh ra, nước mắt không kìm được lại nóng hổi rơi xuống. Không khó để thấy được trên cơ thể ngọc ngà là những dấu roi hằn sâu, ăn vào trong da tạo nên từng mảng máu vón cục lại trông thật ghê người. Cô vẫn nhớ như in cái giây phút mà Hàn Tử Phong bước ra từ nhà tắm, hắn nhìn thấy cảnh Bảo Trân một thân bê bết máu đỏ liền như điên lên, trong mắt giăng hàng vạn tơ máu đỏ ngầu bổ nhào tới tát cô đến bất tỉnh nhân sự, trong tình trạng ý thức mơ hồ, cô còn nghe được âm thanh lạnh thấu xương mà hắn truyền cho thuộc hạ
" Hành hạ cô ta đến chết đi sống lại cho tôi!"
Tim cô như chết lặng, Từ Ái Thuyên nhắm chặt đôi mắt phượng, làn mi như rèm đan lại với nhau, có u sầu, có bi thương, phó mặc cho số phận của mình...
Trong không gian ẩm mốc đen tối, Từ Ái Thuyên gắng gượng ngồi dậy. Cô nhạo báng chính bản thân mình, có phải cô quá vô dụng hay không? Ngay cả người đàn ông mình yêu mà cô không thể giữ được, gia đình gặp nguy hiểm cũng lực bất tòng tâm... Thậm chí cả ngồi dậy cũng khó khăn. Cô phải chăng chính là một phế vật đúng không?
Trong tâm cô dâng lên một hồi chua xót, bỗng cô bình ổn trở lại, nghe được một tiếng động đáng sợ. Là tiếng của bầy chuột! Tiếng kêu chin chít trong đêm tối như bủa vây con người, không cho họ lối thoát, không phải một con mà là rất nhiều! Từ Ái Thuyên hoảng sợ lùi về phía sau nhưng chân phải nhói lên tê tái. Chẳng lẽ đã bị đánh gãy rồi sao?
Mấy con chuột đen hôi hám không sợ người mà ngược lại, chúng càng lấn tới, một con... Rồi hai con bò đầy lên cơ thể trầy trụa của Từ Ái Thuyên. Cô nhắm mắt, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ, lớp da gà trên người đã sớm nổi lên. Bầy chuộc đói tấn công cô, chiếc răng sắc nhọn găm vào trong da thịt, máu tươi theo đó mà chảy ra. Một tiếng rên thống khổ vang vọng trong căn phòng đen tối, cô có la đau đến khản họng cũng không có ai tới cứu, từ trong hốc mắt, từng giọt nước như thủy tinh tuôn ra nhiều đến nỗi ướt đẫm khuôn mặt. Cô bắt đầu lên cơn co giật ....
_________
" Thưa ông chủ,chúng tôi đã điều tra và được biết Từ tiểu thư đang bị hành hạ rất thê thảm!"
" Mẹ kiếp! "
Người thanh niên ngồi trên chiếc ghế đế vương, cúc áo tùy ý để hở một cách tiêu sái. Anh tức giận bóp nát ly rượu trong tay, miệng ngọc nhả ra từng chữ
" Hàn Tử Phong, rồi mày sẽ trả giá!"
Còn có... cả Từ gia đều mất tích một cách bí ẩn. Hắn bỗng nhớ lại một câu nói của Từ Ái Thuyên: " Tôi muốn về nhà, cha mẹ tôi đang gặp nguy hiểm... " trong lời nói của cô khi đấy còn ẩn chứa cả sự hoảng sợ cùng bất lực.
Hàn Tử Phong nhíu nhẹ mi tâm, toàn thân âu phục toát ra vẻ lạnh lùng như băng tuyết. Trong chuyện này nhất định có nhiều khúc mắt. Hắn lãnh đạm truyền đạt mệnh lệnh cho Hoàng Diệp
" Cậu điều tra về tên Triệu Tử Vương đó cho tôi. Và trong thời gian sớm nhất phải tìm ra được tung tích của Từ gia. "
________
Từ Ái Thuyên mở mắt trong tình trạng toàn thân đau đớn không ngừng. Cô cảm giác rằng lục phủ ngũ tạng như bị phanh ra, nước mắt không kìm được lại nóng hổi rơi xuống. Không khó để thấy được trên cơ thể ngọc ngà là những dấu roi hằn sâu, ăn vào trong da tạo nên từng mảng máu vón cục lại trông thật ghê người. Cô vẫn nhớ như in cái giây phút mà Hàn Tử Phong bước ra từ nhà tắm, hắn nhìn thấy cảnh Bảo Trân một thân bê bết máu đỏ liền như điên lên, trong mắt giăng hàng vạn tơ máu đỏ ngầu bổ nhào tới tát cô đến bất tỉnh nhân sự, trong tình trạng ý thức mơ hồ, cô còn nghe được âm thanh lạnh thấu xương mà hắn truyền cho thuộc hạ
" Hành hạ cô ta đến chết đi sống lại cho tôi!"
Tim cô như chết lặng, Từ Ái Thuyên nhắm chặt đôi mắt phượng, làn mi như rèm đan lại với nhau, có u sầu, có bi thương, phó mặc cho số phận của mình...
Trong không gian ẩm mốc đen tối, Từ Ái Thuyên gắng gượng ngồi dậy. Cô nhạo báng chính bản thân mình, có phải cô quá vô dụng hay không? Ngay cả người đàn ông mình yêu mà cô không thể giữ được, gia đình gặp nguy hiểm cũng lực bất tòng tâm... Thậm chí cả ngồi dậy cũng khó khăn. Cô phải chăng chính là một phế vật đúng không?
Trong tâm cô dâng lên một hồi chua xót, bỗng cô bình ổn trở lại, nghe được một tiếng động đáng sợ. Là tiếng của bầy chuột! Tiếng kêu chin chít trong đêm tối như bủa vây con người, không cho họ lối thoát, không phải một con mà là rất nhiều! Từ Ái Thuyên hoảng sợ lùi về phía sau nhưng chân phải nhói lên tê tái. Chẳng lẽ đã bị đánh gãy rồi sao?
Mấy con chuột đen hôi hám không sợ người mà ngược lại, chúng càng lấn tới, một con... Rồi hai con bò đầy lên cơ thể trầy trụa của Từ Ái Thuyên. Cô nhắm mắt, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ, lớp da gà trên người đã sớm nổi lên. Bầy chuộc đói tấn công cô, chiếc răng sắc nhọn găm vào trong da thịt, máu tươi theo đó mà chảy ra. Một tiếng rên thống khổ vang vọng trong căn phòng đen tối, cô có la đau đến khản họng cũng không có ai tới cứu, từ trong hốc mắt, từng giọt nước như thủy tinh tuôn ra nhiều đến nỗi ướt đẫm khuôn mặt. Cô bắt đầu lên cơn co giật ....
_________
" Thưa ông chủ,chúng tôi đã điều tra và được biết Từ tiểu thư đang bị hành hạ rất thê thảm!"
" Mẹ kiếp! "
Người thanh niên ngồi trên chiếc ghế đế vương, cúc áo tùy ý để hở một cách tiêu sái. Anh tức giận bóp nát ly rượu trong tay, miệng ngọc nhả ra từng chữ
" Hàn Tử Phong, rồi mày sẽ trả giá!"