Hoàng Diệp cẩn trọng báo cáo thông tin mà cậu đã điều tra được với ngữ khí có phần hoang mang
" Thưa Hàn tổng, tên sát thủ kia không phải hoạt động một mình mà là theo tổ chức. Tôi điều tra được thông tin, vài ngày trước có một người tự xưng là Từ Ái Thuyên giao dịch với tổ chức đó, yêu cầu thanh lí Bảo Trân tiểu thư. Còn trả một khoảng thù lao lớn. Và quan trọng nhất, lúc đó Từ Ái Thuyên chưa bị anh nhốt vào nhà kho, hoàn toàn có thể lên âm mưu giết người."
Điều khiến cậu hoang mang nhất là Từ Ái Thuyên chỉ là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, tại sao lại biết đến một tổ chức máu lạnh, giết người không chớp mắt như vậy chứ? Nhưng bằng chứng tính đến giờ phút này đã thu thập quá đủ để kết tội Từ Ái Thuyên, vả lại chẳng phải cô ta cũng đã cầm dao đâm Bảo Trân một lần hay sao? Giết người một lần thì ắt sẽ có lần thứ hai.
Con ngươi của Hàn Tử Phong trở nên tàn nhẫn lạ thường, hắn thế nào lại quên chứ, Từ Ái Thuyên từng cầm dao đâm Bảo Trân một lần cơ mà. Từ Ái Thuyên, cô quả thật là loại đàn bà thâm độc. Tôi quyết sẽ hành hạ cô không khác gì sống trong địa ngục.
Gân xanh trên trán nổi lên, Hàn Tử Phong chính là đang kiềm chế tức giận đến điên người. Bỗng hắn mở miệng
"Khôi phục lại gương mặt bị rạch nát của cô ta. "
Hoàng Diệp hơi khó hiểu, với tính cách của Hàn Tử Phong, cùng với tình yêu mà hắn dành cho Bảo Trân, đáng lẽ ra hắn phải giết Từ Ái Thuyên đi mới phải. Sao giờ lại muốn điều trị cho cô ta?
" Hàn tổng, ngài thật sự muốn giữ lại mạng cho cô ta sao?"
" Không những vậy, tôi còn phải đối xử thật tốt với cô ta. Chẳng phải cô ta là vợ tôi hay sao?"
Lời nói của Hàn Tử Phong không nghe ra được phần nào ôn hòa ngược lại rất rợn người là đằng khác. Hắn cố ý rít mạnh từ "Tốt" bỗng khiến cơ thể của Hoàng Diệp hơi chao đảo, nụ cười của Hàn Tử Phong quả thực đã dọa sợ cậu mất rồi. Hoàng Diệp dám chắc, Từ Ái Thuyên sẽ trả giá đắc hơn cả cái chết.
Bảo Trân vốn là một minh tinh nổi tiếng, lại kèm theo tin tức cặp bồ với Hàn tổng, người thừa kế của Hàn thị, ngay sau khi nàng chết, đám phóng viên như điên cuồng bao vây quanh nhà riêng của Hàn Tử Phong, cũng như công ty Hàn thị để cập nhật thông tin mới nhất. Chưa kịp đến tai Hàn Tử Phong, Hoàng Diệp đã phái người xử lí ổn thỏa mọi chuyện, quyết không để hắn phiền lòng. Cứ đứng ra giải thích một câu "Bảo Trân là minh tinh nổi tiếng, không tránh khỏi những xung đột, hiềm khích. Vì vậy nên bị ám sát."
Lời giải thích quá ngắn gọn, không thỏa mãn được sự tò mò của các phóng viên, đồng thời thế lực Hàn gia chèn ép quá lớn mạnh, mọi thông tin về cái chết của minh tinh Bảo Trân dần trôi vào quên lãng.
_______
- Thưa Hàn tổng, Hàn lão phu nhân tìm ngài.
Hàn Tử Phong dời mắt khỏi tập tài liệu trên tay, xoa huyệt thái dương rồi nhàn nhạt đáp
- Mời bà ấy vào.
Hắn đã không nhớ rõ mình đã mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi, chưa ăn được một bữa cơm ngon miệng, chỉ vùi đầu vào mớ công việc chất chồng kia, bởi lẽ Hàn Tử Phong không cho phép bản thân có thời gian suy nghĩ về Bảo Trân, cũng như không muốn kẻ thù bắt được điểm yếu mà hạ gục công ty Hàn thị của hắn được.
Lệ Quyên sụt sùi lấy khăn lau nước mắt, nhìn thấy Hàn Tử Phong trong bộ dạng nhếch nhác bà thật không tránh khỏi đau lòng. Con trai của bà từ bao giờ đã thành ra như vậy?
- Mẹ ngồi đi.
Bà chụp lấy cánh tay tráng kiện của hắn, giọng rưng rưng
- A Phong à, người chết cũng đã chết rồi, con có tự dằn vặt hay đau khổ cũng chẳng có ích gì, vả lại việc này đâu phải lỗi do con, cần gì phải tự hành hạ mình như thế chứ? Phong, nghe mẹ được không, bây giờ con cũng đã có vợ rồi, hãy quan tâm vợ con nhiều hơn....
Hàn Tử Phong chán ghét hất tay bà ra, cướp lời, không phải hắn bất hiếu vô lễ, mà bởi vì mẹ hắn vốn không hề nghĩ cho hắn.
- Con vẫn ổn, mẹ không cần lo. Nếu thực sự mẹ thương con thì ngay từ đầu đã không ép con kết hôn, đáng ra phải tôn trọng sự lựa chọn của con mới phải.
Đối với hành động này của Hàn Tử Phong khiến tim bà quặng thắt, nét mặt quý phái của Lệ Quyên ẩn chứa đau khổ
- Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con, Từ gia vốn là một tập đoàn lớn, mẹ nghĩ có sau khi kết thông gia sẽ khiến công ty Hàn thị chúng ta lớn mạnh hơn.
- Với năng lực của con, chẳng lẽ Công ty nhà chúng ta không lớn mạnh được sao?
Hàn Tử Phong gắt lên với Lệ Quyên, chợt nhận ra hành động của mình hơi quá, hắn liền quay mặt sang hướng khác, hạ giọng
- Thôi được rồi, người con yêu cũng đã chết, từ nay con sẽ toàn tâm toàn ý với vợ mình. Chuyện Hàn thị cứ để con lo, vừa rồi bà nội ở Pháp mới gọi về cho con, muốn cha mẹ qua đó ở với bà một thời gian. Con nghĩ cha mẹ sớm sắp xếp việc này, đừng để bà đợi lâu.
Hắn thật ra không muốn cha mẹ xen vào chuyện riêng của hắn, muốn trả thù Từ Ái Thuyên, tốt nhất không để mẹ hắn biết. Bởi vì Hàn Tử Phong biết, bà nhất mực bênh vực và tin tưởng Từ Ái Thuyên.
- Được rồi, con nói vậy mẹ cũng yên tâm rồi, con nhớ chăm sóc sức khoẻ cho mình và cả A Thuyên, mẹ và cha con sẽ đi Pháp trong ngày hôm nay.
- Vâng, con rất bận,có lẽ sẽ không tiễn được.
___________
Từ Ái Thuyên phải tiến hành giải phẫu lại khuôn mặt, khâu lại vết rạch chằng chịt kia, cho đến bây giờ cũng đã hai tuần trôi qua, vết thương cũng đã dần khôi phục.
Một con người hôn mê trong khoảng thời gian lâu như cô, toàn bộ sự việc diễn ra quanh mình xảy ra như nào cũng không hề hay biết.
Thật ra việc cô bị rạch mặt cũng không hề biết, đến sau khi tỉnh lại mới nghe bác sĩ nói đến, trong lòng dấy lên một hồi lạnh lẽo. Sau khi bị nhốt vào nhà kho, hôn mê sâu sau đó bị rạch mặt, tiếp tục hôn mê. Nực cười, Hàn Tử Phong, Bảo Trân, các người ngược đãi tôi vẫn còn chưa đủ sao?
Từ Ái Thuyên vốn cũng không hề biết việc Bảo Trân bị giết, chỉ tiếc thay đã có người thành công giăng ra kế hoạch chu toàn để đổ tội cho cô.
" Thưa Hàn tổng, tên sát thủ kia không phải hoạt động một mình mà là theo tổ chức. Tôi điều tra được thông tin, vài ngày trước có một người tự xưng là Từ Ái Thuyên giao dịch với tổ chức đó, yêu cầu thanh lí Bảo Trân tiểu thư. Còn trả một khoảng thù lao lớn. Và quan trọng nhất, lúc đó Từ Ái Thuyên chưa bị anh nhốt vào nhà kho, hoàn toàn có thể lên âm mưu giết người."
Điều khiến cậu hoang mang nhất là Từ Ái Thuyên chỉ là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, tại sao lại biết đến một tổ chức máu lạnh, giết người không chớp mắt như vậy chứ? Nhưng bằng chứng tính đến giờ phút này đã thu thập quá đủ để kết tội Từ Ái Thuyên, vả lại chẳng phải cô ta cũng đã cầm dao đâm Bảo Trân một lần hay sao? Giết người một lần thì ắt sẽ có lần thứ hai.
Con ngươi của Hàn Tử Phong trở nên tàn nhẫn lạ thường, hắn thế nào lại quên chứ, Từ Ái Thuyên từng cầm dao đâm Bảo Trân một lần cơ mà. Từ Ái Thuyên, cô quả thật là loại đàn bà thâm độc. Tôi quyết sẽ hành hạ cô không khác gì sống trong địa ngục.
Gân xanh trên trán nổi lên, Hàn Tử Phong chính là đang kiềm chế tức giận đến điên người. Bỗng hắn mở miệng
"Khôi phục lại gương mặt bị rạch nát của cô ta. "
Hoàng Diệp hơi khó hiểu, với tính cách của Hàn Tử Phong, cùng với tình yêu mà hắn dành cho Bảo Trân, đáng lẽ ra hắn phải giết Từ Ái Thuyên đi mới phải. Sao giờ lại muốn điều trị cho cô ta?
" Hàn tổng, ngài thật sự muốn giữ lại mạng cho cô ta sao?"
" Không những vậy, tôi còn phải đối xử thật tốt với cô ta. Chẳng phải cô ta là vợ tôi hay sao?"
Lời nói của Hàn Tử Phong không nghe ra được phần nào ôn hòa ngược lại rất rợn người là đằng khác. Hắn cố ý rít mạnh từ "Tốt" bỗng khiến cơ thể của Hoàng Diệp hơi chao đảo, nụ cười của Hàn Tử Phong quả thực đã dọa sợ cậu mất rồi. Hoàng Diệp dám chắc, Từ Ái Thuyên sẽ trả giá đắc hơn cả cái chết.
Bảo Trân vốn là một minh tinh nổi tiếng, lại kèm theo tin tức cặp bồ với Hàn tổng, người thừa kế của Hàn thị, ngay sau khi nàng chết, đám phóng viên như điên cuồng bao vây quanh nhà riêng của Hàn Tử Phong, cũng như công ty Hàn thị để cập nhật thông tin mới nhất. Chưa kịp đến tai Hàn Tử Phong, Hoàng Diệp đã phái người xử lí ổn thỏa mọi chuyện, quyết không để hắn phiền lòng. Cứ đứng ra giải thích một câu "Bảo Trân là minh tinh nổi tiếng, không tránh khỏi những xung đột, hiềm khích. Vì vậy nên bị ám sát."
Lời giải thích quá ngắn gọn, không thỏa mãn được sự tò mò của các phóng viên, đồng thời thế lực Hàn gia chèn ép quá lớn mạnh, mọi thông tin về cái chết của minh tinh Bảo Trân dần trôi vào quên lãng.
_______
- Thưa Hàn tổng, Hàn lão phu nhân tìm ngài.
Hàn Tử Phong dời mắt khỏi tập tài liệu trên tay, xoa huyệt thái dương rồi nhàn nhạt đáp
- Mời bà ấy vào.
Hắn đã không nhớ rõ mình đã mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi, chưa ăn được một bữa cơm ngon miệng, chỉ vùi đầu vào mớ công việc chất chồng kia, bởi lẽ Hàn Tử Phong không cho phép bản thân có thời gian suy nghĩ về Bảo Trân, cũng như không muốn kẻ thù bắt được điểm yếu mà hạ gục công ty Hàn thị của hắn được.
Lệ Quyên sụt sùi lấy khăn lau nước mắt, nhìn thấy Hàn Tử Phong trong bộ dạng nhếch nhác bà thật không tránh khỏi đau lòng. Con trai của bà từ bao giờ đã thành ra như vậy?
- Mẹ ngồi đi.
Bà chụp lấy cánh tay tráng kiện của hắn, giọng rưng rưng
- A Phong à, người chết cũng đã chết rồi, con có tự dằn vặt hay đau khổ cũng chẳng có ích gì, vả lại việc này đâu phải lỗi do con, cần gì phải tự hành hạ mình như thế chứ? Phong, nghe mẹ được không, bây giờ con cũng đã có vợ rồi, hãy quan tâm vợ con nhiều hơn....
Hàn Tử Phong chán ghét hất tay bà ra, cướp lời, không phải hắn bất hiếu vô lễ, mà bởi vì mẹ hắn vốn không hề nghĩ cho hắn.
- Con vẫn ổn, mẹ không cần lo. Nếu thực sự mẹ thương con thì ngay từ đầu đã không ép con kết hôn, đáng ra phải tôn trọng sự lựa chọn của con mới phải.
Đối với hành động này của Hàn Tử Phong khiến tim bà quặng thắt, nét mặt quý phái của Lệ Quyên ẩn chứa đau khổ
- Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con, Từ gia vốn là một tập đoàn lớn, mẹ nghĩ có sau khi kết thông gia sẽ khiến công ty Hàn thị chúng ta lớn mạnh hơn.
- Với năng lực của con, chẳng lẽ Công ty nhà chúng ta không lớn mạnh được sao?
Hàn Tử Phong gắt lên với Lệ Quyên, chợt nhận ra hành động của mình hơi quá, hắn liền quay mặt sang hướng khác, hạ giọng
- Thôi được rồi, người con yêu cũng đã chết, từ nay con sẽ toàn tâm toàn ý với vợ mình. Chuyện Hàn thị cứ để con lo, vừa rồi bà nội ở Pháp mới gọi về cho con, muốn cha mẹ qua đó ở với bà một thời gian. Con nghĩ cha mẹ sớm sắp xếp việc này, đừng để bà đợi lâu.
Hắn thật ra không muốn cha mẹ xen vào chuyện riêng của hắn, muốn trả thù Từ Ái Thuyên, tốt nhất không để mẹ hắn biết. Bởi vì Hàn Tử Phong biết, bà nhất mực bênh vực và tin tưởng Từ Ái Thuyên.
- Được rồi, con nói vậy mẹ cũng yên tâm rồi, con nhớ chăm sóc sức khoẻ cho mình và cả A Thuyên, mẹ và cha con sẽ đi Pháp trong ngày hôm nay.
- Vâng, con rất bận,có lẽ sẽ không tiễn được.
___________
Từ Ái Thuyên phải tiến hành giải phẫu lại khuôn mặt, khâu lại vết rạch chằng chịt kia, cho đến bây giờ cũng đã hai tuần trôi qua, vết thương cũng đã dần khôi phục.
Một con người hôn mê trong khoảng thời gian lâu như cô, toàn bộ sự việc diễn ra quanh mình xảy ra như nào cũng không hề hay biết.
Thật ra việc cô bị rạch mặt cũng không hề biết, đến sau khi tỉnh lại mới nghe bác sĩ nói đến, trong lòng dấy lên một hồi lạnh lẽo. Sau khi bị nhốt vào nhà kho, hôn mê sâu sau đó bị rạch mặt, tiếp tục hôn mê. Nực cười, Hàn Tử Phong, Bảo Trân, các người ngược đãi tôi vẫn còn chưa đủ sao?
Từ Ái Thuyên vốn cũng không hề biết việc Bảo Trân bị giết, chỉ tiếc thay đã có người thành công giăng ra kế hoạch chu toàn để đổ tội cho cô.